“Đi đâu đây?” Chu Tường nhìn Yến Minh Tu thắt dây an toàn, cả mu bàn tay trắng nõn và những ngón tay thon dài đều gợi cảm chết người.
Yến Minh Tu đang định nói khách sạn nào gần đây, chuông điện thoại chợt vang lên.
Y lấy ra xem thử, là chị hai Yến Minh Mị gọi tới. Yến Minh Mị bảo y qua chỗ cô ở tạm, sáng mai cùng về nhà ba mẹ. Yến Minh Tu rất không muốn đi, y vẫn thầm chống đối chuyện của Yến Minh Mị và Uông Vũ Đông, nhưng dù sao Yến Minh Mị cũng là chị ruột của y, y không có lý do nào để từ chối. Vì thế sau khi dập máy, y nói với Chu Tường địa chỉ khu căn hộ ở Tam Hoàn, đó là nơi Yến Minh Mị mua để tiện đi làm, ngày làm việc hầu như cô đều ở đó.
Chu Tường cười bảo, “Cũng gần nhà tôi nha.” Hắn quay xe, bắt đầu hòa vào làn đường chính.
Vừa đi được một đoạn, quả nhiên trời đổ mưa, Yến Minh Tu im lặng nhìn không gian mờ mịt bên ngoài cửa kính, không có vẻ muốn nói chuyện với Chu Tường.
Chu Tường chẳng ngại bắt chuyện, “Cậu là fan của Uông Vũ Đông à?” Này là suy ra từ thái độ nhiệt thành của Yến Minh Tu với Uông Vũ Đông, hắn đã chứng kiến nhiều kiểu vồ vập của các fan đối với sao nên cũng không ngạc nhiên lắm, hắn chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc, đứa nhỏ này lãnh đạm, không coi ai ra gì, chỉ nhiệt tình với duy nhất một mình Uông Vũ Đông, đúng là sức quyến rũ của siêu sao có khác.
Tất nhiên Yến Minh Tu sẽ không nói với người ngoài rằng Uông Vũ Đông là bạn trai của chị gái y, nên y chỉ đáp lấy lệ, “Ừ, tôi là fan của anh Đông.”
“Cậu ký công ty nào?” Chu Tường đoán Yến Minh Tu là người mới công ty nào đó vừa săn được, bằng không cho dù bộ dạng có xinh đẹp ra sao, y cũng không thể tùy ý ra vào trường quay.
Yến Minh Tu không hiểu, “Ký công ty là sao?”
“Công ty quản lý ấy.”
Lúc này Yến Minh Tu mới ngộ ra, “Không, không ký.”
Chu Tường kinh ngạc nói, “Cậu vẫn chưa ký? Vậy có định cân nhắc vào công ty chúng tôi không? Tuy quy mô không lớn, nhưng tài lực và quan hệ trong ngành đều thuộc vào hạng nhất.”
Cuối cùng Yến Minh Tu cũng hiểu được ý của hắn, y giải thích, “Tôi không ký công ty nào cả, tôi không phải là nghệ sĩ.”
Chu Tường ngẩn người, giờ mới biết mình nhầm, hắn cười nói, “Ngại quá, nhìn cậu đẹp trai như vậy, tôi cứ tưởng cậu mới vào nghề. Tiếc thật, với điều kiện của cậu, đảm bảo nổi tiếng luôn.”
Yến Minh Tu lơ đễnh đáp, “Tôi không có hứng thú.” Vui mừng khi được gặp Uông Vũ Đông bị cú điện thoại của chị hai phá hỏng toàn bộ. Y biết, trong lòng Uông Vũ Đông, y mãi mãi chỉ là đứa em trai của bạn gái, nhưng đối với riêng y mà nói, tất nhiên mọi thứ không phải chỉ có vậy…
Yến Minh Tu lạnh nhạt, Chu Tường cũng hết thấy thú vị. Đúng là hắn ngứa ngáy muốn thử Yến Minh Tu mấy câu, nhưng người ta hoàn toàn không có hứng thú với hắn. Đồng tính là sao, đồng tính là như vậy, nếu hai người vừa mắt nhau thì đã sớm đánh tiếng, nào có ai đủ kiên nhẫn đào bới vẻ đẹp nội tâm? Mặc dù Chu Tường cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng hắn không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, có một tuyệt sắc mỹ nam làm bạn dưới cơn mưa, suốt dọc đường về nhà, chỉ vậy cũng đủ vui rồi, miễn phải làm phiền người khác.
Vì thế nên Chu Tường cũng không cố bắt chuyện với Yến Minh Tu nữa, để giảm bớt không khí xấu hổ, hắn mở nhạc lên.
Xe đã vào đoạn đường ùn tắc, lấy tốc độ rùa bò đi về phía trước. Hôm nay đúng vào thứ Sáu, trời lại mưa to, tắc đường là khó tránh khỏi. Những hạt mưa lớn vỗ ngoài thân xe bồm bộp, trong xe chỉ có giai điệu một ca khúc tiếng Anh nhẹ nhàng sâu lắng, tựa như không gian đã hoàn toàn bị ngăn cách. Cả hai người đều cảm nhận được, thế giới bên trong chiếc xe này chỉ có mình bọn họ. Thứ cảm giác ấy rất kỳ diệu, Yến Minh Tu vô thức nghiêng đầu nhìn Chu Tường, Chu Tường một tay đặt trên vô-lăng, một tay gác lên cửa kính, chống cằm nhìn màn mưa phía trước, đôi mắt không có tiêu cự, không biết đang nghĩ gì.
Chu Tường không hẳn là đẹp trai, nhưng ngoại hình rất nam tính, dáng người cũng đẹp, toàn thân tỏa ra sức hấp dẫn rất đàn ông, khuôn mặt nhìn nghiêng càng thêm cuốn hút, khá giống Uông Vũ Đông, nhưng so với Uông Vũ Đông tinh tế thanh thoát, diện mạo và khí chất của Chu Tường vẫn còn kém xa.
Yến Minh Tu đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái, vậy nên y quên không rời mắt khỏi Chu Tường. Chu Tường hình như cũng cảm nhận được, hắn nghiêng đầu nhìn y, đôi mắt khẽ nheo lại, còn mang theo chút mờ ám.
Yến Minh Tu ngẩn ra, ngay lập tức y có thể đọc hiểu khát vọng trong ánh mắt hắn. Y quay đi, một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, cân nhắc trong chốc lát, y thản nhiên nói, “Đến nhà anh đi.”
Lúc này đến lượt Chu Tường ngơ ngẩn, hắn giậm chân phanh, hãi hùng nhìn khoảng cách nguy hiểm giữa đầu xe mình và đuôi xe đằng trước.
Phía sau bất mãn bấm còi, Chu Tường chậm rãi thả phanh, tiếp tục tiến lên. Hắn vẫn còn đang kinh ngạc, nhịn không được cười cười, “Đến thật hả, nhà tôi gần lắm.”
Bụng dạ Chu Tường nhảy nhót liên hoàn. Hắn vốn không có ý định đùa giỡn, chí ít, nhìn vẻ lãnh đạm của Yến Minh Tu, hắn không muốn đùa giỡn, cả số điện thoại của y hắn cũng không định hỏi, chẳng ngờ Yến Minh Tu lại đột nhiên chủ động. Hôm nay là ngày lành gì nha, có thể làm một lần với cực phẩm, thừa đủ cho hắn no nê lâu dài.
Yến Minh Tu gửi một tin nhắn cho Yến Minh Mị, nói mình sẽ không tới, sau đó tắt máy. Y không muốn đến nhà Yến Minh Mị, vừa nghĩ tới Uông Vũ Đông cũng từng ngủ lại đó, nhưng lại không phải cùng với y, y đã mất hết khẩu vị.
Chu Tường vốn đang tận hưởng quãng đường tắc có mỹ nam làm bạn, nhưng giờ hắn lại đâm ra nhớ nhà da diết, chỉ hận không thể một phát bay luôn về. Tiếc là hắn không bay được, nên đành phải từng chút nhích lên theo dòng xe rồng rắn.
Cha mẹ và em trai của Chu Tường qua đời vì tai nạn giao thông khi hắn còn học tiểu học. Ba hắn là phó quản đốc một xí nghiệp nhà nước, lúc nhà máy vận hành tốt, ba hắn được cấp cho một căn hộ hơn 70m2 ở Bắc Nhị Hoàn. Khi ấy đất đai sàn sàn không có gì đặc biệt, nhưng bây giờ nhà cửa trong khu vực đó đều tăng giá lên thành khoảng hơn hai vạn một mét vuông. Căn hộ tuy cũ kỹ, nhưng có một nơi để sinh sống tại Bắc Kinh, Chu Tường cũng đã cực kỳ hài lòng.
Lúc về đến nhà, mưa đã ngớt, Chu Tường nhanh nhẹn đỗ xe, chạy ra mở cốp. Yến Minh Tu mới vừa bước xuống, Chu Tường đã xách vali của y chạy vào cổng tò vò, hắn lắc lắc mái tóc ướt, nói, “Đèn tầng hai hỏng rồi, cẩn thận dưới chân.”
Yến Minh Tu quan sát cầu thang cũ kỹ, vách tường mới được sơn lại, bôi trát rất cẩu thả, loại nhà cũ kiểu này thường lấy sơn quét đè lên lớp vôi vốn có để che đậy dấu tích thời gian, nhưng càng quét càng dày, càng quét càng lộ. Y nhìn nhìn vali, “Tôi tự xách được.”
Chu Tường dứt khoát đi lên lầu, “Đừng khách sáo, nhẹ ấy mà, với cả nhà tôi ngay tầng ba rồi.”
Đèn tầng hai đúng là hỏng thật, bình thường còn có ánh trăng, nhưng hôm nay mưa lớn, mờ mịt không nhìn thấy gì. Chu Tường đã rất quen thuộc với hành lang này, nhắm mắt cũng có thể đi lên, nhưng hắn sợ Yến Minh Tu ngã, định lấy điện thoại soi đường cho y, chẳng ngờ điện thoại còn chưa kịp lấy, hắn đã vấp phải vali của Yến Minh Tu, đế giày trơn trượt nước bùn, hắn không đứng vững, trượt chân đổ nhào xuống.
Yến Minh Tu đứng ngay phía sau hắn, một tay giữ lấy eo hắn, tay kia nắm được lan can cầu thang.
Chu Tường cũng bắt được lan can, lưng tựa vào ngực Yến Minh Tu, hắn ngượng ngùng quay đầu lại cười cười.
Trong không gian u ám, đôi con ngươi sâu thẳm của Yến Minh Tu sáng ngời đến kỳ lạ. Y nhìn Chu Tường chăm chú, khuôn mặt hai người đã gần sát, hô hấp nhẹ nhàng phả lên da, chỉ cần khẽ tiến tới là có thể hôn được môi nhau.
Chu Tường cười nhẹ, bầu không khí tốt như vậy, sao có thể không tận dụng, vì thế hắn rướn đầu lên, đặt một nụ hôn lên môi Yến Minh Tu.
Yến Minh Tu khẽ giật mình, cảm thấy hơi khó chịu, nhưng đôi môi mềm mại còn vương mùi thuốc lá của Chu Tường rất nhanh đã khiến y ngây ngất, y nhè nhẹ cắn môi hắn, đẩy sâu thêm nụ hôn.
Hai người tách ra, ánh mắt nhìn nhau bắt đầu thay đổi.
Yến Minh Tu khàn khàn nói, “Vào nhà.”
END7.