Chung Cư Quỷ Dị

Chương 20




"Ngài??" Mục sư Cường lẩm bẩm nhìn về dáng vẻ ngạo mạn của người đàn ông hiện giờ.

"Đúng... Ngài thì thầm vào tai ta mỗi đêm. Cho ta biết thêm về tình yêu, cái đẹp, tri thức...vĩ đại..."

Kẹt...kẹt... Chiếc đầu của người đàn ông đang chậm rãi quay khỏi cần cổ, tạo nên khung cảnh ghê rợn vô cùng.

"Nào lại đây... chú em! Bao nhiêu năm ngoan đạo theo Chúa... người chưa từng thèm khát phụ nữ ư...? Đức Chúa Trời đã trừng phạt các người vì làm theo bản năng tuyệt vời nhất... Đúng là một lũ ngu xuẩn...Khà khà...". Hắn ta trợn trừng đôi mắt với những vằn đỏ.

"Con xin Chúa! Hãy cứu rỗi linh hồn còn sót lại của người đàn ông này!" Mục sư Cường cầm trong tay mặt dây chuyền thánh giá, giơ về phía trước, tay làm dấu ba ngôi.

Tiếng cười của con quỷ đội lốt người dường như bị bóp nghẹt lại. Nó có vẻ ghê sợ dấu thánh giá. Bất chợt từ miệng người đàn ông, nhung nhúc cả đàn gián, ruồi chui ra, bay tán loạn khắp phòng. Mục sư Cường vẫn kiên định giơ bàn tay về phía trước, nắm chặt cây thánh giá. Thầy Hòa đứng phía sau ôm mặt che đi sự tấn công của những côn trùng bẩn thỉu. Đàn gián và ruồi đã bu kín đặc thân thể người đàn ông đó. Chiếc ghế hắn đang ngồi dần dần bay lên. Thế rồi rất nhanh, trong tiếng côn trùng vo ve lạo xạo trong không khí, chiếc ghế lao thật nhanh về hướng mục sư Cường, đẩy sát cơ thể anh vào bức tường đằng sau. Thầy Hòa bị xô ngã lăn ra nền đất. Hắn ta gí bộ mặt bẩn thỉu vào mắt thầy Cường rồi rít lên những câu nói: "Anh... anh Cường ơi... Sao anh lại gϊếŧ em? Anh không cứu em... Mà lại dồn em đến chỗ chết vậy sao...?"

Giọng nói của Quang – em trai Cường vang lên từ cổ họng con quỷ khiến anh cảm thấy lạnh sống lưng. Đúng là không thể lường trước những điều quỷ mị chúng có thể làm để xoáy sâu vào tâm can con người.

Người đàn ông quỷ dữ vẫn cười lên khoái chí. Mục sư Cường rút từ trong túi quần ra lọ nước thánh nhỏ, nhanh chóng dùng tay hất một vòng ra xung quanh. Tiếng rít khe khẽ vang lên, đám côn trùng tản ra như làn khói.

Mục sư Cường bước tới đỡ thầy Hòa dậy rồi nói: "Nhanh! Nhanh chóng ra khỏi đây...!"

"Anh không... làm tiếp à...?" Thầy Hòa lắp bắp hỏi theo phản xạ.

Hai người chạy thẳng một mạch ra khỏi đường hầm dài đen tối, cánh cửa được khóa chặt phía sau lưng.

Ra tới sảnh, nơi có ánh đèn sáng, hai người mới dừng lại.

"Sao vậy... thật kinh khủng...!" Thầy Hòa ca thán.

"Hắn ta... nuôi dưỡng quỷ dữ trong cơ thể đã quá lâu, sức mạnh đáng gờm. Tôi cũng không chắc hắn ta còn bao nhiêu phần người nữa. Sức mạnh này... ngoài việc cần nhiều mục sư trợ tế mà còn cần phải có thánh tích, bí tích, hay thậm chí là dấu của Chúa để khai trừ hoặc một cách đặc biệt nào đó. Thêm vào đó nữa phải biết căn nguyên con quỷ tìm tới thế giới này mới mong đẩy nó về lại địa ngục. Sự việc thực sự phức tạp..."

"Vậy tôi có thể giúp gì được không?"

"Anh có thể hỏi giúp tôi ngọn nguồn được không? Tôi đưa cậu ta về nhà thờ trước đã...Nếu cần, hãy gọi tới đây, tôi sẽ đi cùng anh."

Nói xong, mục sư Cường vội vã lao đi, đưa Huy đang bị trói tay vào xe taxi cùng với bà Nga. Mọi việc đang đi quá xa so với dự kiến của thầy Hòa. Tối hôm đó, ba người ngồi lại bàn bạc với gia đình cô bé Ly.

"Chúng tôi cũng không ngờ sự việc lại phức tạp và kéo dài thế này. Hiện giờ ở dưới phủ còn rất nhiều gia đình đang cần giúp đỡ. Tôi đã nhờ người bạn của mình là mục sư Cường giải quyết vấn đề lớn nhất ở đây. Nếu không thể, gia đình hãy chuyển đi. Trong vài ngày tới, tôi và anh Cường sẽ tìm hiểu ngọn nguồn, sau đó, tôi xin phép trở về quê nhà giải quyết một số việc. Về cô bé Ly, nhất quyết phải đóng luân xa cho cô bé..."

Gia đình bà An ông Tiến đã chẳng còn chút tâm trạng nào, rốt rít cảm ơn thầy Hòa đã nhiệt tình giúp đỡ suốt những tuần qua.

Sáng hôm sau, thầy Hòa cùng hai người chú và mẹ của Ly lên tới ban quản lý tòa nhà, gây một trận tranh cãi lớn. Vì sự van xin của những người bảo vệ nên họ định giải quyết trong êm đẹp, thế nhưng giờ không còn dễ dàng như vậy nữa. Mẹ của Ly bức xúc nói rằng ban quản lý đã lừa dối người dân khi không cho họ biết rằng dưới hầm tòa nhà là căn hầm của bệnh viện cũ mà lại nói rằng xây mới hoàn toàn, che giấu bí mật bên trong. Ban quản lý tòa nhà lúc này mới phát hoảng, xin bà An đừng làm to chuyện.

Thầy Hòa đập bàn "Rầm" rồi nói: "Anh mau nói ra thực hư đi! Tại sao người đàn ông đó lại bị nhốt? Hắn ta là ai?"

"Tôi... tôi mới về đây được hai năm... sự thật từ ngày xưa tôi không rõ. Chỉ biết rằng người đàn ông dưới hầm đó là một nhân vật quan trọng đối với bệnh viện cũ... Người nhà ông ta nắm giữ cổ phần công ty xây dựng bệnh viện và tòa nhà này đã ra chỉ thị đặc biệt như vậy... Chúng tôi không thể làm trái. Họ đã đảm bảo là... dàn xếp xong xuôi cả rồi mà..."

"Thật hoang đường! Vậy chúng tôi phải tìm ai để giải quyết đây? Ý anh muốn chối bỏ trách nhiệm chứ gì?"

"Không... không... Tôi có địa chỉ của một bà y tá cũ... thời gian trước hay đảm nhận việc đưa cơm và chăm sóc cho người đàn ông đó... Chắc bà ta là người biết rõ câu chuyện phía sau hơn tôi. Lát nữa tôi sẽ gọi điện... các anh chị hãy qua nhà bà ấy hỏi... Còn ở đây.. hãy làm ơn... chúng tôi cũng chỉ là người làm thuê thôi mà..."

"Nếu không giải quyết xong, các người đừng hòng yên ổn!" Bà An nói.

"Mọi người cứ yên tâm... chúng tôi sẽ trình báo lên nhà đầu tư... miễn là giải quyết ổn thỏa, chi phí chúng tôi sẽ gửi... coi như lời xin lỗi!"

"Đó là điều đương nhiên các người phải làm! Không phải ban ơn cho chúng tôi! Chúng tôi không cần tiền của các người mà cần sự yên ổn mỗi khi về nhà. Cứ đợi đó, tôi sẽ không để yên đâu!" Bà An nói rồi quay đi, chuẩn bị tới sở làm.

Thầy Hòa nhận địa chỉ, mời mục sư Cường tới cùng đi. Địa chỉ của người y tá nằm ở trong tận Hà Đông, phải đi xe máy gần một tiếng mới tới nơi. Địa chỉ là một xã nằm sâu trong vùng, con đường đi lắt léo, phải vừa đi vừa hỏi đường. Đến trước cửa nhà, thầy Hòa hồi hộp bấm chuông. Bấm ba hồi chuông, mãi mới có tiếng trả lời:

"Cứ đẩy cổng vào đi!"

Nghe thế, mục sư Cường dắt xe vào trước, thầy Hòa theo sau. Vào trong chiếc sân nhỏ cũ kĩ phủ đầy lá mục, ngôi nhà hiện ra, trông không có gì đặc biệt hơn những ngôi nhà vùng ngoại thành khác: nhỏ bé, cửa kính nâu đen, tường vàng đã có những vệt ố.

Họ để xe trong sân rồi gõ cửa bước vào nhà. Trong nhà xộc ra mùi ẩm mốc.

"Cứ ngồi ở bàn nước đợi tôi nhé!". Tiếng nói của một người già vọng ra.

Thầy Hòa và Cường nhẹ nhàng ngồi xuống đợi. Một lát sau, một bóng người chầm chậm bước ra. Đó là một bà lão đâu khoảng hơn 60 tuổi, mái tóc bạc đã quá nửa. Bà mang theo ấm trà, lập cập lại gần rót vào chén cho hai vị khách của mình.

Thầy Hòa đón lấy: "Chào cô! Cháu xin ạ!"

Bà lão ngồi xuống, nói: "Hai anh cứ tự nhiên nhé. Không biết hai anh hôm nay đến thăm tôi có chuyện gì? Lâu lắm rồi nhà không có người ghé thăm." Giọng bà vang lên nghèn nghẹt như một người có tật lưỡi.

"Vâng biết là phiền cô lắm nhưng... Chúng cháu... hôm nay tới là vì chuyện hệ trọng của khu chung cư CK2 dưới HM. Ở đó giờ đây đang xảy ra rất nhiều sự kiện lạ, nghiêm trọng. Ban quản lý nhà đã nói sự thật cho cháu biết. Chắc họ cũng gọi cho cô rồi... giờ chúng cháu muốn nghe câu chuyện trước đó... nguyên do..." Thầy Hòa ngập ngừng nói.

"Tôi... bị buộc phải giữ bí mật..." Bà lão đưa bàn tay gân guốc lên dùng dấu kéo ngang miệng. "Giờ tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu..."

"Xin cô... họ đã cho phép chúng cháu rồi. Không thể để sự việc như vậy mà không giải quyết được. Chúng cháu muốn biết năm xưa ở đó đã có sự việc gì xảy ra. Tại sao người đàn ông ấy lại bị giam dưới hầm?"

Bà lão ngập ngừng một lúc rồi mới thở dài, nói:

"Hỏi nhanh đi, tôi sắp có việc phải đi rồi. Khi xưa, đó là bệnh viện tư nhân được xây dựng nên, dồn khá nhiều vốn, hoạt động được độ chục năm thì phá sản. Người đàn ông dưới hầm đó... chính là giám đốc của bệnh viện đó..."

"Vậy là ông ta tự triệu hồi quỷ nhập xác?" Thầy Hòa hoảng hồn.

"Không... nguyên do chính là sếp của tôi... y tá trưởng, vợ của anh ta. Tôi năm ấy sắp về hưu, bị cắt giảm biên chế, không có việc. Bệnh viện này thiếu nhân sự, tôi bèn xin vào làm, dưới quyền cô ta. Cô ta kém tôi phải tới hai chục tuổi ấy chứ... Tôi biết việc, nên được lòng cô ta. Năm ấy... vợ chồng họ lục đục. Cô ta nghi chồng mình nɠɵạı ŧìиɦ với bệnh nhân trẻ nào đó... nên âm thầm theo dõi. Anh ta quyết định ly hôn khi mọi chuyện vỡ lở. Cô ta không muốn từ bỏ khối tài sản lớn của ông ấy... nên đã đi theo thứ tà đạo nào đó... Triệu hồi một con quỷ có sức rù quyến, ban tình yêu và buộc người này phải yêu người khác. Tôi đã vô tình nghe được cô ta nói chuyện như vậy với ai đó qua điện thoại. Rõ ràng bằng cách nào đó, cô ta đã triệu hồi con quỷ vào cơ thể của chồng mình với mong muốn anh ta sẽ mãi gắn bó với cô ta. Nhưng rồi sau đó... mọi chuyện đi quá tầm kiểm soát. Người đàn ông đó bắt đầu có những biểu hiện phi con người. Nhiều khi đến bệnh viện, cô ta xuất hiện với bộ mặt tím bầm, vị giám đốc lại không hề đi làm suốt một khoảng thời gian. Và thế rồi tôi phát hiện cô ta trói chồng mình đem nhốt xuống hầm kho thuốc và vật dụng, gần nhà xác... Tôi bị cô ta nhìn thấy, vậy là cô ta kéo tôi vào vòng xoáy này..."

"Thế giờ người đàn bà đó đang ở đâu rồi hả cô? Có thể nào bà ta biết cách trục xuất con quỷ đó không?"

"Cô ta sau đó đã có được quyền sở hữu bệnh viện, bán cổ phần cho một số nhà đầu tư khác rồi biến mất. Trước khi đi, cô ta còn thực hiện thêm một tội ác khủng khiếp nữa..."

" Anh Hòa!" Mục sư Cường chợt nói.

"Từ từ anh... để cô nói nốt đã..." Thầy Hòa xua tay.

"Tội ác đó là gì ạ?"

" Có vẻ như cô ta không thể kiểm soát được con quỷ... nên đã có vụ lộn xộn dưới nhà xác bệnh viện chúng tôi khi ấy. Có người nhìn thấy những cái xác thức dậy...Cô ta quá sợ hãi nên lại nhờ bên tà đạo kia thực hiện lễ trấn yểm..."

"Trấn yểm? Trấn yểm như thế nào?"

"Dùng bốn xác trinh nữ, hiến sinh cho Quỷ Satan. Mượn thế lực mạnh hơn để trấn áp con quỷ đến từ địa ngục kia... Bốn trinh nữ đó được lừa mua về rồi bị nhốt dưới hầm, làm lễ hiến tế,... Tôi chỉ biết khi đem họ đi liệm, họ chỉ còn là những cái xác không đầu, mặc những chiếc váy đen nhuốm đầy máu... thật kinh khủng!" Bà lão ôm mặt, run lên từng cơn. Những ký ức ùa về khiến bà lão không sao chịu đựng nổi.

"Bốn... bốn trinh nữ..." Thầy Hòa lẩm bẩm, cau mày nhăn mặt, cảm nhận được mối liên quan nào đó rất mơ hồ.

"Anh Hòa... anh Hòa...! Tôi nghĩ là..." Mục sư Cường lại lên tiếng.

"Bà có biết con quỷ giờ ngự trong thân xác người đàn ông đó là loài quỷ nào không? Chúng tôi cần biết thông tin về nó để chế ngự." Thầy Hòa vẫn tiếp tục hỏi.

Bà lão lắc lắc đầu. "Tôi không nhớ rõ nữa. Cô ta chưa bao giờ gọi tên nó ra. Chỉ biết là nó có quyền năng thao túng tình yêu... Có một lần tôi nghe loáng thoáng người đàn ông đó gọi... dường như là vần S..."

"Vậy sao... giờ phải làm sao... Trấn yểm gì thì giờ cũng đã suy yếu rồi... Không biết điểm yếu của nó... sao biết cách trấn áp nó đây..." Thầy Hòa lo lắng. Thầy cảm thấy manh mối đang đứt đoạn.

"ANH HÒA!" Mục sư Cường nãy giờ không tham gia câu chuyện lại gọi giật giọng. Thầy Hòa quay sang mục sư Cường, có chút bực dọc, hỏi:

"Có chuyện gì thế! Anh không nghe nãy giờ sao?"

Mục sư Cường cau mày, chậm rãi hỏi một câu gai sống lưng:

"Anh Hòa, nãy giờ anh nói chuyện với ai thế? Tôi có thấy ai đâu?"

Thầy Hòa giật mình bởi câu nói của mục sư Cường. Anh quay về nhìn phía trước thì kì lạ thay, bóng dáng bà lão vừa ngồi đó nói chuyện với anh đã không thấy đâu nữa. Cốc trà đang ở trước mặt anh cũng không còn một giọt nước nào.

Lẽ nào... Vừa rồi là một hồn ma? Chuyện gì đang xảy ra thế này?

(còn tiếp)