Chung Cư Yêu Quái

Chương 13: Nhóc con này sống kiểu gì mà như một con người thực thụ vậy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Tư Dật Minh mở cửa, vẻ mặt không hề tốt chút nào.

Trong mắt anh con hồ ly Địch Lương Tuấn chẳng những không có ưu điểm, còn luôn luôn vỗ mông ngựa nhưng vỗ trật lên đùi ngựa.

Rau xanh ngày hôm qua, hắn cho rằng anh không nhìn ra đó là đồ ăn thừa sao?

Xem như chưa bị động qua, nhưng đó vẫn là đồ ăn thừa!

Từ trước tới giờ hương hoả của Tỳ Hưu luôn thịnh vượng, nhận cung phụng chưa bao giờ đứt đoạn, bên trong cống phẩm thứ gì cũng có nên Tư Dật Minh cực kỳ tinh mắt.

Quan trọng nhất chính là Địch Lương Tuấn nói linh tinh!

Còn quăng nồi lên người Cố Bạch.

Cố Bạch là loại người sẽ mang đồ ăn thừa đến cho anh ăn sao?

Tư Dật Minh từng nhìn thấy linh hồn của Cố Bạch, thanh chính, tinh khiết, sáng ngời và nhu hoà, tiểu yêu quái như thế rất hiếm gặp, Tư Dật Minh nghĩ có lẽ Cố Bạch là bé con nhà thuỵ thú(*) nào đó chăng?

(*) Thuỵ thú: thú mang điềm lành (trái ngược với hung thú), điển hình là Bạch Trạch.

Thật ra trước kia Tỳ Hưu tượng trưng cho quân đội, không nói đến tính tình hung bạo, còn cực kỳ xem trọng một ít quy củ, cho Tỳ Hưu đồ ăn thừa cộng thêm lừa dối Thần thú, tội thêm một bậc, Tư Dật Minh không suy xét quá nhiều, lập tức bắt lấy hồ ly đánh một trận.

Hồ ly bị đánh xong nửa chết nửa sống nằm sõng soài trên sàn nhà, vô cùng kiên cường nhắc đến chuyện công ty hậu cần.

Tư Dật Minh cảm thấy vì hồ ly bị anh mạnh mẽ đánh nhiều năm như vậy nên lá gan của hắn mới lớn như thế.

Quả thật Địch Lương Tuấn vô cùng lưu manh, hắn cảm thấy dù sao sẽ không đánh chết, tuỳ tiện làm tuỳ tiện đánh, trơ tráo một tí, hắn siêu vui vẻ.

Mà Tư Dật Minh chưa từng “nhìn việc không nhìn người”, chân trước vừa đánh hồ ly chân sau đã tỉnh táo nghe hắn nói chuyện.

Tư Dật Minh nhìn hồ ly, cảm thấy não đau vô cùng: “Cậu lại tới làm gì?”

“Mời anh ăn cơm!” Địch Lương Tuấn nói.

Tư Dật Minh lạnh lùng nhìn hắn, trở tay muốn đóng cửa.

“Đừng đừng! Không phải tôi mời! Là Cố Tiểu Bạch mời!” Hồ ly trơn tru đứng vững trước cửa, miệng lưỡi dẻo quẹo, “Là đứa nhỏ ở đối diện nhà anh! Hiện tại em ấy đang thiếu tiền, anh tản bộ hai vòng trong nhà để chiêu tài vận cho người ta đi.”

“Thiếu tiền?” Động tác của Tư Dật Minh dừng lại.

Địch Lương Tuấn gật gật đầu: “Đúng vậy đó!”

Hồ ly tinh tinh ý cỡ nào, lúc trước Cố Bạch cẩn thận từng li từng tí hỏi tiền điện nước, hắn đã nhìn ra trong túi Cố Bạch không có tiền, nên lúc này hắn không nói hươu nói vượn.

Tư Dật Minh ngẩng đầu nhìn cửa nhà 666 đối diện, lại lạnh sưu sưu nhìn thoáng qua Địch Lương Tuấn rồi khẽ gật đầu, vô tình đóng cửa lại.

Địch tiên sinh hoàn toàn không cảm nhận được sự vô tình của Tư tiên sinh.

Dù sao Tư Dật Minh cũng gật đầu chấp nhận ý kiến công ty hậu cần, còn gật đầu chấp nhận mời ăn cơm.

Địch Lương Tuấn vẫn luôn cố chấp cho rằng Tư Dật Minh là một tên muộn tao trong nóng ngoài lạnh.

… Không đúng, chọt một cái đã bạo phát ra bên ngoài, không hề lạnh lùng chút nào.

Dù sao hai người hắn và Hoàng Diệc Ngưng suốt ngày chọc tới phá lui dưới mí mắt Tư Dật Minh, nhảy nhót nhiều năm như vậy vẫn chưa bị một móng tát chết, sự thật này đã đủ chứng minh Tỳ Hưu không phải loại “thú” bị chọc giận là hạ sát thủ ngay.

Nói thế nào anh cũng là thần thú, không giống đám hung thú một lời không hợp là đại khai sát giới.

Mặc dù lúc bị đánh tới sống không bằng chết nhưng lạnh lùng vẫn thật sự tốt lắm.

Địch tiên sinh đắc ý hồi âm cho Cố Bạch rồi trở về nhà mở hộp sơ cứu ra, động tác thành thạo nhanh chóng bôi thuốc lên vết thương, chuẩn bị khôi phục hình tượng ông chồng quốc dân suất khí bức người ngọc thụ lâm phong tiêu sái lỗi lạc của bản thân.

Cố Bạch đang đứng cạnh bàn làm việc, cầm bút và ảnh chụp xác định đường phối cảnh, sau khi nghe cậu nói có mạch suy nghĩ thiết kế, các đàn anh đã ném cậu vào phòng làm việc, không xách cậu ra ngoài làm trợ thủ nữa.

Hai mặt tường của Cố Bạch tổng cộng chừng mười mét vuông, ranh giới phân chia là một vết nứt bất quy tắc, một mặt khá lớn và một mặt nhỏ hơn một chút.

Mặt tường nhỏ cao gần ba mét, rộng hơn một mét, Cố Bạch chuẩn bị làm phần sau của tổng thể bức tranh.

Cố Bạch đang suy nghĩ bố cục, điện thoại nhận hai tin nhắn cùng lúc, một tin là Địch Lương Tuấn nói có thể dùng cơm mọi lúc, một tin là Hoàng Diệc Ngưng báo nửa tháng tiếp theo đều không rảnh.

Cố Bạch nghĩ nghĩ, quyết định tối nay mời Địch tiên sinh ăn một bữa trước đã.

Địch Lương Tuấn hối hận tới phát điên.

Tư Dật Minh nhìn Cố Bạch đang bất ngờ khi thấy anh đến, lại liếc mắt nhìn hồ ly Địch Lương Tuấn trở nên ỉu xìu cộc cộc, híp híp mắt.

Lá gan không nhỏ.

Lại lừa dối anh.

“Không ngờ ngài Tư sẽ tới.” Cố Bạch vội vàng cầm đôi dép lê chỉ mới dùng một lần duy nhất, không hề để ý dùng một câu đâm xuyên lời bịa đặt của Địch Lương Tuấn, “Tôi tưởng chỉ có mỗi ngài Địch nên chuẩn bị toàn món gà, ngài thích ăn gì, tôi đi làm.”

Tư Dật Minh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Địch Lương Tuấn, ánh mắt ấy ý vị thâm trường làm chân hồ ly run rẩy, vết thương vừa lành lại ẩn ẩn đau.

“Không sao, tôi ăn được, hôm nay tôi đến ăn ké thôi.” Tư Dật Minh nói với Cố Bạch, phảng phất như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trong bếp đang hầm một nồi canh gà, mùi thơm đã tràn ra, quyến rũ người ta thèm nhỏ dãi.

Cố Bạch đứng ở cửa nhìn Địch Lương Tuấn ỉu xìu bẹp bẹp, nghi ngờ hỏi: “Ngài Địch?”

Từ trong ra ngoài Địch tiên sinh buồn bã khôn cùng, sống không còn luyến tiếc, lòng như tro tàn, cụp đuôi đi vào nhà Cố Bạch, vừa vào cửa đã nằm sấp trên salon, cảm thấy ông trời phụ hắn.

Tư Dật Minh nhìn hắn một cái rồi đi theo Cố Bạch vào nhà bếp, trực tiếp hỏi: “Nghĩ thế nào lại mời hắn ăn cơm?”

Đối mặt với Tư Dật Minh, dù thái độ của đối phương thập phần ôn hoà nhưng Cố Bạch vẫn hơi câu nệ.

Cậu nhẹ giọng trả lời: “Ngài Địch chăm sóc tôi rất nhiều.”

Tư Dật Minh không hề bất ngờ khi biết Địch Lương Tuấn sẽ vui lòng giúp đỡ người khác.

Dưới điều kiện sinh tồn hiện tại, đa số yêu quái đều quen bảo hộ con non, dù có phải con nhà mình hay không, chỉ cần không phải loài mang tới tai hoạ thì cơ bản là gặp được đều sẽ giúp một tay.

Những mầm non nhỏ này đều là hi vọng của tương lai, yêu quái tu hành thành tinh vốn đã khó khăn, tỉ lệ sinh dục còn cực kỳ thấp, không thể so với tốc độ sinh sản của loài người, dần dần bảo vệ con non trở thành một tập quán.

Bao gồm Tư Dật Minh, đối với đứa nhỏ phạm sai lầm, anh cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt.

“Địch Lương Tuấn nói cậu thiếu tiền?” Tư Dật Minh nói.

Động tác đảo thịt gà của Cố Bạch dừng lại, cậu xoay đầu qua, cảm thấy bất ngờ khi Tư Dật Minh hỏi câu này.

Cố Bạch không vui cho lắm: “… Đúng vậy, nhưng tôi có việc làm rồi.”

Tư Dật Minh nhìn Cố Bạch, nghĩ nghĩ rồi đi qua ấn vai Cố Bạch, lúc vẻ mặt cậu tràn đầy mờ mịt, anh vươn tay khẽ vuốt trán cậu ba lần, sau đó thu tay lại.

Cố Bạch sợ đến mức rụt cổ lui về sau hai bước, cái nồi giơ ở trước người để phòng hộ, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: “Ngài.. ngài Tư?”

Tư Dật Minh giải thích: “Tài Hoả Lượng(*), cậu sẽ phát tài.”

(*) Tài Hỏa Lượng: đốm lửa tài vận.

“Cám… cám ơn?” Cố Bạch sững sờ khẽ gật đầu, chóp mũi chợt ngửi được mùi khét, cậu lập tức luống cuống tay chân cứu vớt nồi gà.

Chờ đến khi cậu cứu vớt xong, Tư Dật Minh đã rời khỏi nhà bếp.

Cố Bạch vươn tay sờ lên cái trán vừa được vuốt nhẹ.

Mặc dù Tư tiên sinh gầm gầm gừ gừ, nhưng hành động vừa rồi chắc là một lời chúc phúc đặc biệt nhỉ.

Cố Bạch vừa nghĩ thế vừa mang món gà lên bàn, quyết định xem chuyện này như buff chúc phúc do truyền kỳ ngành tài chính ban cho, nói không chừng sau này cậu thân mang buff như được thần trợ, kiếm tiền nhiều tới mức tay đếm không xuể, trèo thẳng lên đỉnh nhân sinh!

Tư Dật Minh ra khỏi phòng bếp, ngồi trên ghế salon cúi đầu nhìn tay của anh.

Anh chắc chắn đã gặp qua linh khí của nhóc con kia, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.

Cố Bạch không chỉ cho hai vị đại lão cùng ăn một bàn tiệc toàn là gà, bởi vì cảm thấy thất lễ với Tư Dật Minh nên buổi tối Cố Bạch còn nướng một túi bánh quy nhỏ và làm một phần bánh cuộn kem, sáng hôm sau cố ý gõ cửa nhà Tư Dật Minh và đưa cho anh xem như điểm tâm.

(*) Bánh cuộn kem:

chapter content



—— Hôm qua Cố Bạch phát hiện Tư Dật Minh không hề động vào món cay, chỉ thích đồ ăn có vị ngọt mà thôi.

Khẩu vị thiên ngọt, đưa bánh ngọt chắc không sai đâu.

Tư tiên sinh thuận tay mang phần điểm tâm này đến công ty, thân là chủ tịch, hôm nay hiếm có một hội nghị cần anh có mặt, Tư Dật Minh không thể không bỏ bớt thời gian đi tuần tra khu vực mà anh phụ trách để đi ứng phó những tên loài người kia.

Dù những người này rất phiền phức nhưng vẫn có chút chỗ tốt, chính là mở rộng mạng lưới quan hệ, để có thể lần theo dấu vết tìm bất kỳ yêu quái nào tiến vào xã hội loài người sinh sống, nhanh chóng tra ra lý lịch liên quan.

Tư Dật Minh vừa cắt bánh cuộn kem vừa xem lý lịch cuộc đời của Cố Bạch.

Từ nhà trẻ đến đại học, lý lịch chi tiết đến mức không bỏ sót thứ gì, trên lý lịch ghi thuở nhỏ mất mẹ, không tra được tư liệu của cha, ngay cả tên cũng bị xoá sạch, Tư Dật Minh nhìn phần lý lịch này, nhíu nhíu mày.

Lý do làm anh cau mày không phải vì tra không được tư liệu của cha mẹ Cố Bạch, mà do Tư Dật Minh cảm thấy phần tư liệu này quá kỹ càng.

Bất kỳ một yêu quái nào đều không lưu lại vết tích sâu sắc như vậy trong xã hội loài người.

Tư Dật Minh vuốt ve tờ giấy trong tay, nhìn thấy trên mục cuối cùng viết “đang tham dự hạng mục triển lãm tranh tường của Trung tâm nghệ thuật Bác Lãm thành phố S”, nghĩ đến hôm qua lúc ăn cơm Cố Bạch biểu đạt cảm ơn chân thành đối với Địch Lương Tuấn, anh hơi mấp máy môi.

… Nhóc con này sống kiểu gì mà như một con người thực thụ vậy.

Gia trưởng nhà ai lại ngu ngốc như thế, chẳng phải loài người có cái chứng bệnh chướng ngại nhận biết giới tính gì đó sao, lỡ như nhóc con này nhiễm bệnh chướng ngại nhận biết chủng tộc thì làm thế nào bây giờ?

Tư Dật Minh cau mày nghĩ thầm.

Còn không khuyên bảo tên nhóc không có việc gì cũng đừng xuất hồn, gia trưởng này thật vô trách nhiệm tới cực điểm!

Thật sự là không bớt lo.

Tư tiên sinh cắn bánh cuộn trong tay một ngụm, bánh vào miệng vừa xốp vừa thơm ngọt, bơ mềm mịn như tơ.

Tư Dật Minh trầm mặc hai giây, nhìn lý lịch trong tay, cảm thấy bản thân cần phải cấp bách dạy bé con yêu quái một chút thường thức sinh hoạt mới được!

Thù lao hả, cái bánh cuộn này là được rồi.

Hoặc là đồ ngọt khác cũng không tệ

Tư tiên sinh không kén đồ ngọt đâu.

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Dật Minh: Nghĩ nát tâm.