Chung Cực Nhân Loại

Chương 139






“Đây là Thanh Ngư Kiếm!”
“Vì sao ngươi lại có được nó?!”
Chu Hải Yên nhìn thấy Thanh Ngư Kiếm bay vòng quanh chiếc giường hàn ngọc, chính xác hơn là bay vòng quanh muội muội nàng thì liền kinh ngạc vô cùng nhìn Lục Dạ.
Đại não nàng nhanh chống vận chuyển, chỉ vài giây thì nàng cũng đã có câu trả lời, tên này thế nhưng là tiêu diệt cả Thanh Nguyên Hoàng Triều a, việc hắn lấy được Thanh Ngư Kiếm cũng không có gì quá vô lý.
“Vì sao? Cướp chứ còn sao nữa!”
Lục Dạ nghe thấy câu hỏi cùng khuôn mặt bất ngờ của Chu Hải Yên liền có chút chính trực nói khiến cả ba nàng cạn lời không biết nói gì, mẹ nó ngươi là đi cướp a, có cần tự hào như thế không?
“Được rồi, quay lại vấn đề chính! Hiện giờ muội muội nàng phần linh hồn còn thiếu đã ở ngay đây, việc chữa trị vì vậy sẽ rất thuận tiện nhanh chống và không có rủi ro nào cả!”
“Tuy vậy, do đã trong trạng thái này một thời gian quá lâu, vì thế việc nàng có thể tỉnh lại nhanh hay chậm là việc mà ta cũng không thể xác định được!”
Lục Dạ cất bước đi đến bên cạnh giường hàn ngọc, hắn cúi đầu quan sát mỹ nhân với khuôn mặt gần như đúc Chu Hải Yên đang nằm trên đó, lời nói của Lục Dạ từng câu, từng chữ cất liên lại khiến Chu Hải Yên vừa mừng vừa sợ.

“Không vấn đề gì, ta đã chờ đợi vô số năm rồi, đợi thêm một khoảng thời gian cũng không có việc gì!”
Chu Hải Yên có chút kích động, nàng hơi thoáng điều chỉnh tâm tình của mình rồi lại nhìn Lục Dạ đáp.

Chỉ cần có cơ hội là quá đủ đối với nàng, thời gian đối với Tiên Đế thực sự là không đáng giá với tuổi thọ vô hạn của họ.
“Đừng quá lo lắng cùng mong đợi, tuy ta có thể giúp nàng ấy tỉnh lại, nhưng có thể sẽ để lại vài hậu quả không thể xóa khỏi!”
Lục Dạ quay người đi về phía Chu Hải Yên nhìn nàng an ủi nói, hắn đúng là có thể trợ giúp Chu Hải Vân nhanh chống tỉnh lại nhờ dùng Hồn Lực vô tận của mình truyền cho nàng, nhưng hậu quả việc bị thiếu mất linh hồn bổn nguyên quá lâu thì hiện giờ hắn cũng lực bất tòng tâm.
“Ừ thì……thật ra có một cách khác sẽ đẩy nhanh tiến độ khôi phục của nàng ấy, tuy vậy ta nghĩ rằng nàng chắc sẽ không đồng ý đâu nhỉ?”
“Có sao? Đó là cách nào? Chỉ cần có thể khiến muội ấy khôi phục nhanh hơn thì dù là cách nào ta cũng sẽ đáp ứng!”
Đúng lúc này Lục Dạ lại bất chợt đưa ra đề nghị một cách khác, nhưng giọng nói ngập ngừng của hắn lại khiến Chu Hải Yên nghi hoặc không thôi, dù vậy nàng vẫn là vô cùng kích động tiến tới ngay bên cạnh Lục Dạ cầm lấy hai tay hắn, ánh mắt mong chờ nói.
“Đó là…….”
Lục Dạ thấy Chu Hải Yên mong chờ như vậy cũng cảm thấy mình có chút độc ác, nhưng hắn vẫn là kề sát tới bên cạnh tai nàng thì thầm.
“Song tu!”
Lời nói của Lục Dạ vừa cất lên, dù chỉ là thì thầm đối với Chu Hải Yên nhưng Tào Diệu cùng Thanh Nhã Tâm đứng gần đó tu vi là cở nào cao, như vậy thì thầm dù là ở khoảng cách vạn cây số, bọn họ còn có thể nghe rõ rõ ràng ràng ấy chứ.

Nhất thời, trong căn phòng liền rơi vào yên tĩnh đến đáng sợ, Lục Dạ thì ngay khi nói xong đã chuẩn bị từ trước giơ hai tay lên bịt lấy lỗ tai của mình.
“Cái gì!!!!!”
Qủa không ngoài hắn dự đoán, ba nữ im lặng trợn mắt vài giây rồi liền hét ầm lên vang trời, Lục Dạ thậm chí còn cảm thấy màng nhĩ của mình sắp thủng tới nơi rồi đây này.

Ba người âm ba công thực sự là quá có lực công phá.

“Bình tĩnh chút đi, không phải chỉ là song tu hay sao?”
“Chỉ là cái đầu ngươi ấy!”
“Dạ ca ca……biến thái….ngươi……ngươi nếu muốn thì có thể nhờ Diệu nhi mà!”
“Nhã Tâm thì không có gì……nhưng con mẹ nó, Diệu nhi ngươi phản ứng như thế là sao?”
Lục Dạ nhìn biểu cảm của hai nàng có chút cạn lời nói, nhất là Tào Diệu khuôn mặt đỏ bừng mong chờ nhìn hắn khiến Lục Dạ không biết nên làm sao cho tốt, rõ ràng Diệu nhi của hắn rất ngây thơ mà, rốt cuộc thì ai đã biến nàng thành như này a.
“Hải Yên ngươi nếu không chấp nhận được thì cũng không sao, ta vẫn còn cách…..”
“Ta đồng ý!”
“Ta biết ngay là ngươi sẽ đồng…….cái quái gì?!!”
Lục Dạ quơ quơ tay như đã đoán trước được điều Chu Hải Yên sẽ nói, nhưng lời nói của hắn vẫn chưa kiệp nói hết thì đã im bật lại, Lục Dạ nhất thời hai mắt trợn trừng như gặp quỷ nhìn thằng Chu Hải Yên, ngay cả Thanh Nhã Tâm cùng Tào Diệu cũng là kinh hãi hốc mồm.
“Hmm, trán không nóng, cũng không bị chấn thương gì…..không lẽ!! Hải Yên ngươi bị ta làm cho hư…..”
“Ai bị ngươi làm hư hả!!”
“Bành!”
Lục Dạ khuôn mặt kinh hoảng ánh mắt hoảng sợ đưa tay xoa xoa lấy Chu Hải Yên khuôn mặt, sau đó hắn lại kinh hãi cất lời, nhưng lời nói của hắn còn chưa thốt ra hết thì đã bị Chu Hải Yên đỏ bừng mặt thở hồng hộc một tay đánh vào đầu hắn.
“Ai nha nha, có cần như thế mạnh bạo hay không.

Nàng đây là muốn mưu sát chồng sao?”
“Ai mưu sát chồng hả? Ngươi mau nghiêm túc lại cho ta!!”
Chu Hải Yên nhìn Lục Dạ đang xoa xoa đầu ủy khuất nhìn mình liền cảm thấy trong lòng hơi nhói, nhưng nàng vẫn là rất nhanh liền nén lại cảm xúc đó, nàng nhìn Lục Dạ nghiêm khắc sắc mặt nói.
“Vậy…….ngươi đồng ý là thật sao? Đây là song tu đó a!”

Lục Dạ cũng bắt đầu nghiêm túc lại, hắn hai mắt nhìn thằng Chu Hải Yên hỏi.

Hắn cũng không nghĩ rằng nàng sẽ vì em gái mình có thể tĩnh lại sớm hơn mà sẵn sàng hi sinh trinh tiết của em gái mình.
“Ngươi nghĩ ta muốn sao? Song Tử Thần Ngư vốn số phận từ khi sinh ra đã như vậy rồi!”
“Ý nàng là…..”
Chu Hải Yên trợn mắt nhìn lấy Lục Dạ bất lực nói khiến hắn cùng Tào Diệu, Thanh Nhã Tâm hai nàng đều tò mò không thôi.

Nhất thời trong đầu Lục Dạ liền lóe lên một tia thông tin, hắn sắc mặt nhất thời biến ảo, theo những gì trong đầu hắn về Song Tử Thần Ngư thì loài thần thú này vô cùng đặc biệt.
Song Tử Thần Ngư không chỉ có thể dung hợp với nhau trong thời gian ngắn tăng mạnh chiến lực mà hai người sinh mệnh còn liên kết vô cùng huyền diệu.
Nếu một bên chết thì bên kia cũng không tránh khỏi số phận đó, đặc biệt hơn nữa là trong suốt cả quãng đời, hai cá thể này chỉ có thể cùng bồi một phu!
Nói chính xác hơn là nếu một người sinh ra quan hệ với một nam nhân, thì dù muốn hay không thì người còn lại đều sẽ từ từ sinh ra tình cảm với nam nhân kia.
“Vì vậy nên……dù ngươi có làm hay không cũng không phải đều như nhau sao?!!”
Chu Hải Yên ánh mắt trừng lớn nhìn Lục Dạ nói, quả là dù hắn có làm hay không thì cũng chỉ là truyện sớm muộn.

Nhìn Chu Hải Yên khuôn mặt đỏ bừng, Lục Dạ biết rằng có một việc mà nàng vẫn chưa nói ra, đó chính là ngay cả nàng cũng sẽ dần sinh ra tình cảm với hắn dù muốn hay không……