Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Quyển 7 - Chương 28: Em đừng vào lúc anh đang tắm, có được không?




- Cái gì? – Tô Xán Xán như kinh ngạc kêu lên, đến cả Triệu Noãn Noãn bên cạnh cũng có phần khó chịu.

- Mẹ, mẹ đừng nóng ruột, bọn con rất tốt mà.

Vẻ mặt bà mẹ họ Triệu nhất thời sa sầm, trừng mắt lườm con trai:

- Thế nào là bảo tôi đừng nóng ruột? Lễ cưới có thể là nóng ruột sao? Đều là muốn tốt cho hai đứa, cô gái nào không muôn một lần mặc áo cô dâu chứ? Lẽ nào con muốn Xán Xán cứ không danh không phận về sống với con? Mẹ kiên quyết không đồng ý!

Chính xác, đây là kế hoạch mà bà mẹ đã suy đi tính lại suốt một đêm hôm qua mới nghĩ ra. Theo suy tình của bà, lý do con trai bà với con dâu hục hặc nhau chủ yếu là vì hai đứa chỉ có mỗi đăng ký kết hôn nên chưa có ý thức về chuyện hôn nhân nghiêm chinh. Vì thế cách tốt nhất là tổ chức một lễ cưới thật rôm rả cho chúng nó, đến khi bạn bè thân hữu, cha mẹ hai bên đều có mặt thì hai đứa chúng nó nhất định sẽ hiếu ra, có khi còn mau chóng tặng cho bà một đứa cháu ấy chứ.

Nghĩ như thế, bà mẹ thấy mát lòng mát ruột, lập tức sắp đặt mọi việc, vừa sáng sớm đã gọi hai đứa tuyên bố quyết định.

Trong khi bà mẹ tính toán rất hoàn hảo thì Tô Xán Xán cuống cả lên. Đi làm giấy đăng ký kết hôn thì ok, nhưng tổ chức hôn lễ thì không thể. Chưa tính đến nhũng quy tắc phức tạp, quan trọng nhất là lễ cưới phải mời rất nhiều bạn bè thân hữu, đến lúc đó quan khách tới cả, mỗi người một câu, dù việc hai đứa không bị phát giác lúc đó nhưng về sau ly hôn thì phải làm thế nào? Cứ theo tính cách của gia tộc thì tuyệt đối không được gây chuyện ồn ào. Xán Xán càng nghĩ càng thấy không thể làm theo sắp xếp của bà mẹ họ Triệu, nhất định phải dập tắt cái ý định này từ trong trứng.

Nhưng mà bà mẹ họ Triệu cứ như ăn phải bùa mê, chỉ chăm chăm thu xếp lễ cưới.

- Xán Xán này, sao con lại ngốc thế? Tổ chức hôn lễ này thì quan hệ của hai đứa sẽ được mọi người biết đến, lúc đó xem thằng con bất hiếu cúa mẹ còn dám ức hiếp con nữa không? – Bà me thiết tha nhấn nhá, hoàn toàn không để ý sắc mặt Xán Xán càng lúc càng khó coi.

- Nhưng mà mẹ ơi, tổ chức hôn lễ tốn kém bao nhiêu là tiền. Chụp ảnh cũng tiền, mời khách cũng tiền, sính lễ cũng tiền, anh Noãn Noãn kiếm tiền chẳng dễ dàng gì, để sau hãy tính mẹ ạ…

Câu nói sau của Xán Xán khiến bà mẹ mát lòng mát dạ. Đứa con dâu này thực là thấu tình đạt lý quá! Thời buổi này, được mấy người biết tiết kiệm như thế? Có người con dâu như thế mà không giữ cho chắc, sau này chẳng có cơ hội khác đâu. Thế là bà giữ vững lập trường:

- Con yên tâm, chi phí cho lễ cưới một mình mẹ bao hết! Mẹ đây sẽ làm một cái lễ cưới đáng giá cho con!

Xán Xán ngây người, mẹ ơi là mẹ! Sao mẹ không biết tiết kiệm đi một chút?

Chớp mắt, Xán Xán lại nghĩ ra một cái cớ khác:

- Nhưng mà hôn lễ phiền toái lắm, phải chọn váy cưới, chụp ảnh, tìm khách sạn, lựa thực đơn, mời khách… Anh Noãn Noãn bận như thế thời gian đâu mà làm được? Theo ý con cứ để sau rồi tính…

- Sao có thể vì chút phiền toái nhỏ mọn mà thôi được? – Bà mẹ phẩy tay. – Khách sạn thì tìm nơi tốt nhất, thực đơn thì chọn mức sang nhất, quan khách thì hai đứa chỉ phụ trách khách mời của hai đứa, không phải lo khách mời của bố mẹ. Còn các việc khác giao hết cho dịch vụ cưới hỏi, các con không phải bận tâm. Mẹ mà đã chi tiền, mọi sự đều ok! No problem! – Tiếng Anh tuôn ra ngọt xót.

Xán Xán hoàn toàn không coi là đùa được.

Anh Noãn Noãn, cuối cùng em cũng đã hiếu vì sao anh sợ mẹ anh đến thế, Xán Xán gẩn như sắp khóc!

Thấy Xán Xán không nói, bà mẹ đương nhiên cho rằng cô đã chịu, nên càng hưng phấn:

- Váy cưới cũng do bọn con tự đi chọn, nhưng con yên tâm, mẹ quen một người thiết kế váy cưới đẹp lắm, vài ngày nữa mẹ đưa con tới gặp bà ấy để con lựa chọn chiếc nào đẹp nhất! À không, một chiếc sao đủ được? Phải lựa ba chiếc, đê có thế thay đổi…

Xán Xán bỗng nhiên cảm thây trong mắt bà mẹ lóe lên ánh sáng lấp lánh như sao, vẻ hưng phấn của bà cứ như chính bà đang chuẩn bị lấy chồng.

- Phải rồi, sau hôn lễ còn có tuần trăng mật nữa đấy! Việc này không thể thiếu, khi xưa mẹ lấy bố con chẳng có tiền, chi có thể đi đảo Hải Nam, chán chết được. Các con phải đi Pháp! Ôi chao, lãng mạn lắm đây…

Mẹ ơi, mẹ nghĩ quá xa rồi đấy.

Bà mẹ cứ nhất mực kiên trì, Xán Xán hoàn toàn hết hy vọng khuyên bà hồi tâm chuyển ý, kế sách khả thi chỉ có thể là bàn bạc với Triệu Noãn Noãn mà thôi.

Thế là đợi bà mẹ đi khỏi, Xán Xán túm ngay lấy Noãn Noãn.

- Anh Noãn Noãn, mau đi khuyên

giải mẹ anh đi! Bà… bà bị ma ám rồi!

Triệu Noãn Noãn vốn đã bực mình, quay lại trừng mắt bực bội:

- Em là con dâu quý con dâu báu mà còn khuyên không nổi, anh là đứa bất hiếu nói có tác dụng gì? Lại chẳng bị mắng té tát ấy à! – Mọi sự đều do cô ngốc này bỏ nhà ra đi gây thành họa, bây giờ thì hay rồi, lại bắt anh chịu trận sao chứ?

Nghe anh nói thế, nhất thời Xán Xán cảm thấy tuyệt vọng, lẽ nào thực sự không còn cách gì? Chẳng lẽ thật sự sắp phải mặc váy cưới? Không đâu! Cô chưa giám béo mà! (Hóa ra cô lo lắng về điều này! Potay.com). Xán Xán bực mình, đập tay xuống bàn đánh chát một cái:

- Em quyết định rồi! Em với anh phải ly hôn!

Chính xác, đây là cách duy nhất mà hiện tại cô nghĩ ra được, chỉ cần ly hôn trước khi mọi việc diễn ra thì không phải bận tâm về lễ cưới nữa. Tuy làm vậy tức là cô không thể tiếp tục ăn không ngồi rồi ở đây, nhưng vẫn tốt hơn là kết hôn. Bây giờ ly hôn, nhiều nhât là khiến cha mẹ phiền lòng, nhưng sau này mới bỏ nhau thì sẽ bị họ hàng thân thích thân bằng cố hữu nhiếc móc còn khổ hơn. Xán Xán quyết định rất mạnh bạo!

Nhưng khi cô nói ra quyết định đó, cô đã không nhận ra thần sắc Triệu Noãn Noãn đột ngột biến đổi.

- Anh Noãn Noãn, cứ làm vậy đi! Sớm muộn gì cũng ly hôn, kéo dài đau khổ chẳng bằng cắt đứt cho xong!

Triệu Noãn Noãn mặt sa sầm, không nói một lời.

Chuyện trước kia chúng mình không nói cho bố mẹ biết, giờ cứ đi làm thủ tục trước đã, đến khi nào bố mẹ ép chúng mình làm lễ cưới thì chúng mình sẽ đưa giây chứng nhận ly hôn ra… – Cô bắt đầu thao thao bất tuyệt về phương án ly hôn. – về việc tài sản anh yên tâm đi, em một hào cũng không đòi. Nhưng… – Xán Xán lại nghĩ gì đó, mặt đầy đau khổ. – Ly hôn rồi, anh có thế cho em tiếp tục ở đây mấy ngày không? Em sợ về nhà sẽ bị bố mẹ chém chết… (cũng biết sợ đấy!).

Nói hết một lèo, Xán Xán chăm chắm nhìn Triệu Noãn Noãn, vẻ mặt hết sức chân thành:

- Sao ạ? Ngày mai đi làm thủ tục được không ạ?

- Hừ! – Một cái hắng giọng lạnh lùng, Triệu Noãn Noãn về phòng, đóng cửa đánh rầm một tiếng.

Xán Xán không hiểu sao anh lại giận dữ như thế? Xem ra, vẫn phải đợi chu kỳ sinh lý của anh qua đi rồi mới bàn bạc được!

Nhưng việc làm Xán Xán khổ não vẫn còn ở phía sau, hôn sự (đột ngột xảy ra đã thảm, ngờ đâu Triệu Noãn Noãn gây sự với cô còn thảm gấp mấy lần.

- Anh Noãn Noãn, tối nay ăn gì ạ?

- Hừ!

- Anh Noãn Noãn, anh đã nhìn thây khăn tắm mới của em chưa?

- Hừ!

- Anh Noãn Noãn, hôm nay anh đẹp trai quá!

… Hừ!

- Anh Noãn Noãn, anh không đoái hoài đến em, em buồn muốn chết rồi đây này!

- Anh Noãn Noãn…

- Tô Xán Xán! Em đừng có xông vào lúc anh đang tắm được không! – Triệu Noãn Noãn nổi xung.

Xán Xán tiu nghỉu, người ta có lòng tốt mang khăn tắm mới vào cho, cáu cái gì chứ! Cứ làm như cô có ý đồ bất lương gì í, bây giờ internet đầy ra, có phải cô chưa từng thấy đàn ông bao giờ đâu mà…

Nhưng mà nói đi nói lại, cơ thể Triệu Noãn Noãn thật quá đẹp, hic hic.

* * *

Chứng kiến Triệu Noãn Noãn vui buồn thất thường, Xán Xán vô cùng sầu muộn, mắng cô cũng không sao, bắt cô làm việc nhà cũng được, nhưng có hai việc khiến cô sợ phát khiếp, đó là cắt internet của cô, và không nói chuyện với cô.

Triệu Noãn Noãn không nói nửa lời với Xán Xán, lại đúng lúc Cao Vũ vắng nhà, cô đành mở máy tính lên mạng. Đột ngột, điện thoại di động reo vang, là Nhan Như Ngọc.

- Như Ngọc! Tớ muốn giết chết cậu! – Ngậm miệng cả ngày mới được nói, tâm tình Xán Xán thật khó mà tả nổi. Nhưng hứng thú chưa được bao lâu, đã thấy Nhan Như Ngọc mếu máo trong điện thoại:

- Xán Xán, tớ xin lỗi cậu!

- Sao? – Xán Xán giật mình.

- Hôm đó tớ không nên bó mặc cậu, đê cậu bị Cao Vũ kéo đi như thế! Tớ không nên để cậu một mình giữa trận chiến! Tớ… tớ có lỗi với cậu! – Vừa khóc vừa kể lể, Như Ngọc khiến tai Xán Xán ù cả đi.

Cô cuống lên:

- Như Ngọc, cậu đừng khóc nữa! Tớ đang rất ổn đây rồi còn gì! Thật sự không có chuyện gì đâu!

Tiếng khóc bên kia dừng hẳn, liền đó là giọng Nhan Nhu Ngọc yếu ớt hỏi:

- Thật… thật là không có chuyện gì chứ?

- Thật mà! – Xán Xán gật đầu trối chết.

- Cái tên họ Cao đó không làm gì cậu chứ?

- Không! – Dù cô ấy hiểu nhầm thế nào thì may là toàn hiểu nhầm thôi.

- Thật đáng tiếc ghê…

- Hả?

- Không, không phải! Ý tớ là cái tên họ Cao đó không ra gì với cậu là sai lầm của hắn. Cậu là cô gái tốt như thế, sao có thê bị đối xử tệ được? Tin tớ đi, chị đây nhất định tìm cho cậu người đàn ông tốt hơn hắn.

Nhan Như Ngọc thao thao bất tuyệt, Xán Xán nghe đến đô mồ hôi hột, đột nhiên Như Ngọc hạ giọng, ngữ khí trở nên bí mật:

- Xán Xán, tớ có người đàn ông này rất tuyệt, có thể giới thiệu cho cậu đấy.

Bất chợt một linh cảm không lành bao phủ toàn thân Xán Xán, cô nhớ lại người đàn ông mà hồi đó Nhan Như Ngọc đã giới thiệu cho mình trong dịp lễ Tình nhân năm ngoái…

Ký ức ngày đó lại trờ về. Buổi tối trước lễ Tình nhân, Xán Xán (heo thói quen mở máy tính, vào nick chat, đèn cùa Nhan Như Ngọc đã bật sáng.

Nhan Như Ngọc: Xán Xán, ngày mai cậu làm gì?

Xán Xán: Ngày mai? Ăn cơm rồi ngủ.

Nhan Như Ngọc: Hic, Tô Xán Xán, đời cậu không có một chút ý nghĩa gì sao?

Xán Xán: Thì đó, ăn cơm no, ngủ ngon giấc.

Đèn tắt ngóm.

Nhan Như Ngọc: Xán Xán, ngày mai đi chơi đi!

Xán Xán: Tớ không đi đâu!

Nhan Như Ngọc: Tại sao?

Xán Xán: Lười đi lắm.

Lười đến mức không tìm ra lý do nào khác nữa.

Nhan Như Ngọc: Có rất nhiều trai đẹp đấy! Nghe nói trong đó có Chiêm Thạch Vương học năm thứ năm, đẹp giai pha lẫn những nét đẹp nhất của các minh tình màn bạc, đã thế lại còn làm ông chủ của mấy chục công ty, quan trọng nhất là anh ấy cực kỳ có trách nhiệm! Tóm lại là chuẩn men trong đám đàn ông đấy!

Xán Xán: !!!

Nhan Như Ngọc: Động lòng rồi hả? Đi nhé!

Xán Xán: Có được ăn uống không?

Nhan Như Ngọc: Có chứ! Ăn tự chọn! Muốn ăn bao nhiêu tùy thích!

Xán Xán: Có phái trả tiền không?

Nhan Như Ngọc: Không! Trai đẹp bao mà!

Xán Xán: Hay quá! Tớ sẽ đi!

Thế là sớm hôm sau, Xán Xán phá lệ dậy trước 12 giờ trưa, tóc buộc đuôi ngựa, xỏ quần bò, đi đôi giày Adidas không biết đã bao nhiêu tuổi đời, hào hứng ra khỏi cửa.

Đến nơi hẹn với Nhan Như Ngọc, cả hai vừa nhìn thấy nhau đã choáng.

Nhan Như Ngọc mặc một chiếc váy liền màu đỏ rực, bên ngoài khoác chiếc áo mỏng màu đen, chân đi giày cao tám phân, kẹp tóc màu xanh thắm.

Xán Xán nuốt nước miếng, tay chỉ vào Nhan Như Ngọc mà run cả người:

- Cậu, cậu… cậu lòe loẹt đến thế sao?

Nhan Như Ngọc khinh khỉnh lườm Xán Xán:

- Cậu chẳng hiêu gì cả! Hôm nay chị đây đi câu chàng rể vàng đấy!

- … nhưng cũng không đến nỗi ăn mặc đỏ lòe thế này chứ?

- Đỏ thì sao? Màu đỏ biểu tượng của vận đào hoa đắt chồng mà! – Nói rồi hạ giọng, thì thầm sát vào tai Xán Xán. – Tớ còn mặc cả đồ lót màu đỏ, đảm bảo vận đào hoa rơi hết vào tớ…

Xán Xán mồ hôi vã ra như tắm, nhìn Nhan Như Ngọc từ đầu xuống chân:

- Cậu mặc thế này không lạnh sao?

Quả nhiên, lại bị Nhan Như Ngọc lườm nguýt:

- Cậu biết là chiếc váy liền này không ít tiền chứ? Tớ đang mặc tiền trên người đấy! Làm sao mà lạnh được? – Rồi nhân nhá từng chữ – Xán Xán, bao giờ cậu mới hiểu ra một chút đây? Muốn kiếm được chàng rể vàng nhất định phải chi một số tiền không nhỏ đâu! Tiền vốn đấy!

Tiền vốn? Xán Xán cúi nhìn cách ăn mặc của mình. Tóc buộc đuôi ngựa để khi ăn uống không bị dính vào tóc, quần bò giầy thể thao là để khi ăn uống cho tiện lợi, còn áo khoác ngoài, được thôi, thực ra cô tính là khi tan cuộc xong có thế giặt…

- Thôi, thôi, tớ biết là không thể trông đợi vào cậu đâu mà! – Nhan Như Ngọc phẩy tay – Cậu đứng ở đây đi, xem chị hôm nay câu rể vàng cho cậu sáng mắt ra!

Thế là dưới sự dẫn dắt đầy hy vọng của Nhan Như Ngọc, hai cô hào hứng xuất chiêu.

* * *

Mười phút sau. Xán Xán ngẩng nhìn biển đề trên cánh cửa: Phòng trà Hoa mãn lầu.

- Như Ngọc, cậu chắc chắn là chỗ này không?

Nhan Như Ngọc chúm miệng:

- Chắc… chắc là chỗ này mà…

- Không phải là… là tiệc đứng sao?

Nhan Như Ngọc vẫn chúm miệng:

- Có thể… phòng trà… cũng coi là nơi tổ chức tiệc đứng chứ…

- Nhưng vì sao phòng trà này có cái tên như lầu xanh vậy…

- …

* * *

Phòng trà biến thành tiệc búp-phê với giá 30 tệ một người, giấc mộng ăn ngon đối với Xán Xán hoàn toàn tắt ngóm.

Thôi rồi! Tính ăn thì không được ăn, tóm lại chỉ đến để xem trai đẹp thôi! Nghĩ như thế Xán Xán lại thấy hưng phấn hẳn lên, đã không được ăn ngon thì chờ cơ hội vơ trúng trai đẹp vậy! Cũng coi là không uổng chuyến đi! (Xán Xán, cớ sao lại lạc quan thế!). Nhưng niềm hưng phấn ấy của Xán Xán tan vỡ hoàn toàn khi vừa bước chân vào. Cô kéo tay Nhan Như Ngọc đang đứng bên cạnh:

- Như Ngọc, rốt cuộc thì ai là tổng hợp vẻ đẹp của các ngôi sao? I

Nhan Như Ngọc lúng túng, nhìn khắp lượt, hạ giọng:

- Có lẽ… là chưa tới…

10 phút trôi qua.

- Như Ngọc, vì sao anh chàng đẹp trai chưa tới?

Lúc này Nhan Như Ngọc cũng sốt ruột:

- Có lẽ… người giàu có thì bận rộn…

Lại 10 phút trôi qua.

- Như Ngọc, người giàu có thật là bận rộn nhi…

-…

Lại 10 phút đằng đẵng trôi qua.

- Như Ngọc, chúng mình đi thôi…

- Đợi nữa đi, kiên trì là thắng lợi đây!

Cuối cùng, mấy lần 10 phút đã trôi đi nữa, đột nhiên một người lù lù xuất hiện.

- Mấy cô thế nào?

Xán Xán ngẩng lên nhìn, tý nữa ngất. Trước mặt cô là một người mặc âu phục to lớn, nhìn kỹ ra thì bên trong mặc sơ-mi trắng lốm đốm vệt nước vàng, quần bò kéo cao đến lưng, chân đi đôi giày vải đen. Chính xác là giày vải.

Xán Xán lén giật Nhan Như Ngọc một cái, Nhan Như Ngọc còn chưa kịp định thần.

Người này thấy hai cô không phản ứng gì thì nghĩ rằng mình diễn đạt chưa rõ, bèn chìa tay ra, cười lịch sự:

- Mấy cô thế nào?

- Tốt, tốt… – Xán Xán gật gật, miễn cưỡng nở một nụ cười, bỗng nhiên nhìn thấy trên cái tay đang chìa ra trước mặt mình, kẽ móng tay có nhiều vết đen. Đột nhiên, một cảm

giác khó thở dâng lên. Cô vội vàng lay lay Nhan Như Ngọc. Mau lên! Còn không cầm lấy tay người ta đi! Nhan Như Ngọc bất động. Cái tay kia vẫn cứ chìa trước mặt hai người:

- Mây cô thế nào?

Rốt cuộc, Xán Xán thất vọng toàn tập, nhắm mắt nhắm mũi cầm lây cái bàn tay kia. Tốt! Rất tốt! Cái người kia thấy Xán Xán cầm tay mình thì vô cùng vui mừng:

- Xin hỏi cô họ gì?

- Họ Tô…

- Ôi chao, hóa ra là em Tô! Tinh cờ mà có duyên với em Tô! Cùng mặc quần bò với nhau cả!

Xán Xán nghiến răng trèo trẹo, thề là từ nay không mặc quần bò nữa. Cái người kia lại hướng mắt về phía Nhan Như Ngọc:

- Cô gái này là ai?

- Xin chào… tôi họ Nhan…

- Tình cờ mà có duyên với em Nhan! Đều mặc áo khoác ngoài màu đen.

Nhan Như Ngọc thiếu chút nữa thì ngất, cái áo khoác đen chết tiệt này cô sẽ không bao giờ mặc nữa.

- Nhưng mà… – Người kia bỗng nhiên trầm ngâm. – Chiếc áo khoác này không được tinh lắm, đường biên còn chưa cắt gọn.

Điên rồi, Nhan Như Ngọc cuối cùng đã nổi điên-rồi! Đây là tơ lụa! Tơ lụa đấy! Ông anh ạ!

* * *

- Như Ngọc, các cậu tới rồi! – Cuối cùng đã được giải cứu, người chủ trì cuộc liên hoan này – Vương Bảo Bảo – là bạn đại học cúa Nhan Như Ngọc và Tô Xán Xán.

Hai người nhìn thấy cứu tinh thì sáng cả mắt, rưng rưng hướng về Vương Bảo Bảo, mau mau kéo cái người kia đi đi! Đi đi! Vương Bảo Bảo lúc này mới nhìn ra người đàn ông đứng cạnh hai cô bạn, thoắt cái mặt mũi càng hớn hở:

- Thật khéo quá! Hóa ra các bạn đã làm quen với nhau rồi! – Nói xong chỉ tay vào người đàn ông cao lớn giới thiệu: – Như Ngọc, đây là Kim tiên sinh mà tớ đã nhắc đến với cậu.

- Kim… tiên sinh? – Đột nhiên Nhan Như Ngọc tái mặt.

Kim tiên sinh lại nở nụ cười xòe:

- Quên chưa giới thiệu với cô Nhan, tôi họ Kim, tên là Thành Thác Tai.

Kim Thành Thác Tai! Giời ơi, Xán Xán và Nhan Như Ngọc cùng chán nản.

- Đúng rồi! Kim tiên sinh là nhà kinh doanh rất có đầu óc! Anh ấy làm chủ mấy chục nhà hàng đấy! – Vương Bảo Bào giới thiệu.

- Không dám, không dám, đây là danh thiếp của tôi, xin hai cô nhận cho.

Xán Xán run lẩy bẩy nhận lấy, mảnh giây trắng chữ đen, trên đó in một hàng chữ to đùng Kim Thành Thác Tai sửa chữa xích xe đạp.

Hay lắm! Giỏi lắm!

Vương Bao Báo tiếp tục phô trương:

- Không những thế, Kim tiên sinh còn là một người đàn ông rất có trách nhiệm!

Kim tiên sinh cười bẽn lẽn:

- Anh Vương nói chơi thôi… – Rồi ngẩng đầu, ánh mắt trờ nên kiên định. – Nếu các vị vào cửa hàng chúng tôi, muốn sửa một thứ là chỉ sửa một thứ, tuyệt đối không dây dưa thứ khác!

Nói hay lắm! – Vương Bảo Bảo phân khích. – Kim tiên sinh! Anh đúng là người đàn ông chân chính trong số những người đàn ông!

Tô Xán Xán chết lặng trong lòng.

* * *

Không dễ gì nhớ lại quá khứ đau khổ ây, Tô Xán Xán nói:

- Như Ngọc, tớ xem ra không còn mong muốn gì đâu…

- Xán Xán, cậu đừng vì gặp phải một người đàn ông bất lực mà thất vọng với toàn thể đàn ông trên đời! Lần này tớ giới thiệu cho cậu một chàng vừa đẹp trai vừa khỏe mạnh. Tuyệt đối ok, không chỉ đẹp trai mà học vấn còn rất cao nữa.

Xán Xán chán cả người. Nhan Như Ngọc vẫn thủ thỉ:

- Tớ còn đảm bảo với cậu là tuyệt đối khỏe nữa!

Trời ơi, Xán Xán nổi gai ốc khắp mình.

- Như Ngọc, cậu đừng ép tớ! Tớ không đi, tớ không đi… – Xán Xán cảm thấy sắp phát khóc.

- Cậu đừng e thẹn! Coi như là tớ đền cậu mà! Tuyệt đối ok đây!

- Tốt như thế thì cậu giữ lấy cho cậu đi!

Nhan Như Ngọc rít lên:

- Tô Xán Xán! Rốt cuộc cậu có coi tớ là chị em với cậu không? Nói cho cậu biết, sáng sớm ngày kia ăn mặc lộng lẫy vào rồi đi với tớ, nếu không bọn mình tuyệt giao!

- Bụp! – Dập máy.

* * *

10 phút sau, chuông điện thoại của Nhan Như Ngọc vang lên.

- A lô? Như Ngọc hả! Tớ đã nói chuyện với Lạc tiên sinh rồi, ngày kia cậu nhât định phải đi đấy! Lần này giới thiệu cho cậu, tuyệt đối không vấn đề gì!

- Bảo Bảo, cậu yên tâm! Nhất định sẽ tới, ha ha ha…