Chúng Ta Có Thuộc Về Nhau

Chương 13: Gặp lại




Vẫn còn ngái ngủ mắt nhắm mắt mở cô chui ra khỏi màn. Tối qua có 1 bữa tiệc tổ chức ở khách sạn kết thúc khá muộn do đó hôm nay sếp Gabriel cho phép cô nghỉ làm. Vậy là quá mệt mỏi cô leo lên giường đánh 1 giấc cho đến tận bây giờ chắc đã gần trưa.

Ngáp ngắn ngáp dài cô đang lững thững đi xuống cầu thang thì người giúp việc báo có khách. Léon Busy, luật sư riêng của anh đến gặp cô có chuyện cần nói.

Ngồi đọc đi đọc lại mớ giấy tờ ông ta đưa, cô vẫn không tin nổi vào mắt mình. Trong đó có ghi tất cả tài sản của anh đều được chuyển nhượng cho cô.

Cái này chắc anh và ông luật sư đã bàn bạc với nhau lúc anh bị sốt xuất huyết. Có lẽ anh nghĩ mình không thể qua khỏi nên mới làm đống giấy tờ này giống như di chúc.

Ngẩng lên nhìn ông luật sư vẫn kiên nhẫn ngồi chờ cô từ nãy đến giờ, cô hỏi đầy ngạc nhiên:

- Nhưng anh ấy có chết đâu, sao chuyện này hợp pháp được?

Ông luật sư lắc đầu, thong thả giải thích:

- Không cần cậu ấy phải chết, đây là giấy chuyển nhượng tài sản không phải di chúc, cô đọc kĩ đi!

Đọc kĩ lắm rồi đấy, cô bực mình quá đi. Sao giấy tờ liên quan đến luật pháp cứ luôn phải rối rắm khó hiểu như vậy? Mơ mơ hồ hồ cô hỏi:

- Nhà ấy phản ứng ra sao lúc biết chuyện này?

- Chưa biết và sẽ không biết, cô là người đầu tiên. Chỉ đến khi họ định cho bán tặng những tài sản đã đứng tên cô thì họ sẽ nhận được thông báo là không được phép.

Léon Busy về đã lâu cô vẫn chưa hết bàng hoàng. Ngồi ngây ngốc nhìn đám giấy tờ cô không tin nổi sự thật, cố đọc đi đọc lại cho đến thuộc lòng.

Cô thấy hoan hỷ vô cùng. Cái lúc mẹ anh giúi vào tay cô giấy tờ căn biệt thự này ép cô nhận như lời cam kết phải rời xa con trai bà ta cô đã rất ức chế. Từ đó đến nay cô vẫn luôn muốn hét vào mặt bà ta rằng: "Tình yêu của tôi không phải để bán!"

Giờ chẳng phải cô đã có lí do hoàn hảo để làm chuyện đấy hay sao? Cô sẽ dí đám giấy tờ này vào mặt cái lũ khinh người đó, rồi tha hồ ngắm họ mặt biến sắc. Nghĩ tới thôi đã đủ thỏa mãn rồi.



Cô lại có cớ gặp lại anh. Có lẽ 2 người bọn cô vẫn chưa hết duyên đâu nhỉ. Như mở cờ trong bụng, cả ngày hôm ấy cô tất bật chuẩn bị cho chuyến quay lại Hà Nội của mình.

Cô mời Gabriel bữa tối. Nhìn gương mặt anh ta từ hy vọng chuyển sang thất vọng, cô thấy thật áy náy. Suốt thời gian vừa rồi nếu không có Gabriel ở bên hỗ trợ cô chắc chắn không thể vượt được qua.

Gabriel yêu cô nhưng cô chỉ yêu có mình anh, trái tim cô không còn đủ chỗ cho ai khác bước vào, dù cho đó là người tuyệt vời như Gabriel.

Vội vàng đứng lên khỏi bàn ăn trong lòng bứt rứt khó chịu cô nói với Gabriel:

- Tạm biệt!

Rồi quay đi cô thì thào nho nhỏ:

- Thành thật xin lỗi!

Ngồi chết lặng nhìn theo bóng cô bước đi xa dần, Gabriel nghe cõi lòng tê tái. Thật ra cũng chẳng ngạc nhiên gì, cô không yêu anh ta đâu phải điều mới lạ đột nhiên Gabriel mới biết. Chỉ là cảm giác yêu đơn phương dù cố gắng bao nhiêu cũng không thu được kết quả gì thật sự cay đắng vô cùng.

Có lẽ cô là người con gái đầu tiên từ chối tình cảm của Gabriel. Dĩ nhiên anh ta chưa tỏ tình nhưng nhìn thái độ cô thì biết, nếu lỡ nói lời yêu câu trả lời chắc chắn sẽ là không, chỉ tự khiến cho bản thân ê mặt mà thôi.

Cô gái ngốc nghếch này vẫn nuôi hi vọng với Alex, cho dù bị hắn ta bỏ phũ phàng như thế vẫn chẳng hết yêu. Mà Gabriel có hơn gì đâu chứ, cũng đang nuôi thứ tình yêu tuyệt vọng dành cho cô đây. Gabriel thầm nghĩ vừa nở 1 nụ cười giễu cợt.

Còn có chút an ủi rằng cô rất tin tưởng Gabriel, lí do vì sao cô vội vàng ra bắc bỏ hết công việc đang rất hanh thông thuận lợi cô cũng cho anh ta biết không giấu diếm vòng vo.

Mà như vậy mới thấy Alex là gã siêu kì quặc. Tất tần tật tài sản chuyển cho cô sạch, giờ chẳng có 1 xu, như Gabriel dù có lấy cô làm vợ thì thú nhận 1 cách thẳng thắn cũng không bao giờ nghĩ sẽ để cho cô nắm giữ hết tài sản của mình.

Ấy vậy mà lại chia tay cô, lại bỏ lại Diệu Hương cô đơn lẻ bóng gặm nhấm nỗi đau phải vùi đầu vào công việc để trốn tránh. Rõ là 1 gã bất bình thường. Chắc cơn bạo bệnh đã khoét đi 1 phần trong não làm cho anh ta cư xử kì quặc như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại Gabriel vẫn thấy chuyện tình yêu của Alex và Diệu Hương đến là lạ lùng. Yêu điên cuồng, bất chấp tất để đến với nhau rồi lại chia tay như thể chưa từng có gì với nhau, 1 chút vấn vương cũng không.



Cô đang trong tâm trạng rất rất vui vẻ tưởng chừng như có thể bay lên lơ lửng giữa mây trời. Đứa con gái si tình là cô chịu đựng suốt nửa năm qua không lén ra bắc ngắm anh thật đúng là kì tích. Đôi lúc cô đã cảm phục ý chí nghị lực của mình vô cùng.

Giờ thì tốt quá rồi cô đi trả lại cho anh tài sản của anh mà, có cho cô được ngắm anh đôi chút cũng hợp lý chứ. He he vui quá được danh chính ngôn thuận đối mặt với anh rồi.

Việc cô đột ngột xuất hiện nơi ngưỡng cửa nhà anh giống như quả bom tấn rơi xuống, chuyện cô mang theo càng bom tấn hơn, cô đúng thật là 1 kẻ đánh bom hàng loạt.

Nhìn cả gia đình anh náo loạn hoảng hốt như đàn ong vỡ tổ cô thấy sao mà khoái trá, phản đòn thế này mới là phản đòn chứ!

Anh ở chỗ làm nhanh chóng được gọi về. Họp gia đình ngay!

Nhà anh có 3 đứa con trai, mỗi người được hưởng 30% gia sản, chị gái anh khi kết hôn đã có của hồi môn nên không được nhận thêm gì nữa.

Theo như giấy tờ chuyển nhượng tài sản cô đem ra Hà nội toàn bộ tài sản của anh được chuyển sang tên cô, đã chuyển rồi không phải là sẽ. Đó là lí do cả nửa năm sau ông luật sư mới tìm đến cô, là vì phải lo cho xong xuôi hết các thủ tục.

Tài sản đứng tên cô, cô không được phép sang nhượng cho bất cứ ai, đặc biệt là người họ de laTour. Sau này nếu cô có kết hôn thì chồng con cô cũng không được đứng tên, từ đầu đến cuối chỉ có cô thôi.

Và nếu cô chết tài sản sẽ được mang đi làm từ thiện, cụ thể là tặng cho các nhà chùa, trong khi nhà anh theo đạo Thiên chúa, bảo sao người thân của anh chẳng phát hoảng cả lên.

Anh thì không hoảng tí nào, ngồi điềm tĩnh đọc giấy tờ, mặc kệ mọi người gào thét, cãi cọ xung quanh.

Lâu quá rồi mới lại thấy anh, cô sướng muốn ngộp thở, tim nhảy nhót tưng bừng trong lồng ngực, ngồi ngắm anh đắm đuối thèm thuồng không cần giấu diếm.

Tóc anh dài hơn, vài sợi lòa xòa xuống trán. Trước đây khi 2 người ở bên nhau, anh luôn để tóc tai gọn gàng, phong cách quân nhân, để lộ ra cái trán cao đầy cương nghị, khác hẳn với cô, nguyên 1 cái mái bằng dày cộp chớm đến tận lông mày không hở chút trán nào ra.

Anh cũng gày đi nhiều có lẽ vì công việc vất vả. Anh còn vừa trải qua cơn bạo bệnh nữa chứ, sốt xuất huyết có phải chuyện đùa đâu. Hồi còn ở bên cô cuộc sống an nhàn anh đã đẫy ra 1 chút.

Ngắm anh muốn no cả mắt, mũi cô căng ra cố hít vào chút mùi của anh. Nhớ quá, nhớ đến quay quắt. Cô ngồi nhìn anh như bị thôi miên, quên hết mọi sự xảy ra xung quanh, căng óc tính toán xem làm cách nào chạm được vào anh. Đi cả 1 quãng đường xa đến vậy từ nam ra bắc ít nhất cô cũng phải vuốt ve anh được vài cái chứ.