Chúng Ta Có Thuộc Về Nhau

Chương 34: Những kẻ cặn bã




Henry kết hôn với Laura, mối tình đầu của anh ta, 1 cuộc tình nồng cháy. Tuy nhiên tính anh ta cả thèm chóng chán, khi mới bắt đầu hừng hực bao nhiêu thì bây giờ nguội lạnh bấy nhiêu.

Tính Diệu Hương khác Laura 1 trời 1 vực. Cô yêu thương gia đình, sẵn sàng làm tất cả vì người thân, còn vợ Henry bản thân cô ta là nhất dù có là ai cũng phải xếp sau. Ngay từ đầu Laura đã thuê vú em cho con gái, nhất quyết không cho con bú sợ xấu ngực. Còn cô, thằng nhóc Andre đã gần 2 tuổi vẫn còn chưa cai sữa.

Dạo gần đây Henry toàn so sánh Diệu Hương với vợ mình rồi toàn thấy cô ưu thế hơn. Nếu có người con gái nào được cho là hoàn hảo thì chắc chắn là cô. Nếu Henry kết hôn với cô thì cô sẽ biết cách giữ lửa cho tình yêu của 2 người chứ không để lụi tàn như vợ chồng anh ta.

Cô đã quay lại với công việc, chồng cô cũng vậy. Con người thời này thần kinh có vẻ vững vàng hơn thời của cô. Chiến tranh loạn lạc, bao nhiêu chuyện tang thương bủa vây, ấy thế mà hiếm có ai bị sang chấn tâm lí, chồng cô cũng vậy.

Suốt thời gian chăm sóc cho chồng, cô đã quan sát anh rất kĩ xem có biểu hiện gì khác lạ không. Không hề có, kể cả mơ thấy ác mộng cũng không, tài thật. Giờ thì Alex lại quay lại làm việc bình thường. “Sinh nghề tử nghiệp.” anh nói với cô như thế rồi lại lao theo đam mê của mình, anh thực sự thích nghề báo.

Hôm nay cô đi ăn trưa 1 mình. Mọi khi cô vẫn đi với đồng nghiệp nhưng hôm nay ai cũng bận cả. Đang lững thững đi tới nhà hàng quen thuộc cô nghe thấy tiếng Henry gọi phía sau:

- Diệu Hương!

Cô ngoảnh lại thì thấy Henry đang cười rạng rỡ tiến về phía mình. “Cha này hôm nay trúng số hay sao mà vui quá vậy” cô thầm nghĩ “bình thường mặt lúc nào cũng cau cau có có!”

- Mừng quá gặp được em rồi!

- Vâng? - Cô hoang mang đáp lời, chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

- Em đang đi ăn trưa sao?

Cô nhìn Henry đầy cảnh giác. Sao tự dưng gọi em ngọt xớt vậy, bình thường vẫn cô, tôi khi nói chuyện với cô mà? Cảm thấy rất bất thường nên cô đành nói dối để mau chóng thoát được khỏi Henry:



- Tôi vừa ăn xong, giờ phải quay lại ngân hàng. Chúc anh bữa trưa ngon miệng!

Chào hỏi 1 cách khách sáo rồi cô vội vã bỏ đi nhưng Henry đã tiến tới sát cô, chắn lối để cô không thể di chuyển. Rồi bất ngờ anh ta kéo cô vào lòng đặt lên môi cô 1 nụ hôn cuồng bạo. Lưỡi Henry khua khoắng trong miệng cô, môi mút lấy môi cô.

Đứng sững vì bất ngờ hồi lâu cô mới phản ứng lại. Tuy nhiên Henry quá khỏe, cô giãy dụa vô ích, anh ta còn cao to hơn chồng cô. Lấy hết sức bình sinh cô cắn anh ta thật mạnh làm anh ta bật cả máu môi mà Henry vẫn không dừng lại.

Cô uất ức và sợ hãi. Cô bị cưỡng hôn ngay ngoài đường nơi đông vui tấp nập nhất mà chẳng ai thèm can thiệp. Đang nghĩ có nên cắn đứt lưỡi Henry không thì cô thấy có người kéo hắn ta ra cho 1 cú trời giáng. Pascal!

Vẫn còn định đấm cho Henry thêm vài cú nhưng thấy cô run rẩy vì sợ, đứng không vững nữa, Pascal quay sang đỡ cô. Rồi anh ta kéo cô, lúc này mắt vẫn còn dại đi vì sợ, rời khỏi quán ăn để lại sau 1 đám đông đang xôn xao huyên náo.

Đưa cô tới trước cổng ngân hàng, lấy khăn mùi xoa lau đi vệt máu vương trên môi cô, Pascal dặn:

- Đừng nói chuyện vừa rồi với Alex!

Cô quay lại phòng của mình, ngồi bần thần cả buổi không làm được việc gì. Cô đã sai ở đâu, sao lại để đến mức thế này. Chắc chắn đã phải có dấu hiệu từ trước mà cô không nhận ra, cô vốn nắm bắt tâm lí người khác rất giỏi kia mà.

Trái với điều Pascal đề nghị, về tới nhà nhìn thấy chồng cô hấp tấp kể lại cho anh những gì đã diễn ra vào buổi trưa. Sớm muộn gì anh chả biết, đến lúc tự khám phá ra anh sẽ đặt 1 dấu hỏi vì sao cô giấu diếm.

Vả lại cô có tình ý gì với Henry đâu, để càng lâu càng phát sinh hiểu lầm, nghe chuyện từ người thứ 3 hiểu lầm sẽ càng lớn hơn. Mặc dầu vậy, nhìn thấy vẻ mặt hầm hầm của chồng cô ngay lập tức cảm thấy hối hận. Tính chồng cô đâu dễ bỏ qua. Muốn động vào vợ của anh sao, đúng là chán sống rồi. Cô nắm lấy tay chồng lắc lắc, miệng năn nỉ:

- Mình ơi, xin anh đấy bỏ qua đi. Dẫu sao hắn ta cũng từng cứu sống anh mà!

Đúng vậy khi được đưa từ rừng ra, Alex đã suýt chết. Vết thương trên đầu anh khá nặng, các vết thương khác đều bị nhiễm trùng. Không nhờ Henry tận tình cứu chữa cô không chắc anh đã qua khỏi.



Vì tin hắn ta là 1 bác sỹ giỏi cô mới mời Henry đến ở trong nhà, để bây giờ mới phát sinh chuyện này. Thật đúng là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà.

Nhìn gương mặt đầy lo lắng của vợ, Alex giận đến sôi máu. Giận Henry 1 giận bản thân 10. Rõ ràng anh đã yếu đi hoặc đã khiến cho thiên hạ nghĩ anh đã yếu đi nên mới có kẻ dám ngang nhiên động vào vợ anh.

Để cô không phải suy nghĩ nhiều, anh kéo cô vào lòng, nói lấp lửng trấn an cô:

- Được rồi, em yên tâm!<code> *NGUYỄN* ***KHÁNH DUY*** </code>
chapter content



Khánh Duy uể oải ngồi dậy, đã đến lúc phải đi làm. Cậu ta từng thích đi làm nhưng giờ thì hết rồi. Về nước sau khi đi du học, Khánh Duy hăm hở lao vào công việc. Mẹ đã hứa sẽ chia thừa kế công bằng, tức là cậu ta sẽ được 1 nửa gia tài giống như anh trai Khánh Phương, nếu cậu ta chứng tỏ được thực lực.

2 anh em cách xa tuổi nhau quá nên khi anh trai đã có sự nghiệp ổn định cậu ta vẫn còn là đứa trẻ mài đũng quần trên ghế nhà trường. Cũng chả sao, muộn đâu phải là vấn đề gì lớn, từ giờ Khánh Duy cố gắng là được. Huống hồ cậu ta được đi du học còn anh trai thì không.

Nhưng sự đời đâu có đơn giản như vậy. Anh trai Khánh Duy rõ ràng muốn gây khó dễ cho cậu ta và mục đích của Khánh Phương là cản bước tiến của cậu ta. Mọi đề xuất ý tưởng Khánh Duy đưa ra đều bị gạt bỏ hết, thậm chí chưa cần biết Khánh Duy đề xuất gì anh trai cậu ta đã chặn họng ngay. Và rồi còn có thứ cản bước lớn hơn mang tên Diệu Hương.

Ý tưởng Diệu Hương đưa ra điên rồ, vô dụng hết sức mà chẳng hiểu sao được chấp thuận ngay và cũng không hiểu sao thành công vang dội. Vậy là từ vị trí kẻ thất bại Khánh Duy chuyển sang vị trí người vô hình. Sự tồn tại của cậu ta hình như không ai cần đến, chẳng ai đoái hoài.

Đến khi gia đình Diệu Hương gặp chuyện, cô bỏ làm, Khánh Duy sướng đến run người. Ngày trở lại huy hoàng của cậu ta tới rồi đây. Diệu Hương chỉ làm việc tại nhà thì được cái tích sự gì, đúng là trò hình thức.

Nhưng, lại nhưng, bao nhiêu éo le đều bắt đầu sau chữ nhưng, ngày vui ngắn chẳng tày gang, Khánh Duy chưa kịp làm nên cơm cháo gì thì Diệu Hương đã quay lại.

Chán nản, bực bội Khánh Duy quay ra chơi bời đàn đúm, rượu chè cờ bạc. Muốn tìm cậu ta ư, xin mời đến chỗ của các cô đầu.

Bây giờ Khánh Duy chỉ quay cuồng suốt ngày với suy nghĩ làm sao để loại bỏ được cái gai trước mắt Diệu Hương. Mà con đàn bà đó rõ ràng vô cùng hấp dẫn nhìn ngon mắt không thua gì lũ gái tây cậu ta đã thưởng thức bên Pháp. Liệu có nên thử không nhỉ? 1 kế hoạch đen tối ngay tức thì được vạch ra trong đầu Khánh Duy.