Dự án do Lý Phi phụ trách triển khai khá thuận lợi, sau cuộc họp với ban giám đốc, Lý Phi đã được tổng giám đốc Trường Phong truyền gọi để dặn dò một số chuyện.
Làm việc ở công ty Núi dăm ba năm, số lần Lý Phi được triệu hồi lên phòng sếp tổng chỉ đếm ở đầu ngón tay. Chẳng qua là vì cô thấp cổ bé họng, khó có cơ hội được diện thánh.
"Tổng giám đốc."
Trường Phong nghiêm nghị ừ nhẹ, không đảo mắt qua Lý Phi nửa lần. Lý Phi đứng cách bàn làm việc của anh khá xa, căng thẳng đến đổ mồ hôi trộm, mà vẫn chưa thấy anh lên tiếng.
Hoặc là mắng, hoặc là khen, vừa họp xong đã bị gọi đi, đố bố con nhà nào không lo sợ cho được.
"Phòng hành chính dạo này không được bình yên lắm hả?"
Lý Phi đổ mồ hôi hột, khi không lại điểm danh cả phòng hành chính, việc này nên gọi trưởng phòng, chứ gọi cô làm gì. Đại nạn rơi xuống, người chống đỡ vẫn nên là 'đầu đàn' chứ.
Đắn đo một chút, không biết nên giả khờ hay thành thật, Lý Phi hơi bối rối: "Chuyện này... sao đột nhiên sếp lại hỏi chuyện này ạ?"
Trường Phong yên lặng, tiếng giấy tờ được anh vạch tới vạch lui kêu loạt xoạt khiến không gian cũng trở nên ồn ào trong căn phòng tĩnh lặng đến nghẹt thở. Cái không khí ở đây sao mà khó hít thế?
"Thật ra... ba người phụ nữ và một con vịt là nên cái chợ, xảy ra chuyện này chuyện kia cũng là bình thường thôi."
Tổng giám đốc Trường Phong cười lạnh, Lý Phi này không phải người nông cạn, ngược lại nhạy bén gấp rưỡi người bình thường, lời anh nói loáng thoáng cô đã nắm rõ cốt lõi, thậm chí còn cố tình né tránh, lấp liếm cho qua.
"Dự án lần này của phòng hành chính không có chỗ hở, trước đây sao không ai tiến cử cô vậy?"
Sếp tổng đổi chuyện còn nhanh hơn đổi hướng gió, Lý Phi tưởng chừng như bắt không kịp sóng, nhưng lại không chần chừ mà đáp: "Một cái bánh ngon trăm con kiến cắn, không dám trách người khác không nhường, chỉ biết tự trách bản thân em chậm chạp, thiếu chuyên môn, không đủ năng lực gánh vác."
"Nói vậy thì lần này là được nhường à?"
Lý Phi mím môi, nhường cái con khỉ, cô rất muốn dõng dạc cáo trạng bọn họ gấp lửa bỏ tay người. Nhưng nghĩ lại, đây là cơ hội để cô khẳng định mình, thành bại chỉ trong một lần này, được thì vang danh bốn bể, bể thì cùng lắm là chịu đựng cơm cà dưa mắm thêm vài năm, chờ đợi cơ hội khác.
"Rất may trưởng phòng mới thấy được năng lực của em, muốn để em thử sức."
Trường Phong chuyện gì cũng rõ, nói chuyện với một người chuyện gì cũng thấu, mà lại làm như ngây dại, anh có hơi buồn cười. Lý Phi là khuê mật của An Nhi, chả trách họ nói chuyện cũng không khác nhau là mấy, phải nói là tính cách tương đồng. An Nhi này càng lúc càng quá đáng rồi, hại anh nhìn ai cũng phải nghĩ đến cô, so sánh với cô.
"Lần trước người mắng An Nhi ở phòng hành chính là ai?"
Lý Phi thấy lạnh cả sống lưng, cô tự đánh giá con người mình tuy không nghĩa khí, nhưng cũng không tới mức trả thù người khác bằng cách này.
Lý Phi cười sượng ngắt: "Sếp tổng, chuyện phụ nữ với nhau... sếp cũng muốn góp vui à?"
"Chuyện chị em phụ nữ các người và chuyện hãm hại đồng nghiệp là hai chuyện khác nhau. Chuyện đó chắc An Nhi còn chưa biết đúng không?"
Nghe đến đây Lý Phi hắng giọng rồi lại hạ giọng trầm ngâm, vốn dĩ không muốn để chuyện này làm An Nhi thất vọng, nên cô dù biết cũng đã cố tự mình gặm cho bằng sạch. Sự việc tuy không hề đơn giản, nhưng cũng không mấy người nhìn ra được, cách nhau hai tầng mà sếp tổng cũng nhìn thấu, chuyện muốn giấu cũng khó mà giấu được.
"Sếp... chuyện đó... chỉ còn vài tháng nữa là..."
Trường Phong ý tứ đã quyết, không để Lý Phi có cơ hội khuyên giải: "Một ngày cũng không được."
Lý Phi ngậm miệng, nuốt nước bọt, sau lại nói: "An Nhi là ngươi giỏi chịu đựng, tuy chuyện này không đến mức không thể chấp nhận, nhưng cô ấy vốn đã bị chuyện công ty làm cho đầu bù tóc rối rồi, em không muốn An Nhi vì chuyện này mà..."
"Vinh quang ra đi hay nhục nhã cuốn gối là lựa chọn của cô ta. Không liên quan gì đến An Nhi."
"..."
Sếp tổng vì để bảo vệ danh tiếng cho An Nhi, ngay cả chiến thần của mình cũng thẳng tay trừng trị không nể tình, Lý Phi có chút sợ hãi.
Bước ra từ phòng tổng giám đốc, Lý Phi không về phòng hành chính mà chạy thang bộ xuống tạt ngang gõ cửa phòng thị trường, nơi đã bế quan tỏa cảng gần một tháng nay.
Người của phòng thị trường biết Lý Phi và An Nhi thân nhau, nhưng người mang cái mác của phòng hành chính khiến họ hơi kiêng dè, thậm chí là khá bài xích. Chẳng qua là vì người phòng hành chính hung hăng, người phòng thị trường cũng không kém cạnh, kết quả thù oán ngày một tăng, đến mức nhìn cái bảng tên thôi cũng thấy chướng mắt.
"Trưởng phòng đang ở bên trong." Giọng điệu của Phước Hào không mấy hiếu khách.
Lý Phi không thèm chấp nhất, cái loại quan hệ nhạy cảm của mấy cái phòng ban này đâu phải cô chưa từng lĩnh hội qua, có gì mà phải bận tâm đâu.
"An Nhi, có chuyện rồi."
An Nhi chú tâm vào đống giấy tờ hỗn độn ở trước mặt, hoàn toàn lơ đẹp Lý Phi.
Lý Phi tự mình kéo ghế đến gần, phệt đít ngay bên cạnh, trực tiếp giật sấp giấy tờ rồi đóng lại: "Có chuyện gấp, đừng xem nữa."
Xem chừng là chuyện lớn thật, An Nhi dần phơi ra sự hiếu kỳ: "Sao hả? Nghe nói mới họp dự án xong, được thưởng rồi hả?"
Tiền thưởng đâu còn quan trọng trong lúc này: "Bao nhiêu tiền cũng không đổi được cái mạng nhỏ của tôi đâu."
An Nhi chưng hửng: "Sống ngay sống thật mà cũng có ngày sợ đến tái mặt vậy hả? Bà gieo chuyện ác ở đâu mà chạy tới đây trốn vậy?"
"Chuyện ác của ai không biết, nhưng người chết là tôi."
"..."
Lý Phi nuốt nước bọt, bình tĩnh tường thuật lại, sau cùng chốt hạ: "Lần này e là tôi phải mang danh bán đứng đồng đội cả sự nghiệp rồi."
An Nhi nghe một nửa, hiểu một phần tư, tặc lưỡi: "Chuyện liên quan đến tôi thì tôi chết, liên quan gì mà bà chết?"
Đến nước này Lý Phi vẫn chưa muốn nói rõ cho An Nhi chi tiết sự việc, cơn giận trong lòng cô tháng trước đã xả được một nửa rồi, nên mới không định nói ra, để nó chìm vào dĩ vãng. Ai mà ngờ sếp tổng lại muốn truy cứu đến cùng.
"Hay là bà tìm sếp tổng nói chuyện đi."
Mặt mài An Nhi tự nhiên đanh lại, ánh mắt tràn đầy lửa giận, toàn thân bốc hỏa.
"Tôi không rảnh. Ai ăn no rửng mỡ thì kệ ai, tôi làm tốt việc của tôi là được."
An Nhi đề ga thì Lý Phi đã biết cô nàng sẽ rẽ hướng nào rồi, liền thở dài: "Người khác yêu đương thì như hoa nở xuân về, sao bà với sếp yêu đương cứ như trừ hại cho dân, hành nhau làm vui vậy?" Cả quá trình yêu đương của họ Lý Phi chứng kiến hai phần ba thôi cũng đã như nhìn thấu tận đáy biển, chẳng đợi An Nhi phải mở miệng kể chuyện.
An Nhi bĩu môi không trả lời, giành lại giấy tờ trong tay Lý Phi, vạch ra tiếp tục xử lý. Gần đây cô và sếp tổng đang chiến tranh lạnh, ai rảnh mà đi tìm lão hỏi chuyện chứ. Lão có mò đến cửa phòng thị trường, cô cũng nhất quyết đuổi đi không nhường chút mặt mũi.
Lý Phi vừa mới né được quả dưa to, khéo thế nào lại ngã nhầm cái vỏ dừa được cấu tạo từ đá núi lửa này. Dự cảm cho biết cô tốt nhất đừng nên tự tìm đường chết, liền đứng dậy, mặc kệ nguyên nhân họ cạch nhau là gì, chỉ cần biết An Nhi là viên ngọc quý trong tay sếp tổng, cô nên tìm cách ứng phó với sự việc kia thì tốt hơn.
Sau cuộc cải tổ, công ty nhìn thì yên ắng nhưng thật ra là không hề ổn định. An Nhi là người thức thời, vừa lên chức đã cùng với nhân viên dưới trướng đóng cửa bảo nhau, nhờ vậy mà tránh được nhiều trận phong ba bão táp.
Trường Phong ngày đêm bận rộn, vốn dĩ anh không bao giờ để tâm đến những mâu thuẫn trong nội bộ công ty, nhưng lần này tai bay họa gió lại va phải người phụ nữ của anh, nên không thể không truy cứu.
Người bước vào sau khi Lý Phi rời đi mang nét mặt trầm tĩnh nhưng phong thái nao núng, hai tay cứ chà sát vào nhau, nhìn Trường Phong đầy nghi hoặc.
"Tổng giám đốc gọi em đến có việc gì ạ?"
Trường Phong đưa mắt nhìn người kia ngờ vực, ánh mắt sắc bén quét qua người đứng đằng xa một lượt, đánh tan manh giáp phòng bị, khiến người đó giật mình cúi đầu, nhưng rất nhanh đã làm ra vẻ bình chân như vại: "Tổng giám đốc nhìn em như vậy khiến em không được thoải mái, anh như vậy là có ý gì ạ? Là ai chọc giận anh sao?"
Đối với kiểu người nai không ra nai, cáo không ra cáo, Trường Phong anh không cách nào đối đáp được. Chính là kiểu không biết phải dùng biện pháp nào để đánh cho con nai này hiện nguyên hình là một con hồ ly tu luyện lâu năm. Anh thở dài, thái độ không rõ ràng: "Sao thế? Có tật giật mình à?"
"Sao có thể chứ? Cây ngay sao lại sợ chết đứng." Người đó cười ủy mị, quay người tìm chỗ ngồi xuống.
Trường Phong tháo hai chiếc cúc áo vest, cởi ra vắt lên cây mắc áo ở phía trái bàn làm việc, rồi thủng thẳng đi đến bàn trà, ngồi đối diện với vị khách của căn phòng tổng giám đốc, không nói gì.
"Tình hình hoạt động của phòng hành chính gần đây đi lên, tổng giám đốc có muốn khen thưởng thúc tiến công việc của họ không? Em đã sắp xếp một buổi tiệc nhỏ mừng công cho Lý Phi, xem như tán dương cho thành tích lần này của cô ấy."
Tổng giám đốc Phong ậm ừ gật đầu, biểu thị không có vấn đề gì.
Nhận thấy người trước mặt thái độ cùng biểu cảm cứ thay đổi liên tục, khó mà nắm bắt được, nhưng với người đã quá quen với điều này thì không có gì là khó cả.
"Nghe nói phía Buildings của chủ tịch Bách đã đồng ý với hạng mục hợp tác anh yêu cầu..."
"Thì sao?" Trường Phong nhướng mài.
"Chỉ là em thấy lạ. Anh không phải vì nể tình riêng đó chứ?"
"Em đoán xem?"
Người ấy phì cười, lãng sang chuyện khác: "Hôm qua em có gặp chị Lan..."
Trường Phong xem đồng hồ, đã đến giờ tan làm, nhìn chung những lời tiếp theo của người đó anh không đặt vào tai, trực tiếp đứng dậy cầm lấy áo khoác, lướt qua cô: "Không phải việc của mình thì ít quan tâm một chút đi."
"..."
Tổng giám đốc Phong rời đi, bàn tay người ấy vo chặt lại, môi mỉm cười tà mị.
Từ khi nhậm chức, An Nhi hiếm khi về nhà sớm, hầu như đều tăng ca đến nửa đêm. Hôm nay cũng không ngoại lệ, cô lập bản kế hoạch làm việc, soạn sẵn công việc ra bàn, giải quyết từng chút một, dự là đêm nay không hoàn thành sẽ không về nhà.
Khi Trường Phong đến, đúng như những gì An Nhi đã dự tính, cô quyết không chừa cho anh chút mặt mũi nào mà không thèm mở cửa, cũng chẳng lên tiếng đáp lời. Trường Phong kiên nhẫn đứng trước cửa phòng, nhân viên đã tản về hết, chỉ còn một vài người ở lại tăng ca khi nhìn thấy anh thì đã bỏ của chạy lấy người.
Qua một lúc, bóng người trước cửa phòng không còn nữa, An Nhi khịt mũi, còn tưởng có lòng thế nào, hóa ra quyết tâm cũng chỉ bằng con kiến.
Người trần mắt thịt, đến giờ cơm thì bụng cũng biết đói, huống hồ cô đã làm việc xuyên suốt, lượng calo tiêu hao nhiều hơn bình thường, nên chút cơm buổi trưa đã không còn đọng lại một xíu gì. Lúc này cơn đói đã đánh cô bại trận, hai tay run run, như bị nuỗng.
Cơn đói hoành hành, cơn giận xoáy sâu, cả người An Nhi chỗ nào cũng không thoái mái. Cứ ngỡ người bên ngoài đã mất kiên nhẫn mà bỏ đi, cô liền tung tăng đi ra cửa, định bụng sẽ mời cái bụng mình một bữa thật ngon. Ai ngờ khi cửa phòng vừa mở, Trường Phong đứng ở một bên, khoanh tay trước ngực, người tựa vào tường, dáng người đẹp như tạc tượng, đĩnh đạc hướng nhìn cô:
"Chịu xuất đầu lộ diện rồi à?" Cả tuần nay muốn gặp cô còn khó hơn lên trời nữa.
"..." Đây là cách nói chuyện của người cầu cạnh sự tha thứ đó à?
An Nhi cố chấp quay đầu vào, định đóng cửa, Trường Phong nhanh chân lẹ tay đã xoay người cản lại, hai người ở thế giằng co.
Sếp tổng mạnh mẽ thế nào nhưng không thắng được sự cố chấp của An Nhi, dù cho bụng đói thì cô vẫn nhất quyết không chịu thua. Sau một hồi bất phân thắng bại thì đầu của sếp tổng đã bị An Nhi kẹp vào cửa theo đúng nghĩa đen.
An Nhi luống cuống rung tay, mở cửa ra, với người ôm lấy đầu sếp tổn xoa xoa nắn nắn: "Anh không sao chứ sếp tổng?"
Trường Phong ôm đầu mà không ôm đầu, anh ôm lấy bàn tay mềm mại của cô đang xoa đầu mình, ánh mắt nuông chiều, giọng điệu thập phần nũng nịu: "Được rồi, là anh sai, em tha thứ cho anh được chưa?"
Người cứng đầu như sếp tổng cũng có ngày vì một người phụ nữ mà xuống nước mong cầu sự tha thứ, chính bản thân anh cũng tự thấy mình thay đổi. Người cao cao tại thượng như anh, yêu đương có thể trở nên mềm yếu đến mức này sao? Anh không hề quan tâm.
An Nhi giận anh đến bụng dạ cũng héo hon, hơi sức đâu mà làm mình làm mẩy qua ngày dài tháng rộng nữa chứ. Tuy vậy, cô biết mình đã nắm chắc kèo trên, liền trở giọng đặt điều kiện: "Vậy thì anh mau mở lại tài khoản, để em chuyển tiền trả cho anh."
Trường Phong một mặt không hài lòng, nhưng cũng không thể tiếp tục đối đầu với cô, đành mím môi gật đầu: "Được rồi, đi ăn tối xong anh sẽ mở."
"Ngay bây giờ."
"..."
Tổng giám đốc Trường Phong đầu hàng, rút điện thoại, gọi cho trợ lý Thanh liên hệ mở lại tài khoản, trong lòng thì rấm rứt.
Từ trước tới nay, đối với Trường Phong anh, tiền bạc là thứ mạnh, tình cảm chỉ là thứ yếu. Chẳng hiểu từ bao giờ, tiền bạc, hai chữ này đối với anh lại chẳng còn trọng lượng bằng cái gọi là tình cảm kia.
Ở độ tuổi của anh, sự nghiệp phải được đặt lên hàng đầu, vậy nhưng đã có lúc anh từng nghĩ, giang sơn này sẽ chẳng là gì nếu một ngày anh không còn An Nhi ở bên cạnh. Cái loại cảm giác trống vắng trong một tuần qua, anh không bao giờ muốn nếm trải lại lần thứ hai. Cho nên, anh thà không có tiền, chứ không thể không có cô.
Xã hội phát triển, tiền bạc chưa bao giờ mất đi vị thế, con người cũng vì vậy mà ngày một tha hóa. Nhìn vào thế gian, có mấy ai không phải là nô lệ của tiền bạc. An Nhi cô là điển hình cho nô lệ cấp cao, là loại yêu tiền như mạng, quý tiền như cuộc sống, nhưng yêu thích sự sòng phẳng. Cô không phải loại chỉ biết nhận mà không không muốn trả. Chính vì vậy, dù cho mối quan hệ của hai người là gì, thì số tiền cô nợ lão, cô nhất định phải hoàn cho bằng đủ. Khía cạnh này càng khiến Trường Phong mở mang tầm mắt, không nghĩ mẫu người như cô lại còn tồn tại. Nói cô là mẫu người phụ nữ hiếm có khó tìm cũng không gọi là ngoa.
Trường Phong nhận tiền, một mặt không cam tâm, nhưng mặt khác anh lại mỉm cười. Bữa cơm tối diễn ra không ngượng ngùng, không hờn dỗi. Có lẽ, thứ An Nhi cần không phải là khiến anh cảm thấy cô không phải loại người trèo cao, đào mỏ, mà chỉ là sự yên tâm dành cho đối phương, để đổi lấy sự bình tâm cho tâm hồn mình.
Đêm xuống, mưa thu rí rắc, nước mưa bám vào cửa sổ ướt mem, bên trong gian phòng ấm, anh và cô trao nhau chiếc hôn nồng nàn, bù đắp cho những ngày tuy gần mặt nhưng cách lòng mà theo như sếp tổng mô tả là thống khổ không gì diễn tả được. Rất may, nhưng ngày đó đã kết thúc rồi.