Vừa mở cửa nhà, Hải Vinh chào đón cô bằng gương mặt thắc mắc: "Em mới chui ra từ lò nướng à?"
Minh Anh: "..."
Mắt thấy cô hầm hố đi vào, trên đầu nghi ngút khói, có khác gì chui từ lò nướng ra đâu, Hải Vinh không dám ngồi mà liền đứng dậy, tuyệt đối không dám châm dầu vào lửa, thôi thì bỏ chạy vậy:
"Anh đến giữ nhà giùm em. Giờ anh về nhé."
Minh Anh trợn mắt với anh: "..."
"Vậy... anh ở lại chắc không tốn không khí mấy đâu nhỉ?"
"..." Cô khoanh tay nhòm anh, xem xem anh đang làm cái trò khỉ gì.
Hải Vinh nhích chân từng bước đến bên cạnh cô, dùng ngón trỏ khều khều nhẹ vào má cô, nhận thấy không có nguy hiểm thì quen tay xoa đầu cô mấy cái, rón rén cười: "Hay là anh dắt em đi ăn khuya nha."
Cơ chế hoạt động hệ thống tiêu hóa của Minh Anh không được tự động, chính là đợi nhắc mới đói. Cô ậm ừ vắt túi xách lại lên vai, hướng ra cửa mà đi trước. Hải Vinh tủm tỉm cười đi theo sau, ít ra thì anh cũng biết ý để xoa dịu cơn thịnh nộ của cô.
"Theo gốc độ là một người anh trai, anh thấy Kiến Ninh là người thế nào?"
Vấn đề này có chút mơ hồ, Hải Vinh ngó chừng biểu cảm của cô, sau đó mới chậm rãi trả lời qua loa: "Thì thích gì làm nấy, không để tâm đến suy nghĩ của người xung quanh."
Cô gật gù, điểm này thì hợp với Ngọc Lam quá rồi còn gì.
Đợi mãi chỉ có bấy nhiều, Minh Anh lên tiếng đốc thúc: "Cụ thể hơn chút đi."
"Thì... em muốn hỏi khía cạnh nào?"
"Bản chất."
"Thông minh, có chút gian xảo, hơi nhỏ nhen, là người tính toán."
"Còn về phẩm chất?"
"Giống con ngựa hoang."
"Anh diễn tả chi tiết hơn được không? Chủ động đi, sao cứ đợi em nhắc hoài vậy?"
"Chật, đột nhiên em kêu anh diễn tả, anh cũng chẳng biết sao mà nói. Thì nó là người mưu lược, hay để ý những thứ nhỏ nhặt, làm việc nhìn việc không nhìn người. Con người nó rất khó chiều, cũng rất khó chỉnh. Nó thích bay nhảy, không thích bị quản lý, càng không thích bị điểm mặt chỉ tên. Nói đúng hơn, việc nó làm không thích bị phán xét. Em nói xem, có giống con ngựa hoang không?"
"Giống, sắp giống rồi."
"..."
Cuối cùng Minh Anh đã hiểu lý do vì sao Hải Vinh thà xách cá đem cho, còn hơn là đi mua cần câu ngồi dạy Kiến Ninh câu cá. Người như vậy thì chịu nghe được mấy lời mà dạy chứ. Suy cho cùng, việc mỗi người làm đều có cái lý của họ, cô hiểu Hải Vinh trăm công nghìn việc, anh chỉ là muốn giảm đi một chuyện để lo, bớt đi một vấn đề để suy nghĩ.
Đêm về trằn trọc, Minh Anh nhìn chằm chằm vào bức tranh trong điện thoại, vừa nhìn vừa giận. Một lúc sau, cô thấy bức tranh này có chút quen mắt.
Rà soát lại trí nhớ một hồi, cuối cùng cũng đã nhớ ra được chi tiết cực kỳ quan trọng. Khi che đi, chỉ chừa lại một góc bên trái, cô lập tức nhận ra đây là bức tranh mà khi cô đến trường tìm Nghi Đình, đã đụng nhầm vào nó lúc đang được sinh viên vận chuyển ở khu hội họa.
Nếu tính toán thời gian, thì thời điểm bức tranh đã hoàn thành là trước khi cô nhìn thấy không lâu. Đẩy lùi xa hơn nữa, có nghĩa là Ngọc Lam và Kiến Ninh đã ở bên nhau ngay sau khi gặp lại.
Minh Anh lắc đầu, bạn mình sao lại ngu ngốc đến như vậy? Sẵn sàng dâng hiến danh tiết của mình để đổi lấy sự nghiệp cho một người đàn ông không hứa hẹn.
Bất giác liên tưởng đến Khải Lộc, người như anh ta tốt biết bao, vậy mà lại bại trận, mất mỹ nhân vào tay một chiến tướng cầm cọ làm vũ khí.
Suy cho cùng, thứ Khải Lộc có là tình cảm được hình thành dựa trên sự quan tâm chăm sóc mà Ngọc Lam miễn cưỡng chấp nhận. Còn Kiến Ninh thắng vì thứ anh ta có là tình cảm thanh xuân của Ngọc Lam vẹn nguyên không sứt mẻ.
Minh Anh tự nhìn lại mình, cô cũng vậy. Cô không có tư cách phản đối, hay là phê phán. Có điều, thứ mà Hải Vinh cho cô thấy được là tình cảm đáng trân trọng. Mà thứ cô thấy được ở Kiến Ninh là sự bông đùa, trêu hoa ghẹo nguyệt, khó lòng tin tưởng.
Suy nghĩ một chút thì tự mình phản biện lại chính mình: "Liệu mình có thiển cận quá không?"
Cô có quyền nối lại tình xưa, còn Ngọc Lam thì không? Càng nghĩ càng đau đầu, không nghĩ thì khó chịu, vậy là trầy trật cho đến gần sáng rồi ngủ quên luôn.
'Có đó không?'
'Thức chưa?'
'Nói chuyện một chút.'
Báo thức không reo nhưng chuông báo tin nhắn cứ reo liên tục, Minh Anh ham ngủ buộc phải thức vậy xem xem.
Xuống cổng thì thấy An Nhi đã đỗ xe sẵn ở đấy, hai người mặt nặng mày nhẹ đèo nhau đến quán cà phê Cá, nơi Ngọc Lam đã đặt lịch hẹn và ngồi chờ từ sớm.
Đã mấy tháng rồi mới hẹn nhau đi cà phê, sau khi tụ hợp thì xảy ra nhiều chuyện, đáng lẽ lần hẹn nhau này phải thảnh thơi vui vẻ, chứ cái không khí ảm đạm khó chuyển hóa này không ai muốn hít.
An Nhi và Minh Anh ngồi về một phía, đối diện với Ngọc Lam, trực tiếp xem cô như tội phạm cần hỏi cung.
Ngọc Lam tự mình hẹn hai người họ ra, tức là đã suy nghĩ kỹ, đầu thú để được khoan hồng.
Cả người Ngọc Lam toát mồ hôi, trống ngực đập thình thịch, chưa bao giờ cô phải áp lực khi ở trước hai người họ như bây giờ.
Đêm qua Minh Anh ngoảnh đít bỏ đi, ánh mắt thất vọng, thái độ cự tuyệt làm Ngọc Lam chột dạ không yên. Lại thêm cô gọi cho An Nhi mà không bắt máy, dường như đã giận thật rồi.
Dầu gì cũng đã chơi chung hơn mười năm, cạn tình thì còn nghĩa, mà cô thì không muốn mất cái nào hết. Trên đời này, ngoài An Nhi và Minh Anh ra, cô không còn bạn bè nào nữa. Lỡ mà mất đi, cô sẽ cô đơn đến nhường nào.
Không đợi 'kiểm soát viên' lên tiếng tra khảo, kẻ có tội đã tự mình khai ra toàn bộ, thú nhận toàn bộ tội trạng, kèm theo đó là lời lẽ tha thiết, tròng mắt long lanh động nước, dáng vẻ khúm núm đáng thương, cầu mong sự thấu hiểu và tha thứ.
"Chưa đánh đã khai."
An Nhi: "Chê."
"..."
Không còn thái độ cực đoan như tối qua, Minh Anh nói năn rất nhỏ nhẹ: "Mày có biết Kiến Ninh bây giờ là người thế nào không?"
Ngọc Lam nhìn vào mắt Minh Anh, rất lâu mới đáp: "Tao hiểu Kiến Ninh như mày hiểu Hải Vinh vậy."
Minh Anh không còn gì để nói, cúi đầu, nghiến răng ken két.
Không giống như Minh Anh, An Nhi trầm tĩnh hỏi: "Mày có còn nhớ bạn trai cũ của mày không?"
"Tự nhiên mày nhắc tới hắn làm gì?"
"Nhắc để mày nhớ hậu quả của việc không nghe lời khuyên của bạn bè thì sẽ có kết cục gì."
"..."
Ngọc Lam là người hướng nội, ngại từ chối, nhưng lại cứng đầu. Thứ cô quan tâm chỉ có cảm xúc và mong muốn của bản thân, không hề quan tâm việc người khác có cái nhìn thế nào về mình. Đó là lý do vì sao cô xuất hiện trong bức tranh.
Đôi khi việc chiều chuộng cảm xúc của bản thân, chính là đang tự tử.
"Tụi mày sao vậy? Năm xưa rõ ràng rất tốt mà. Mày với Hải Vinh, mày với Vĩ Hoàng, tao với Kiến Ninh, tụi mình rất vui vẻ mà." Cô chỉ vào từng người mà truy vấn.
Ngọc Lam cố vịn vào quá khứ, vét chút tình cảm dư thừa còn sót lại: "Minh Anh, hồi đó mày với Kiến Ninh còn hay hẹn nhau đi xem phim riêng mà. Kiến Ninh còn hay chừa phần cơm ở căn tin cho mày lúc Hải Vinh không có mặt mà. An Nhi, mày cũng từng ngồi cùng bàn, làm bài cùng nhóm rất hòa thuận vui vẻ mà, sao bây giờ tụi mày lại như vậy? Chúng ta từng rất vui vẻ, chơi chung không có xích mích gì mà đúng không? Hải Vinh bỏ đi rồi quay về, mày có thể tha thứ, Kiến Ninh thì không à? Tao không hiểu sao tụi mày lại ghét Kiến Ninh, trong khi anh ấy không làm gì sai cả." . Nha????h ????hất tại [ Tr???? mtr????yệ????.V???? ]
Nói đến đây, Ngọc Lam đã ức đến phát khóc. Cô mặc kệ nước mắt lăn dài, nức nở nói: "Người sai là tao, là tao không nghĩ đến thể diện của bản thân, tụi mày trách tao cũng được mà."
Minh Anh mủi lòng lắc đầu, ý chỉ không truy cứu nữa. An Nhi thì cứng rắn hơn, thẳng thừng nói: "Đúng là tụi tao không có quyền ép buộc mày ở bên ai hay xa rời ai. Tụi tao là bạn của mày, tụi tao bức xúc cho ai? Nóng ruột cho ai? Nghĩ cho sĩ diện của ai? Mày yêu Kiến Ninh, được, cứ yêu. Sau này có chuyện gì, đừng tìm tao khóc, bố đây dí *** mà thèm quan tâm nữa."
Minh Anh kéo tay An Nhi lại: "Quá đáng rồi đó."
An Nhi giật tay lại, hậm hực ngồi xuống, vùng vằng xoay người về hướng khác, không thèm đối mặt với Ngọc Lam thêm một giây phút nào.
"Tụi tao không phải là ghét Kiến Ninh, mà là cân nhắc nặng nhẹ, tốt xấu cho mày. Kiến Ninh hồi đó dịu dàng, lãng tử, ga lăng, bản lĩnh. Bây giờ thì trăng hoa, ong bướm, mày nói coi, làm sao tụi tao để mày yêu người như vậy được?" Minh Anh nói.
"Thật ra Kiến Ninh đã nói rõ với tao về những mối quan hệ kia rồi. Anh ấy chọn tao và sẵn sàng chia tay người kia."
"Có nghĩa mày thực sự là người thứ ba?"
Ngọc Lam hổ thẹn gật đầu.
Minh Anh ôm trán vuốt ve, mẹ nó, sắp nổ luôn rồi.
"Mày sẵn sàng bỏ rơi Khải Lộc, người chung thủy một lòng với mày, để đến với người mà mày là một trong những sự lựa chọn? Lam, trong đầu mày có não không vậy?"
"Không phải. Mày nghe tao nói hết được không?"
Tuy không nguyện ý lắm nhưng Minh Anh vẫn xìu xuống nghe Ngọc Lam giải thích.
Tính cách Minh Anh nóng nảy nhưng lại dễ nói chuyện hơn nhiều so với An Nhi nhẫn nại mà lại khó tính.
"Cô gái kia là con gái của một chủ phòng tranh mà Kiến Ninh hợp tác làm ăn. Cô ấy thích Kiến Ninh nên hai người họ đã ở bên nhau. Có điều nhà đó khinh thường Kiến Ninh sự nghiệp bấp bênh, không tác thành cho họ."
Nghe sơ lược đã rõ mười mươi, Minh Anh ngao ngán cắt đứt lời phân trần: "Sau đó đến với mày, dựa vào mày để vực dậy phòng tranh vốn chưa khai sinh đã từ trần của cậu ấy?"
"..."
"Mày đừng cho rằng tao đã hiểu lệch đi, chuyện rõ như ban ngày mà chỉ có mày cố đâm vào đường hầm rồi cứ bảo sao trời còn tối."
"..."
"Mày đã gặp qua cô gái đó chưa?"
"Chưa."
"Núp cho kỹ vào. Dạo này Axit đang giảm giá."
"..."
Vòng quanh trường học mười lần thì cũng gặp một lần, vốn dĩ Nghi Đình muốn tránh mặt, thế nào Kiến Ninh lại cố tình kéo vai cô nàng, khiến cô phải quay lại tiếp chuyện.
"Anh gọi em không nghe thấy hả?"
Nghi Đình kiếm cớ chỉ vào tai mình: "Em đeo tai nghe nên không nghe thấy."
Kiến Ninh đảo mắt qua tai cô nàng kiểm chứng, cười đáp: "Có rảnh không, anh mời em đi uống nước."
Nghi Đình chỉ vào hông balo mình: "Em mới mua rồi."
"..."
Kiến Ninh cạn lời kéo tay cô nàng đi, bỏ qua bước thương lượng và thuyết phục.
Với vẻ ngoài ăn diện bóng bẩy bảnh trai, những nữ sinh ở trường thèm khát Kiến Ninh lâu rồi, kể từ lần đầu tiên anh xuất hiện ở đây. Mà anh ta cũng không tốt đẹp gì, cả đoạn đường đi đá mắt người này, nháy mài người kia, kiểu cách khó wua không chịu được.
Nghi Đình chán ghét cái ánh mắt mê đắm thiếu đứng đắn của đại bộ phận nữ sinh ở đây, trong bụng thầm oán thán, giá mà họ biết được kẻ ở trước mặt cô đây là hàng trưng bày thì hay biết mấy. Ừ, chính là nhìn được mà không dùng được đó.
"Anh muốn moi tin tức gì từ chỗ của em đây?"
"..."
"Cái gì em cũng không biết đâu."
"Anh còn chưa hỏi mà."
"Có hỏi em cũng không biết."
"..."
Kiến Ninh phì cười, sau đó nịnh bợ nói: "Nghe nói em đang làm thực tập sinh phòng đồ họa cho công ty của anh trai anh."
Nghi Đình nửa muốn lắc đầu, nửa không muốn nói dối, đành bóp miệng đáp: "Chỉ là tạm thời giúp anh Vinh lấp đầy chỗ thôi. Có người mới thì em rút."
Phải nói là Nghi Đình đã quá ngây thơ đi: "Vậy em có muốn đến chỗ của anh không? Đảm bảo công lao hậu hĩnh, không rủi ro."
"Chê." Đúng, Nghi Đình rất muốn thốt ra chữ này. Cô nàng không thèm nghe thêm vế sau đã khước từ rất dứt khoát: "Em không có dự định sẽ trở thành họa sĩ."
"Em làm bán thời gian cũng được. Vẽ vời là đam mê mà. Mê lúc nào vẽ lúc đó, chỗ anh không gấp rút gì đâu."
"Học kỳ sau em có đồ án quan trọng, không có thời gian phân tán vào đam mê đâu. Em học kiến trúc chứ không học hội họa."
Kiến Ninh mồm miệng khéo léo, nhất quyết không để giuộc lưới con cá này: "Dân hội họa còn không vẽ được như em. Sảnh trường đã thay tranh mười lần rồi mà tranh của em vẫn còn giữ nguyên, em khiêm tốn quá không tốt đâu. Mạnh điểm nào thì phát triển điểm đó, tranh của em giá chắc chắn cao. Phòng tranh của anh tuy nhỏ, nhưng hứa sẽ đảm bảo giúp em phát huy hết tài năng."
Càng nghe càng thấy giống mấy thằng cha bán hàng đa cấp, Nghi Đình thẳng thừng từ chối: "Anh đừng tốn nước bọt khuyên em nữa, em không đồng ý đâu."
"Anh chỉ muốn ký hợp đồng với em thôi, không phải thu em về làm nhân viên."
"Vậy trong hợp đồng là hợp tác cùng phát triển, hay là hợp đồng lao động?"
"..." Dĩ nhiên là hợp đồng lao động.
"Em bán tranh giá lẻ cũng đủ sống rồi."
"Khác nha. Chỗ anh chỉ bán tranh cho giới thượng lưu, giá dĩ nhiên sẽ ở tầm cao rồi. Em bán lẻ như vậy có khác gì mấy bức tranh in ngoài chợ đâu."
"Em thà đem ra chợ bán."
"..."
Trên thế gian này, thứ cứng rắn nhất là đá, đứng thứ hai là đầu của Nghi Đình.
Tuy nhiên, Kiến Ninh không hề có ý từ bỏ: "Hay em đến phòng tranh của anh đi, rồi hãy quyết định."
"Em không có hứng thú. Em sắp vào tiết rồi."
"Cúp một tiết không rớt được đâu."
"..."
Thế là Nghi Đình bị kéo đến phòng triển lãm tranh của Kiến Ninh, nơi trưng bày những bức tranh của danh họa mà anh thu thập được. Dù sao phòng triển lãm cũng là nơi có nguồn thu ổn định, tuy nguồn vốn bỏ ra khá cao, đổi lại sẽ thu nhập được dài lâu.
Nghi Đình là người có máu hội họa, ngắm nhìn một hồi đã thấy hứng thú, ngắm hết bức này đến bức kia, trong đó có vài bức của họa sĩ cô ngưỡng mộ đã lâu.
Kiến Ninh thừa nước đục thả câu, thấy nước vừa ngã màu đã vội nhảy sông bắt cá, đi bên cạnh cô nàng phân tích từng bức mà cô để mắt, chèo kéo cô trở thành một trong số họ.
Người có đam mê khác với người ảo tưởng, Nghi Đình tự biết người biết ta, mấy bức tranh cô thuận tay vẽ ra khác với mấy bức danh họa trên tường kia.
Rời khỏi phòng triển lãm, đứng ở cửa phòng tranh, Nghi Đình mở điện thoại bật app để gọi taxi về trường. Kiến Ninh từ trong ra ngoài, đưa cho cô một cái hộp hình chữ nhật, ngó qua biết ngay là cọ vẽ: "Đền bù cho thời gian của em."
Tất nhiên Nghi Đình không nhận, cô nàng lắc đầu nói: "Em và anh đến xả giao còn chưa tới, sao dám nhận quà của anh. Anh giữ lại dùng đi."
Kiến Ninh nhe răng cười: "Em giống chị em ở chỗ giỏi cự tuyệt người khác."
"..."
Nghi Đình kiên quyết gọi taxi về nhưng không thắng nổi người cố chấp như Kiến Ninh, anh nhất quyết đưa cô trở về trường, đi đến nơi về đến chốn.
Ra khỏi xe, Nghi Đình nhen nhóm trong lòng sự tự ái, rắc thêm một ít nóng giận, cơ mặt nhăn nhúm khó coi, đến giữa trán cũng in hằn mấy đường nét quạu quọ: "Sao ai tới tìm cũng đều là nhờ vả hết vậy? Có ai quan tâm tôi thật lòng không hả?"
Trùng hợp thay khi Nghi Đình vừa bước xuống xe thì bị Minh Anh bắt gặp, trong mắt Minh Anh ngập tràn tia lửa giận, hận không thể lôi Kiến Ninh lại mắng một trận cho đã đời. Một Ngọc Lam không đủ, còn muốn nạp thêm em gái cô vào hậu cung ba ngàn giai lệ của cậu ta à?
Còn em gái cô, rõ ràng Nghi Đình rành Kiến Ninh như thấm nhuần lý tưởng cách mạng, lý do gì nó lại như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, em gái cô từ khi nào não lại bị dột thế đâu?
Minh Anh rầm rập đi đến, kéo Nghi Đình chất vấn không chần chừ: "Nói đi, tại sao mày lại đi chung với Kiến Ninh?"
"Bị bắt cóc." Nghi Đình rất bất mãn đáp.
"..."