Sự việc diễn ra ngay trước mắt, dù rất khó tin, nhưng ngoài việc tiếp nhận thì chỉ có tiếp nhận mà thôi.
Vốn dĩ, An Nhi cứ nghĩ rằng phần đời còn lại sẽ chôn vùi vào cuộc hôn nhân gượng ép không một chút tình yêu. Ấy vậy mà, người đang đứng trước mặt cô bây giờ chính là người mà cô yêu thương thật lòng thật dạ.
Trải qua ngần ấy chuyện, cô đã hiểu được vài điều quan trọng, đó là dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, chỉ cần bản thân chịu chấp nhận và vượt qua, thì không có chuyện gì là không thể.
Thành thật mà nói, cho đến giờ phút này, cảm giác vẫn như là mơ vậy.
Trường Phong hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai bàn tay An Nhi, giọng anh từ tốn: "An Nhi, em có muốn sau này sống chung chăn, chết chung huyệt với anh không?"
"..."
An Nhi ngàn vạn lần cũng không thể tiếp thu nổi tư duy sáng tạo với IQ vô cực này của sếp tổng. Tỏ tình ngắn gọn xúc tích, dễ nghe dễ hiểu thì cũng được đi, nhưng cầu hôn cái kiểu nghe gần với đất mẹ kiểu này cô không dám lĩnh hội.
"Sếp tổng, anh có thể đổi sang cách nào dễ nghe hơn được không?"
Trường Phong lại hít một hơi, chậm rãi nói: "An Nhi, em có nguyện cùng anh sống có đôi, chết có cặp không?"
"..."
Trường Phong đổi cách nói lần thứ ba: "An Nhi, bàn thờ nhà anh còn trống..."
"Đặng Trường Phong. Anh nghiêm túc đi có được không?"
Trường Phong bật cười, không nói thêm lời nào, trực tiếp quỳ xuống, lấy trong túi ra một hộp nhẫn màu đỏ, bên trong chứa một chiếc nhẫn kim cương chíu sáng, dâng lên trước mặt An Nhi.
"An Nhi, phần đời còn lại hãy yên tâm giao phó cho anh có được không?"
Niềm vui trào dâng trong nháy mắt, thoáng chốc mặt An Nhi đã xuất hiện hai dòng lệ ngắn dài, nhưng môi thì mỉm cười đằm thắm.
Cuộc đời về sau, cô không dám bảo đảm sẽ luôn vui tươi, hạnh phúc, chỉ có giây phút này, trái tim cô thôi thúc mình muốn gả cho anh.
An Nhi gật đầu, chìa tay ra: "Vậy thì phải làm phiền anh cả đời nhé."
Trường Phong mỉm cười, nụ cười đẹp nhất trong gần bốn mươi năm qua hiện hữu trên gương mặt tuấn tú của anh, nụ cười anh chưa bao giờ dành cho ai khác.
"Cảm ơn em đã làm phiền anh cả đời."
Minh Anh và Ngọc Lam chứng kiến từ đầu đến cuối, một bên Minh Anh cảm động rơi nước mắt, một bên Ngọc Lam đôi mắt long lanh ánh lên nụ cười mãn nguyện. Bạn của hai người cuối cùng cũng đã lấy chồng rồi.
Ngay sau ngày An Nhi đề nghị chia tay, Trường Phong đã tức tốc chạy về thành phố T, đón cha mẹ của anh vào An Xuyên để gặp mặt mẹ và dượng của cô. Trước thăm hỏi, sau thì bàn chuyện chính.
Khi ấy, dì tư đặt ra vấn đề rất lớn là vì sao An Nhi không có mặt ở nhà, mà ngay cả chuyện nhà người ta đến bàn chuyện An Nhi cũng không thông báo một tiếng. Trường Phong hết cách đành nói ra ba phần nổi của tảng băng trôi.
Dì tư nghe xong bỗng thấy người đàn ông này đối với con gái mình đúng là thâm tình sâu nặng. Đứa con gái bất tài vô dụng nhà bà lại có được một người thật tâm đối đãi thế này, bà còn không mau giao nộp ra, thì đợi rước thêm một kẻ bất tài nữa chắc.
Có điều, dì tư biết An Nhi bướng bỉnh, nhưng tính nết không phải dạng sốc nổi, cho nên chuyện chia tay nay bà cũng muốn nói rõ một chút.
"Nếu An Nhi không đồng ý thì sao? Hai đứa bây giờ đã chia tay, An Nhi nó còn nghỉ việc, không phải dì nghi ngờ nhân cách con có vấn đề, chỉ là... có hàn gắn lại được không?"
Trường Phong đứng ở sau lưng ba mẹ mình, thành khẩn cúi đầu trình bày: "Dạ chắc chắn là được."
Dì tư miệng tuy cười nhưng lòng bất ổn, dù sao bà cũng không muốn tự tay mình hủy hoại cuộc đời con gái mình. Nhỡ như Trường Phong làm chuyện có lỗi với An Nhi, bà còn đem cô gả cho người này, há chẳng phải giao trứng cho ác hay sao?
Chỉ là, bà từng nhìn thấy ánh mắt như bừng sáng như sao của An Nhi khi nhìn thấy Trường Phong, vậy là bà gật đầu đồng ý lên kế hoạch giúp con rể chinh phục con gái, thậm chí còn bày cho anh kế sách không một chút sơ hở.
Minh Anh khoác tay Hải Vinh, lôi anh ra sau hè chất vấn: "Tại sao đến em mà anh cũng giấu?"
"Chuyện đàn ông với nhau, làm sao anh tiết lộ cho em được?" Hải Vinh rất khí phách đáp.
Minh Anh nghiến răng: "Anh hay lắm."
Bị thế lực hùng mạnh áp đảo, Hải Vinh lập tức vứt bỏ khí phách sang một bên, ôm vai cô: "Thôi nào, đây là do huynh đệ nhờ vả, anh chỉ là ra tay tương trợ, chứ đâu có phải chủ mưu."
"Anh nói cho em biết cũng được mà."
"Chuyện này càng ít người biết càng tốt còn gì. Hơn nữa em bên nhà gái, để em biết thì chẳng khác nào nói thẳng với An Nhi luôn cho rồi."
"..." Sao cứ nghe ra là thanh niên này đang ám chỉ cô bép xép vậy nhỉ?
Nói chưa xong chuyện Hải Vinh đã bỏ đi, Minh Anh với theo: "Anh đi đâu vậy?"
"Đi xin vía."
"Xin vía... gì?"
"Vía sớm lấy vợ."
Minh Anh: "..." Cô có nên bảo anh là lão Phong bốn mươi mới hốt được vợ, cái vái này nặng thế mà anh vẫn muốn xin à?
Ngày cưới của An Nhi và Trường Phong được định vào hai tháng sau đó. Tức là An Nhi chỉ có hai tháng để chuẩn bị cả về tinh thần lẫn thể chất để trở thành một người vợ. Nhưng đó là chuyện của hai tháng sau.
Ngày lễ đính hôn, Lý Phi được sếp tổng đặc biệt dắt theo, hòa vào họ nhà trai, ôm sính lễ sang nhà gái.
Ở điểm khởi hành, Lý Phi không ngừng oán trách sếp tổng lương tâm chó cắn, bắt cô phải chứng kiến cảnh người yêu cũ của bạn thân thiết đi đính hôn với người phụ nữ khác. Chẳng khác nào muốn cô đem kể lại với An Nhi, giày vò tâm hồn mỏng manh của bạn mình.
Thậm chí, Lý Phi còn nghĩ qua, sau khi trở về sẽ nộp đơn nghỉ việc, vì không muốn kiếm tiền cho gã đàn ông này đem nuôi kẻ không phải là bạn cô. Nhưng đến giữa đường thì thấy không đúng lắm, vì nhà An Nhi cũng nằm trên đoạn này.
Lý Phi lại nghĩ rằng lão quá thâm độc khi cưới người thuộc khu này, vậy thì khi đám cưới diễn ra, bạn cô sẽ phải căng mắt nhìn hàng xe rước dâu của lão chạy qua chạy lại. Càng nghĩ Lý Phi càng muốn nhảy ra khỏi xe.
Cái bộ mặt như có thù với cả thế giới của Lý Phi bị sếp tổng nhìn thấy, liền chỉnh đốn: "Cô có gì không hài lòng hả?"
"Dạ đâu có."
"Mặt cô khó coi lắm."
Lý Phi cố nặn ra nụ cười rất chó má: "Vậy ạ? Chắc do em chưa ăn sáng."
"..."
Phan Thanh đang lái xe mà không khỏi bật cười, bạn gái anh về khoảng tấu hề không ai làm lại.
Trường Phong: "Lát nữa đừng có dùng cái mặt đó dọa vợ của tôi chạy mất, kẻo tôi bắt đền cô đấy."
"Dạ... cơ mặt em vốn không được thân thiện lắm. Là do sếp ép em... à không, là do em vinh dự được sếp nhờ vả đi hỏi vợ thế này, em thấy vinh hạnh lắm ạ."
Phan Thanh bật cười thành tiếng, làm cho mọi người trong xe cũng cười theo. Sếp tổng thấy vậy cũng không thèm đôi co với Lý Phi nữa.
Mẹ của sếp tổng là người mà Lý Phi theo hầu hôm nay, mỉm cười kéo tay cô: "Hai đứa định khi nào thì nối gót sếp của mấy đứa đây?"
Lý Phi đỏ mặt liếc nhìn Phan Thanh, sau đó cười trừ: "Cô ơi, con còn trẻ, còn sự nghiệp. Đợi khi nào con làm giám đốc thì khi ấy con mới lấy chồng."
Cả xe im lặng đến tiếng thở cũng không có. Sếp tổng ngồi ghế phụ nhìn Lý Phi qua kính chiếu hậu, khiến cô điếng người, quay sang mẹ sếp cầu cứu: "Ai mà chẳng có ước mơ, đúng không cô?"
"Ước mơ hơi to rồi đó." Trường Phong cười nửa miệng.
Lý Phi: "..." Mẹ, sếp gì mà xéo sắc vậy?
Đứng trước cổng nhà An Nhi, Lý Phi cảm giác như mình đang bị chơi một vố đau vậy. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lý Phi liền tìm An Nhi cáo trạng.
Mặc kệ Lý Phi vừa mừng vừa giận, An Nhi chỉ biết mỉm cười. Thật ra, cô hiểu lý do vì sao anh lại bảo Lý Phi cùng đến.
Bởi vì bí mật không thể tiết lộ, Lý Phi không thể tham dự bằng tư cách là khách mời, mà chỉ có thể được an bày theo cách anh thấy thỏa đáng nhất. Để cô có thể chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của người bạn quan trọng nhất. Và niềm vui của An Nhi sẽ được trọn vẹn nhất.
Lễ đính hôn kết thúc, tiếp theo là chuẩn bị cho đám cưới, An Nhi tính toán tới lui thì quyết định hoãn vấn đề đi tìm việc lại, tập trung toàn lực cho ngày cưới.
Về chuyện đó, Ngọc Lam từng thắc mắc rằng liệu An Nhi có muốn quay lại công ty Núi làm bà chủ hay không, thì An Nhi dứt khoác bảo không.
Dù gì đi nữa, là cô đã lựa chọn ra đi, quay lại với tư cách nào cũng là dễ, chỉ có điều khó thu phục lòng người.
Vậy nhưng, thông tin sếp tổng và An Nhi kết hôn được tung ra, ai cũng chắc chắn chiếc ghế phó tổng về tay cô. Người bên dưới, đặc biệt là những bóng ma phòng hành chính từng đắc tội cô vô cùng run sợ, chén cơm trên tay lung lay như sắp bị gió thổi bay. Lý Phi ngày nào cũng chứng kiến họ sống và làm việc trong lo sợ thì vui không gì bằng. Cái gọi là "quả báo nhãn tiền" chính là đây.
Sếp tổng đầu tư nhiều về bất động sản, tự mình giữ lại mấy căn dự trù làm nhà cưới, vừa đính hôn xong đã dắt An Nhi đi chọn lựa. Chưa bao giờ thấy lựa nhà mà như lựa rau thế này, An Nhi cảm thấy không quen. Ăn bần ở bẩn đã quen, đột nhiên thành người giàu chẳng khác nào đang làm mèo đột nhiên tiến hóa làm người. Có nhiều điều cô cần phải từ từ thích nghi.
Nhà cưới là một căn chung cư đúng tiêu chuẩn của An Nhi từ trước đến nay, có ban công hướng đông, hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng sách, nằm ở tầng mười. Căn trước đây sếp tổng ở nằm ở trung tâm quận B, nhưng chỉ có một phòng ngủ, là một căn phổ thông không khác gì nhà cũ An Nhi từng thuê, hai người sống thì có hơi chật.
An Nhi từng nghĩ người giàu sẽ biết hưởng thụ, ai dè sếp tổng thuộc dạng người sống khiêm tốn và tiết kiệm. Về mặt này cô chưa hề nhìn ra.
Chọn xong nhà cưới, Trường Phong đưa An Nhi đến Ủy ban nhân dân quận B, để làm gì thì quá dễ đoán.
"Anh đưa em vô đây làm gì vậy?"
"Đăng ký kết hôn."
An Nhi nghe xong thì sảng hồn: "Cái gì? Sao anh không nói sớm? Thậm chí còn không hỏi ý kiến em?"
"Em đồng ý lời cầu hôn của anh rồi còn gì?"
"Nhưng... ít ra anh cũng phải bàn với em trước chứ. Để em còn chuẩn bị."
"Anh chuẩn bị rồi."
Trường Phong mở ngăn chứa đồ trong xe, lấy ra hai quyển sổ nhỏ màu đỏ, kèm theo hai cái căn cước công dân.
"Khoan đã, sao anh có mấy cái này?" An Nhi giữ tay của anh lại, giật quyển sổ hộ khẩu trên tay anh, vạch ra xem thì thấy tên chủ hộ đúng là dượng sáu.
"Mẹ vợ đưa cho anh."
"Khi nào?"
"Bữa đính hôn. Anh hỏi thì mẹ đưa."
An Nhi: "..." Dì tư à, dì bán con như vậy có phải là rẻ quá rồi không?
An Nhi chụp tờ giấy đăng ký kết hôn gửi vào trong nhóm chat, Minh Anh và Ngọc Lam không hề náo loạn, thậm chí còn tỏ vẻ như ta đây thừa biết.
Ngọc Lam: "Nếu còn chần chừ thì không phải lão Phong."
Minh Anh: "Cái này gọi là cưới vợ phải cưới liền tay."
Ngọc Lam: "Chắc lão sợ mày đổi ý."
Minh Anh: "Do nó không đủ uy tín hay sao?"
An Nhi: "Mẹ, bố đây bị lừa từ đầu đến cuối."
Minh Anh: "Sai rồi. Là từ đầu đến cưới."
Ngọc Lam: "Haha đúng lắm."
Minh Anh mang ảnh chìa ra cho Hải Vinh xem, anh nhìn qua một cái thì thu ánh mắt về, giở giọng trầm buồn: "Đừng cho anh xem. Anh không muốn xem."
"Sao thế?"
"Anh sẽ ganh tị."
Minh Anh: "..."
Chẳng là hôm qua Hải Vinh bảo với cô rằng cha mẹ anh đã về đến Việt Nam, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, nên muốn đến nhà Minh Anh một chuyến. Vậy nhưng, theo tình hình trước mắt, Minh Anh vẫn chưa thuyết phục được cha mẹ cô về mối quan hệ của cô với Hải Vinh, để gia đình gặp mặt như vậy hãy còn rất sớm. Vả lại, nếu xảy ra xung đột vì chuyện cũ, thì chuyện của hai đứa cũng xem như "xong". Vì thế cô đã từ chối.
Hải Vinh hiểu hết, nhưng anh vẫn buồn. Anh biết vì những khuất tất trước đây khiến anh không đẹp trong mắt người nhà cô, cho nên dù sự nghiệp anh vững trãi, cũng khó mà rước được cô về nhà.
Hơn thế nữa, Minh Anh chưa thật sự hài lòng về công việc và cuộc sống hiện tại của mình. Không dưới vài ba lần Minh Anh suy nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn, nhưng có lẽ cô chưa thật sự sẵn sàng cho điều đó.
Còn về phía Hải Vinh, cô hiểu là cha mẹ anh muốn tranh thủ về phía cô trước, sau đó mới đem chuyện đó đi đối phó với chủ tịch Thái. Nói đúng ra, giữa gia đình Hải Vinh và ông Thái là mối quan hệ ân nghĩa, không thể giải quyết bằng lời nói được. Sự tình phức tạp rất nhiều.
Đành rằng cô và Hải Vinh đến với nhau vì tình cảm không thể chôn giấu, yêu thương dâng trào đủ để tiến tới hôn nhân, nhưng chất xúc tác còn chưa đủ. Điều kiện đủ đã có, điều kiện cần vẫn chưa thỏa mãn, phương trình này chưa thể tìm ra nghiệm. Minh Anh vẫn chưa có đáp án cho Hải Vinh.
Hải Vinh nắm tay cô, vò nhẹ: "Cũng tại anh..."
"Anh rất tốt. Chỉ là do cha mẹ em chưa hiểu anh thôi."
"Anh không làm được gì cho em. Chỉ có em vì anh hi sinh rất nhiều. Để em cảm thấy vị trí của mình bị uy hiếp là lỗi của anh. Anh xin lỗi."
"Em không hề thấy mình bị uy hiếp. Dù Linh Chi có xinh đẹp hơn em, em cũng không thấy mình lép vế."
Minh Anh ngồi vào lòng Hải Vinh, xoa xoa hai má anh: "Tuy em ghen, nhưng em biết vị trí của mình là cố định trong lòng anh."
Hải Vinh mỉm cười, hôn cô một cái, dịu dàng ôm cô vào lòng: "Khi nào em sẵn sàng, hãy gả cho anh nhé."
Minh Anh tựa đầu vào vai anh, lặng lẽ rơi nước mắt. Thật ra, cô rất muốn gả cho anh. Ở bất cứ thời điểm nào sau khi yêu đương, cô đều muốn gả cho anh. Chỉ là, trên vai cô có quá nhiều gánh nặng, cô không thể mang chúng đến bên cạnh anh. Đợi khi cô chẳng còn bất kỳ điều gì chi phối, có thể đến bên anh chỉ bằng chính bản thân cô mà thôi, thì khi ấy, thì khi ấy cô sẽ gả cho anh.
Nhật ký lấy chồng của An Nhi vô cùng nhàn hạ, bởi vì mọi thứ đã có Trường Phong đứng ra làm hết, cô chỉ việc ăn no dưỡng sức, khi ấy xuất hiện xinh đẹp và lộng lẫy trong bộ váy cưới, từng bước đến bên anh mà thôi.
Hôm đi thử đồ cưới, Minh Anh có đến, giúp An Nhi lựa chọn vài bộ, còn Ngọc Lam thì không đến được. Phương Nghi có con mọn, một mình Ngọc Lam phải gánh vác Spa, thời gian rảnh rỗi giảm hết tám phần.
"Hôm trước tao nghe Ngọc Lam trích vốn Spa ra đầu tư vào phòng tranh của Kiến Ninh."
"Ồ, chưa gì đã bắt đầu lập tài sản chung rồi à?" An Nhi hóp bụng cho Minh Anh thắt dây áo cưới ở phía sau.
"Hải Vinh đã đầu tư vào không ít, chẳng hiểu làm ăn kiểu gì, cứ liên tục thua lỗ."
"Vậy Hải Vinh xem như mất trắng rồi."
"Chẳng lẽ đòi? Lúc trước tao đã bảo là đừng cho cá, chỉ nên cho cần câu thôi. Bây giờ thấy đó, cá ăn hết rồi, còn mang thêm nợ." Nhắc đến chuyện này Minh Anh cứ hậm hực.
"Mày có khuyên con Lam không?"
"Mày đoán xem?"
"Nó nói sao?"
"Bây giờ Kiến Ninh là trời, nó là đất. Kiến Ninh nói một nó chẳng dám bảo hai."
An Nhi thở dài thậm thượt, lắc đầu: "Nếu Kiến Ninh thành công, bạn mày có được hưởng gì hay không thì tao không biết, còn lỗ thì chắc chắn nó chịu."
"Còn phải nói. Tao khuyên đến khô cả nước bọt, nó vẫn cứng đầu không chịu được."
"Làm tao nhớ đến Ngọc Tư. Vĩ Hoàng đối với cậu ấy như vậy, mà vẫn tha thứ được. Cũng may Vĩ Hoàng còn biết quay đầu là bờ, bằng không, cái đầu làm bằng đá của bạn ấy chắc cũng vỡ rồi."
"Hai người đó sao mà giống nhau được?"
"Sao lại không?"
Minh Anh trải váy áo ra, giúp An Nhi chỉnh lại một vài chỗ cho đẹp, rồi giơ điện thoại lên chụp, miệng thì nói: "Ít ra Vĩ Hoàng không xem Ngọc Tư là đất, xem bản thân là trời."
"Cũng đúng."
"Tao thấy bộ này cũng được. Ra bảo lão Phong xem xem có ưng không?"
Có một ngày, Minh Anh không liên lạc được với Ngọc Lam, vì Phương Nghi không còn là hàng xóm của Ngọc Lam nữa, nên không thể thông qua cô ấy hỏi thăm. Minh Anh đã đến Spa tìm nhưng không thấy, thế là chạy thẳng đến nhà Ngọc Lam tìm luôn.
Gõ cửa một hồi lâu mới có phản ứng, Ngọc Lam lê tấm thân yếu ớt như sương ra mở cửa, dọa Minh Anh một pha hú hồn.
Minh Anh vứt bỏ túi xách xuống đất, chạy tới đỡ lấy Ngọc Lam toàn thân mềm nhũng, lạnh ngắt, mặt mũi xanh như tàu lá chuối, mồ hôi thì tuông ra đầm đìa.
Điều hòa trong nhà bật mười chín độ, mà người Ngọc Lam lại đổ mồ hôi như tắm, đây chắc là bị sốt rồi.
"Bệnh hoạn thế này sao không gọi ai đến? Kiến Ninh đâu?"
"Tao không biết." Ngọc Lam yếu ớt đáp.
"Bệnh từ khi nào vậy? Có ăn uống gì chưa?" Bây giờ là chín giờ bốn mươi sáng, mùa lạnh hanh khô, dễ khiến người ta nhiễm bệnh.
Ngọc Lam lắc đầu, được Minh Anh dìu vào phòng nằm nghỉ.
"Để tao đi nấu cho mày miếng cháo. Ăn xong rồi đi bệnh viện."
"Thôi khỏi." Ngọc Lam thều thào.
"Định chôn xác ở nhà hả?"
"..."
Minh Anh dứt khoát đứng dậy đi vào bếp nấu cháo. Ngọc Lam ăn được vài miếng thì chạy vào nhà vệ sinh nôn ra hết, dọa Minh Anh tá hỏa.
Minh Anh gọi cho Kiến Ninh, báo rằng Ngọc Lam đang bệnh, hiện tại đã nôn đến lần thứ ba rồi, nhưng Kiến Ninh bảo là đang bận đi gặp khách hàng, phải đến đầu giờ chiều mới về được. Giờ đó về thì có mà hốt xác bạn cô à? Minh Anh giận tím cả người, trực tiếp tắt máy, thu dọn đồ đạc, định ôm Ngọc Lam đi bệnh viện.
Ngọc Lam nhất quyết không chịu đi, cố thủ lại ở trong phòng, khiến Minh Anh như muốn phát điên. Nhưng khi đi ngang qua phòng khách, trên bàn có một vỉ thuốc chỉ có một viên duy nhất, Minh Anh bán tính bán nghi đem hiệu thuốc lên mạng tra thử, kết quả khiến mặt cô tái xanh. Mẹ nó, thì ra là do thứ này.
Minh Anh mang vào phòng, giơ ra trước mặt Ngọc Lam: "Mày uống cái này phải không?"
Ngọc Lam nhìn qua rồi lặng lẽ gật đầu, Minh Anh thở ra một hơi nóng giận: "Đây là lần thứ mấy mày dùng rồi?"
"..."
"Mày có biết thuốc tránh thai khẩn cấp rất nguy hiểm không thể tùy tiện dùng không?"
"..."
"Ai bảo mày dùng cái này?"
"..."
"Kiến Ninh?"
"..."
"Kiến Ninh mua cho mày đúng không?"
Ánh mắt và biểu hiện của Ngọc Lam đã nói tất cả những đều trên đều đúng, Minh Anh như tuyệt vọng mà đổ sụp xuống.
Chuyện tế nhị này ở những cặp đôi yêu đương ở thời đại này đã là bình thường rồi, nhưng vấn đề là nằm ở biện pháp. Người thật sự yêu thương bạn sao có thể vì để thỏa mãn bản thân mà để bạn chịu sự giày vò tác dụng phụ của thuốc? Cách đơn giản nhất không phải là bao cao su sao? Còn chê không đã à?
Minh Anh chỉ suy nghĩ những điều này ở trong lòng, bên ngoài thì cố dằn xếp cơn thịnh nộ: "Mày có thể suy nghĩ cho bản thân mình một chút không? Có thể yêu thương bản thân mình một chút không?"
Ngọc Lam không nói gì, hai mắt đã rưng rưng sắp khóc.
"Mày khóc với tao để làm gì? Mày đi mà tranh thủ tình cảm của Kiến Ninh á. Cậu ta thì hay rồi, tung tăng vui vẻ đi gặp khách hàng, mày thì ở nhà quằn quại không người chăm sóc. Nếu không phải hôm nay tao có chuyện cần tìm mày, thì có khi ngày mai phải viết cáo phó cho mày rồi."
Minh Anh một lần nữa gọi điện thoại cho Kiến Ninh, nói vỏn vẹn: "Cậu cút về đây cho tôi."