Chúng Ta Của Sau Này...

Chương 88: Đi đến hồi kết




Đứng trước hàng trăm ống kính và máy quay chĩa vào, Đình Dĩ thoáng chốc đã nhận ra anh sống gần bốn mươi năm trên cõi đời này thật quá uổng phí. Từ bất ngờ, đến sợ hãi, cuối cùng là buông xuôi. Anh đã không đấu lại được cả một cô gái nhỏ. Và bị cả người bạn thân lâu năm quay lưng. Quá thất bại.

Tổng giám đốc Trường Phong đi từ kỳ vọng đến thất vọng, đành phải tự mình đứng ra hạch tội Đình Dĩ. Thứ anh giữ lại duy nhất là một chút ân tình, đồng ý bảo vệ người nhà của anh ta không bị liên lụy.

Nghi Đình đứng ở bên đường nhìn sang, trong lòng thỏa mãn. Nhìn dòng người chen lấn xô đẩy, lẫn trong đó là Đình Dĩ đang được cảnh sát dẫn ra ngoài, trên tay là chiếc còng tay màu bạc lóe lên giữa dòng người, đó là kết quả mà cô nàng mong muốn. Cô căm ghét người đàn ông này sâu đậm, bởi vì hắn đã hèn hạ muốn ra tay với chị cô, dĩ nhiên, chị cô có thể vì lợi ích trước mắt mà bỏ qua, nhưng cô thì không. Cô đã từng nói, nỗi hận này, cô sẽ trả.

"Em nghe đây."

"Em là người gọi nhà báo đến hả?" Hải Vinh điềm đạm hỏi.

"Dạ."

Hải Vinh hơi cười, ý cười thể hiện trong lời nói: "Em vẫn còn hận anh ta đến vậy à?"

Nghi Đình lật bài tẩy với ai đó: "Câu đó là dành cho anh mà. Kế hoạch ban đầu em nhớ đâu có màn này?"

"Hừm, chuyện ngu ngốc nhất hắn từng làm chính là động vào chị của em."

Nghi Đình chật lưỡi: "Em không ngờ anh cao tay tới nỗi lợi dụng người ta rồi lại tống người ta vào tù."

Anh dám chắc anh ta đã biết được kết cục này rồi, chẳng qua là không còn sự lựa chọn nào khác: "Danh dự cả đời của anh ta đã bị em hủy hết, không còn lại một chút gì."

Nghi Đình nở nụ cười đầy thỏa mãn, vẫy tay với Minh Anh từ đằng xa, vừa đáp lời Hải Vinh: "Vì hắn xứng đáng."

Lật lại toàn bộ sự việc, Minh Anh choáng váng hết cả đầu. Kế hoạch mà cô và Hải Vinh bày ra, Nghi Đình cũng có mặt và góp phần cực kỳ quan trọng, vậy mà cô không hề hay biết.

Nghi Đình gián tiếp tuồng tin về những bức tranh của mình ra bên ngoài, đánh tiếng để Kiến Ninh nghe thấy, rồi lại để hở ra cho Linh Chi có cơ hội dùng nó làm quà thưởng cho người có công. Lại nhờ nó, Nghi Đình mới nắm được bằng chứng tố cáo Đình Dĩ tội buôn lậu tác phẩm có giá trị, trốn thuế, cấu kết dòng ngoài, đầu cơ tích trữ, thu lợi ích riêng, ảnh hưởng cực kỳ lớn đến Phạm Nguyên. Phạm Nguyên đẩy Đình Dĩ ra, đơn phương gánh chịu tất cả. Phạm Nguyên từ trước tới nay là tay sai của chủ tịch Thái, hiện tại bị như vậy, càng rơi vào thế bị động.

"Mày chỉ dùng vài bức tranh đã có thể tống ông Dĩ vào tù, mày còn có thể làm gì nữa, nói luôn đi."

"Chỉ nhiêu đó thôi." Đằng sau còn phức tạp hơn nhiều, cô nàng chẳng qua chỉ là thuận nước đẩy thuyền, làm theo kế hoạch mà thôi.

Minh Anh cảm thán không thôi: "Chả trách cha mình luôn mong mày về tiếp quản sự nghiệp của ông ấy. So với mày, tao chẳng được tích sự gì. Tao chèo lái bấy lâu, cũng không bằng mày chỉ tốn chút công sức và vài ba cuộc điện thoại."

"Em làm được là vì có động lực em mới làm."

"Động lực gì? Mày ghét người ta cũng cần có động lực hả? Mày đâu có thiếu tiền."

Nghi Đình lườm ngang Minh Anh, rít: "Còn không phải vì chị hả?"

"Vì tao?"

"Chứ gì nữa? Em với thằng chả còn chưa nói chuyện đến câu thứ tư, hận thù từ đâu mà ra?"

Nghi Đình không giải thích nữa, xấu hổ nhìn ra ngoài đường, chiếc xe phóng nhanh trên đại lộ, tâm tư cô nàng thuận theo đó mà trôi đi.

Tin tức Đình Dĩ bị bắt lan truyền rất nhanh chóng, Linh Chi nghe xong thì hoang mang tột độ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Hóa ra, bấy lâu nay, cha cô cấu kết với Đình Dĩ làm ra rất nhiều chuyện xấu, hiện anh ta đã bị bắt đi điều tra, những chuyện khó nói sớm muộn gì cũng bị phơi bày ra.

"Bố, làm sao đây? Anh Dĩ bị bắt rồi, có khi nào anh ấy sẽ giao ra bằng chứng cho cảnh sát không?"

"Nó không dám đâu." Ông Thái điềm tĩnh đáp.

"Năm đó... năm đó bố hại công ty nhà anh Vinh phá sản, chuyện này... có khi nào Đình Dĩ đó đã biết rồi không?"

"Câm miệng. Con có biết con đang nói gì không hả?"

"Bố, chuyện này sớm muộn gì anh Vinh cũng phát hiện thôi."

"Nó phát hiện thì làm được gì? Bây giờ nó chỉ là con cờ, bố là người chơi cờ, Đình Dĩ chỉ là con chốt sang sông, không làm nên chuyện bị giết rồi thì thôi."

Đằng sau, ông Thái là chủ mưu bao nhiêu chuyện nữa, có thể chỉ có bản thân ông là người hiểu rõ nhất.

"Đây là chứng cứ ông Thái trốn thuế, mua chuộc cán bộ nhà nước, cán bộ ngân hàng, nhân viên chi cục thuế và còn xây dựng công ty ma để rửa tiền." Khải Lộc bày ra hàng loạt giấy tờ lên bàn, giải thích tường tận từng mẩu một.

Trường Phong bắt chéo chân, sắc thái gương mặt đầy biến chuyển, nghiêm nghị nói: "Từ xưa tới nay, lão Thái một mình nắm giữ cân bằng thị trường, một khi bị điều tra thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thị trường cả nước." Dĩ nhiên là công ty của anh cũng bị dao động không nhỏ.

Nếu một khi ông Thái bị vạch ra, thị trường công nghệ thực phẩm sẽ lũng đoạn một thời gian, Vạn Hoa đang trong thời kỳ hồi sức sẽ ảnh hưởng ít nhiều. Hải Vinh có chút đắn đo. Ngay lúc này, nếu bứt dây sẽ động cả rừng.

Trong tình thế này, chủ tịch Thái vẫn ung dung, luôn dùng thế lực chèn ép Hải Vinh tới cùng. Ông đẩy nhanh việc chuẩn bị hôn lễ đến cuối tháng này, trong khi hiện tại đã là giữa tháng. Công ty Detemined đột ngột dừng hợp tác với Đại Dương gây mất cân bằng dây chuyền hoạt động của công ty, là một hình thức cảnh cáo rằng, nếu Hải Vinh còn chần chừ, việc ông có thể khiến Đại Dương phá sản ngay lập tức là chuyện vô cùng đơn giản.

Trước tình hình đó, Minh Anh đã lập bản chuyển nhượng cổ phần của mình ở Đại Dương cho Hải Vinh, ngoài mặt khẳng định cô và Đại Dương không còn can hệ.

Nhưng sau lưng, cô đã thành lập một công ty phân phối thiết bị chế biến thực phẩm công nghệ cao, là nhà phân phối trực tiếp của công ty sản xuất gia dụng, một mảnh ghép chính của Thái Hà. Cô dùng nó để rót nguồn vốn hiện có cho Đại Dương, giúp công ty có thể xoay chuyển tình hình nhân lúc Determined đột nhiên hủy hợp đồng không bồi thường tổn thất.

Ông Thái không ra tay mạnh hơn là vì sau lưng Hải Vinh còn có Thái Hà. Trong tay Hải Vinh nắm giữ dự án trọng yếu của Thái Hà, ông không thể ra tay ngay được.

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, đôi bên ở thế dằn co, thì Minh Anh vô tình phát hiện ra một chuyện.

Thì ra, người bạn năm xưa, mảnh ghép thứ bảy còn thiếu tưởng chừng không bao giờ có cơ hội gặp lại, Thái Hòa, lại chính là con trai trưởng của ông Thái Trung Nguyên, chủ tịch tập đoàn Thái Hà.

"Anh... là..."

"Em thật sự không nhớ tôi là ai à?"

"Ngày xưa anh lùn lắm mà, sao bây giờ... cao vậy?"

Thái Hòa ngày xưa nhan sắc có thừa nhưng chiều cao khiêm tốn, so với các bạn nam đồng trang lứa thì anh ta có một chiều cao đáng tự ti.

Thái Hòa gượng cười, chỉnh đốn y phục, sửa đổi vóc dáng, hắng giọng: "Em chê à?"

"Không có, chỉ là hơi ngạc nhiên thôi."

Qua cuộc trò chuyện, Minh Anh đã phần nào hiểu được lý do năm xưa khi Hải Vinh và Kiến Ninh phải sang nước thì Thái Hòa cũng đi.

Hải Vinh và Minh Anh có tình cảm với nhau, ai cũng biết, Thái Hòa cũng biết. Nhưng khi mọi chuyện chưa xảy ra, họ đã từng có cuộc cạnh tranh công bằng, và kết quả ai thắng đã quá rõ. Một hôm, khi tin tức Đại Dương phá sản nổ ra, Hải Vinh đã đến tìm Thái Hòa, hèn nhát nói rằng mình chịu thua.

Lòng tự trọng của Thái Hòa cao, nhưng càng hiểu rõ, nếu người ta đã không thích mình, anh sẽ không gượng ép, càng không muốn cố gắng là địa điểm tạm bợ của một ai. Anh cũng hiểu rõ Minh Anh, cô ấy không phải là dạng người muốn A không được thì B cũng được.

Hai người đã cãi nhau, thậm chí còn đánh nhau một trận tóe máu tại công viên. Sau đó, thì ngồi lại tâm sự rất lâu. Khi ấy, Thái Hòa đã hỏi: "Cậu yêu Minh Anh không?"

"Rất nhiều."

"Vậy mà cậu đành lòng nhường cô ấy lại cho tôi à?"

"Như vậy sẽ tốt hơn. Tôi bây giờ chẳng còn gì, gia đình tôi như vậy... sao mà nghĩ được tới chuyện khác."

"Cậu đã hỏi cô ấy chưa?"

Hải Vinh cười chua xót, đáp: "Cô ấy sẽ giận tôi suốt đời cho coi."

Thái Hòa mua cho mỗi người một chai nước rửa mặt, kèm theo vài lon bia, lần đầu tiên hai chàng thiếu niên mới biết mùi vị của bia rượu: "Đắng không?"

Hải Vinh uống một hơi cạn sạch, ngửa mặt lên trời, buồn bã: "Tôi đã dự định tỏ tình với Minh Anh..."

"Bây giờ không muộn."

"Muộn rồi."

"Cô ấy không thích tôi, dù cậu có quỳ xuống cầu xin tôi theo đuổi cô ấy, tôi cũng không làm được."

Hải Vinh lại tiếp tục uống, vị đắng của bia không làm anh biến sắc: "Ngày mai tôi sẽ bay. Nhờ cậu nhắn lại với Minh Anh... Tôi xin lỗi cô ấy rất nhiều. Mong cô ấy sẽ tha thứ... mà thôi đi, tôi đâu có đáng được tha thứ."

Cho đến khi tai họa ập đến, điều Hải Vinh lo lắng đầu tiên vẫn là làm sao để nói với cô lời xin lỗi và lời tạm biệt. Thì ra, Hải Vinh chọn cách im lặng rời đi, là vì bản thân cũng không biết làm sao để đối diện với hiện thực cuộc sống. Khi ấy, cuộc đời anh như đã rơi vào ngõ cụt, không một lối ra. Việc duy nhất có thể làm là bỏ trốn.

"Vậy còn anh? Sao anh cũng đi?"

Thái Hòa thở dài đáp: "Bạn bè đi hết, tôi ở lại cũng chẳng vui vẻ gì, nên đồng ý với gia đình sang Pháp du học."

Minh Anh à một tiếng dài, không hỏi gì thêm.

"Tôi có thể ôm em một cái không?"

Minh Anh ngẩng người, chưa kịp đáp lời thì Thái Hòa đã kéo cô vào lòng, ôm một cái: "Tôi nhớ em quá."

Minh Anh lúng túng cả tay chân lẫn suy nghĩ, không biết nên làm gì tiếp theo, thì chợt nghe Thái Hòa nói tiếp: "Bạn bè lâu ngày gặp lại, ôm một cái không tính là quá đáng nhỉ?"

"Ai cho cậu ôm bạn gái tôi?"

Hải Vinh lướt tới, vờ như giành lại Minh Anh từ trong tay người kia.

Thái Hòa giơ hai tay ngang đầu, nhúng vai.

Hải Vinh đã gặp lại Thái Hòa từ lâu. Hải Vinh giúp Thái Hòa giải quyết khó khăn trước mắt là dự án ngâm tương đã lâu không thực hiện được, Thái Hòa hỗ trợ Hải Vinh lật ngược tình thế, chiếm thế thượng phong, được gọi là hợp tác đôi bên cùng có lợi.

Chả trách chủ tịch Thái Trung Nguyên lại đặc biệt ưu ái cho Hải Vinh như vậy. Nếu không nhờ Thái Hòa, sự ưu ái này đã kích thích lòng đố kỵ của giám đốc Khánh, hận người vừa có cả giang sơn lẫn mỹ nhân, ở bên trong ngấm ngầm giở trò dưới sự mua chuộc của ông Thái. Sau khi bị phát hiện, không chỗ dung thân, liền được Hải Vinh thu nhận, biến thành công cụ vạch tội ông Thái và Đình Dĩ.

Chủ tịch Thái tính kế lâu dài, dù cho những cánh tay đắc lực từng giúp ông làm chuyện xấu đều bị đưa vào vành móng ngựa thì ông cũng không ảnh hưởng gì. Bởi, những quan chức cấp cao đều được ông rót rất đầy, họ thậm chí còn chẳng dám nhắc đến tên đầy đủ của ông nữa cơ mà.

Ông Thái tự tin đến như vậy, khí thế ngút trời có thể áp đảo tinh thần chiến đấu của đối thủ.

Tổng giám đốc Trường Phong đứng giữa phòng, nhướng mài với Hải Vinh: "Cậu dám chắc rằng những thứ này đều là bằng chứng chính xác?"

"Tôi đảm bảo."

Mẹ Phương của Minh Anh là cán bộ nhà nước, bà lại nắm giữ vị trí trọng yếu trên thương trường, xung quanh bà là mạng lưới quan hệ rộng rãi, Hải Vinh không thông qua Minh Anh mà trực tiếp đến tìm bà để tìm hiểu về những quan chức cấp cao có liên hệ mật thiết trong chuyện này.

Rất tiếc, những điều anh tính trong đầu bà đã đoán trước được từ lâu, bà đã cùng ông Văn tiến hành trước đó, chỉ còn đợi anh đến tìm là bước cuối cùng.

"Đây là toàn bộ những gì con cần."

"Con cảm ơn dì."

"Không cần. Đây là những gì dì và chồng dì đã nợ gia đình con. Phải trả."

Hai từ "Phải trả" này bà Phương nói ra vô cùng nhẹ nhàng, dường như mọi cảm giác nặng nề hổ thẹn trước đây đã xóa sạch. Bà mỉm cười với Hải Vinh, ánh mắt nhắn gửi không cần nói anh cũng hiểu: "Con chắc chắn sẽ bảo vệ Minh Anh thật tốt."

Nhìn bóng lưng Hải Vinh rời đi, ông Văn từ trong phòng bên cạnh bước ra, thì thầm với vợ: "Tụi nhỏ đã trưởng thành thật rồi."

Đi từ bước đầu, Khải Lộc nộp đơn tố cáo hàng loạt cán bộ chi cục thuế nhận hối lộ từ ông Thái, những nhân vật trực tiếp giúp cho hàng trăm công ty con của ông Thái trốn thuế.

Kế đến, Trường Phong đưa toàn bộ cán bộ quản lý thị trường ra ánh sáng vì nhận hối lộ, đút lót. Và còn có những bộ phận cán bộ ngân hàng đằng sau giúp ông Thái điều hành gần một trăm công ty ma để rửa tiền.

Đồng thời, Minh Anh phối hợp với những người bạn thời đại học hiện đang nắm giữ nhiều chức vụ quan trọng ở thành phố An Xuyên, vạch tội những người dưới trướng ông Thái làm ra nhiều chuyện xấu như lấp liếm tai nạn lao động, bốc lột sức lao động, tham nhũng, đầu cơ tích trữ.

Tiếp theo đó, Vĩ Hoàng nắm trong tay nhiều chứng cứ hữu ích về những cán bộ công an hiện là đồng nghiệp với chú của anh ở An Xuyên, những người đã nhận của chủ tịch Thái không ít để giúp ông ấy che giấu tội trạng, trong đó có cả thủ tiêu bịt đầu mối.

Từng người, từng người một ngã xuống, hàng loạt vụ án lớn được đưa ra điều tra khiến An Xuyên dấy động lên hơn bao giờ hết. Cả nước biết được tình hình An Xuyên hiện tại, ai nấy đều giật hết cả mình.

Lúc bấy giờ, chủ tịch Thái biết rằng mình đã rơi vào thế bị động, nửa đêm kéo theo con gái, gạt bỏ tất cả chạy đến sân bay, làm thủ tục xuất cảnh ngay trong đêm.

Giây phút ông Thái bước một chân vào cổng hải quan, còn nghĩ rằng mọi chuyện đã thành, thì một bàn tay rắn sắt đã dùng lực rất mạnh nắm lấy vai ông: "Chủ tịch Thái định đi đâu thế?"

Người giữ ông lại chính là Trưởng công an thành phố An Xuyên, là chú ruột của Vĩ Hoàng, người đã theo đuổi vụ án này ngay từ ban đầu.

Ông Thái biết đường mình đi đến đây đã cùng, cúi đầu gượng cười: "Là cậu à?"

Linh Chi đã lên được máy bay, đợi mãi chẳng thấy cha mình đâu. Khi cô an vị ở nơi đất khách, chính là lúc ông Thái được đưa về đồn thẩm vấn. Cho đến cuối cùng, ông Thái vẫn làm tròn trách nhiệm một người cha, bảo đảm cho cô nửa đời còn lại bình an.

Tại buổi tiệc mừng công, An Nhi hổ thẹn vặt tay Minh Anh: "Má, chuyện lớn như vậy sao lại không cho tao tham dự? Có còn coi tao là bạn nữa không?"

Minh Anh xoa xoa chiếc bụng bầu to vượt mặt của bạn mình, âu yếm nói: "Tao sợ mày hay tin sẽ ảnh hưởng đến con tao chứ sao."

"Ừ, ừ. Tao là bạn mày mười mấy năm, cũng không bằng con nhỏ ở trong bụng chưa gặp lần nào này nhỉ?"

Minh Anh bật cười: "Con khùng, dĩ nhiên là vậy rồi."

An Nhi nom vẫn còn ấm ức lắm, vì dù sao cô cũng không phải vô dụng thiếu kỹ năng, vậy mà chuyện lớn như vậy cô lại bị mất phần, ai mà chịu được cơ chứ.

Trường Phong ôm vai vợ xoa xoa nắn nắn, an ủi tâm hồn đang bị tổn thương của cô.

Đã rất lâu không gặp lại Thái Hòa, nghe anh kể lại cuộc sống của mình tám năm qua, đúng là ly kỳ hấp dẫn. Chỉ có điều, anh chưa yêu ai, càng chưa nhắm vào ai, mọi người nhắm vào điểm này mà chê bai.

Vĩ Hoàng to tiếng nhất: "Hòa, nếu năm ba mươi tuổi cậu vẫn cô đơn, thì làm em rể tôi đi."

Thái Hòa biết rõ em gái Vĩ Hoàng là một cô nàng kiêu kỳ khó gần, miễn cưỡng cười đáp: "Quý hóa quá, tôi xin kiếu."

"Mẹ, cậu chê à?"

"Là tôi không đủ diễm phúc làm em rể cậu, vậy nhé!"

Vĩ Hoàng: "..." Má, rõ ràng là chê bai anh chứ còn gì nữa.

Nghi Đình vì vướng lịch họp báo công bố tác phẩm nên đến trễ, khi cô nàng đến nơi đã là giữa buổi tiệc, mọi người đang nói chuyện rôm rả.

Thái Hòa bị Vĩ Hoàng móc ngoéo một hồi chỉ cúi đầu cười, da vẻ anh trắng sáng, lại bị chọc ghẹo đến đỏ hết cả lên, mọi người vịn vào điều ấy mà cười anh suốt buổi. Phát hiện có nhân vật mới đến, anh ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của một cô gái lạ, sức hút của ánh mắt ấy khiến anh loạn nhịp, trái tim râm rang mất kiểm soát, hai chiếc tai đỏ ửng.

"Chào anh chị, em tới trễ quá."

Hải Vinh sắp xếp chỗ cho Nghi Đình ngồi xuống cạnh Minh Anh, lại trùng hợp thế nào đối diện với Thái Hòa, anh chàng đứng hình suốt buổi.

Cứ nghĩ đã biết nhau hết cả nên chẳng ai giới thiệu, Thái Hòa thắc mắc hỏi: "Đây là..."

"Em gái tôi, Nghi Đình, anh quên rồi hả?"

"Em gái?" Thái Hòa lục soát trong trí nhớ, Nghi Đình năm đó còn rất nhỏ, khác hẳn bây giờ, phong thái thiếu nữ thanh xuân, làm sao anh nhận ra được.

Lát sau, Vĩ Hoàng lên tiếng hỏi Hải Vinh: "Linh Chi đi nước cờ đó cũng hay. Dám dùng đoạn ghi âm cuộc trò chuyện của cậu để uy hiếp cậu, chỉ là cô ấy tính sai một bước rồi. Sai một li đi một dặm."

Linh Chi bắt gặp Hải Vinh vẫn qua lại với Minh Anh trong thời gian chuẩn bị lễ đính hôn, cô tức giận đem đoạn ghi âm đó ra bức ép Hải Vinh dứt khoát chia tay, còn muốn anh dọn đến sống chung với cô. Hải Vinh ngoài mặt kinh ngạc, sau lưng mừng thầm vì nó không nằm ngoài dự liệu của anh. Sự tức giận của Linh Chi chính là cây diêm cuối cùng châm ngòi cho ngọn lửa thiêu cháy tập đoàn Kay về sau.

"Cô ấy hại Kiến Ninh một màn thua trông thấy, tôi không cứu nó nổi."

Dịp hội ngộ hiếm có này vậy mà vẫn chưa được trọn vẹn. Hôm nay không có sự xuất hiện của Kiến Ninh và Ngọc Lam. Thái Hòa có lên tiếng hỏi, mọi người chỉ lãng sang chuyện khác rồi cố tình lơ đi.

Được biết, vì bị ảnh hưởng từ chuyện đó, phòng tranh của Kiến Ninh chính thức đóng cửa, nguồn vốn Ngọc Lam dùng để rót vào mất hết, khiến Phương Nghi nổi giận đùng đùng, dứt hết tình nghĩa, nhanh chóng làm giấy tờ chia đôi lợi ích, tách riêng làm hai, không còn hợp tác làm chung nữa. Vì chuyện này Ngọc Lam suy sụp một thời gian dài, khó mà đứng dậy được.

Kiến Ninh nhìn phòng tranh bị đóng cửa, thoáng chốc mọi hoài bão đều tan thành hư vô, con đường anh chọn đã là một sai lầm.

Đứng bên ngoài nhìn vào, trong lòng Kiến Ninh hụt hẫng rất nhiều. Anh vì điều gì mà trở mặt với họ, đến gặp nhau cũng khó nói chuyện, nói gì đến hội ngộ vui vẻ như vậy. Anh vì lợi ích, còn bán đứng anh ruột mình, anh xứng đáng có được điều gì chứ?

Trong lòng Kiến Ninh là vậy, trong lòng Ngọc Lam cũng chẳng khác gì. Cô dùng tình bạn đổi lấy tình yêu, sao chẳng thể vui vẻ nổi.

Minh Anh quay mặt về hướng tấm kính nhìn ra ngoài, thấy hai bóng dáng quen thuộc mà xa cách, giữa ngực nhói lên một chút, tâm tư bối rối tìm cách giấu vào trong. Cô chưa từng mong muốn nhóm người năm ấy phải tan đàn xẻ nghé.

Suy nghĩ Minh Anh dập dìu như gió, trôi miên man lạc khỏi cuộc vui, bỗng nhiên nghe một tiếng "bụp", kèm theo sau là tiếng hét thật to, của một nhân vật mà ai cũng biết là ai.

"An Nhi?"

"S...si...sin...sinh..." An Nhi run rẩy đau đớn phát ra từng tiếng rời rạc.

Sau cùng chỉ còn tiếng nhốn nháo loạn xạ, ai nấy đều chạy lấy người, bàn tiệc kéo nhau vào bệnh viện an liên hoan, náo nhiệt vô cùng.