Chúng Ta Đều Là Thế Thân

Chương 5: Lạc mất nhau




Đến nới trượt tuyết, cô khá bất ngờ vì cảnh đẹp nơi đồi núi trắng xoá.

“Quao, Minh Vũ anh biết trượt tuyết không vậy?”

“Biết“.

“Học khi nào mà biết?”

Cô rõ ràng không tin tưởng hắn cho lắm.

“Vợ yêu của tôi không xem chương trình của tôi diễn sao?”

Hắn búng thật mạnh vào trán cô. Cô ôm lấy đầu mình rồi liếc hắn một cái.

“Anh hay lắm!”

“Quá khen“.

Cô và hắn đi thuê đồ trượt tuyết, hắn dạy cô trượt bằng ván. Cô vấp té mấy lần, nằm trong đống tuyết lạnh thấu xương tủy. Xong lại còn kéo hắn lao vào gốc cây, tuyết phủ trắng xoá.

“Há há há, nhìn coi anh có giống người tuyết trong phim không?”

“Cô khác sao? Nếu tôi là người tuyết thì cô là ma nữ tuyết“.

“Ghê quá cái tên này“.

Cô đấm vào ngực hắn một cái thật đau, nhưng sức cô đánh thì như kiến cắn gãi cái là được.

Hắn kéo cô dậy khỏi đống tuyết. Nhiệt độ bây giờ đang giảm xuống, nước ấm hắn mang theo cũng đã trở nên lạnh đi.

“Vào trong đi, tôi mua trà nóng cho cô uống”

“Ở đây phải mua Vodka chứ?”

Cô nắm lấy vạt áo măng tô của hắn năn nỉ với đôi mắt long lanh.

“Uống ấm người mà, đi đi. Nhaa“.

“Đúng là không nói được cô mà”

Vào quầy mua nước hắn liền gặp một thanh niên người Nga.

“Bạn nữ đằng kia là bạn gái cậu sao?”

“Bọn tôi là vợ chồng“.

“Trẻ vậy mà kết hôn rồi sao, tôi từng thấy cô ấy qua một tờ báo không biết phải cô ấy không?”

“Ở đâu?”

Hắn cũng đang khá thắc mắc tại sao cậu thanh niên đó lại hỏi đến cô ấy.

“Là cô gái mất ở nhà tập thể, tôi có đọc rất nhiều bài báo về vụ việc xảy ra năm đó. Nhưng...“.

Hắn cứng đờ người. Mọi kí ức hắn muốn quên đi nhất lại bỗng nhiên ùa về.

“Không phải, chắc cậu chỉ lầm người rồi“.

“Tôi không lầm đâu, hôm đến Siberia để thăm một người họ hàng, tôi còn bắt gặp cô ấy. Ở trong một căn biệt thự theo kiểu cổ, lúc đó mưa bão nên tôi trú tạm vào đấy“.

“Siberia sao?”

“Phải, cô ấy rất đẹp, lại còn rất tốt bụng nữa. Nên tôi rất muốn gặp lại cô ấy, nếu tôi lầm người thì tôi xin lỗi cậu nhé“.

Một suy nghĩ ngớ ngẫn hiện lên trong đầu hắn. Hiện tại nếu như tìm được Nguyệt San thì sẽ còn đường lui, giải thoát cho cả hắn và Kiều Oanh. Nhưng hắn không muốn thấy Kiều Oanh đau khổ, thà rằng cứ chôn vùi chuyện này đi.

“Vodka đây“.

“Đi đâu lâu quá vậy?”

“Đông quá nên chờ lâu chút thôi“.

Cô ráng vặn mở chai vodka nhưng không thể mở ra được.

Kiều Oanh xoay người qua nhìn hắn với cặp mắt to tròn.

“Tôi thắc mắc suốt thời gian cô sống một mình thì sống thế nào đấy?”

“Nhờ người giúp“.

Trên đời này đâu thiếu người giúp cô đâu. Hơn hết nếu mua nước mà có nắp chai cô sẽ nhờ người ta mở giúp.

“Uống đi“.

Minh Vũ đi lại quầy lấy thêm hai cái ly nhỏ. Bất giác quay lại phía sau nhìn cô, mái tóc búi cao là thứ hắn để ý nhất vì hiện tại người cô đã bị cuộn thành cục bông chỉ chừa mỗi cái đầu.



Bất ngờ cô quay lại phía sau nhìn hắn rồi mỉm cười. Hắn biết từ giây phút đó, hắn đã thật sự yêu người con gái này.

“Cô quay lại nhìn tôi làm gì?”

Hắn trở lại đặt hai cái ly xuống bàn.

“Tôi bất an“.

“Sao lại bất an?”

Cô cũng không biết tại sao mình lại bất an nữa, chỉ biết là trong lòng cứ bồn chồn lo lắng nhưng không thể hiểu được tại sao.

“Không biết nữa?”

Ở bên ngoài tuyết lại đang rơi nên bảo vệ đã kêu mọi người vào trong.

“Tuyết lại rơi rồi“.

Minh Vũ đưa tay ra đón lấy một bông tuyết rồi trầm lặng một lúc.

“Anh sao vậy?”

Hắn chỉ vội lắc đầu, không hề để ý đến mọi thứ xung quanh.

“Tôi ra đây một chút“.

Cô đi đến phía tán cây gần nhà vệ sinh.

“Alo, cảnh sát. Anh có thông tin gì về chuyến bay đó chưa?”

“Thưa cô Oanh, hiện tại chỉ mới trục vớt được một phần đc cho là cánh máy bay, trên đó có một chiếc túi cũng được xem là của Trung Uý Triệu Giang Hy“.

“Là của Triệu Hy sao?”

“Khi nào rảnh cô có thể đến để lấy“.

“Tôi biết rồi“.

Là của Triệu Hy, cuối cùng sau 2 năm cô cũng tìm thấy vật dụng còn sót lại của anh ấy. Dù chỉ là mảnh giấy cũng được, nó cũng là của Triệu Hy.

Cô lo lắng quay về chỗ cũ nhưng lại không thấy Minh Vũ đâu. Vì tuyết rơi nên sảnh lớn có rất nhiều người, cô đã bị lạc khỏi Minh Vũ.

“Minh Vũ, anh đâu rồi“.

Cô hét lớn trong vô vọng. Chỉ mong có một tiếng đáp lại.

“Minh Vũ... Anh đâu rồi?”

Cô gọi điện thoại cho hắn, chỉ báo số máy bận. Cô bất lực rồi, một cuộc hai cuộc rồi cuộc thứ ba thì mất sóng. Tuyết rơi dày đặc rồi cô chỉ mong sao cho Minh Vũ an toàn.

“Chị xinh đẹp“.

Một giọng nói người Nga vang lên sau lưng cô.

“Cậu là?”

“Theo tôi“.

Cậu trai người Nga đó kéo cô đến một nơi khá vắng không bị ngộp thở.

“Chị có nhớ tôi không?”

“Lạ quá, tôi chưa gặp cậu bao giờ“.

Cô còn không có tý quen thuộc nào với cậu ấy, vậy mà...

“Chị không phải là chị gái ở Siberia sao?”

“Siberia?”

Người giống người sao? Ngoài Nguyệt San cô còn một phiên bản khác ở Siberia lạnh giá sao?

“Xin lỗi vì nhầm người nhé, thật tình tôi đã quen một cô gái nước ngoài, cô ấy ở tại một toà dinh thự cổ ở Siberia. Thật tiếc“.

“Nước ngoài? Cô gái đó không phải người Nga sao?”

“Không, cô ấy giống hệt chị vậy“.

“Cậu có thể cho tôi số điện thoại của cậu không? Khi nào có dịp cậu đưa tôi đến đó nhé“.

“Được“.

Việc đầu tiên sau khi tạm biệt cậu ta là phải đi tìm Minh Vũ.



Không lẽ lúc đi mua rượu hắn đã gặp cậu trai người Nga đó sao? Vậy bây giờ anh ta chắc hẳn đang đi đến Siberia để tìm cô ấy.

Trong đầu cô nghĩ như vậy chứ không còn suy nghĩ nào nữa rồi.

“Minh Vũ, mong anh bình an“.

Cô bước những bước chân đầy nặng trĩu. Lấy điện thoại trong túi ra, ghi âm thông báo gửi cho hắn.

Bất chợt điện thoại có một số lạ, cô ấn vào để nghe.

“Alo?”

“Kiều Oanh phải không?”

Là giọng của Minh Vũ.

“Minh Vũ, là anh phải không?”

“Tôi đây cô đi đâu nãy giờ vậy? Có biết là tôi tìm cô khắp nơi không?”

Cô nghe thấy vậy, mọi sự lo lắng trong cô đều biến mất. Cô ngồi sụp xuống, mắt cô nhức quá, trời lạnh mà khóc. Cô cảm thấy an tâm vì anh không sao hết. Cảm ơn trời đất.

“Kiều Oanh giờ cô đang ở đâu vậy?”

“Huhu, đang ở...”

Cô vừa khóc vừa ngó nghiêng xung quanh.

“Cô khóc sao? Bình tĩnh nào, tôi sẽ về liền mà, đừng có khóc“.

“Tôi đang ở, sau khu công viên trung tâm. Ngay cổng trung tâm đi hướng 3 giờ“.

“Khoan 3 giờ là hướng nào?“.

Chưa kịp để hắn nói xong cô cúp vội máy. Cô biết nếu cô nói nữa thì sẽ lộ ra mình đang khóc, làm vậy thì hắn sẽ rất lo.

Minh Vũ vẫn đang ở trong sảnh chờ cô vậy mà cô lại chạy được tới công viên.

“Kiều Oanh, mong trời cô đừng xảy ra chuyện gì. Nếu không thì...”

Đang chạy thục mạng đến đó hắn tự dưng đứng lại.

“Nếu không thì...”

Thì sao chứ, hắn không có câu trả lời. Thì hắn sống không nỗi, hay cô sẽ chết với hắn.

Bất luận thế nào thì bây giờ hắn đã rất quan tâm đến cô rồi. Không thể chối cãi được nữa.

Hướng về phía công viên, hướng 3 giờ. Hắn thấy cô đang ngồi dưới gốc cây. Dù tuyết đã ngừng rơi nhưng ngoài trời tuyết đã phủ trắng xóa. Cô ngồi bên dưới cây cổ thụ to lớn nhất.

“Kiều Oanh, hah hah”

Hắn vịn tay xuống đầu gối thở hổn hển.

''Thật may quá anh không sao“.

Kiều Oanh vươn người dậy ôm lấy hắn, chiếc phao cứu sinh của cô. Chưa bao giờ cô cảm thấy ấm áp như bây giờ, cô đúng là ngốc quá, sao lại nghĩ hắn bỏ cô lại để đến Siberia chứ.

“Kiều Oanh, cô đi đâu vậy hả? Có biết là tôi lo cho cô lắm không?”

Hắn hốt hoảng ôm chặt lấy cô. Có chút khó thở cô đập vào người hắn.

“Tôi đã nói tôi ra ngoài chút xíu rồi mà? Tôi quay lại không thấy anh đâu“.

“Cô ngốc quá, tôi đi đến quầy mua socola nóng cho cô“.

“Vậy không phải anh bỏ tôi sao?”

Cô ấm ức khóc không ra tiếng.

“Cô điên sao, nếu có chuyện gì xảy ra với cô, tôi sẽ không chịu nỗi mất“.

Cô nghe được những lời này, cô không biết nói gì nữa, chỉ để cho hắn ôm chặt lấy cô. Kiều Oanh cô cũng không biết hắn đang nói đến cô hay đến Nguyệt San của hắn.

“Kiều Oanh, anh thật sự không muốn mất em chút nào“.

“Minh Vũ...”

Chưa kịp định hình lại vấn đề, hắn đã áp lên môi cô một nụ hôn.

Lúc này mây cũng đã vơi đi bớt, chỉ lộ ra một ánh nắng nhẹ nhàng của hoàng hôn.

Hai con người hạnh phúc nhất đã được đất trời nhìn thấy.

...