Khúc Chính Quân vừa đứng lên, mấy bạn học khác đang ngồi ăn cơm cũng phải ngẩn đầu nhìn. Trong căn tin tập trung nhiều lớp khác nhau lại, một người như Lưu Thanh An vào mắt cũng chẳng ai để tâm mấy. Chỉ có điều, cái tên lưu manh ở trường đã đứng lên. Không khéo có chuyện xảy ra mất.
Khúc Chính Quân nhìn đôi mắt xếch của Lưu Thanh An, một lần nữa lặp lại câu nói.
" Như thế nào ? Có đi chỗ khác mà ngồi không ?"
Khúc Chính Quân là người hay nổi nóng, không giống với Nghiêm Khiết lạnh lùng khó gần, họ Khúc này ở trường chỉ đối tốt với hai người bạn thân và cậu nhóc Khang Mạnh Nhi ra thì con người này luôn mang dáng vẻ lầm lì dọa người khác.
Mà mấy bạn học đang ngẩn đầu nhìn, chỉ lo lắng cho Thanh An bị đánh một trận nên thân.
Nhưng mà cũng may, Thanh An cũng lanh như cáo. Vừa thấy Khúc Chính Quân muốn động tay chân, biết sức mình không thể địch lại nên cười cười nói.
" Được rồi, bạn học à! Việc gì phải dữ dằn lên như thế. Tớ đi là được chứ gì ?"
" Đi mau!"
Khúc Chính Quân không khách sáo mà tiễn Lưu Thanh An đi, mà cậu ta cũng nhanh chóng xoay lưng bỏ đi. Nụ cười trên môi cũng tắt hẳn.
Khúc Chính Quân ngồi xuống, nhìn Tĩnh Hi rồi nói.
" Đúng là hiền quá không được cái tích sự gì. Phải là tôi mà người yêu Nghiêm Khiết tôi đã ụp cả khay cơm vào mặt cái thằng kia"
Tĩnh Hi bĩu bĩu, uất ức nói.
" Tớ có phải lưu manh giống cậu đâu?"
Nghiêm Khiết vừa nghĩ đến cảnh tưởng hắn và Khúc Chính Quân chung một đôi, tự nhiên sống lưng cứ lành lạnh. Khúc Chính Quân cũng biết Nghiêm Khiết nghĩ gì, nhìn bạn thân nói.
" Yên tâm, tôi có chết cũng không thèm cậu đâu"
Nghiêm Khiết nghe đến đây, trong ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ rõ rệt. Khúc Chính Quân cắm ống hút vào hộp sữa, đưa cho Khang Mạnh Nhi đang ăn cơm, sau đó tiếp tục nói với Nghiêm Khiết.
" Xem ra lần này Tĩnh Hi gặp trúng đối thủ rồi. Nhìn xem xem, cậu bạn kia vừa xinh lại vừa lanh lợi biết bao nhiêu. Tĩnh Hi mà không cảnh giác nói không chừng sẽ bị thằng công tử đó ăn hiếp"
Nghiêm Khiết ngồi cạnh Tĩnh Hi, nhìn bộ dáng buồn rầu của cậu thì đá chân Khúc Chính Quân, ngụ ý nhắc hắn đừng nói nữa. Khúc Chính Quân liếc liếc nhìn Tĩnh Hi, không những ngậm mồm còn nói tiếp.
" Nhưng cậu yên tâm đi, trong mắt cái tên mặt than này ngoài Tĩnh Hi và Tĩnh Hi ra thì không có người thứ ba đâu. Cái thằng công tử kia dám ăn hiếp cậu thì cứ nói tôi, để ông đây đấm chết nó"
Lời nói có vẻ lưu manh nhưng chưa đầy sự thân thiết, Tĩnh Hi nghe xong thì cười hì hì. Tâm trạng cũng nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Bốn người ngồi một bàn nhanh chóng ăn cơm, Tĩnh Hi vừa ăn cơm lại có người lau muỗng cho trước khi ăn, hành động nhỏ nhặt nhưng đầy ôn nhu của Nghiêm Khiết cuối cùng cũng thu vào mắt Lưu Thanh An.
Cậu ta từ xa nhìn đến đây, vừa thấy hành động đó liền siết chặt cái muỗng nắm trong tay. Miệng lẩm bẩm cái gì nghe không rõ.
Hết giờ ăn cơm, Tĩnh Hi cùng Nghiêm Khiết đi chầm chậm về lớp. Cậu nhìn họ Nghiêm một cách chăm chú, sau đó lại hỏi người kia.
" Này! Có khi nào Lưu Thanh An cướp cậu khỏi tay tớ không ? Cậu ấy cũng đẹp lắm chứ"
Nghiêm Khiết liếc nhìn Tĩnh Hi, vò đầu người yêu một cách thật mạnh. Sau đó cọc cằn đáp.
" Nói cái ngớ ngẩn gì đấy ?"
Tóc Tĩnh Hi bị vò đến rối tung lên, cậu ôm đầu mình, khẽ nói tiếp.
" Nhưng tớ chỉ sợ thôi mà!"
Nghiêm Khiết thở dài, vòng tay qua đặt lên cổ người kia. Tĩnh Hi thấp hơn hắn nhiều, để tay lên cổ là việc mà Nghiêm Khiết thích nhất, để con người bé bé này đứng sát cảnh mình. Cảm giác ngọt ngào này Nghiêm Khiết rất hưởng thụ. Hắn nhéo nhéo má của cậu một cái, ôn nhu đáp.
" Cậu nghĩ đi đâu đấy ? Quan trọng là ở tớ thôi. Nếu tớ muốn vốn dĩ tớ đã có người khác từ lâu. Mấy năm nay cũng chỉ toàn ở cạnh cậu, có phải đây là lần đầu tiên tớ có người theo đuổi đâu ? Yên tâm đi, dù thế nào tớ cũng chung tình với cậu. Đợi khi chúng ta trưởng thành, người tớ cưới vẫn là cậu. Không nói dối đâu"
Nghiêm Khiết thường rất ít nói, nhưng những gì ngọt ngào hắn đều dành cho Tĩnh Hi. Mà cậu sau khi nghe xong mấy lời đó thì vội nắm lấy tay hắn, vui vẻ chạy về lớp.
Nghiêm Khiết nhìn tính trẻ con của Tĩnh Hi cũng chỉ lắc đầu cười cười đi theo. Tình cảm của thời thanh xuân chính là lúc đẹp nhất.