Chúng Ta Thành Thân Đi

Chương 3




Ngàn cành liễu biếc, hạnh một con,

Nửa ngậm mưa xuân, nửa phơ phất.

Giếng lạnh Cảnh Dương, người khó nói,

Chuông sớm Trường Nhạc, chim tự hay.

Bóng hoa đến nay xuyên vọng gác,

Tên cây từ đó gọi tương tư.

Rõ ràng lầu mười hai tháng trước,

Không hướng Tây Lăng chiếu Thịnh Cơ.

Lại qua một năm, gió xuân một đêm thổi đỏ hoa đào, nhuộm biếc cành liễu.

Mùa xuân tháng ba.

Y đã chứng kiến cành liễu ven sông từ nảy chồi đến xanh thẫm, đã thấy hoa đào nở rồi lại rụng. Một ngày có bao nhiêu con vịt bơi lội trên sông y cũng đều biết rõ.

Mỗi ngày, mặt trời mọc đã đến, người đón đầy sương mai, chờ một mạch đến khi mặt trời khuất bóng, ngập người ánh chiều tà. Dù là mưa tháng ba rả rích không ngớt cũng chưa từng gián đoạn.

Ngày qua ngày.

Nếu không phải trang phục gọn gàng, khóe miệng luôn nở nụ cười yếu ớt, sợ rằng sẽ bị coi như kẻ điên.

Đám trẻ nhỏ chơi đùa chạy đến trước mặt y, ngẩng đầu nhỏ tò mò hỏi sao y lại đứng ở chỗ này. Y chỉ nói mình đang chờ người, nhưng chờ người nào lại chưa từng nhắc đến.

Cho nên, đám trẻ con đều biết y đang chờ người.

Đến một ngày, một bé gái xinh xắn chạy đến trước mặt, nói với y: “Thúc thúc, thúc đẹp quá.”

Y sững sờ chốc lát, rồi đột nhiên cúi người, vuốt ve bím tóc của cô bé, dịu dàng nói: “Thật sao? Nhưng người thúc thúc đợi còn đẹp hơn.”

Bé gái liền hỏi: “Có thật không ạ? Có người đẹp hơn cả thúc thúc cơ ạ?”

Y mỉm cười gật đầu. Lúc này, ánh hoàng hôn còn sót lại rớt vào trong con ngươi của y, hòa vào với nụ cười nhẹ, ấm áp.

Đám trẻ nhỏ lại biết thêm, người vị thúc thúc này đang đợi là một người vô cùng, vô cùng đẹp.

*

Một ngày nọ, mưa rơi khắp thành.

Y bật dù đi đến tiệm vải phía tây thành. Truyện Khoa Huyễn

Hai đầu gối đau nhức, bước chân cũng thả thật chậm.

Cánh đào nở muộn bị nước mưa xối, thoi thóp, ủ rũ trên đầu cành. Có cánh hoa bị thổi xuống đầy đất, hoa rơi nhiễm bùn, không còn nét kiều diễm như mấy ngày trước.

Đường đi khó tránh khỏi lầy lội. Cẩn thận tránh vũng nước bùn, vài bước chân vội làm y nhíu mày.

Khó khăn lắm mới đến được trước tiệm vải, đã nhiều hơn ngày trước gần nửa.

Đứng dưới mái hiên, khẽ thở ra một hơi, y không nhanh không chậm thu ô. Lắc cho nước trên ô rơi xuống, cẩn thận dựa vào cạnh cửa, lúc này mới nhấc chân đi vào bên trong.

Phần môi mỉm cười gọi: “Người đâu?”

Người trong tiệm vội vàng ra nghênh đón, chợt nhận ra là ai, nụ cười mỉm trên mặt càng thêm vui vẻ, giọng nói cũng cao hơn vài phần, mang theo sự vui mừng: “Triển gia, ngài tới rồi!”

Trước sự chào đón của gã người làm trong tiệm, y mỉm cười gật đầu, mở miệng hỏi: “Đã làm xong rồi chứ?”

“Đã làm xong lâu rồi, vẫn luôn đợi Triển gia tới lấy. Ông chủ nhà chúng tôi còn đang định sai người đưa tới quý phủ!” Người làm trong tiệm cong mắt nhanh miệng trả lời.

Y dừng lại, gật đầu, ánh mắt sáng rực: “Gần đây bận chút việc nên đến chậm trễ. Sao dám phiền ông chủ Tạ?”

“Ngài chớ nói vậy.” Gã người làm khoát tay nói, “Ông chủ nhà chúng tôi nói Triển gia đã từng cứu mạng ông ấy, chuyện nhỏ thế này đâu thể nói là phiền, Triển gia chớ khách sáo. Triển gia chờ một lát, Tiểu Ngôn mang xiêm y ra cho ngài.”

Lời ‘cảm tạ’ đến bên miệng lại sửa thành: “Làm phiền.”

Gã người làm đi nhanh, trở về cũng mau. Đến khi trở lại, trong tay ôm thêm một bộ xiêm y trắng tuyết. Ngay khoảnh khắc y vừa nhìn thấy, hai mắt sáng ngời, tựa như phát sáng.

“Triển gia, ngài nhìn xem có chỗ nào không vừa ý không?”

Xiêm y vào trong lòng, lớp vải mềm mại chạm lên ngực, vô cùng khẽ khàng, tựa như một áng mây vừa bay vào ngực. Y nâng tay mình lên, chậm rãi sờ lớp vải mềm mượt.

Ngón tay chạm lên từng đóa mai thêu chỉ bạc, từng đóa, từng cánh. Mỗi đường may mũi thêu đều không chê vào đâu được.

Như có hương mai lành lạnh chui vào trong mũi, tựa như còn mang theo thân nhiệt, đầu ngón tay ấm áp của người nọ.

Giọng nói, dáng điệu của người nọ như được khắc trên xiêm y này, chỉ vừa chạm lên đã như được thổi sức sống.

Đơn độc, ngang tàng, đầy mỉa mai.

Bóng hình vốn cho là đã biến mất trong trí nhớ nháy mắt hiện rõ.

“Thế này là tốt rồi.” Thật lâu sau, y như sực tỉnh mà đáp. Y nghe thấy gã người làm khẽ thở phào.

Lấy ra một chút bạc vụn, đưa ra, cao giọng nói với bức rèm màu lam nhạt ở sau lưng gã người làm: “Triển mỗ cảm ơn ông chủ Tạ.”

Chắp tay, xoay người, không quay đầu lại, đi ra cửa.

Gã người làm như bị tiếng cảm ơn này của y làm cho sững sờ, mất một lúc mới đáp: “Triển gia đi thong thả.”

Khom người cầm ô lên, lại mở rộng, dáng người gầy gò màu lam nhập vào trong màn mưa.

Có tiếng nói khẽ vẳng lại.

“Ngọc Đường, chúng ta về nhà thôi.”

Đưa mắt nhìn Triển Chiêu rời đi, gã người làm cầm bạc vụn xoay người, lại bị bóng người đột ngột xuất hiện sau lưng dọa cho hết hồn: “Giật cả mình! Ông chủ, không phải ông đi nghỉ ngơi rồi sao?”

Không ai đáp lời.

Ông chủ Tạ đăm đăm nhìn vào màn mưa, ánh mắt xa xăm. Đến khi không nhìn thấy bóng lam kia đâu nữa mới thốt ra một câu khó hiểu: “Si ngốc…”

Dứt lời, xoay người, vén rèm đi vào bên trong. Gã người làm tròn mắt nhìn theo.

Một vị khách đang chọn vải trong tiệm bước lại gần, không chắc chắn hỏi: “Này, người ngươi vừa gọi là Triển gia có phải là Triển Chiêu Triển đại nhân?”

Gã người làm lúc này mới hoàn hồn, nhìn vị khách, gật đầu: “Đúng vậy.”

Vị khách lập tức tròn mắt sửng sốt: “Không phải Triển đại nhân đã vùi thân ở Trùng Tiêu lâu rồi sao?”

“Suỵt!” Gã người làm vội che miệng vị khách lại, lo lắng nhìn ra phía ngoài cửa. Giữa màn mưa không thấy bóng lam, trái tim hoảng hốt mới hạ xuống. Thở dài, hạ tay xuống, vỗ vai vị khách, hàm ý sâu xa nói: “Khách vùng khác, Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ, dân Khai Phong chúng ta không thể trả lời câu ngài vừa hỏi.”

Vị khách từ vùng khác tới sợ hãi, liên tục gật đầu, không dám hỏi thêm gì nữa.