Chúng Ta Thử Bên Nhau Nhé

Chương 28: Tớ Là Người Của Cậu Rồi




“À…… cũng có chút thích, nhưng về sau nhất định sẽ rất thích, cực kỳ thích, càng ngày càng thích.”

Lần đầu tiên nhìn thấy cô liền cảm thấy mềm yếu, vô hại, nhưng khi ánh mắt va chạm với nhau cô lại tràn đầy sự kiên cường, trong cơ thể nhỏ bé ấy phảng phất có vô tận năng lượng có thể kích phát.

Thật chờ mong đến ngày có thể không kiêng nể gì ôm chặt lấy cô.

“Không ăn sáng à?” Giọng phụ nữ bén nhọn vang lên.

Kỳ Lưu Hỏa lưng đeo cặp sách dừng bước ở cửa, “Triệu…… Triệu Nhược rủ con học nhóm……”

“Học nhóm?” Thái độ của người phụ nữ liền trở nên hòa hoãn hơn hẳn, sau đó còn cho cô hai mươi tệ, “Mua đồ ăn sáng rồi hẵng đi, phải học chăm chỉ vào. Nếu lần sau không tiến bộ thì khỏi đi học nữa.”

“Vâng.” Kỳ Lưu Hỏa nhận tiền xong liền đi ra ngoài.

Hạ Ngữ Mộng ngồi ngơ ngác ở trước nhà nhìn theo bóng dáng của cô dần biến mất sau cánh cửa.

Cô ta biết, Kỳ Lưu Hỏa đi tìm Diệp Thành.

Nhưng cuối cùng cô ta vẫn lựa chọn im lặng.

Hạ Ngữ Mộng không nói cho Tuyên Sơ Đồng, cũng không nói cho người trong nhà Kỳ Lưu Hỏa biết mọi chuyện.

Kỳ thật cô ta không phải loại người thích mách lẻo người khác. Ngược lại, cô ta rất hâm mộ Kỳ Lưu Hỏa…… Ngày thường bày ra bộ dạng an ổn chất phác hiền lành, nhưng khi gặp được thứ mình thích, thứ mình muốn bảo vệ, cô trở nên dũng cảm mạnh mẽ chẳng kém ai.

Cũng không phải Hạ Ngữ Mộng không biết lí do khiến Diệp Thành phải chuyển trường…… Lúc trước Tuyên Sơ Đồng khua chiêng gõ trống hùng hổ dọa người, làm lớn chuyện để hủy hoại cuộc sống vốn nên xán lạn vô cùng của Diệp Thành. Nhưng những người biết rõ nội tình đều sáng tỏ, kỳ thực Diệp Thành không hề nợ nần gì cô ta.

Diệp Thành là bị bạo lực ngôn luận nặng nề ép đến mức phải thôi học. Nếu không, với quyền thế và quan hệ của nhà anh, chỉ cần không phải anh muốn, không ai có thể thật sự đuổi được anh đi.

Có lẽ Tuyên Sơ Đồng đúng là đáng thương thật…… Nhưng không hề liên quan đến Diệp Thành. Bản thân anh cũng là người bị hại, rõ ràng là ân oán đời trước của hai nhà, cô ta lại điên cuồng vớ lấy Diệp Thành vô tội coi như cọng rơm cứu mạng của mình mà đòi lại nợ nần, cứng rắn ép buộc Diệp Thành đến bước đường cùng phải thôi học……

Nghe lời Kỳ Lưu Hỏa nói, hình như Tuyên Sơ Đồng còn đuổi theo đến tận trường cấp ba mới của anh……

Nhưng cô ta với Hạ Ngữ Mộng là bạn bè, nên Hạ Ngữ Mộng không muốn phân biệt đúng sai rõ ràng. Cô ta chỉ hy vọng Tuyên Sơ Đồng có thể sống vui vẻ……

Tài xế đưa Diệp Thành đến trạm chờ xe buýt kia, chỉ vào quán canh dê ở phía đối diện, “Chính là quán đó.”

Diệp Thành vừa liếc mắt nhìn một cái liền thấy một bảng hiệu quán cơm màu đen tràn ngập hơi thở cổ xưa, ra vẻ khoe khoang, “Vậy thì tôi đây không thể mù nổi rồi. Ngài yên tâm đi, tôi chỉ bị loạn phương hướng ở trung tâm thương mại thôi, còn ở những nơi khác không thành vấn đề. Với cả, trong di động cũng có hướng dẫn chỉ đường, ngài mau về nghỉ ngơi một ngày đi.”

“Được,” Chú Ngô sửng sốt trong chốc lát lại nói, “Nhưng mà…… Lần đầu tiên mời nữ sinh đi ăn ở ngoài, ăn bánh bao thịt dê có phải là không được lãng mạn cho lắm không?”

Vừa nghe thấy có người nhắc đến bánh bao nhân thịt dê, nước miếng của Diệp Thành liền trào ra khỏi khóe miệng. Anh nhìn chằm chằm bảng hiệu nói, “Sẽ không đâu, bọn tôi đều là đồ tham ăn…… Cũng không ai bị bệnh chú trọng hình thức.”

“Được.”

Tài xế lái xe rời đi.

Diệp Thành ngồi trên chiếc xe đạp địa hình soái khí ngút trời đạp đến phía sau trạm xe buýt, đặt một chân ở trên bậc thang, chân còn lại vẫn giẫm trên bàn đạp, lấy di động ra cúi đầu nghịch nghịch, làm bộ như bản thân vừa mới đến.

Đúng 7 giờ kém 10 phút, bóng dáng của Kỳ Lưu Hỏa xuất hiện ở giao lộ.

Diệp Thành đứng từ rất xa đã nhìn thấy cô, cứ nhìn chằm chằm cho đến khi cô đến gần mới trưng ra vẻ mặt si ngốc, há hốc miệng nói: “Cậu buộc hết tóc lên đi được không?”

Kỳ Lưu Hỏa mặc một chiếc váy màu trắng cổ chữ V, kiểu dáng hơi rộng thùng thình, phía dưới là chiếc quần jean màu nhạt, kết hợp với giày thể thao màu trắng, thả tóc bung xõa bước từng bước tới gần…… Xinh đẹp đến mức không gì tả nổi.

Cô mở to hai mắt nhìn Diệp Thành, “Tại sao?”

Một làn gió nhẹ khẽ thổi qua. Kỳ Lưu Hỏa tùy tiện vén vài sợi tóc mái dài ra sau tai. Mái tóc đen hơi ánh nâu dưới ánh mặt trời chiếu xuống như phát ra ánh sáng dịu nhẹ, lúc cười rộ lên khóe mắt cong cong nhưng vầng trăng khuyết xinh đẹp.

Diệp Thành: “Cậu như vậy chính là tiên nữ đó…… Tớ nhìn thấy liền không kiềm chế được.”

“……”

“Ngực cậu lớn như vậy còn mặc cổ chữ V, tớ đang trong thời kỳ thanh niên trai tráng, thực sự không kiềm chế được đâu……”

Mới sáng sớm đã giở trò lưu manh trêu ghẹo con gái nhà người ta.

Nam thần Diệp Thành?

Sai bét, phải gọi là Thành lưu manh mới đúng.

Kỳ Lưu Hỏa trừng mắt nhìn anh, “Định ăn sáng ở đâu?”

Diệp Thành vòng đầu xe một cái đến ngay trước mặt cô, “Lên xe, anh đưa cậu đi.”

Kỳ Lưu Hỏa nhìn yên sau của xe với vẻ mặt bán tín bán nghi nói, “Có chắc chắn không?”

“Tớ có thể hại cậu sao?”

Kỳ Lưu Hỏa giơ tay bám lấy yên sau xe đạp của Diệp Thành ngồi lên.

Diệp Thành cười nhạo, “Còn không chịu bám vào eo tớ, cố ý đúng không?”

“Không cần thiết phải bám, cậu đừng ảo tưởng nhiều như vậy.”

Kỳ Lưu Hỏa đang tâm sự nặng nề, vừa nghĩ đến những lời Hạ Ngữ Mộng nói về chuyện Diệp Thành đã từng vì nữ sinh tên là Tuyên Sơ Đồng kia làm nhiều việc như vậy liền khó chịu đến tức ngực khó thở.

Diệp Thành đạp xe cũng khá vững, dừng lại ở ngã rẽ một lúc rồi phi thẳng sang phía đường cái ở đối diện.

Kỳ Lưu Hỏa nhìn chằm chằm bảng hiệu của quán ăn, kinh ngạc nói, “Đúng là mới mở thật, lần trước tớ khai giảng nơi này vẫn chưa có.”

“Ngửi thử mùi vị là biết ăn rất ngon rồi.” Diệp Thành lặng lẽ nuốt ngược lại nước miếng đang chực trào chảy ra ngoài, quai hàm đều cắn chặt lại cố gắng nhẫn nhịn.

Anh dừng xe ở ngoài cửa rồi đi vào bên trong. Vừa đi vừa quay đầu lại thì phát hiện Kỳ Lưu Hỏa không đuổi theo.

“Nào, vào thôi chứ? Còn muốn tớ cầm tay dắt vào nữa hả?” Diệp Thành hỏi.

Kỳ Lưu Hỏa chỉ vào xe nói với anh, “Không cần khóa xe sao?”

“Hả?” Diệp Thành ngơ ngác vòng trở ra khóa xe, “Quên mất…… Lâu rồi không đi xe đạp.”

Kỳ Lưu Hỏa muốn hỏi anh tại sao luôn cần phải có tài xế đưa đón, không thấy buồn chán sao? Có xe đạp tiện lợi như vậy rồi mà, thế nhưng…… Kết cấu não bộ của kẻ có tiền không phải điều mà thường dân như cô có thể tưởng tượng được.

Hai người bước chân vào tiệm đúng lúc kim đồng hồ chỉ 7 giờ đúng. Người đến ăn sáng vô cùng đông đúc, vừa bước vào liền không còn chỗ ngồi.

Trong tiệm vô cùng sạch sẽ, thậm chí còn phù hợp với thẩm mỹ ưa thích của người trẻ tuổi, không bày trí như những quán ăn sáng truyền thống khác. Nhưng mùi khói vẫn nồng đậm như cũ. Kỳ Lưu Hỏa lôi kéo tay áo Diệp Thành hỏi nhỏ, “Này, có phải đây là lần đầu tiên người có tiền như cậu đến loại cửa hàng bình dân như này không?”

“Những kẻ có tiền như bọn tớ đều có dạ dày cứng như sắt thép, chỉ có chuyện muốn hay không, chứ không có chuyện ăn không nổi. Thời gian địa điểm đều không thành vấn đề.”

Có người lại đi vào, cũng có người đi ra ngoài, Diệp Thành sợ Kỳ Lưu Hỏa bị người chen lấn sẽ lạc mất nên lập tức quay lại nắm chặt cổ tay của cô kéo về phía trước.

Diệp Thành rất đúng mực…… Ngón cái và ngón trỏ cong lại thành một vòng tròn nắm ở chỗ cổ tay đã bị tay áo che đi của cô, cứ như vậy dẫn cô tiến vào bên trong quán ăn.

Diệp Thành mặc một chiếc áo hoodie trơn màu trắng, quần thể thao tiện lợi, đầu tóc cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, chỉ cần nhìn bóng dáng cao lớn của anh đã vô cùng cuốn hút. Kỳ Lưu Hỏa ngẩng đầu lên nhìn anh, thầm nghĩ…… Một nam sinh ưu tú như vậy, thật sự sẽ thích cô sao?

Đi đến tận phía cuối, bên phải có một cái bàn nhỏ dành cho hai người. Diệp Thành liền lôi kéo cô qua đó, “Chỗ ngồi hơi nhỏ một chút, không có vấn đề gì chứ?”

Kỳ Lưu Hỏa gật đầu ngồi xuống, “Được.”

Diệp Thành cầm đơn gọi món và bút chì màu đã được đặt sẵn trên bàn đẩy đến trước mặt Kỳ Lưu Hỏa, “Nào, cứ tùy tiện chọn món đi.”

Kỳ Lưu Hỏa gọi món bánh bao nhân thịt dê nổi tiếng ở đây, bánh kẹp thịt toàn thịt nạc và một đ ĩa chân gà muối.

Diệp Thành nhận lấy đơn gọi món của cô xem thử rồi quay sang nói với cô, “Ăn ít vậy thôi à?”

“……” Lượng cơm của Kỳ Lưu Hỏa tuyệt đối không thể được xem là ít đối với nữ sinh bình thường, có thể nói là dạ dày sắt thép, “Không ít, cậu không thấy bát trên bàn của người ta sao, còn lớn hơn cả đầu của cậu nữa đó.”

Diệp Thành cúi đầu chép chép miệng, gạch gạch mấy cái trên đơn gọi món, nửa ngày sau mới nói, “Có quá nhiều thứ muốn ăn, nhưng gọi liền một lúc nhỡ ăn không hết thì phải làm sao bây giờ?”

“Gói vào đem về?”

“Đem về…… Vậy sẽ bị nguội mất. Cậu có biết đồ ăn mới múc ra khỏi nồi mê người đến thế nào không hả?”

“Thế thì…… Tới thêm nhiều lần nữa?”

“Ừ nhỉ, đúng rồi, thế sau này tớ lại gọi cậu đến đây ăn tiếp, đừng quên đấy nhá.”

Kỳ Lưu Hỏa: “……”

Anh đang sợ mình sẽ rời xa anh sao?

Một câu chuyện xưa muốn chia làm 70 tập để kể, một tờ thực đơn muốn ăn nhiều lần, một bản hiệp ước kéo dài hai năm…… Diệp Thành vẫn luôn như vậy, lén lén lút lút, bày ra một cái bẫy có thời hạn lâu dài để không ngừng dây dưa với cô.

Diệp Thành đưa tờ đơn gọi món cho người phục vụ đứng trước quầy, nhận được một tờ phiếu nhỏ ghi số 99.

Kỳ Lưu Hỏa nhìn thấy lúc quay trở về trên mặt anh cười tươi vô cùng, khóe miệng lộ liễu giơ lên.

“Làm sao vậy?” Kỳ Lưu Hỏa hỏi.

Diệp Thành thần thần bí bí đặt tờ phiếu nhỏ lên mặt bàn chụp một tấm ảnh. Chụp xong lại cảm thấy mình hơi quá đà liền cầm tờ phiếu lên ép phẳng lại, “Cậu có biết có một số chuyện xảy ra trong tương lai sẽ đưa đến dấu hiệu ở hiện tại không? Đó chính là một loại báo trước.”

Kỳ Lưu Hỏa: “Nghĩa là sao?”

“Hai người chúng ta lần đầu tiên cùng đi ăn ở bên ngoài, nhận được phiếu số 99*, có phải là rất có duyên phận không hả?”

*Trong tiếng Trung, số 9 thể hiện sự lâu dài, vĩnh cửu.

Kỳ Lưu Hỏa cầm tờ phiếu nhỏ lên xem thử, thấy đúng là số 99. Cũng đúng…… Quán ăn này làm ăn tốt như vậy, trong vòng một tiếng đồng hồ mà khách hàng tới lui cũng phải đủ một trăm bàn.

“Này,” Diệp Thành thấy Kỳ Lưu Hỏa cúi đầu nhìn tờ phiếu, vẻ mặt không được tốt lành gì, sợ hãi giật lại tờ phiếu từ trong tay cô, “Không phải cậu muốn xé đi đấy chứ?”

Kỳ Lưu Hỏa bĩu môi, “Tớ đâu phải tội nhân thiên cổ, có cần đến mức này không.”

“Không đến mức, tớ chỉ sợ tớ nổi tính lưu manh trêu chọc cậu một cái, cậu sẽ muốn đánh người.”

“Cậu còn biết mình lưu manh nữa à?”

Diệp Thành đặt lại tờ phiếu ngay ngắn ở trên mặt bàn, “Biết.”

“Có vẻ như…… Bữa sáng của chúng ta còn phải chờ một lát,” Kỳ Lưu Hỏa đặt khuỷu tay trên mặt bàn, hai tay chống cằm nghiêng đầu nhìn anh, “Kể cho tớ nghe một chút chuyện tình yêu của cậu ở Thường Hưng đi.”

Diệp Thành hơi né tránh ánh mắt của cô, nửa ngày sau mới lên tiếng, “Cũng không phải không được, nhưng nếu đã biết được quá khứ của tớ, vậy…… Tớ chính là người của cậu.”

“……” Cái giá phải trả cho tin tức rất tàn nhẫn.

“Nhưng mà tớ thật sự không biết nên nói từ đâu,” Diệp Thành thẳng lưng ngồi ngay ngắn ở đối diện Kỳ Lưu Hỏa giống như một học sinh ngoan ngoãn, “Hay là cậu cứ hỏi đi, tớ biết gì sẽ nói hết.”

“Ừm……” Kỳ Lưu Hỏa nghĩ nghĩ một hồi rồi nói, “Cậu từng gửi thư tình cho Tuyên Sơ Đồng à?”

“Trên thực tế, thư tình đúng là có, nhưng không phải là tớ viết. Lúc tớ đang đưa hộ cho người khác thì bị đoạt lấy đi xé mất. Nhưng cậu cũng biết rồi đấy…… Nữ sinh rất điên cuồng, thư tình bị người khác lôi lên từ trong thùng rác ghép lại hoàn chỉnh rồi xếp vào trong khung ảnh, chụp lại đăng lên. Cậu có thể vào diễn đàn của trường Thường Hưng xem thử, chủ đề hot xếp thứ ba chính là chuyện xưa liên quan đến bức thư tình kia.”

“……”

“Hơn nữa, chắc là cậu cũng nhận biết được chữ của tớ đúng không, chép theo bài của tớ nhiều như vậy, nhìn một cái liền sẽ biết thật sự không phải do tớ viết……”

Kỳ Lưu Hỏa nghe xong cảm thấy khó chịu vô cùng. Tất cả những chuyện Diệp Thành gặp phải ở Thường Hưng hiện giờ vẫn đang bị treo trên diễn đàn sao?

“Vậy chuyện cậu theo đuổi cô ta suốt một tuần, mỗi ngày đều đứng dưới cột cờ giữa sân trường tỏ tình với cô ta, thậm chí cậu còn thích cô ta…… Suốt ba năm cấp hai. Những chuyện này có phải là thật không?”

Kỳ Lưu Hỏa cảm thấy bản thân có chút tàn nhẫn, giống như đang cưỡng ép xé rách vết sẹo của Diệp Thành. Có lẽ nếu không phải cô muốn biết, anh sẽ không bao giờ muốn nhắc lại những chuyện đó.

“Cậu không cần dùng vẻ mặt áy náy như vậy để nhìn tớ. Năm đó tớ rời đi không phải bởi vì cô ta, kỳ thực là bởi vì trong nhà…… Xảy ra chút chuyện,” Diệp Thành muốn làm Kỳ Lưu Hỏa xóa hết áy náy trong lòng, cười nói, “Chuyện cậu hỏi là hồi cấp hai, cấp hai và cấp ba tớ học ở Thường Hưng thì cũng như nhau thôi, không sai biệt lắm…… Trước kia tớ chơi trống Jazz, còn thích giả ngầu. Cũng hết cách rồi, chính là như vậy…… Loại tâm lý phản nghịch tuổi dậy thì này, cậu từng có không?”

Kỳ Lưu Hỏa nghĩ nghĩ nói, “Không phải là phản nghịch như cậu.”

Lúc ấy ba mẹ cô đang chuẩn bị ly hôn, là lúc mà cô phải nghe lời hiểu chuyện nhất.