Chúng Ta Yêu Nhau Đi

Chương 49: Nhớ Anh Không?




• Một tháng sau…

Trầm Cửu Ly tự nhiên, thoải mái mở khóa vào nhà của Đinh Tẫn Dực, đến hai người giúp việc còn ngạc nhiên.

“ Xin chào! ”

“ Cô là cô Trầm phải không? ”

“ Phải! ”

Trầm Cửu Ly cười gượng, vốn dĩ muốn tạo bất ngờ cho Đinh Tẫn Dực, ai ngờ cô vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ.

Hôm nay là chủ nhật, nhưng anh có cuộc họp video, dự kiến sẽ kết thúc lúc 11 giờ trưa. Bốn hôm trước anh cũng đi công tác, nên thực sự đã nhớ nhau.

“ Sao dì biết con ạ? ”

“ Tôi có nghe phu nhân nói qua. Nhị thiếu gia hình như đang ở phòng làm việc, cô lên tìm thử xem. ”

“ Vâng, cảm ơn! ”

Trầm Cửu Ly lấy đôi dép bông của mình mang vào bàn chân, để lại đôi giày cao gót vào tủ, sau đó một đường thẳng chạy đi.

Thế nhưng, đây chỉ là lần thứ ba cô đến đây thôi, lần trước cũng ra phòng khách và vào phòng bếp, chứ đâu lên trên tầng lầu.

Trên tầng ba có hai cửa phòng, Trầm Cửu Ly đứng yên bắt đầu tính toán suy đoán, nhưng rồi cô quyết định mở thử cánh cửa đầu tiên.

Đinh Tẫn Dực từng nói, mật mã điện thoại và phòng ngủ giống nhau, nên cô cứ bấm theo số ấy là thành công.

“ Wow, phòng ngủ thơm thế! ”

Lỡ nhầm rồi, tham quan một chút cũng được!

Đinh Tẫn Dực anh họp đến 11 giờ trưa, cô còn hơn hẳn một tiếng.

“ Chà…anh ấy thật biết cách tận hưởng mà~”

Đi một vòng nơi đây, nhận xét vừa rộng, vừa đẹp, vừa hiện tại và vừa thơm. Thế nhưng, đột nhiên Trầm Cửu Ly chợt nhìn thấy một cánh cửa, lập tức trợn mắt hoang mang xen lẫn ngờ vực.

“ Anh ấy thiết kế phòng mật thất sao? ”

Với kinh nghiệm xem phim nhiều năm của cô, thường thì trong đó sẽ để những thứ không thể cho người khác biết được, ví dụ như…



“ Trời đất ơi~”

“ Đinh Tẫn Dực, anh đã giàu lắm rồi đó, kiếm thêm chi nữa vậy? ”

Trầm Cửu Ly lo lắng vô biên, tự đoán tự buồn, run sợ đưa tay bấm mật khẩu để vào kiểm chứng.

•Ting…

Trầm Cửu Ly mở cửa lập tức ló đầu xem thử, nhưng chưa được ba giây thì cô đã muốn đập đầu vào tường tự vẫn, khi Đinh Tẫn Dực đang nhìn cô chầm chầm.

“ Dừng lại một chút! ”

Lập tức, Đinh Tẫn Dực xoay màn hình Laptop sang hướng khác, đứng dậy đi đến lôi Trầm Cửu Ly bước sang, nhỏ giọng lên tiếng:

“ Sao không nói anh sang đón? ”

“ Anh bận họp mà~”

Bạn trai thì bạn trai, chứ cô lúc này thực sự rất mắc cỡ, thiếu điều muốn đội quần đi về.

Sớm biết có kết cục thế này cô đã trở ra, quang minh chính đại đi vào cửa chính.

“ Em đi nhầm í, tò mò nên mở xem thử, ai dè… nó thông với phòng làm việc luôn hả? ”

Trầm Cửu Ly cười gượng cười gạo giải thích cho giảm bớt xấu hổ, nhưng sao sắc mặt của Đinh Tẫn Dực vẫn rất bình thường, xem việc cô vào phòng ngủ của anh chẳng có gì to tát.

Ngược lại, anh lập tức ôm cô vào lòng cho thỏa nhớ nhung sau mấy ngày không gặp, chỉ nhìn nhau qua màn hình điện thoại.

Hôn vào gò má của cô một cái, lên tiếng:

“ Nhớ anh không? ”

Đôi môi của Trầm Cửu Ly chúm chím uốn cong, bẽn lẽn ngại ngùng gật đầu, còn nâng tay ôm lấy Đinh Tẫn Dực đáp lại.

Thế nhưng, sau đó biểu cảm của cô như sực nhớ ra một chuyện rất quan trọng, lập tức vỗ nhẹ lên vòm ngực, khe khẽ nói:

“ Anh làm việc đi! ”

“ Hôn một cái đi! ”

“ Anh hôn rồi mà~ ”

Đinh Tẫn Dực lắc đầu và biểu cảm trên mặt như bảo không đủ, ôm khít chặt vào nhau và đung đưa cơ thể của cả hai chẳng cho Trầm Cửu Ly rời xa. Thấy thế, cô mỉm cười lườm yêu anh một cái, sau đó hiểu ý phối hợp để đôi môi dán dính lấy nhau, tạo ra một âm thanh nhạy cảm.



Chụt…

“ Được rồi đấy, em xuống nhà chơi, anh tiếp tục làm việc đi! ”

Đinh Tẫn Dực gật đầu, buông tay cho Trầm Cửu Ly bước đi, còn tiễn ra ngoài và ga lăng mở cửa cho cô, nhìn theo đến khi cô vào thang máy.

Một giờ đồng hồ sau, cuộc họp kết thúc, Đinh Tẫn Dực xuống nhà tìm bạn gái. Lúc này, người giúp việc đã ra về sau khi lau dọn xong nhà cửa, nên ở đây chỉ còn cả hai.

Phòng khách vắng tanh không một bóng người, Đinh Tẫn Dực nhìn vào phòng bếp, sau đó bước chân tiến về phía ấy.

Trầm Cửu Ly thực sự ở trong bếp, còn đang tập trung chăm chú nêm nếm, dường như bỏ rất nhiều tâm huyết vào món ăn. Anh khẽ cười, nhẹ nhàng chậm chạp đi tới không cho đối phương phát hiện, bất ngờ ôm lấy bạn gái từ phía sau.

“ A…Tẫn Dực, anh làm em giật mình! ”

“ Em từng làm chuyện xấu gì sao? ”

“ Anh mới làm chuyện xấu á! ”

Trầm Cửu Ly hậm hực, dứt khoát phủi tay của Đinh Tẫn Dực không cho ôm nữa.

Thế nhưng, anh cũng có năng khiếu diễn xuất, có thể bình tĩnh không cười, lúc này làm ra vẻ mặt đau khổ và bi thương, lên tiếng:

“ Em trổ tài nấu nướng đỉnh cao nữa ư? ”

“ Ý anh là sao? ”

Đinh Tẫn Dực hắng giọng nhưng không trả lời, bởi vì đã quá rõ ràng trên khuôn mặt.

“ Tuần trước anh cũng ăn đó, có bị làm sao đâu. ”

“ Sao em biết anh không bị sao, suýt đi bệnh viện! ”

Trầm Cửu Ly tức đến run người, nghiến răng nói:

“ Hôm nay em sẽ kiểm chứng, nếu anh nói dối, từ đây về sau đừng nhìn mặt của em nữa! ”

Đinh Tẫn Dực nhún vai tỏ vẻ dửng dưng, kéo ghế ngồi xuống nhìn ngắm Trầm Cửu Ly nấu nướng, lên tiếng:

“ Vậy sau này anh phải nhắm mắt khi gặp em sao? ”

…----------------…