Chung Tình Lúc Chạng Vạng, Lụi Tàn Vào Hửng Đông

Chương 42: Tháng ngày và mặt




Cuộc gọi đã chấm dứt.Kiều Kính Uyên đầu óc như bị tiếng ngọt nhẹ mềm mại của bạn đời làm cho mơ màng, hắn xoay chuyển điện thoại di động, tựa cắm lên, chính hắn cũng không thể khống chế được nụ cười ngốc nghếch của chính mình.

Omega của hắn quả nhiên vẫn mềm lòng và ngoan ngoãn nhất, còn, cầu xin hăn.

Đáng yêu....

Kiều Kính Uyên thỏa mãn một góc trong tâm. hồn lẫn tinh thần, chỉ một góc, không nhiều lắm, và vẫn chưa đủ. Hắn cần nhiều hơn những điều nhỏ nhặt như thế này, Kiều Kính Uyên thu lại nụ cười ngờ nghệch.

Đầu ngón tay ấn xem nội dung phía bên nhà trường đã gửi đến cho hắn, Kiều Kính Uyên vốn dĩ chẳng tin việc Omega của hắn đánh người. Nhưng không phải không có bằng chứng, trong giảng đường và thực đường có camera, không chỉ 1 cái.

Hình ảnh rất rõ ràng hiện lên, không sót lấy một từ ngữ.

Kể cả việc Diệp Cẩn Niên xoa đầu Phù Khởi, kể cả việc đập vỡ bàn ăn.....

Xem đến cuối cùng, Kiều Kính Uyên vẻ mặt đen kịch đi, tựa như muốn tràn ra một giọt hắc thủy, khớp xương xiết chặt chiếc điện thoại, tanh tách mặt kính dần dần xuất hiện vết rạn nứt phản chiếu gương mặt Kiều Kính Uyên.

Hắn tùy tiện vung tay.

* Cốp!

Nặng nề tiếng va chạm, rải rác vài người quỳ gối trên mặt đất, cong lưng cúi thấp đầu, người bị vứt trúng không dám rên lên đến một tiếng, bây giờ là vào giờ trưa, nhưng âm u lạnh lẽo không khác gì đêm tối. Mà Kiều gia biệt thự này, là nơi nha xác không hơn không kém.

Kiều Kính Uyên dựa người vào lưng ghế sopha, ngửa đầu nhìn vô định ở căn đèn trần to lớn, lấp lánh tia sáng trắng, tinh xảo thiết kế. Biệt thự của hắn, cái gì cũng không thiếu, người hầu càng không nói, vậy mà đến một bữa ăn cũng không có?

Hắn càng nghĩ ngợi, giữa mày nhăn sâu hơn, Kiều Kính Uyên sờ soạng vào trán đang băng bó vòng quanh băng gạt trắng, vết thương rất nặng, đủ để biết người xuống tay có bao nhiêu uất ức.



Đây có còn là Diệp Trí mà hắn quen biết hay không..

Kiều Kính Uyên cắn răng ranh, bén nhọn cảm giác găm xuống, chợt, một suy nghĩ sáng bừng lên khiến Kiều Kính Uyên tin tưởng hơn về việc, Diệp Cẩn Niên vẫn là Omega của hắn.

Đánh dấu!

Phải, chính là nó, đánh dấu vĩnh viễn!

Pheromone của cả hai tương thích cao độ, là trời sinh một đôi, nếu vẫn hoàn thành đánh dấu, tức là thế giới này không thay đổi, chỉ do một hiệu ứng cánh bướm đã diễn ra mà thôi!

Kiều Kính Uyên nhẹ than thở một ngụm khí tức, hắn xoa dịu quanh vùng bên vết thương trên trán, việc mất trí nhớ vào cái đêm định mệnh đó, nó vừa là bất tiện, cũng là cơ hội.

Nếu không, sai lệch trong thời không sẽ chẳng xuất hiện, và hắn cũng không được trọng sinh, chỉ là, có chút muộn màng.

Nếu sớm hơn một chút là được rồi.Kiều Kính Uyên hấp tấp muốn gặp lại Diệp Trí ngay tại lúc này, hận không thể ôm lấy Omega của hắn thật chặt, giả ngu cũng được, không biết xấu hổ cũng được, chỉ cần hắn đối xử với em ấy thật tốt....

Vậy phải xử lý thật mau.

Kiều Kính Uyên suy nghĩ thật kỹ rồi, hắn ngẩng đầu, gục xuống nhìn những người giúp việc và làm công trong nhà, hắn đã nghe xong những lời biện bạch mà bọn họ dùng để giải thích.

Cũng biết rõ những điều họ làm là muốn lấy lòng hắn, mọi sự đi đến nước này là do hắn dung túng và nhắm mắt cho qua. Nhưng Kiều Kính Uyên quyết định quy chụp tất cả lên đầu bọn họ.

Hai tay đan xen vào nhau, Kiều Kính Uyên đặt khuỷu tay trên đùi, lưng cung xuống một độ cong lưu xướng, thả lỏng người, khung bả vai Alpha luôn là như vậy, rộng rãi hữu lực, mang theo uy hiếp đến từ Pheromone tản mạn công kích.

“ Là ai cho mấy người cả gan đặt điều với Diệp Trí?

"



Trầm thấp tiếng hỏi đến từ Kiều Kính Uyên.

Chẳng ai dám tiếp lời, và câu hỏi đó cũng sẽ chẳng có ai dám nói sự thật, bởi vì đằng nào cũng có kết quả không tốt đẹp. Một câu hỏi mà chính Kiều Kính Uyên đã có sẵn câu trả lời từ trước, chính hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Vậy nên điều bọn họ lúc này đang cần nhất đó là câm miệng va chịu trận.

May mắn thì toàn mạng, còn không chỉ bị thương, còn có tiền bồi thường....

“ Nói! ” Kiều Kính Uyên gầm lên một tiếng.Vẫn chẳng một ai dám suyễn một câu, cùng chó co rúm sợ hãi y hệt như một, Kiều Kính Uyên đứng dậy từ bao giờ, mỗi bước đi không tiếng động, lại như có sự hiện diện dẫm đến trái tim thấp thỏm của đám người quỳ gối đấy.

* Bốp!

"Ah!"

Không rõ là ai đã bị đạp ngã ra trên mặt đất, Kiều Kính Uyên vươn tay, từ bên cạnh hắn là tiểu trợ lý luôn giữ im lặng dõi theo mỗi cử chỉ và động tác Kiều Kính Uyên.

Thẩm Mộc, người đến từ nhà chính, do quản gia đã gửi đến giúp tiểu thiếu gia giải quyết cục diện rối loạn.

* Cạch.

Kiều Kính Uyên quen thuộc khởi động khóa chốt của khẩu súng, đón lấy từ tay Thẩm Mộc và cứ vậy sử dụng, không cần chỉ điểm, hắn tùy ý đưa về phía của người bị hắn dẫm phủ phục.

Ống giảm thanh tỉ mỉ giảm xuống tiếng vang, nhẹ nhàng tiếng gió xé khí, ngay sau đó đáp ứng tiếng gào thét thất thanh tột độ.

Ồn đến mức Kiều Kính Uyên vết thương cũng không thoải mái. Ánh mắt Alpha không chút thương tiếc cảm tình, kiên nhẫn chẳng đến, trêu đùa tra tấn con mồi gì đó đều không nhất định, hắn chỉa họng súng đen ngòm ấy vào đầu gã rên rỉ vùng vẫy dưới chân.