Chung Tình - Trần Mặc

Chương 3




Người xung quanh ồn ào xỉa xói. Tôi bị đẩy đến lảo đảo, cố gắng vịn góc bàn, khổ sở cụp mắt nói: “Anh ấy không uống rượu.”

Lông mi Trầm Quát rũ xuống, tôi không thể nhìn thấu cảm xúc trong mắt anh. Tiếp nhận ly rượu từ tay người phục vụ mà da đầu tôi căng ra.

Trước mắt bao nhiêu người, tôi đứng đối diện Trầm quát, ngập ngừng nói: “Tổng giám đốc Trầm, tôi mời ngài một ly nhé.”

Chúc Lâm đứng một bên cười khẩy: “Giang Nghi, không phải lúc nãy cô nói giám đốc Trầm không uống rượu à? Cái ly mà cô đang cầm là rượu hoa quả đó.”

Xung quanh có tiếng cười khe khẽ vang lên: “Đúng là đồ quê mùa kém hiểu biết.”

Chủ tịch Chu cười xòa ha ha hai tiếng: “Làm tổng giám đốc Trầm chê cười rồi, nhân viên công ty tôi vô lễ quá.”

“Đúng là tôi không thích uống rượu.”

Anh tự nhiên nhận lấy ly rượu từ tay tôi: “Nhưng mà lời bà xã tôi nói thì phải nghe theo thôi.”

Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đều ồ lên.

Mặt mày Chúc Lâm đỏ bừng, không thể tin tưởng hỏi: “Cô ta là vợ anh?”

Trầm Quát không quan tâm đến cô ta. Anh nâng tay lên dưới ánh đèn pha lê, uống một hơi cạn sạch.

Bữa tiệc tối hôm đó vì Trầm Quát mà tôi cười đến cứng mặt. Anh bỗng dưng trở nên dễ nói chuyện, hễ có ai đến là mở miệng giới thiệu người đứng bên cạnh là tôi đây.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, người làm đến tầng hầm lái xe tới. Trong lúc chờ đợi thì tôi và Trầm Quát đứng một chỗ mà không biết nói gì.

Môi anh mấp máy, hình như đang muốn bắt chuyện thì đột nhiên Chúc Lâm xuất hiện trước mặt chúng tôi. Cô ta chạy gấp, giày cao gót suýt nữa thì rớt ra khỏi chân.

Dường như cô ta không hề nhìn thấy tôi, cười khanh khách nói chuyện với Trầm Quát: “Tổng giám đốc Trầm à, dựa vào địa vị của anh thì không cần quan tâm đến hạng người này đâu.”

Trầm Quát nhướng mày, cô ta chần chừ nói tiếp: “Cô ta là tình nhân được bao nuôi, anh không ngại sao?”

Trầm Quát chẳng có mảy may xúc động nào, Chúc Lâm nhíu mày tìm lý do khác: “Tôi và Giang Nghi học chung trường cấp ba, đáng lẽ tôi không nên nói xấu cô ấy, nhưng mà anh là người tốt, tôi không đành lòng nhìn anh bị người ta lừa gạt.”

Cô ta nói từng câu từng chữ chân thành tha thiết đến nỗi tôi còn thấy rất đáng tin, không chừng tôi là kẻ tội ác tày trời thật chứ chẳng đùa.

“Tôi là người tốt?” Trầm Quát bỗng dưng bật cười, ánh mắt khó lòng dò xét được: “Nghe sợ thật đấy.”

Không biết câu “nghe sợ thật” là nói giọng điệu Chúc Lâm, hay là vì bản thân anh được đánh giá là “người tốt”.

Chúc Lâm tưởng là anh nghe lọt tai nên hai mắt ngời sáng, sau đó liếc mắt nhìn tôi đầy khinh miệt.

Trầm Quát cong môi cười: “Chắc là cô Chúc còn chưa biết, thật ra tôi cũng bị người ta bao nuôi.”

Anh bám vào đầu vai tôi, giọng nói lành lạnh: “Đây chính là người bao nuôi tôi đó. Tôi là người sợ vợ, không có gì cần nói với cô cả.”

Dăm ba câu đã kết thúc đề tài, Trầm Quát dẫn tôi rời khỏi đó. Lúc bước lên xe thì ánh mắt Trầm Quát lạnh băng: “Miệng không sạch sẽ, tự nhiên sẽ có người dạy cô ta nên giao tiếp như thế nào mới đúng.”

Những chuyện xảy ra vào tối nay chẳng khác gì một giấc mơ, tôi vất vả lắm mới lấy lại được bình tĩnh, mím môi hỏi: “Chúng ta kết hôn từ lúc nào?”

Anh nghiêng đầu, nghiêm túc nói với tôi: “Em muốn thì lúc nào cũng được.”

Có người lắm chuyện chụp được vài bức ảnh trong bữa tiệc. Rất nhanh họ đã phát hiện không thể đào ra được bao nhiêu thông tin về Trầm Quát.

Có một bức ảnh chụp cận mặt anh được đẩy lên bảng xếp hạng tìm kiếm nóng ở thành phố C, ba từ khóa đầu tiên là:

[Trầm Quát sợ vợ.]

[Chuyện chưa bao giờ kể về cuộc hôn nhân bí mật của Trầm Quát.]

[Tổng giám đốc Trầm xuất hiện để vợ được nở mày nở mặt.]

Vô số hot search ùn ùn kéo đến còn kèm theo một cái: [Họa sĩ thiên tài Trình Thừa hóa ra là chóa đạo tranh!]

Chỉ trong một đêm, tin tức về họa sĩ thiên tài Trình Thừa lên voi xuống chó được lan truyền khắp nơi. Hắn sa đọa đến mức này mà tôi không thấy ngạc nhiên chút nào cả.

Mấy tháng trước, lúc tôi vào nhà kho ở biệt thự nằm ở ngoại ô của Trầm Quát thì có nhìn thấy một tranh vẽ than chì có tên là “Nàng”. Anh dùng bức tranh đó để kê chân bàn.

Năm ấy có một thương nhân thần bí ra giá trên trời để mua lại tranh vẽ mang tên “Nàng” này từ Trình Thừa, từ đó hắn mới một trận thành danh.

Khi nhìn thấy nó thì tôi hiểu ra rất nhiều chuyện. Mấy năm nay Trầm Quát luôn biết tôi áy náy với Trình Thừa như thế nào. Anh yên lặng thay tôi trả lại món nợ cho hắn. Có lẽ anh hy vọng tôi sẽ sớm ngày có thể thản nhiên đối diện với người cũ.

Khi biết chuyện xảy ra ở bên trong khách sạn thì Trầm Quát lười tiếp tục giả vờ. Anh đã tìm người đào ra một ít tin xấu của Trình Thừa.

Hắn là một họa sĩ được tư bản tung hô lên trời nhưng lại cậy tài khinh người. Bởi vì có chút danh tiếng trong ngành nên trước đây hắn hay chậm trễ deadline với các công ty. Cho dù có vi phạm hợp đồng thì vẫn có người trưng ra bộ mặt tươi cười chạy lên mời hắn hợp tác.

Bây giờ thì hắn bị người ta chơi một vố đau. Chuyện hắn sao chép họa sĩ nước ngoài vừa được đào ra, những công ty từng hợp tác với hắn lập tức nháo nhào tuyên bố thanh minh, bày tỏ không có liên quan gì đến hắn nữa. Cùng lúc đó còn có vài công ty bị vi phạm hợp đồng đòi hắn đền tiền.

Dư luận trên mạng cũng mắng hắn rất khó nghe.

Chúc Lâm không còn cách nào khác đành đăng lên Weibo, bảo bản thân trước đây mắt mù mới coi trọng tên cặn bã Trình Thừa. Từ nay về sau thói đời hỗn loạn, cô ta chỉ muốn độc lập tự chủ, làm tấm gương tốt cho phái nữ ở thời đại mới.

Khi tôi gặp lại Trình Thừa thì hắn đang mất hồn mất vía ngồi xổm dưới lầu công ty. Tôi tưởng hắn tới tìm Chúc Lâm, ai ngờ hắn thấy tôi thì hai mắt tối sầm, đứng dậy chặn đường tôi lại.

Trình Thừa cúi đầu, câu từ không còn lưu loát nữa: “Giang Nghi, anh đã biết hết chuyện năm đó rồi. Chúc Lâm muốn chia tay với anh nên cái gì cũng chịu nói.”

Hắn tự nói tự nghe, dong dài kể lại chuyện Chúc Lâm đưa ra điều kiện trả năm trăm vạn, nói mãi đến mấy năm nay hắn chưa từng thôi nhớ nhung tôi.

Tôi hờ hững nhìn hắn. Thiếu niên cao ngạo không ai sánh bằng của bảy năm về trước, vậy mà giờ đây đã biến thành người đàn ông râu ria xồm xoàm sa cơ lỡ vận.

Hắn nói đến chỗ xúc động thì nhìn tôi đầy thâm tình: “Bây giờ anh thật lòng hối hận, em... em có thể quay lại với anh không?”

Bỗng dưng tôi thấy buồn cười quá: “Không lẽ anh cho rằng trước đây tôi rời khỏi anh là vì tiền của Chúc Lâm?”

Tôi cứng rắn nói: “Cho dù chuyện đó không xảy ra thì tôi và anh cũng không có khả năng nào đâu.”

Hắn nghe tôi khẳng định chắc chắn thì chấn động lắm. Mặt hắn trắng như tờ giấy, run môi lắc đầu nói: “Không thể, em gạt anh.”

“Giang Nghi, em đang gạt anh.”

Tôi cong môi: “Anh tưởng tôi không biết trong lòng anh nghĩ gì về tôi sao? Mẹ tôi sa ngã làm tôi trở thành đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa. Anh tiếp cận tôi, cứu vớt tôi chẳng qua là vì anh muốn thỏa mãn chủ nghĩa anh hùng trong lòng anh thôi.”

Tôi cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Lúc những người đó chửi rủa mẹ tôi, dùng lời lẽ ác độc công kích, mắng nhiếc tôi thì anh làm gì? Chắc là anh cũng từng đau lòng cho tôi, nhưng đồng thời vẫn cảm thấy bọn họ nói có lý đúng không?”

“À.” Tôi mỉa mai nói: “Năm đó anh đã cho tôi đáp án rồi mà – ruồi bọ không bu trứng không nứt.”

Tôi gằn từng chữ một. Mỗi một tiếng thoát ra khỏi môi tôi đều làm mắt hắn u ám thêm một phần.

Cuối cùng tôi nói với hắn: “Dùng thương hại bao bọc thành tình yêu còn muốn tôi mang ơn đội nghĩa chấp nhận à? Anh không cảm thấy bản thân anh buồn cười lắm sao?”

Không biết là câu nào kích thích Trình thừa, làm gương mặt thấp hèn lại được dịp nâng lên. Hắn oán hận nói: “Bởi vì Trầm Quát đúng không? Bởi vì hắn nên em mới đối xử với tôi như thế này?”

Tôi không muốn cãi cọ với hắn nữa nên xoay người rời đi.

Hai mắt Trình Thừa đỏ bừng, nắm cánh tay tôi giật lại: “Em biết Trầm Quát đã kết hôn rồi không?”

“Biết!” Tôi đã biết từ lâu rồi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, đưa ra câu trả lời xác định.

“Em thà chà đạp bản thân như vậy cũng không chịu cho anh cơ hội?”

Trong mắt hắn tràn đầy thất vọng: “Em làm tôi thất vọng quá, mẹ em trên trời có linh thiêng cũng sẽ hổ thẹn vì em.”

Tôi nghe xong càng thấy buồn cười hơn: “Anh có tư cách gì để thay tôi thấy thất vọng?”

Không trung ở đằng xa toàn là mây mờ xám xịt. Tôi nhắm mắt, khi mở ra một lần nữa thì kiên định chỉ có tăng chứ không giảm: “Anh sai rồi, mẹ tôi chỉ cảm thấy thật may mắn, con gái bà đã không dây dưa với một tên rác rưởi như anh.”

Trình Thừa suy sụp buông tay, đột nhiên cười “ha ha” ra tiếng: “Em sẽ gặp báo ứng, Giang Nghi à, nếu người phụ nữ đó quay lại thì vị trí bên cạnh Trầm Quát không còn chỗ nào cho em nữa đâu.”

Hắn vừa cười vừa lê bước bỏ đi. Tôi dõi theo bóng dáng hắn mà rơi vào ngờ vực xa xăm không thấy điểm kết thúc.

Không phải vợ của Trầm Quát đã qua đời rồi sao?

“Phản ứng cô thế này thì chắc là vẫn chưa biết gì đúng không?”

Chúc Lâm bước ra từ đằng sau bức tượng đặt trước công ty. Có vẻ như cô ta đã nghe hết đoạn đối thoại giữa tôi và Trình Thừa lúc nãy.

“Cô ấy tên là Cố Ngọc, một viên ngọc quý xinh đẹp không tỳ vết, hoàn toàn không giống như người nào đó chỉ là loại đồ dơ bẩn để cho người ta chơi đùa.”

Chúc Lâm hất cằm: “Cô cho rằng bản thân cô bây giờ từ đâu mà có? Giang Nghi cô chẳng qua là vật thay thế cho vợ cũ của tổng giám đốc Trầm mà thôi.”

“Bọn họ là thanh mai trúc mã từng hoạn nạn có nhau. Chẳng qua là vì công việc không hợp nhau nên mới lựa chọn ly hôn. Nếu không phải mấy năm nay Cố Ngọc luôn ở nước ngoài thì cô làm gì có cơ hội thừa nước đục thả câu?”

Chúc Lâm tỉ mỉ quan sát xem tôi có thái độ gì không. Cô ta muốn nhìn thấy tôi tuyệt vọng đến mức đánh mất chính mình. Nhưng tôi không giống như cô ta nghĩ, sống lưng tôi vẫn thẳng vô cùng.

Mấy năm nay chúng tôi sống chung với nhau, từng giây từng phút đều là thật lòng, không thể giả. Không cần biết là anh mất vợ hay là có vợ cũ đang sống ở nước ngoài xa xôi, kết hôn khi nào hay ly dị ra sao.

Người như Trầm Quát... không cần phải lừa dối tôi làm gì cả.

...

Khi ngồi ở nhà ăn thì tôi nhai nuốt thức ăn trước mặt như một cái xác không hồn.

Hình như tôi lại trở nên nhát gan như trước. Tôi biết là chỉ cần mở miệng hỏi thì Trầm Quát nhất định sẽ nói đáp án cho tôi. Nhưng khi nước đã dâng đến cổ rồi thì tôi lại không dám nữa. Thậm chí tôi còn thấy sợ hãi đáp án đó.

Tôi vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Cho tới ngày hôm nay thì tôi vẫn luôn biết cách ngụy trang, làm bộ như mặc vào áo giáp kiên cố không phá vỡ nổi thì có thể ngăn cản mọi tổn thương đến từ bốn phương tám hướng.

Nhưng lời của Chúc Lâm chẳng khác gì một cây rìu treo trên đỉnh đầu tôi, không thể nào biết được khi nào lưỡi rìu sắc bén đó sẽ rớt xuống.

Mấy ngày nay tôi cứ cố tình tránh né Trầm Quát. Cho đến một ngày nọ, Chúc Lâm gửi một tin nhắn đến cho tôi, nói là Trầm Quát muốn thu mua công ty trên danh nghĩa của nhà họ Chúc.

Từng con chữ trong tin nhắn đều thể hiện nỗi uất hận của cô ta: [Tổng giám đốc Trầm muốn trả thù cho cô, hay là muốn trả thù cho một cô gái có vẻ ngoài cực kỳ giống người trong lòng của hắn?]

Tôi không trả lời cô ta, còn cô ta thì bám mãi không tha, gửi cho tôi thêm một tin nhắn nữa. Nội dung tin nhắn lần này là một bức ảnh tự sướng của cô ta.

Váy đen ngang đầu gối tôn lên dáng người siêu chuẩn của Chúc Lâm. Cô ta nói: [Giang Nghi, cô chờ mà xem, cho dù chỉ làm bình hoa thay thế thì tôi cũng giỏi hơn cô nhiều.]

Sau đó tôi nhận được cuộc gọi từ Trầm Quát. Khi tôi chạy đến khách sạn thì vừa hay đụng phải Chúc Lâm. Cô ta có vẻ khốn đốn lắm vì bị Trầm Quát chặn ở ngoài cửa.

Giọng điệu Trầm Quát cứ từ từ chậm rãi: “Chỉ là thâu mua thương nghiệp bình thường thôi, giống như nhà họ Chúc, mấy năm nay thâu mua nhiều đến nỗi mười ngón tay đếm mãi không xong.”

Anh hơi lạnh giọng xuống: “Nếu như ai cũng như cô Chúc ăn mặc mát mẻ đến lắc lư trước mặt tôi, còn rơi vài giọt nước mắt cá sấu...”

Trầm Quát nói nửa chừng thì thoáng nhìn qua tôi, cười nói: “Anh gọi em mấy lần rồi mà, sao tới chậm vậy?”

Chúc Lâm nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại nói: “Cô tới đây để chê cười tôi à?”

Tôi còn chưa kịp trả lời thì cô ta đã tức hộc máu chạy mất.

Tôi nhớ bác Lý từng nói cho tôi hay là ngày mai Trầm Quát cần đến sân bay, thế nên tối hôm nay anh không có nhà mà dọn vào khách sạn ở gần sân bay nhất. Không hiểu sao Chúc Lâm lại biết được chuyện này?

Tôi vẫn còn trông ngóng theo bóng dáng thảm hại của Chúc Lâm thì Trầm Quát gập ngón trỏ lại gõ trán tôi. Tôi hơi nổi giận, cau mày nhìn anh.

Trầm Quát hiếm khi tỏ vẻ giận dỗi: “Em nhìn anh là được rồi.”

Tôi và anh đứng đối diện nhau thật lâu, cuối cùng tôi là người bại trận trước đôi mắt xinh đẹp ở ngay trước mặt.

Tôi vươn tay, vòng qua cổ anh trêu ghẹo: “Em mới lơ là anh một chút mà đã có em gái khác tới câu hồn anh đi rồi à?”

Anh giật mình rồi tỏ ra hưởng thụ lắm. Anh nhấp môi cười, giải thích với tôi: “Giang Nghi, đây là lần đầu tiên em làm nũng với anh đấy.”

Tôi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Học từ Lâm Đại Ngọc đó.”

Không biết anh nghĩ gì mà “ừ” một tiếng rồi khom lưng hôn tôi. Cũng không rõ là ai đóng cửa phòng, tôi dường như thấy được ánh sao rơi xuống đáy mắt anh dưới ánh đèn mờ tối, hòa vào bóng đêm dây dưa quấn quýt.

Một lúc lâu sau, Trầm Quát giang tay ôm tôi, lòng bàn anh cọ qua khóe môi tôi lành lạnh. Anh thỏa mãn cười nhẹ: “Thật ra cho dù em không tới thì anh cũng sẽ nhất quyết giữ mình.”