Chúng Tôi Ở Chung Nhà

Chương 45: Mộng xuân cùng mãnh nam!




Quá trình thuyên chuyển công tác của công ty CBD cũng đã bước vào giai đoạn kết thúc. Trước khi rút khỏi nơi làm việc khoảng 1 tuần, mọi người đều nhận được thiệp mời cưới của Quế Lê Lê và chủ tịch vào tháng sau.

Tiền Phỉ cầm lấy thiệp đỏ in thiếp vàng, có chút lo lắng nhìn về phía Lý Diệc Phi.

Trên mặt anh ta không hề có biểu hiện gì, dáng vẻ rất bình tĩnh.

Tiền Phỉ cảm thấy phản ứng này của tên kia là không bình thường rồi, nếu quả thật không coi là gì, có lẽ cũng không bình tĩnh như vậy, hay dù không sao cũng phải nói gì đó, hoặc là tức giận chửi mắng mấy câu, tóm lại là không nên như lúc này, bình tĩnh đến mức như thời gian có thể dừng lại trên người anh ta vậy.

Buổi tối về đến nhà, cô tranh thủ làm vài món ăn ngon, lại gọi điện cho siêu thị, bảo họ mang đến nhà két bia, cũng may là siêu thị đang cùng với siêu thị gia đình tranh khách nên đã miễn phí phí giao hàng tận nhà.

Đồ ăn cũng đã nấu xong, Tiền Phỉ kéo Lý Diệc Phi đến trước bàn ăn, lấy ra một lon bia đưa về phía anh với khí thế ngất trời nói: “Bạn thân à, chân trời xa xăm nơi nào không có cỏ thơm, thứ gì bỏ đi thì cứ đi! Đừng giấu nỗi đau nữa …!”

Lý Diệc Phi nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, cầm lon bia lên nhưng không chạm lon với cô, sau khi cũng phối hợp uống một hớp, nhướng lông mày hỏi: “Con mắt nào của cô em thấy đại gia đây đau lòng hả?”

Tiền Phỉ nheo mắt lại, vỗ ngực nói, “Tâm nhãn!”

Lý Diệc Phi xùy bật cười: “Em mà cũng có tâm nhãn á? Cô em sống thiếu nội tâm đã biến thành cái dạng gì rồi kia kìa!”

Tiền Phỉ đập bàn nói, “Tôi nói là tâm nhãn không phải là nội tâm!” Cô chủ động cầm lon bia đi qua chạm với Lý Diệc Phi, “Nhưng mà cũng may, bây giờ công việc của chúng ta đã làm xong, không cần lại đến CBD nhìn người khác thấy khó chịu rồi!”

Lý Diệc Phi nhìn cô việc làm của cô giống như là một bà mẹ, bỗng nhiên trong lòng nổi lên ý xấu, “Chị Tiền à, có phải là chị lo lắng sau khi em nghe thấy việc Quế Lê Lê muốn kết hôn thì trong lòng không thoải mái à?”

Tiền Phỉ gật đầu, “Diệc Phi! Chú thật là một kẻ sĩ diện mà, sao mà chịu được chuyện này chứ?” Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi. “Trong lòng chú sẽ không còn thấy không thoải mái đúng không?”

Lý Diệc Phi nhếch khóe miệng lên: “Không, trong lòng em đây thật sự là rất không thoải mái!”

Tiền Phỉ nhíu mày, vẻ mặt buồn rầu: “Vậy làm sao bây giờ?”

Lý Diệc Phi lấy hết bia trong két bia ra xếp thành một hàng trên bàn, “Chị giúp em uống hết đống này, uống hết thì lòng em sẽ thoải mái!”

Tiền Phỉ ngốc nghếch hào khí vượt lên cao, “Được! Không có vấn đề! Hôm nay dù bất cứ giá nào chị cũng sẽ liều mình bồi kẻ bị đau lòng đến cùng!”

︶3︶●Bất tri bất giác đã uống hết một két bia.

Lý Diệc Phi nói với Tiền Phỉ: “Lòng em vẫn còn buồn phiền lắm, đoán chừng muốn giải tỏa chị gái còn phải uống thêm một két nữa đấy!”

Tiền Phỉ đỡ đầu nói: “Vẫn còn? Thể trạng chị hôm nay không được tốt, uống nữa chắc là chị sẽ say mất đấy!”

Lý Diệc Phi nhếch miệng, bộ mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị giống như cười mà không phải là cười: “Không phải cô nói hôm nay sẽ liều mình bồi kẻ đau lòng đến cùng ư?”

Tiền Phỉ buồn rầu mà nhíu mày: “Thế nhưng mà tý để cho chú em là kẻ đau lòng phải hầu hạ một người vì uống quá nhiều mà nôn mửa như chị đây, không phải là chú em sẽ càng buồn hay sao?”

Lý Diệc Phi nhíu mày, “Nếu thật sự cô nôn ra, tôi cam tâm tình nguyện dọn bãi chiến trường cho cô, như thế nào đây?”

Tiền Phỉ đập bàn một cái, “Đưa điên thoại cho chị, chị gọi điện cho siêu thị!”

Chỉ chốc lát, két bia thứ hai cũng được mang lên.

Lý Diệc Phi cũng không biết sao nổi hứng muốn uống. Hôm nay anh cũng không biết vì sao, nhìn Tiền Phỉ buồn lo vô cớ mà thay anh cảm thấy đau lòng, anh thật sự rất phiền lòng, anh rất muốn chuốc cho cô quá chén, ngược lại muốn biết sau đó còn có sức lực mà nói mãi về chuyện làm lòng dạ dễ chịu này nữa không.

Rất nhanh két bia thứ hai cũng đã hết được một nửa, Tiền Phỉ đã say đến ngã trái ngã phải rồi, trong miệng vẫn không quên cằn nhằn khuyên bảo Lý Diệc Phi: “ Zai à, chú còn trẻ, chú còn đẹp trai, chú còn có rất nhiều thời gian, chú phải nghĩ thông nhé! Mặt mũi gì đó chỉ là mây bay mà thôi, chỉ có tiền giấy mới là tri kỉ vĩnh viễn của loài người!”

Lý Diệc Phi phải cố gắng nén cảm giác xúc động muốn cầm lấy hai vai của cô nàng này mà dùng hết sức lắc mạnh.


Anh thật sự muốn nói cho cô biết, anh một chút cũng không đau lòng, anh cũng không có cảm thấy mất mặt, bây giờ cô ả kia cùng với anh không có nửa xu quan hệ, không đáng để anh có bất kỳ cảm xúc gì ở trên người cả.

Nhưng mà vị trước này bị bệnh thánh mẫu quá mức vô địch rồi, nhất định cho là anh miệng cứng vậy thôi chứ trong lòng rỉ máu. Nghe cô dù có đứng không vững, nói năng không rõ ràng mà vẫn khích lệ mình “Phải mở rộng tầm mắt nhìn nhiều cây trong rừng lớn vào, đừng vì một cây bị chặt mất cứ ôm chặt mãi không buông”, anh thật sự muốn tìm thứ gì đó để chặn miệng cô lại.

Anh quyết định không thể tiếp tục nghe cô lải nhải nữa mà đứng lên, đưa cô đang ngồi không yên ở phía cuối bàn ăn, ôm lấy rồi bước đi thật nhanh, ý định mang cô về giường lớn của cô, lại có thể tranh thủ cho cô có thời gian đi ngủ.

Anh đặt cô lên giường, sau khi kê gối đầu cho cô xong, muốn đứng lên rời đi.

Kết quả bỗng nhiên cô lại tóm được tay anh, kéo anh mạnh một cái về phía mình, nhất thời anh không kịp phòng bị, dưới chân trượt một cái, cả người đè lên người cô.

Thoáng chốc mặt hai người ở một khoảng cách rất gần, gần đến mức anh có thể đếm được lông mi dài của cô có bao nhiêu sợi.

Cô lôi kéo anh, miệng dù vẫn không nói rõ nhưng vẫn dong dài lải nhải nói cho anh biết: “Khổ sở thì cần phải giải tỏa, không thể vì mặt mũi mà làm như rất bình tĩnh, anh có biết như thế làm mình rất đau đớn hay không? Tuy anh nói anh không quan tâm, thế nhưng mà tôi biết rõ, hai người từ nước ngoài đã ở cùng nhau, vì cô ta, anh và bố anh cũng cãi nhau trở mặt rồi, anh nói, anh nghe tin cô ta lấy chồng, làm sao lại không có chút để ý nào? Hơn nữa anh lại đẹp trai như vậy. Cho nên tôi nói anh này nè, nếu như anh đau lòng…”

Lý Diệc Phi nghe cô nói quả thật là quá phiền phức, nhìn chằm chằm vào cái miệng đang lải nhải, máu dồn lên não. Anh nhất định phải tìm cái gì đó để chặn miệng cô nàng này lại! Tìm cái gì bây giờ? Bên tai giọng nói lải nhải của cô vẫn ầm ầm bên tai, làm nhiễu loạn khả năng phân tích của anh, men say bốc lên, bỗng nhiên cứ như anh bị mất đi lý trí, cũng không kiên nhẫn đi tìm thứ gì đầu, cúi đầu, dùng miệng của mình trực tiếp chặn lấy cho hả giận. Anh đã chặn miệng của cô rất chặt chẽ, không còn những tiếng nói phiền lòng truyền tới nữa.

Anh cảm thấy trong miệng của cô không chỉ có mùi bia mà còn có mùi gì đó rất ngọt, anh không nhịn được mà bắt đầu mút môi của cô, lại không nhịn được mà cạy mở hàm răng của cô, đùa nghịch với lưỡi cửa cô.

Lúc đầu cô còn “Ưm A” mà muốn nói chuyện, về sau hình như cảm thấy thoải mái, dứt khoát nhắm mắt lại, mặt kệ anh tiến quần thần tốc, mặc kệ anh làm gì đi nữa, cô chỉ buông lỏng cùng phối hợp để hưởng thụ mà thôi.

Lý Diệc Phi cảm thấy nụ hôn thật sự khiến anh quá thoải mái, mùi bia mang theo vị ngọt, lại khiến cho anh muốn cắn mút hôn sâu, muốn ngừng mà không được.

Anh cũng không biết mình bị làm sao, trước đây anh cũng không ham thích loại hành vi trao đổi nước miếng này, đêm nay anh lại cảm thấy hành động này khiến cho người ta cột sống cũng phải mềm nhũn (ý chỉ là sung sướng quá độ), anh hoàn toàn không thể dừng lại được.

Men say lại càng khiến anh trở nên mẫn cảm, anh cảm thấy thân thể đang nảy sinh biến hóa. Anh cảm thấy mình xúc động như là thằng ranh con năm đó chưa hiểu sự đời. Anh dùng sức mà mút hôn môi cô, theo bản năng tay thò vào trong lớp quần áo của cô, chạm đến ngực cô, vân vê sờ loạn một hồi, Dưới lòng bàn anh, anh có thể nắm lấy thứ trắng nõn cúp C danh bất hư truyền mà anh đã từng thử đo đạc. Anh có thể cảm giác được, chỉ thoáng một chút cô đã mềm nhũn thành nước.

Anh càng hưng phấn, máu cùng hơi men tràn lên não, lý trí của anh đã bị ném ra xa xa, chỉ còn nhìn thấy người bên dưới đang khiến cho dục vọng thiêu đốt bừng bừng mà thôi. Giờ phút này đây anh đánh rơi mất tất cả năng lực suy nghĩ, trong thân thể chỉ còn bản năng của đàn ông đang cuồn cuộn dâng trào.

Ở dưới sự điều khiển của bản năng, môi của anh hôn dọc theo chiếc cổ trắng nõn, hai tay vội vàng đến mức run run khi cởi cúc áo của cô. Đợi đến khi bộ ngực tròn của cô lộ ra, anh thở dốc vừa hôn vừa hỏi: “Có thể chứ?”

Thế mà cô không có trả lời.

Chỗ kia thì đang cương trướng lên phát đau, anh kìm nén bực bội mà ngẩng đầu nhìn cô, muốn cô tự nói với mình, chuyện kế tiếp có được tiếp tục hay không.

Kết quả….

Anh lại thấy, thế mà cô đã ngủ mất rồi.

THẾ MÀ CÔ ĐÃ NGỦ MẤT RỒI?

Vào lúc khiến cho thân thể anh dục vọng phừng phừng muốn chết đi được, thế mà cô đã đi ngủ rồi!

Thế mà anh để cho một cô gái dưới khuôn mặt đẹp trai và cùng kỹ xảo tuyệt vời của anh ngủ mất rồi?

Vì sao tật xấu khi uống say sẽ ngủ của cô lại phát tác vào lúc này?

Anh chịu đựng xúc động muốn bóp chết Tiền Phỉ, thay cô đóng lại cúc áo sơ mi, đắp kín chăn, tắt điện, đóng cửa phòng, sau đó khó chịu vừa cởi thắt lưng vừa đi vào phòng vệ sinh của mình, đóng cửa, cởi quần, nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, vừa nhớ lại cảm giác lúc mới hôn, cảm giác lúc tay sờ nắn bộ ngực trắng nõn kia, vừa dùng tay cứu rỗi bản thân.

Sau đó Lý Diệc Phi đấm thẳng vào tường mà cười khổ.

Việc đêm nay nếu để cho bọn Đại Quân biết rõ, về sau anh cũng đừng mong làm người rồi.

︶3︶●Ngày hôm sau Tiền Phỉ bị điện thoại của Diêu Tinh Tinh đánh thức. Lúc cô ôm đầu nhận điện thoại, dần dần ý thức được một việc: ngày hôm qua cô lại uống say rồi!

Ở trong điện thoại Diêu Tinh Tinh hỏi cô vì sao thông lệ mỗi tuần bạn bè gọi điện trao điện đều bị quên mất vậy, về sau còn có thể chơi với nhau được nữa không đây, Tiền Phỉ tranh thủ thời gian giải thích nói: “Yêu tinh, tối hôm qua tôi lại uống say rồi! Nhưng mà thật kỳ quái, dường như tôi mơ thấy cái mộng xuân!”

Diêu Tinh Tinh rít lên một tiếng, kích động mà thúc giục cô: “Nhanh một chút kể lại nội dung mộng xuân đi! Chú ý phải miêu tả chi tiết tỉ mỉ, mụ biết rồi đấy!”

Tiền Phỉ ôm đầu nói: “Tôi chỉ mơ thấy một mãnh nam hôn tôi, kỹ thuật hôn kia con mẹ nó quá xuất sắc đến mức tàn ác! Chỉ dùng đầu lưỡi thôi cũng khiến cho tôi ướt đẫm!”

Giọng Diêu Tinh Tinh cao vút hỏi: “Sau đó thì thế nào?”

Tiền Phỉ ôm đầu cố gắng nghĩ: “Sau đó hình như mãnh nam sờ tôi, bàn tay nóng rực kia, vuốt ve quá thoải mái khiến tôi buồn ngủ mất!”

Diêu Tinh Tinh giọng điệu khinh bỉ cô: “Này chị già, mụ có chút lý trì và chỉ số thông minh không thế? Mụ chính là ngủ mơ thôi mà!” Lại tiếp tục hăng máu gà khinh bỉ cô, “Sau đó thì thế nào, sau đó thì thế nào? Lại tiếp tục vuốt ve đúng không?”

Tiền Phỉ xoa xoa huyệt Thái dương nói: “Sau đó thật sự tôi cảm rất thư thái vì vậy lại chìm vào giấc mộng ngủ rồi!” Cô nói cũng vô cùng đau đớn rồi còn vỗ ngực: “Ai yêu tinh mụ nói xem, tôi thật vất vả mới có giấc mộng xuân, như thế nào còn không đi hết được đây?”

Diêu Tinh Tinh càng là bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mụ nói có phải mụ là người kém may mắn không, còn kém một bước, thế mà mụ lăn ra ngủ thế à?”

Tiền Phỉ bỗng nhiên cảm giác có chuyện không đúng, “Không đúng, chẳng qua là một giấc mộng xuân thôi sao, có đáng tiếc hận như vậy sao? Không phải mỗi ngày mụ và đại gia của mụ đều thích trình diễn màn chân nhân thanh tú sao?”

Diêu Tinh Tinh giận dữ mắng mỏ cô: “Mụ không biết thứ gì gọi là đặc sắc sao? Còn nữa mụ mới hàng ngày chân nhân thanh tú đấy! Hai chúng tôi không có dung tục như thế!”

Tiền Phỉ nghe thấy dở khóc dở cười hỏi Diêu Tinh Tinh: “Mụ nói tôi nghe xem, sao lại nằm mơ thấy loại mộng này rồi?”

Diêu Tinh Tinh quả quyết nói cho cô biết: “Mụ là thiếu đàn ông đấy, quá khát khao rồi! Tranh thủ thời gian tìm tên nào đó mà giải tỏa đi!”

Tiền Phỉ bi thương mà rống lên một tiếng “Biến”, rồi cúp điện thoại!”

Cô vừa nhìn điện thoại, thì ra đã là giữa trưa rồi. Cô đứng lên rửa mặt, ra khỏi phòng. Lý Diệc Phi cũng đã thức dậy, ở phòng khách xem TV, tiếng TV cũng không lớn lắm.

Bỗng nhiên trong lòng Tiền Phỉ có chút run sợ, đôi má nóng lên.

Vừa rồi trong phòng cô nội dung cuộc điện thoại của cô và Diêu Tinh Tinh, không phải tên này cũng nghe được chứ?!

Cô hắng giọng, ra vẻ trấn định hỏi Lý Diệc Phi: “Chú xem TV từ lúc nào vậy?”

Lý Diệc phi không quay lại, nhìn thẳng vào màn hình TV nói: “Vừa mới.”

Tiền Phỉ “À” một tiếng, trong lòng khẽ thả lỏng.

“Trưa nay chú muốn ăn gì không?” Cô vừa mở cửa tủ lạnh vừa hỏi Lý Diệc Phi.

“Có gì thì ăn nấy thôi.”

Cô quay đầu lại, “Sao hôm nay chú lại nói chuyện dễ nghe như vậy…nói…”

Giọng của cô dần dần nhỏ lại.

Bởi vì cô thấy ánh mắt Lý Diệc Phi nhìn cô là lạ,

Mặt của cô thoáng cai lại như bị phỏng (ý là nóng bừng lên).

“Vừa rồi anh có nghe thấy tôi nói chuyện điện thoại vậy không hả!?” Cô run run hỏi.

Lý Diệc Phi mặt không biểu tình mà nhìn cô, “Nếu như tôi nói tôi không có, cô tin sao?”

Chân Tiền Phỉ mềm nhũn, vịn tủ lạnh, khó khăn lắm mới đứng lại được, run run nói: “Tôi tin! Hơn nữa anh cũng nên tin! Thật sự anh không nghe thấy tôi nói chuyện điện thoại! Không, thật ra tôi vốn không hề nói chuyện điện thoại, tất cả đều là ảo giác!” Cô nói xong cũng lảo đảo như đà đều chạy về phòng đóng chặt cửa phòng.

Lý Diệc Phi nhìn cửa phòng cô đóng chặt, có chút nghiến răng nghiến lợi.

Không riêng ngày hôm qua khi anh đang có nụ hôn sung sướng đến tận xương tủy mà ngủ mất, hôm nay thế mà còn quên hết những việc này đi! Cô lại còn cho rằng đó chỉ là một giấc mộng xuân cùng tên mãnh nam nào đó.

Bỗng nhiên anh cảm thấy lúc năm giờ sáng mình ngủ dậy, sau đó ra phòng khách xem tivi, lại sợ đánh thức cô lại cho nhỏ tiếng để, giờ cảm thấy quá không đáng giá rồi!