Sau khi xuất viện, Khang Chước không quay về nhà mình mà đến thẳng nhà của Quyền Hoa Thần, hiện tại cậu không thể rời khỏi Quyền Hoa Thần quá lâu. Bởi vì từng bị bắt cóc đồng thời bị tổn thương tuyến thể, cậu đã xuất hiện một vài vấn đề tâm lý. Nếu như trong thời gian dài không nhìn thấy Quyền Hoa Thần, cậu sẽ sinh ra phản ứng lo âu nghiêm trọng, cho nên Quyền Hoa Thần đi đâu cũng mang cậu theo.
Còn hai tuần nữa là đến Tết Nguyên đán, Quyền Hoa Thần phải gấp rút làm vài việc. Cũng may chi nhánh của Toàn Hòa ở nước D đã đi vào quỹ đạo, không cần Quyền Hoa Thần trực tiếp nhúng tay vào làm, hắn có thể ở lại luôn trong nước.
Chẳng qua, rất nhanh thôi chi nhánh không còn được gọi là chi nhánh nữa, công ty này sắp tách khỏi Toàn Hòa, hoàn toàn thuộc sở hữu của Quyền Hoa Thần.
Giống như những gì Quyền Hoa Thần đã nói với Quyền Tiêu trong bệnh viện lúc trước, hắn muốn cắt đứt quan hệ với Quyền Tiêu và Toàn Hòa.
Đến nước D mở chi nhánh vốn là cái cớ để Quyền Tiêu đuổi Quyền Hoa Thần đi, làm tốt hay tệ thì Quyền Tiêu cũng không quan tâm. Nhưng đây quả thật là tâm huyết của một mình Quyền Hoa Thần, hắn có lý do chính đáng lấy nó đi khỏi Toàn Hòa.
Đối với những cống hiến của Quyền Hoa Thần trong Toàn Hòa suốt nhiều năm qua đã không thể định lượng được bằng một số tiền cụ thể. Vậy nên hắn thẳng thắn không muốn thứ gì cả, chỉ yêu cầu thu hồi toàn bộ dự án mà hắn hợp tác với phòng thí nghiệm của Lưu Minh, vả lại sẽ không chia sẻ thành quả cho Toàn Hòa, và Quyền Tiêu đã đồng ý.
Vì thế hai tuần trước Tết Nguyên đán, Quyền Hoa Thần phải ở lại tổng công ty Toàn Hòa bàn giao công việc, đương nhiên, mang cả Khang Chước theo.
Quyền Hoa Thần bàn công việc cũng không né tránh Khang Chước, trong văn phòng có người đến kẻ đi, Khang Chước yên lặng ngồi trên sô pha mở máy tính bảng đọc báo, chỉ là trong suốt quá trình này, cậu sẽ bị dòm ngó bởi đủ loại ánh mắt tò mò.
Bây giờ bản thân Khang Chước không thể ngửi thấy pheromone, nhưng mỗi một Alpha và Omega ra vào văn phòng của Quyền Hoa Thần đều ngửi được pheromone hương rượu Brandy nồng đậm trên người cậu.
Bên ngoài văn phòng tất cả mọi người đều đang cười, nói cây cổ thụ Quyền Hoa Thần nở hoa rồi, không dễ gì mới tìm được một bé bạn trai xinh đẹp, dục vọng chiếm hữu thực sự quá mãnh liệt.
Sắp được nghỉ lễ, trong công ty chẳng có được mấy người có tâm tư làm việc nghiêm túc, chưa đến một giờ, tin tức Quyền Hoa Thần mang theo một bé Omega con lai đến công ty đã truyền ra.
Quyền Hoa Thần luôn là một Alpha độc thân hoàng kim trong Toàn Hòa, năng lực làm việc mạnh mẽ, chững chạc đẹp trai thì không nói, lại còn đặc biệt giữ mình trong sạch. Ba năm trước hắn rời khỏi tổng công ty đến nước D làm cho tất cả mọi người đều vô cùng tiếc nuối. Lần này về nước chưa được bao lâu đã khoe khoang dẫn người đến công ty, tất cả mọi người đều thức tỉnh tinh thần hóng chuyện, muốn biết rốt cuộc là Omega như thế nào đã bắt được sếp Quyền nhỏ.
Để có thể nhìn thấy Khang Chước một chút, rất nhiều người đều tranh nhau đưa văn kiện cho Quyền Hoa Thần, đến cả ban quản lý bình thường không có giao hảo gì với Quyền Hoa Thần cũng đến văn phòng của hắn hỏi mấy câu.
Trong công ty có một vài người già đã biết Khang Chước, cũng loáng thoáng nghe nói qua chuyện yêu đương của Khang Chước với con trai của Quyền Tiêu là Doãn Đông Phàm. Nhưng Quyền Hoa Thần lại công khai mang người đến công ty, còn bao bọc quanh cậu một tầng pheromone của mình, khiến cho bọn họ không còn chắc nữa.
Sao Quyền Hoa Thần có thể không biết suy nghĩ của bọn họ được, hắn muốn thoải mái mang Khang Chước đến đây để cho tất cả mọi người nhìn thấy. Khang Chước là Omega của hắn, còn Doãn Đông Phàm là cái đếch gì chứ.
Hơn nữa Khang Chước mặt nào cũng tốt, để người khác nhìn một chút cũng không phải không được.
Tư duy này tương tự như một nhà sưu tập đột nhiên có được báu vật hiếm có, xuất phát từ tâm lý đắc ý khoe khoang nào đó, thỉnh thoảng lấy ra triển lãm cho người ngoài xem, để thỏa mãn lòng hư vinh dư thừa của mình.
Khang Chước không biết rõ nội tình, nhìn thấy ánh mắt dò xét của mọi người còn cho rằng mình quấy rầy công việc của bọn họ. Cậu chỉ sợ nghe phải một số cơ mật của công ty thì không hay, đành trốn vào phòng nghỉ nhỏ trong phòng làm việc của Quyền Hoa Thần.
Cho nên sau đó, những người đến văn phòng tìm Quyền Hoa Thần cũng không thấy cậu đâu. Một đám người vây quanh bên ngoài chỉ trỏ, lên án dục vọng chiếm hữu biến thái của Quyền Hoa Thần, ngay cả nhìn cũng không cho người ta nhìn.
Buổi chiều trước khi tan tầm, Quyền Hoa Thần bị kéo đi mở một cuộc họp ngắn, nói là một cuộc họp ngắn nhưng họp liền hai tiếng đồng hồ, đến lúc tan họp nhóm nhân viên không khỏi than trời kêu đất.
Trong lòng Quyền Hoa Thần vẫn nhớ tới Khang Chước, lúc quay về văn phòng hắn phát hiện Omega đã ngủ thiếp đi trên giường trong phòng nghỉ, cậu co tròn người lại trông vô cùng bất an.
Quyền Hoa Thần đứng ở bên giường nhìn cậu một lúc, sau đó hắn nhẹ nhàng đẩy cổ áo cậu ra kiểm tra tuyến thể của cậu, những lỗ kim còn mới trên đó làm hắn đau nhói.
Trong khoảng thời gian này Lưu Mạc không cho Khang Chước dùng thuốc, một mặt là không có sẵn thuốc điều trị triệu chứng trực tiếp, một mặt là ông và Lưu Minh đều hy vọng tuyến thể của Khang Chước có thể tự chuyển hóa chất kết dính phân tử.
Bởi vì ban đầu trong quá trình nghiên cứu thuốc ức chế kiểu mới (PMA), hiệu quả mong muốn là sau khi các triệu chứng phát tình chấm dứt, tuyến thể của Omega có thể chuyển hóa PMA mà không ảnh hưởng đến hiệu quả của lần đánh dấu bình thường kế tiếp.
Khang Chước là Omega đầu tiên sử dụng PMA lâm sàng, nếu như sau khi dùng thuốc tuyến thể của cậu mất đi chức năng tuyến thể vĩnh viễn, xét theo mức độ tiếp cận rộng hơn mà nói, PMA chính là một thất bại, nhóm của Lưu Minh sẽ phải đánh giá lại tính khả thi của PMA.
Vì vậy, kế hoạch điều trị ban đầu chủ yếu là xoa bóp bên ngoài, thỉnh thoảng châm cứu sẽ được bổ sung thêm vào, thúc đẩy lưu thông máu ở tuyến thể.
Dù sao tuyến thể của Khang Chước vẫn chưa hoàn toàn bị hoại tử, đương nhiên châm cứu ở bộ phận mẫn cảm yếu ớt như vậy sẽ cực kỳ đau đớn. Nhưng Khang Chước lại không kêu rên một tiếng nào, cùng lắm sau đó cậu chỉ rơi hai giọt nước mắt trong ngực của Quyền Hoa Thần.
Mà ngoài vấn đề tuyến thể, Khang Chước còn mất đi cơ hội sang nước D trao đổi học tập, bởi vì cậu cần phải ở lại trong nước để tiếp nhận điều trị và theo dõi.
Lưu Minh và Quyền Hoa Thần đều an ủi cậu, với năng lực của cậu thì đến nước D trao đổi chỉ là chuyện sớm muộn, sau này còn rất nhiều cơ hội. Nhưng Khang Chước vẫn sa sút tinh thần một thời gian. Quyền Hoa Thần phát hiện có một lần cậu ngẩn người nhìn chằm chằm vào giấy xin nghỉ phép mà Lưu Minh ký cho mình, không biết là đang nghĩ gì.
Cảm giác có người đang vuốt ve sau gáy mình, Khang Chước nhanh chóng tỉnh lại, sau khi nhìn thấy Quyền Hoa Thần cậu vô thức vươn tay muốn ôm hắn.
Quyền Hoa Thần bèn ôm cậu lên, để cậu ngồi trên đùi mình rồi hôn môi, hôn cho đến khi hô hấp của cả hai trở nên dồn dập.
“Em muốn về nhà ăn cơm không?”
Khang Chước lắc đầu, cậu mới tỉnh ngủ, vẫn chưa đói lắm, cậu vùi đầu vào hõm vai của Quyền Hoa Thần, lúc lâu sau mới nói: “Buổi chiều dì Tiểu có đưa đồ ăn cho em.”
Quyền Hoa Thần căng thẳng: “Chị ấy đã nói gì với em?”
“Không gì cả.” Khang Chước vòng tay qua cổ Quyền Hoa Thần, đưa tay vuốt lưng hắn hai cái, giống như đang vuốt lông cho hổ, “Bản thân dì không tới, nhờ người khác mang qua. Một hộp cá cơm khô và một cốc trà sữa, em uống hết trà sữa rồi, còn cá khô để lại cho anh một nửa.”
Thần kinh vốn đang căng thẳng của Quyền Hoa Thần lập tức thả lỏng, hắn bật cười vì phản ứng thái quá của mình: “Vậy à, câu nói kia nói như thế nào nhỉ, ‘trẻ em không ăn cơm, quá nửa là ăn nhiều đồ ăn vặt’, buổi tối tôi nấu cơm cho em cũng không muốn ăn sao?”
“Muốn ăn.”
“Giờ về nhà chứ?”
“Dạ.”
Trong khoảng thời gian này Quyền Hoa Thần vẫn tránh nhắc tới Doãn Đông Phàm và Quyền Tiêu, cũng không cho Quyền Tiêu gặp Khang Chước. Hắn sợ Khang Chước nhớ tới điều gì đó lại xuất hiện phản ứng căng thẳng, nhưng hiện tại chính cậu chủ động nói ra, Quyền Hoa Thần nhận tiện muốn hỏi thêm mấy câu.
“Em có muốn gặp Quyền Tiêu không?” Lúc ăn cơm, Quyền Hoa Thần hỏi Khang Chước, “Tôi sợ em gặp chị ấy lại khó chịu, vẫn không cho chị ấy đến.”
Hàng mi thật dài của Khang Chước rũ xuống: “Có thể gặp, dì cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy mà.”
Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Quyền Hoa Thần, ngập ngừng hỏi: “Doãn Đông Phàm… bây giờ sao rồi?”
Quyền Hoa Thần quan sát vẻ mặt của Khang Chước, biết cậu đang từng bước khôi phục.
Khang Chước có thể chủ động đề cập tới chuyện này, đại biểu cho việc cậu đã có thể tiếp nhận đoạn quá khứ kia, cho dù cậu vẫn không thể vượt qua một số chướng ngại tâm lý nào đó.
“Tạm giam ba tháng, hủy bỏ tư cách sinh viên đại học B.”
Quyền Hoa Thần đã xem qua phán quyết của tòa án, vấn đề của Doãn Đông Phàm không chỉ là lợi dụng ký hiệu để dụ dỗ Omega thực hiện tội ác, mà còn tiến hành ngược đãi Omega cả về thể xác lẫn tinh thần sau khi đánh dấu. Dữ liệu trong thang đo đánh giá sức khỏe tâm thần Omega của Tô Vân Tường rất tệ.
Cho dù những lời Doãn Đông Phàm nói ra trong quán bar không có ý đồ phạm tội chủ quan, thì sự giễu cợt và cố ý bỏ mặc của y dành cho Tô Vân Tường cùng với việc ngược đãi thân thể đều là nguyên nhân chính dẫn đến tội ác của Tô Vân Tường. Nếu không phải Doãn Kiệt cầu xin Khang Thế Thành thương tình, thì Doãn Đông Phàm sẽ bị xử nặng hơn, trực tiếp vào tù.
Quyền Hoa Thần không muốn buông tha y dễ dàng như vậy, hắn đã tiết lộ cho đại học B một vài tin tức, để Doãn Đông Phàm không thể học tiếp đại học.
Về phần Tô Vân Tường và ba tên tội phạm bắt cóc, Khang Thế Thành đã đích thân theo dõi phiên xử của bọn họ, Quyền Hoa Thần vô cùng yên tâm.
“À…” Khang Chước đáp lại một tiếng, xem ra vẫn còn có tâm sự, nhưng cậu không truy hỏi gì nữa.
Bữa cơm tất niên vẫn ăn tại nhà hàng năm ngoái, chỉ có điều năm nay trên bàn cơm còn có thêm hai người — Quyền Hoa Thần và Chu Viện.
Chu Viện luôn nhớ mong Khang Chước, bà không quay lại nước D từ lúc trở về thăm cậu. Tuy rằng bà sợ quấy rầy Khang Chước nghỉ ngơi nên không thường xuyên xuất hiện, nhưng ba bữa cơm Khang Chước ăn suốt mấy ngày nằm viện đều do chính tay bà làm.
Vốn dĩ bà cũng muốn mời Khang Chước và Khang Thế Thành đến nhà dùng bữa cơm tất niên, lại sợ quá đường đột nên đã bảo Quyền Hoa Thần đi hỏi ý kiến của Khang Thế Thành. Khang Thế Thành đã quen là người ra quyết định, ông nhớ rõ Khang Chước rất hài lòng với bữa cơm tất niên năm ngoái, trực tiếp quyết định cả bốn người cùng đến nhà hàng.
Đây không phải là lần đầu tiên bốn người bọn họ ngồi ăn cơm cùng nhau, nhưng Khang Thế Thành không phải người nói nhiều, Khang Chước lại vừa trải qua một trận tai bay vạ gió. Chu Viện lo lắng bầu không khí trong bữa cơm tất niên sẽ trầm xuống, bà liền bảo Quyền Hoa Thần mang theo Lazzy tới.
Quả nhiên Khang Chước nhìn thấy Lazzy lông vàng rất vui vẻ, một người một chó ngồi xổm ôm nhau ở cửa khách sạn.
Chu Viện thấy Khang Chước thích thú cưng như vậy, lập tức nổi lên tâm tư, bà lấy thú cưng làm điểm khởi đầu trên bàn cơm, chẳng bao lâu đã chuyện trò sôi nổi với Khang Chước.
“Lazzy là con của con Golden cưng bên hàng xóm nhà dì, họ cho nhà dì một con, chắc Hoa Thần đã từng nói chuyện này với con rồi đúng chứ? Nhưng chó lớn hiếu động lắm, thân thể dì không đuổi kịp nó, Hoa Thần bèn mang đi. Nhưng mang đi rồi một mình dì lại thấy trống vắng, muốn nuôi một con mèo nhỏ. Lúc trước dì nhìn trúng mấy con mèo con ở trại mèo, Tiểu Chước con chọn giúp dì…”
Chu Viện cho Khang Chước xem ảnh và video lưu trữ trong điện thoại của mình, bên trong đều là mèo con đáng yêu, con nào con nấy đều đang kêu méo méo.
Khang Chước lập tức bị những con mèo nhỏ kia mê hoặc, đôi mắt tro xám của cậu mở to tròn tròn, bản thân cậu trông cũng giống một con vật nhỏ ngây thơ. Cậu vừa đưa tay xoa đầu Lazzy, vừa thò đầu nhìn vào điện thoại của Chu Viện, chọn lựa vô cùng nghiêm túc.
Cậu và Chu Viện ngồi rất gần nhau, nhưng Chu Viện chỉ ngửi được mùi thuốc mỡ thoang thoảng trên người cậu, không ngửi được chút mùi pheromone hoa nhài nào cả. Bà nhớ đứa nhỏ này đã mất mẹ từ nhỏ, quanh năm sống dưới mái hiên nhà người khác, kết quả lại phải chịu loại tội này. Càng nghĩ càng buồn, bà sờ sờ lên mái tóc mềm mại của Khang Chước, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Thế nào? Con thích con mèo nhỏ nào?”
Khang Chước không nhận ra cảm xúc của Chu Viện đã thay đổi, cậu chỉ là bị động tác thân mật của Chu Viện làm cho có chút thẹn thùng: “Mấy con này đều rất đáng yêu.” Khang Chước ngẩng đầu, phát hiện hai Alpha trên bàn đều không thấy đâu.
Khang Thế Thành và Quyền Hoa Thần đã ra ngoài hút thuốc.
Sau khi trải qua tai nạn của Khang Chước, hai Alpha này đã trở nên vô cùng ăn ý, Khang Thế Thành chỉ cần liếc mắt nhìn qua là biết Quyền Hoa Thần có chuyện muốn nói với mình.
“Dạo gần đây Khang Chước điều trị thế nào rồi?” Khang Thế Thành mượn lửa của Quyền Hoa Thần châm thuốc.
Tất cả phương án điều trị của Khang Chước đều sẽ được Quyền Hoa Thần gửi cho Khang Thế Thành một bản để ông xem qua. Không phải là ông không biết tình huống gần đây của Khang Chước, chỉ là vấn đề ông muốn hỏi không tiện nói ra miệng.
Vì vậy, Quyền Hoa Thần nói: “Điều trị duy trì không có hiệu quả lắm, năm sau chuẩn bị dùng thuốc. Nhưng dù kết quả như thế nào, con sẽ luôn ở bên em ấy.”
Lời này cũng không thể làm cho Khang Thế Thành hoàn toàn hài lòng, ông suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định nói thẳng: “Anh và tôi đều là Alpha, có vài lời không cần phải giấu giếm. Nếu tuyến thể của Khang Chước vẫn không thể hồi phục, hoặc nghiêm trọng hơn, nó sẽ bị cắt bỏ tuyến thể, biến thành Beta, anh…”
Quyền Hoa Thần vân vê điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, nở nụ cười: “Ba, trước không nói đến tỉnh yêu AB thời nay đã không còn là chuyện gì mới mẻ, con ở bên Khang Chước cũng không phải là ham muốn tuyến thể của em ấy. Có thể đánh dấu thì là tốt nhất, mà nếu như không thể thì cũng không sao. Ba chắc hẳn còn hiểu rõ hơn con, kỳ nhạy cảm của Alpha cũng đâu khó chịu đựng lắm đâu.”
“Con biết ba không yên lòng về con, đây cũng là tâm lý chung của con ngườ. Dù sao con lớn hơn Khang Chước nhiều tuổi như vậy, đã chiếm lợi thế rất nhiều rồi, cho nên con đã nhờ luật sư soạn xong thỏa thuận trước hôn nhân. Chỉ cần con và Khang Chước ly hôn, con tự nguyện ra đi tay trắng, toàn bộ tài sản đều để lại cho em ấy. Đương nhiên, đây chỉ là một sự bảo đảm cho Khang Chước. Ba cũng biết con rất vất vả mới theo đuổi được em ấy, sao nỡ xa cách em ấy được đây. Con chỉ hy vọng mấy năm sau em ấy không ghét bỏ con…”
Quyền Hoa Thần cô đơn hút thuốc, Khang Thế Thành tạm thời không nói tiếp. Ông đã quen dùng uy nghiêm của cấp trên tạo áp lực và cưỡng ép, nhưng trước mắt ông lại hiện lên dáng vẻ Quyền Hoa Thần túc trực cả đêm chăm sóc Khang Chước trong bệnh viện. Hắn còn tận tâm hơn người ba là Khang Thế Thành không biết bao nhiêu lần. Khang Thế Thành muốn uy hiếp hắn mấy câu lại có phần quá đáng, nhưng muốn ông cúi đầu tỏ ra yếu thế thì Khang Thế Thành cũng không làm được.
Cũng may Quyền Hoa Thần bắc cho ông một bậc thang đi xuống: “Tuy nói ba không tin lời hứa của con, nhưng con cũng không ngại nói ba nghe những lời này. Chỉ cần Quyền Hoa Thần con còn sống trên đời này một ngày, con sẽ dốc hết sức mình để em ấy khỏe mạnh và vui vẻ, để em ấy làm được tất cả chuyện em ấy muốn làm. Chúng con sẽ rất hạnh phúc.”
“Vậy thì tốt.” Khang Thế Thành không có gì muốn nói nữa.
Thực ra trong khoảnh khắc vừa rồi, ông muốn nói với Quyền Hoa Thần rằng “Tôi giao Khang Chước cho anh”, nhưng vừa nghĩ đến việc ông làm ba, mà cho tới bây giờ chưa từng chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, nào có tư cách nói chuyện “giao phó”, vì thế ông cũng chỉ có thể lặng lẽ hút thuốc.
Lúc này, tiếng chó sủa vang đến từ đằng xa, kế tiếp là tiếng của nhân viên phục vụ dặn dò ai đó hãy trông coi thú cưng của mình. Hai Alpha đứng hút thuốc ở cửa sổ không hẹn mà cùng dập tắt điếu thuốc, một trước một sau đi ra từ trong góc.
Khang Thế Thành đi theo phía sau Quyền Hoa Thần, nhìn hắn nói với nhân viên phục vụ vài câu, sau đó nắm lấy dây dắt chó đồng thời nhéo nhéo mặt Khang Chước. Khang Chước cười rộ lên với hắn, cậu chưa từng ỷ lại và thả lỏng như thế khi ở cùng Khang Thế Thành.
“Sao lâu như vậy mà hai người vẫn chưa quay lại? Mì sắp trương hết lên rồi.”
Chu Viện cũng đi ra khỏi phòng bao, bà quấn lên người chiếc áo choàng màu đỏ thẫm, ngoài miệng thì đang phàn nàn nhưng ánh mắt lại tràn đầy quan tâm. Bà ngửi được mùi thuốc lá trên người Quyền Hoa Thần, nhíu mày quở trách mấy câu, Khang Chước đứng ở một bên xem kịch cười trộm, trước khi vào cửa cậu xoay người vẫy tay với Khang Thế Thành: “Ba, mau lên.”
Nét cười bên môi dần dần hiện lên trên khóe miệng Khang Thế Thành, một vài thứ đè nặng trong lòng đã biến mất, ông bước nhanh hơn, đi về phía ánh đèn ấm áp kia.
“Tới đây.”