Chuông Gió

Quyển 4 - Chương 32




Giữa khoảng không hỗn độn, cả thế giới ngập tràn tiếng nước.

Lách tách lách tách, là tiếng nước mưa nhỏ giọt từ măng đá trên đỉnh xuống.

Ào ào ào ào, là tiếng dòng nước lưu động bên dưới thủy đạo đen kịt.

Ùng ục ùng ục, là tiếng nước quay cuồng trong quan tài đá nơi Vưu Tư đang đầm mình.

Quý Đường Đường chậm rãi tỉnh lại.

Bên dưới là mặt đá lạnh lẽo, hơi lạnh thấm qua da thịt lan tỏa ra khắp nơi, toàn thân đều lạnh, phía sau là uan tài đá, thân thể Vưu Tư chìm nổi dưới dòng nước, cửa động có một hàng rào sắt, dựng ngang dựng dọc, biến cái động này trở thành một tòa ngục giam, qua song sắt, có thể nhìn thấy Thịnh Cẩm Như đang ngồi xếp bằng ở bên ngoài, bất ngờ là tay bà ta không cầm tẩu thuốc mà là một chuỗi hạt gỗ tử đàn, có lẽ là do đã ma sát nhiều lần, viên nào cũng đen kịt sáng bóng.

Thứ này có lẽ chính là108 viên Phật châu chăng, nghe nói là để cầu chứng 108 pháp Tam Muội, chặt đứt quá khứ, hiện tại, vị lai, đoạn trừ đi 108 thứ phiền não của con người, lẽ nào không ngừng lần tràng hạt, lẩm nhẩm giống như Thịnh Cẩm Như, thì mọi phiền não phải đối mặt, mọi tội lỗi đã gây ra có thể thực sự tiêu trừ hay sao?

Phản ứng đầu tiên của Quý Đường Đường là cười nhạt.

Thịnh Cẩm Như dừng tay lại, bà ta mở mắt nhìn Quý Đường Đường: "Con tỉnh rồi?"

"Con còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?"

Dường như là nhớ, lại dường như không nhớ gì cả, Quý Đường Đường không muốn nghĩ nữa.

"Tiểu Hạ, con vừa giết một người nhà họ Thịnh."

Có chuyện này ư, hình như là có, dưới cơn thịnh nộ cực đoan, hình như cô đã quăng một người phụ nữ ra, chẳng lẽ thân thể cô ta làm từ sứ, quăng một cái là vỡ?

Quý Đường Đường vậy mà lại không hề có cảm giác áy náy, cô cảm thấy mình đã triệt để không quan tâm: "Trả Nhạc Phong lại cho tôi."

"Tiểu Hạ..."

"Tên tôi không phải Tiểu Hạ, tôi không mang họ Thịnh, tôi là Quý Đường Đường, Nhạc Phong gọi tôi là Đường Đường, trả Nhạc Phong lại cho tôi."

Thịnh Cẩm Như nhìn cô chằm chằm, Quý Đường Đường nhìn lại bà ta, sau mấy giây, Thịnh Cẩm Như bỗng trở nên không được tự nhiên, bà ta tránh khỏi tầm mắt của Quý Đường Đường.

"Tiểu Hạ, đã quá nửa đêm rồi, trước lúc mặt trời mọc, Nhạc Phong đã bị người nhà họ Tần đua đi, phải chết, hiện giờ cũng đã chết rồi. Con còn nhớ trước khi ta đưa con vào trong động, có một người đến thì thầm với ta chứ, chính là lúc đó."

Chính vào lúc đó, ha, chính là lúc đó, cô nhớ rõ một khắc thì thầm kia, biểu cảm của Thịnh Cẩm Như như trút bỏ được một gánh nặng, thì ra là vào lúc đó, không phải giữa những người yêu nhau sẽ có cảm ứng tâm linh hay sao, khi đó, sao cô không phát hiện ra bất cứ điều gì cơ chứ? Lúc đó, cô thậm chí còn cảm kích nắm lấy tay Thịnh Cẩm Như, đôi bàn tay ghê tởm, cô hẳn là bẻ gãy cái tay kia đi mới đúng.

"Tiểu Hạ..."

Quý Đường Đường đột nhiên nổi giận, gần như phát điên gào lên: "Tôi đã nói rồi, tên tôi không phải Tiểu Hạ, tôi là Quý Đường Đường!"

Thịnh Cẩm Như thở dài, trầm mặc một lúc, thuận theo ý cô nói: "Đường Đường, ta biết nhất thời con không tiếp thu được chuyện này, nghe lời bà ngoại, tất cả rồi sẽ qua thôi."

Quý Đường Đường ngậm nước mắt cười phá lên, huyết sắc trong mắt cô còn chưa rút đi, nước mắt rơi xuống tựa như từng hạt từng hạt huyết châu, cô nhìn chằm chằm Thịnh Cẩm Như, gằn từng chữ.

"Sẽ không bao giờ qua, người yêu tôi, kẻ hại tôi, tôi sẽ ghi nhớ cả đời, ngày nào đó quên mất, tôi sẽ lấy dao khắc vào da thịt, khắc vào xương cốt, ngày ngày nhìn nó, ngày ngày nhắc nhở, không thể quên được, cả đời cũng không quên được."

Thịnh Cẩm Như trầm mặc.

Từ khi Quý Đường Đường trở lại Bát Vạn đại sơn tới giờ, bà luôn có ảo ảnh, nhìn con bé thành Bình Tử, giờ nhìn lại, nó thực sự không giống Bình Tư lắm, chẳng lẽ là giống gã đàn ông nhà họ Tần kia nhiều hơn?

Bình Tử là người dịu dàng điềm đạm, đa sầu đa cảm, làm việc do dự, luôn cần người khác giúp nó quyết định, Thịnh Hạ lại khác, yêu hận mạnh mẽ ngoài dự đoán của người khác, việc nó đã quyết rồi, sẽ kiên định đến bướng bỉnh, ngoại trừ tướng mạo, trên người nó gần như không tìm thấy bóng dáng của Bình Tử.

Sau một khoảng im lặng thật dài, Quý Đường Đường bỗng nhiên cử động, cô thò tay vào trong túi, dường như đang lục lọi thứ gì, Thịnh Cẩm Như đoán được cô muốn làm gì, nhưng bà ta không muốn thừa nhận, bà ta vội vàng mở miệng, dường như muốn dời lực chú ý của cô, ngăn cản chuyện đó xảy ra: "Tiểu Hạ, con như phát điên xông vào, đánh bay vài người, uy lực của Lộ linh quả thực rất lớn, thế nhưng con đừng quên, ở đây là Bát Vạn đại sơn, là địa bàn của Thịnh gia, Cửu Linh tề tựu có thể áp chế Lộ Linh, hơn nữa, con vẫn chưa được chữa trị hoàn toàn, càng về sau càng không ổn, cứ co giật mãi... nên ta mới giam con lại..."

Bà ta dừng lại, bà ta nhìn thấy Quý Đường Đường lấy Quỷ trảo ra.

Năm cây, vuốt Quỷ của Tần gia, lúc Quý Đường Đường ngất đi bà ta đã lục soát cả người cô, đã nhìn thấy, nhưng không thu lại, còn để lại chỗ cũ cho cô, trong nội tâm, bà ta còn giữ một chút hy vọng cuối cùng, nếu còn lại chút tình thân, Thịnh Hạ sẽ không dùng Quỷ trảo với chính bà ngoại của mình.

"Tiểu Hạ, ta là bà ngoại của con."

Quý Đường Đường cười rộ lên, tựa như nghe thấy câu chuyện nực cười nhất trên thế gian này: "Phải, người giết mẹ tôi, còn là cha của tôi đấy, bà là bà ngoại tôi, bà có liên hệ máu mủ với tôi thì có thể hại Nhạc Phong ư? Trong lòng tôi, Nhạc Phong mới là người thân duy nhất. Các người, người hại tôi, kẻ gài bẫy, cuối cùng còn quay ra nói chuyện tình thân với tôi, đều coi tôi là kẻ đần phải không?"

Cô vung tay lên, ra sức cào về hướng hàng rào sắt, lòng bàn tay bắt phải không khí không cầm được, mà hàng rào sắt lại không nhúc nhích chút nào.

Quý Đường Đường không tỏ ra quá kinh ngạc, khi ra tay, cô ít nhiều cũng đoán được, thời gian cô hôn mê lâu như vậy, một người cẩn thận như Thịnh Cẩm Như, sao có thể cho phép vuốt Quỷ tiếp tục tồn tại trên người cô.

Chỉ là ít nhiều cũng là một hy vọng, một con đường, một con át chủ bài cuối cùng.

Thì ra, hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ.

Quý Đường Đường không nói gì, cô nằm lại xuống đất, nước mắt giàn giụa, da mặt nóng hầm hập dán lên mặt đất lạnh như băng có chút kích thích từ bên ngoài vừa đau đớn lại vừa thoải mái, cô vô cùng muốn có một chiếc chăn, mặt đá quá gồ ghề cứng rắn, không thể mang lại cho cô bất cứ sự an ủi bù đắp nỗi trống rỗng nào, cô nhớ Nhạc Phong, lại không thể nghĩ về anh, cô sợ mình sẽ tưởng tượng đến những hình ảnh tàn khốc đó mà sụp đổ, vào thời khắc này, có thể để đầu óc trống rỗng thì tốt biết bao, chỉ còn lại cái hộp sọ rỗng không thì tốt, tuy sẽ không biết vui sướng, nhưng vĩnh viễn sẽ không còn đau khổ nữa.

Cô đột nhiên nhỏm người dậy, cởi áo khoác ra, vo lại thành một quả cầu nhỏ, nằm xuống ôm chặt vào trong lòng, tuy không to bằng cái chăn nhưng ít ra cũng là thứ có thể ôm tới ôm lui được, cô tưởng tượng rằng đây không phải là một cái áo khoác mà là một vật cưng nhỏ bé, một người bạn có thể ở bên cạnh cô trong lúc cô tuyệt vọng, dưới cái ôm ấm áp của cô, cái áo dương như cũng có chút độ ấm, thật tốt, thật ấm áp.

"Tiểu Hạ, con có biết vì người người của Tần gia không dám đến động đá vôi không? Con mới chỉ nhìn thấy chín loại chuông ở âm trận, con không biết trên núi này, chia ra chín phương hướng, cũng đồng thời chôn chín loại chuông, có linh khí tấn công, người họ Tần không vào được, Quỷ Trảo của Tần gia ở trong động đá vôi này cũng không phát huy được tác dụng, lúc đầu trên người con có một nửa là máu của người nhà họ Tần, bà ngoại rất lo còn không vào được, may thay..."

Quý Đường Đường nhẹ giọng ngắt lời bà ta: "Bà ồn quá, để tôi yên tĩnh một lát không được à."

Thịnh Cẩm Như thở dài, thực sự không nói gì một lúc lâu, dòng nước ùng ục xoay vần trong quan tài đá tựa như một khúc nhạc thôi miên, cực độ tiêu hao về tình cảm và thể lực dễ khiến cho người ta sinh ra cảm giác buồn ngủ, Quý Đường Đường chậm rãi nhắm mắt lại, ngay vào lúc cô cảm thấy mình sắp ngủ được, Thịnh Cẩm Như dường như thở dài một tiếng, thì thầm: "Tiểu Hạ, chấp nhận số mệnh đi, đây chính là mệnh của con."

Quý Đường Đường mở mắt: "Tôi không có thứ số mệnh như vậy, bà hại người tôi yêu, lại nói với tôi đây là mệnh của tôi, bà tưởng bà là ai, số mệnh của tôi do bà quyết định?"

"Tiểu Hạ, bà ngoại kể cho con nghe một câu chuyện, nói xong, con sẽ hiểu."

"Không muốn nghe."

"Lỗ tai mọc trên người con, nghe hay không, tùy con."

Sự thù hận sâu đậm và tâm lý phản nghịch khiến Quý Đường Đường cảm thấy bực dọc không gì sánh được, cô vươn tay bịt tai lại, vẫn nghe thấy giọng nói già nua mà lạnh lẽo của Thịnh Cẩm Như.

"Nói từ đâu bây giờ, liên quan đến rất nhiều người, nhất thời không biết nói làm sao, à, nói từ lúc Thạch Đầu báo cho ta biết chuyện Thịnh Ảnh đã chết rồi đi."

"Thạch Đầu lớn hơn con hai tuổi, từ nhỏ đã đẹp trai, lại thông minh, từ lúc đó ta đã nghĩ, nếu Bình Tử sinh con gái, nhất định phải thành một đôi với Thạch Đầu, đúng là không gì thích hợp hơn. Ai ngờ Bình Tử lại bỏ trốn, bên phía Thạch Đầu nhất thời bỏ trốn, sau này lại bàn bạc một hồi, liền quyết định kết đôi với Thịnh Ảnh chi Hóa Thi Linh, lại nói tuổi tác cũng không cách biệt lắm, cũng vô cùng tốt."

"Mẹ con đi rồi, ta không cho phép con gái họ Thịnh đi lại bên ngoài nữa, mọi chuyện đều có ngoại lệ, hơn nữa lão đầu nhà họ Thạch luôn nói với ta, thời đại khác rồi, thế giới bên ngoài cũng khác biệt, bọn trẻ phải đi học thì mới có thể làm ăn ở bên ngoài được, cho nên đám Thạch Đầu đều được ra ngoài đi học, đám Thịnh Ảnh không được ra ngoài, những cũng biết chữ, biết đọc sách, có lúc cũng xem ti vi, biết được bên ngoài trông như thế nào."

Quý Đường Đường chậm rãi bỏ tay xuống.

"Thạch Đầu ra ngoài, tâm lý cũng buông thả, sẽ thích mấy cô gái trẻ chốn phồn hoa, chuyện này trước kia ta đã nghĩ tới, nói thẳng hay ám chỉ cũng đã nhắc nó vài lần, người trẻ tuổi thích chơi bời cũng có thể, đừng nên nghiêm túc, dù sao thân phận cũng khác người, nó bên ngoài tỏ vẻ đồng ý, bên trong hẳn là chẳng để tâm."

"Thịnh Ảnh không đẹp, tính tình cũng không được tốt, lại chôn chân trong núi, không có lắm chiêu trò dụ dỗ như vậy, đương nhiên không đáng yêu như mấy đứa con gái bên ngoài. Thạch Đầu không thích Thịnh Ảnh cũng là chuyện bình thường, nhưng nó không nên to gan như vậy, gài bẫy hãm hại Thịnh Ảnh."

"Nó quay về báo cho ta tin Thịnh Ảnh đã chết, kể là đã gặp con gái của Bình Tử, trong tay con gái Bình Tử có Quỷ trảo, Thịnh Ảnh chết dưới tay Quỷ Tráo, hừ, bà già này đúng là đã già rồi, nhưng đầu óc còn chưa hồ đồ. Thạch Đầu hành sự rất thông minh, không nắm được nhược điểm gì của nó, ta cũng im lặng, không nói gì nó hết."

"Nhưng vì Thịnh Ảnh đã chết, chi Hóa Thi Linh tuyệt tự."

"Tiểu Hạ, hẳn con đã từng nghe nói, Thịnh gia chỉ có đứa bé gái đầu tiên sinh ra mới có thể nắm giữ chuông, sinh nam hay sinh nữ, không phải là chuyện con người có thể nắm bắt được, mỗi một mạch chuông đều có thể đối mặt với nguy cơ tuyệt tự, chuyện này Thạch Đầu khó mà chối bỏ trách nhiệm, nó nhất định phải trả giá đắt."

"Nó họ Thạch, nếu đã bị chọn trúng, vậy thì chỉ có thể cưới con gái nhà họ Thịnh, nó thích Vưu Tư, Vưu Tư vừa hay lại khác họ, không sao, ở Thịnh gia, chuyện này có thể song toàn, ta để Vưu Tư biến thành người họ Thịnh, tiếp nhận truyền thừa của chi Hóa Thi Linh."

Quý Đường Đường cũng không phát giác mình đã ngồi dậy từ bao giờ, yết hầu cô khô khốc, giọng nói có chút khàn khàn: "Thay đổi thế nào?"

Thịnh Hạ có thể yên tĩnh nghe bà kể lại câu chuyện này, Thịnh Cẩm Như càng thấy chua xót, lại có thêm một tia vui mừng: "Vẫn có câu, người nhà nào, chảy máu nhà đó, Vưu Tư không phải là người nhà họ Thịnh, ta phải thanh tẩy nó, cải biến nó, bước đầu tiên, chính là phải rút cạn máu của nó."

Những lời này trực tiếp khiến cho Quý Đường Đường chấn động đến đờ đẫn.

Thịnh Cẩm Như thở dài trong lòng, dường như nhớ đến điều gì, một lần nữa bắt đầu lần tràng hạt trên tay, dường như mỗi một viên đi qua có thể khiến cho tâm tình của bà ta bình tĩnh trở lại: "Con cũng biết rồi, máu chống đỡ toàn bộ sự vận hành của các cơ quan nội tạng trong cơ thể, nếu mất máu quá nhiều, con người sẽ chết, cho nên chỉ có thể đặt cô ta trong cỗ quan tài đá thông nước đã được tổ tiên họ Thịnh chúng ta thêm một phương thuốc bí truyền, đồng thời, từng chút từng chút một, chậm rãi từ cửu khiếu trên người cô ta, đẩy vào máu của chín người chưởng linh hoặc hậu nhân của họ."

Quý Đường Đường cảm thấy như đang nghe nghìn lẻ một đêm: "Nói như bà, là dùng máu của nhà họ Thịnh đổi cho máu trên người cô ấy, đổi xong rồi, cô ấy có thể thành người họ Thịnh ư? Vậy đâu thể được, nhóm máu của mỗi người mỗi khác, không cùng nhóm máu làm sao cô ấy tiếp nhận được? Còn cả..."

Còn cả điều gì, chính cô cũng rối loạn, mệnh đề này vốn đã không thể tồn tại, với y học hiện đại, đích thực là có khái niệm gọi là thay máu toàn thân, nhưng đó là một loại thẩm tách, tuyệt đối không phải là loại rút cạn máu một người như thế này, tiếp đó dẫn máu của người khác vào cơ thể cô ấy, hơn nữa còn là chín loại máu? Toàn bộ quá trình thao tác sẽ không bị cảm nhiễm ư? Không bị bài xích hay sao? Hoàn toàn không có cơ sở!

Không không không, là cô đã suy nghĩ nhiều, luôn dùng khoa và hiện thực để đo lường cách làm của Thịnh gia, bản thân Thịnh gia vốn đã là một sự tồn tại quỷ dị, nếu như nhất định phải giải thích thì nên giải thích việc họ dùng âm trận để chữa lành bệnh tình của cô thế nào đây?

"Máu là một thứ rất kỳ quái, cô ta nếu không tiếp nhận được, sẽ có phản ứng cục bộ hoặc toàn thân, cho nên toàn bộ quá trình chỉ có thể tiến hành trong quan tài đá, dựa vào dòng nước lưu động đã được thêm phương thuốc, giúp cô ta vượt qua quá trình lột xác này.

"Cuối cùng, khi hoàn thành toàn bộ quá trình, cô ta có thể ra khỏi thạch quan, ăn uống, đi lại, nói năng, ngủ nghỉ bình thường."

Đầu óc Quý Đường Đường giờ quá hỗn độn, hoàn toàn không biết làm sao có thể suy xét sự chuyển hoán như vậy: "Sau đó thì sao? Cô ấy sẽ thành người của Thịnh gia? Có thể nắm giữ được chuông nhà họ Thịnh? Có thể bổ khuyết được chỗ trống của Thịnh Ảnh?"

Thịnh Cẩm Như chậm rãi lắc đầu.

"Quá trình trải qua chuyện này vô cùng thống khổ, tựa như phá kén thành bướm, Thịnh gia gọi phương thức này là Điệp Biến. Trên đời này, không có kẻ nào có thể hoàn toàn tiếp nhận được máu của người khác, kiểu gì cũng sẽ có phản ứng khác thường, chín loại máu của Thịnh gia chảy trong người cô ta, nhất định sẽ có một vài bộ phận không có tác dụng hoặc có thể có hại, bộ phận này chậm rãi tích tụ lại, hình thành một vết sẹo trên người cô ta, không hiểu tại sao, vết sẹo này cũng là hình con bướm, màu sắc đen thẫm, chúng ta gọi là bớt Hắc Điệp."

"Có vài người có độ tiếp nhận với máu của Thịnh gia lớn, bớt Hắc Điệp sẽ nhỏ, có người độ tiếp nhận nhỏ, bớt Hắc Điệp sẽ lớn hơn một chút, dù người này vẫn như bình thường nhưng máu trong cơ thể dù sao vẫn không phải của mình, lúc cần vẫn phải đẩy máu mới vào, nếu không có người đẩy máu cho cô ta, máu trong huyết quản cô ta sẽ chậm rãi biến chất, không còn lưu động, cả người sẽ trở nên gầy gò, đen sạm, mất đi sức sống, chờ đến khi máu không còn chảy nữa, cô ta sẽ chết."

Quý Đường Đường cười nhạt: "Cho nên người này cả đời cũng không thể rời khỏi Thịnh gia, nguồn máu của Thịnh gia chính là độc dược ma túy của cô ấy, hít vào sẽ nghiện, rời ra sẽ chết đúng không?"

Thịnh Cẩm Như không trả lời câu hỏi này, vẫn theo tiết tấu của bàn thân tiếp tục câu chuyện kia: "Trừ chuyện đó, bớt Hắc điệp sẽ phát tác theo giờ, có người nói rất đau, rốt cuộc là đau như thế nào ta cũng không biết, nhưng ta đã từng nghe qua, có người quá đau đớn, đã cầm dao cầu xin người khác rọc tấm da lưng liền với vết bớt kia đi."

"Có tác dụng không?"

"Vô dụng, trị ngọn không trị gốc, có một số việc, không phải chỉ rọc đi một miếng da sẹo là có thể giải quyết."

Quý Đường Đường kinh ngạc nhìn về phía Vưu Tư trong quan tài, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu không gì sánh kịp, có nhiều lúc cô cảm thấy mình đã đủ xui xẻo, không ngờ tới Vưu Tư còn thảm hơn cả mình: Vưu Tư đã làm sai chuyện gì, không gì cả, nhưng đã có bao nhiêu thảm kịch khiến người ta giận dữ trút xuống đầu cô ấy, vốn cho là, bị kẻ xấu bắt cóc ở Đôn Hoàng đã là một màn tối tăm nhất rồi, không ngờ tới khói mù đen tối còn theo cô ấy cả đời, trở thành một cái xác không hồn của Thịnh gia, còn cả bệnh tật đau đớn lúc nào cũng như hình như bóng không rời.

Có lẽ một người khi ở trong hoàn cảnh vô cùng bi thảm, muốn an ủi cô ta tốt nhất đừng nên nói "Tất cả sẽ tốt lên", mà là "Vậy có là gì, tôi còn thảm hơn cô", Quý Đường Đường thấy có chút áy náy với Vưu Tư, nhưng cô thừa nhận, những gì Vưu Tư gặp phải khiến cho cô thấy mình còn chưa đi đến đường cùng, chí ít có tay có chân, còn có thể hít thở bình thường.

Cô chợt nhớ tới điều gì, hỏi Thịnh Cẩm Như: "Tôi vừa hỏi bà, cô ấy có thể thành người nhà họ Thịnh hay không, có thể chưởng linh hay không, bà lắc đầu, vậy bà làm như vậy để làm gì?"

Thịnh Cẩm Như không trả lời.

Quý Đường Đường càng thấy kỳ quái, truy vấn: "Làm như vậy là để làm gì?"

Câu trả lời của Thịnh Cẩm Như có chút trúc trắc: "Cô ta không nắm giữ được chuông, cũng không có khả năng có được sức mạnh của nữ nhân họ Thịnh, nhưng sau khi thay máu... cô ta có thể cùng đàn ông họ Thạch sinh ra một đứa con gái có khả năng giữ chuông, hơn nữa chí ít trong vòng ba đời, thai đầu tiên nhất định đều là con gái."

Quý Đường Đường choáng váng: "Gì cơ?"

"Từ lâu, đã có một cách nói, đàn ông nhà họ Thịnh có thể bảo vệ con gái Thịnh gia, đó là ngộ truyền, sự thật là, đàn ông nhà họ Thịnh có thể cùng những cô gái đã được cải tạo như vậy sinh ra người có khả năng chưởng linh..."

Quý Đường Đường rợn cả tóc gáy, giọng nói vì phẫn nộ cùng cực mà run rẩy: "Các người như vậy có khác gì Tần gia luyện Quỷ linh tạo Quỷ thai? Bà có hỏi xem cô ấy đồng ý hay không chưa, các người khiến cô ấy không ra người không ra quỷ, còn có thể sinh ra người được hay sao, đó là quái vật!"

Thịnh Cẩm Như dường như đã sớm đoán được Quý Đường Đường sẽ nói vậy, bà ta trả lời rất bình tĩnh, từng chữ từng chữ như mưa đá đột nhiên dội xuống giữa trời nắng gắt, trong nháy mắt dập tắt cơn phẫn nộ của Quý Đường Đường, thay vào đó là lạnh lẽo và kinh hoàng.

"Thịnh Hạ, con đừng nên nhận ơn huệ lại quay đầu lên án cách làm này bất hợp lý hay ác độc. Không có Điệp biến, sẽ không có ta, không có mẹ con, cũng không có khả năng có con, nếu như con nghĩ sinh ra hậu đại như vậy chắc chắn là quái vật, vậy thì... tất cả chúng ta đều là quái vật."

Da đầu Quý Đường Đường tê dại, cô kinh hoàng co mình lại, vô thức phủ nhận: "Tôi không phải!"

Thịnh Cẩm Như nhìn cô, chậm rãi thả tràng hạt trên tay xuống, cầm thấy ống thuốc bên cạnh châm lên, mùi thuốc nhàn nhạt gần như nhẹ nhàng ấm áp, tựa như vòng tay của tình nhân, an ủi thần kinh đang buộc chặc cực độ mà không thể chạm tới của cô.

"Hơn bảy mươi năm trước, trước Giải Phóng, người nắm giữ Lộ Linh đột nhiên bất ngờ chết trẻ, trong lúc nhất thời, mạch Lộ Linh sa vào tuyệt cảnh tuyệt tự, sau khi mọi người bàn bạc đã để mấy người đàn ông dưới chân núi ra bên ngoài, kỹ nữ cũng được, buôn người cũng được, bỏ chút tiền, mua một người phụ nữ có thể sử dụng để Điệp biến."

"Ta không biết lúc đó xảy ra chuyện gì, là vì thế đạo khi đó loạn lạc không mua được, hay là bọn họ nhất thời đã mang tiền đi đánh bạc hết, nói chung cuối cùng, bọn họ trói được một người phụ nữ trẻ quay về, hình như tên là A Huệ, sau đó được bọn họ đặt cho một cái tên, gọi là Thịnh Trạch Huệ."

"Người phụ nữ này tính cách rất cương liệt, bà ta không biết chúng ta muốn làm gì, vẫn giãy dụa cắn xé tìm cách muốn chúng ta thả cô ta, người dẫn bà ta về nói là mua lại từ kỹ viện, con biết rồi đấy, lúc đó có nhiều người không tình nguyện, là bị bán vào đó, khó tránh khỏi tìm cái chết, lúc đó người đứng đầu cũng không nghĩ nhiều, ra lệnh thi hành Điệp biến."

"Sau khi mọi chuyện đã xong, Thịnh Trạch Huệ trái lại rất nghe lời ngoan ngoãn, lúc đó, không ai đoán được tâm cơ bà ta quá sâu, đều nghĩ là một cô gái côi cút giữa thời loạn, chỉ cầu sự bình yên nên đã nhận mệnh, không hề đề phòng bà ta nữa. Có người kể, khi ta tròn một tuổi, phụ hân còn đưa bà ta ra ngoài, chụp một bức ảnh trên thị trấn."

"Một ngày khi ta được hai tuổi, đến thời gian ăn cơm không thấy bà ta xuất hiện, không ai thấy nghi ngờ, cho đến tối bà ta cũng không trở về, mới có người đoán là bà ta đã chạy trốn, tất cả mọi người đều lo bà ta sẽ tiết lộ bí mật của Thịnh gia, cho nên nhất định phải tìm được bà ta, lúc này, mấy kẻ thôn dưới mới thành thật khai ra, thì ra không phải mua bà ta từ kỹ viện, mà là bắt ở trên đường."

"Người đứng đầu không còn cách nào, dẫn người tìm kiếm theo vị trí mà mấy người thôn dưới kể, hỏi thăm từng làng từng thôn, cuối cùng nghe ngóng được một người giống vậy, nhưng cũng mang về một tin tức đáng sợ."

"Người phụ nữ đó, là tộc Hắc Miêu."

"Con hẳn là biết, Miêu Nữ giỏi dùng cổ, câu chuyện thường được lưu truyền nhất là nếu người bọn họ nhắm trúng, muốn đi thành phố lớn hay đi học, hoặc là đi công tác, để cho người họ yêu không thay lòng đổi dạ, bọn họ sẽ hạ cổ, ước định một năm, nhất định phải quay về, hoặc cưới họ, hoặc gặp gỡ, bọn họ mới giải cổ."

"Thịnh Trạch Huệ cũng có một người yêu như vậy, đúng là tạo hóa trêu người, thời điểm bà ta bị bắt vào Bát Vạn Đại sơn, đúng là lúc người đàn ông kia quay lại tìm bà ta.

"Chuyện tiếp đó đoán cũng ra, người đàn ông kia không phụ lòng, nhưng không có người giải cổ, cổ độc của người Miêu rất phức tạp, không phải người thi thuật thì không giải được, người trong thôn tuy muốn giúp ông ta nhưng cũng không có cách nào, chỉ biết nhìn ông ta thống khổ kêu rên ba ngày ba đêm, trùng độc chui ra từ thất khiếu mà chết."

"Trong thôn không tìm được Thịnh Trạch Huệ, người đàn ông kia đã chết, cũng không biết bà ta tìm chỗ nào nương tựa, người đứng đầu vẫn dò hỏi, tầm nửa năm sau, bỗng nhiên biết được tin tức, trước kia người đàn ông kia từng làm giáo viên ở Thượng Hải, nhà ở ngõ Thượng Hải, có một người mẹ mắc bệnh nặng, Thịnh Trạch Huệ vì áy náy, nói không chừng sẽ đi tìm người nhà của người này."

"Người đứng đầu phái mấy người đến Thượng Hải trước, hỏi thăm tung tích Thịnh Trạch Huệ, phương hướng không sai, nhưng thời gian đã quá muộn, có người nói Thịnh Trạch Huệ làm vũ nữ ở Thượng Hải một thời gian, tiền kiếm được đều dùng để chữa bệnh cho mẹ của người đàn ông kia, nhưng một tháng trước, người mẹ kia trọng bệnh không chữa nổi, Thịnh Trạch Huệ vì không được bổ sung nguồn máu, thân thể cũng ngày càng sa sút, vào một tối đổ mưa, bỗng nhiên mang theo tất cả hành lý, bỏ đi."

"Lần này không ai biết bà ta đi đâu, gặp đúng lúc loạn thế, rất nhiều người ở Thượng Hải đều chạy trốn chiến tranh, khắp nơi toàn dân chạy nạn, trên đường chết vô số, một người phụ nữ đơn độc như bà ta, có lẽ không sống nổi."

"Những người được phái đi tìm bà ta đều quay lại, nhưng trong lòng ai cũng như đè nặng một tảng đá, bởi vì nếu Thịnh Trạch Huệ không chết trên đường thì nhất định bà ta sẽ trả thù."

"Người đứng đầu vì thế mà lo lắng bất an, bọn họ tìm rất nhiều người biết dùng cổ dò hỏi, sau đó có một ông cụ người Hắc Miêu suy đoán nói, Thịnh Trạch Huệ rất có thể sẽ hạ huyết cổ."

"Huyết cổ là cổ thuật thi hành nguyền rủa qua các đời của người Hắc Miêu, ít thì vài thập niên, nhiều thì có thể kéo dài đến gần trăm năm, Tiểu Hạ, con có biết cổ là gì không?"

"Tương truyền người Miêu sẽ nhốt rất nhiều loại độc trùng vào một cái lọ, để chúng nó tự gặm nhấm tàn sát lẫn nhau, mà thứ cuối cùng còn sống sót, chính là cổ. Phương pháp thi hành Huyết cổ đại khái cũng như vậy, nhưng có chút khác biệt, Huyết cổ, yêu cầu phải có tính mạng của kẻ thi thuật, nói cách khác là nhốt chính mình và vô số độc trùng trong một không gian khép kín, khiến cho độc trùng gặm nhấm cắn nuốt chính mình, dùng oán khí cực lớn trước khi chết hóa thành cổ, dùng thứ cổ này để nguyền rủa."

"Sở dĩ hoài nghi Thịnh Trạch Huệ sẽ hạ huyết cổ, bởi vì sau khi bà ta rời khỏi Bát Vạn Đại sơn, không có nguồn máu tẩm bổ đã định trước sẽ không sống lâu, cho nên sẽ không tiếc mạng,,mà người bà ta yêu đã chết thảm, món nợ này nhất định sẽ tính trên đầu Thịnh gia. Nhưng tất cả mọi người đều mong có một tia may mắn, bởi vì ta dù sao cũng là ruột thịt của bà ta, phàm là có chút tình mẹ con, chung quy cũng sẽ tha cho một con đường..."

"Khoảng thời gian đó, tất cả mọi người đều căng thẳng, nhiều lần kiểm tra mắt ta, sau đó có một hôm, bọn họ nhìn thấy dưới con mắt của ta, có một đường huyết tuyến dựng thẳng...."

"Không ai biết Thịnh Trạch Huệ đã nguyền rủa điều gì, mỗi ngày ta đều sống trong hoảng sợ, ngày nào cũng lo lắng sẽ đột tử, sau đó ta lại sinh Bình Tử, chuyện đầu tiên là kiểm tra mắt nó..."

"Bình Tử cũng trúng cổ, nhưng chúng ta vẫn không biết Thịnh Trạch Huệ nguyền rủa điều gì, cho đến lần này khi con trở về, biết được những gì mẹ con và con gặp phải."

"Tiểu Hạ, bà ngoại đời này có hai trai hai gái, phúc thọ song toàn, nhưng lại có một đôi trai gái là quái thai, dị hình dị dạng, khiến người ta ghê tởm. Hai đứa con bình thường còn lại, một là mẹ con, nó đã gặp phải chuyện gì, con cũng biết rồi. Còn một là cậu con, mấy chục năm trước nói với ta muốn ra ngoài tìm chị gái, từ đó đến giờ vẫn chưa quay về."

"Mẹ con, tự cho là tìm được tình yêu đích thực, kết cả rơi vào cạm bẫy cả đời, hại chính mình không nói, còn đẩy con gái mình lên tuyệt lộ."

"Về phần con, thân thế của con, những gì con gặp phải, con hại chết những người thân cận, con cho là nguyên nhân vì kẻ khác, thực ra đó chính là số mệnh của con, trong mệnh của con đã mang theo sự nguyện rủa, cho nên thân nhân của con gài bẫy con, người yêu con sẽ vì con mà chết, con thấy không công bằng, con nghĩ ông trời mắt mù, nhưng rõ ràng, mọi sự có nhân tất có quả, có quả tất có nhân, thiên đạo lưu chuyện, oán khí kéo dài trăm năm của Thịnh Trạch Huệ, đều rơi vào người con, ác quả kết trên người con, thậm chí liên lụy đến cả người con yêu."

"Con và Thạch Đầu đều giống nhau, ngay từ đầu đã biết mình không phải người thường, con có thể tránh NhacjPhong, không nên yêu thương cậu ta, Thạch Đầu cũng có thể cự tuyệt Vưu Tư, nhưng cả hai đứa đều không, mỗi người, đều phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình, hai đứa vì chính sự bướng bỉnh của mình mà dẫn đến kết cục như hiện giờ, thứ ác quả này sẽ dằn vặt hai đứa, Thạch Đầu vì Vưu Tư mà thống khổ, con vì Nhạc Phong mà phát điên, con nghĩ đó là lỗi của người khác, kỳ thực, con mới chính là người khởi xướng tất cả."

Quý Đường Đường giận quá hóa cười: "Cho nên bà hại Nhạc Phong, giao anh ấy cho đám Tần gia, một chút trách nhiệm bà cũng không có, trái lại toàn bộ là lỗi của tôi? Vì sao bà không trách chính mình> Nếu như bà không sinh ra mẹ tôi, bà ấy cũng không gặp phải chuyện như vậy, nếu như không phải do các người không biết liêm sỉ đi trói người về Điệp biến, tất cả mọi chuyện hôm nay cũng sẽ không xảy ra! Bà có tư cách gì chỉ trích tôi? Các người đã lọt vào báo ứng, còn không biết hối cải, còn định tiếp tục hành ác trên người Vưu Tư!"

Thịnh Cẩm Như trầm mặc một lúc lâu: "Tiểu Hạ, con vừa hỏi ta chúng ta có gì khác Tần gia, đương nhiên là có, Tần gia là vì tư lợi, chúng ta là vì sinh tồn. Sói ăn thịt người đương nhiên sai, nhưng đó là thiên tính của bọn chúng, ăn mới có thể sống, Điệp biến đương nhiên tàn nhẫn, nhưng không làm vậy, Thịnh gia sẽ không thể kéo dài được nữa, chúng ta xác thực đã làm chuyện sai lầm, cũng đã gánh chịu báo ứng của ông trời, chuyện ta có thể làm, chính là cố gắng để cho các con có thể bình thản mà sống, bà ngoại giữ con lại, không phải chỉ muốn con tiếp tục sống tốt, kể cho con câu chuyện này, là muốn con hiểu rằng việc đời xoay vần, tất cả đều có nguyên nhân, trên đời này không phải chỉ có mình con chịu khổ, hy sinh vô tội cũng không phải chỉ có mình Nhạc Phong, cuộc sống rồi sẽ ổn thôi."

Quý Đường Đường bật cười, cô chùi nước mắt, bước tới bên cạnh hàng rào sắt, đầu gác lên hàng rào hỏi bà ta: "Bà ngoại, Hắc Miêu cổ thuật có thể phá giải được không?"

"Có phá được hay không, có tiền lệ nào, ta không biết. Lão già người Hắc Miêu kia nói, nếu muốn phá Cổ thuật, bước đầu tiên phải giết cổ trùng, đã hơn bảy mươi năm rồi Tiểu Hạ, Thịch Trạch Huệ nuôi cổ trùng ở đâu cũng không ai biết, muốn phá cổ thuật, chỉ là người ngốc nói mê mà thôi."

Quý Đường Đường cười cười, tựa như không hề để ý: "Vậy bà ngoại, dù sao tôi cũng bị nguyền rủa rồi, cũng chẳng còn hy vọng gì, bà khai ân cho tôi đi, tôi đã nghĩ đến cái chết bi thảm nhất chính là bị nhốt ở đây. Bà thả tôi ra đi, để tôi đi tìm Nhạc Phong, nếu như anh ấy còn sống, để tôi đi cứu anh ấy, anh ấy có thể sống tốt, cả đời này tôi đội ơn bà. Nếu như anh ấy chết rồi, để tôi nhặc xác cho anh ấy, dù cho có ôm tro cốt của anh ấy nhảy xuống biển tôi cũng vui vẻ hơn sống như thế này. Bà ngoài, bà để tôi vui vẻ một chút, để cho tôi đi đi."

Thịnh Cẩm Như nhắm nghiền hai mắt, hai hàng lệ già nua theo khóe mặt chậm rãi chảy xuống gương mặt hằn sâu những nếp nhăn.

Môi bà ta mấp máy, run rẩy lặp lại câu nói: "Tiểu Hạ, con nghe bà ngoại nói, bà ngoại là người từng trải, không có gì là không qua được hết, một thời gian rồi cũng phai nhạt hết mà thôi."