Chưởng Ôn

Chưởng Ôn - Chương 9: Hoà giải án kiện





Trời bắt đầu vào đông, tuyết cũng bất tri bất giác bắt đầu rơi, từng bông tuyến rơi trên cửa xe rồi tan dần, Diệp Tiêu Nhiên vươn tay ra ngoài hứng tuyết, từng vũng nước nhỏ nhanh chóng xuất hiện trên tay cô.


Hóa ra tay cô cũng có độ ấm, bằng không tuyết làm sao tan được, nếu cứ mang vẻ trong trẻo đạm mạc này đi gặp Nghiêm Văn Khâm, có thể nào bị vẻ đẹp ôn nhuận nhu hòa kia làm cảm động hay không?


Pháp viện, một nơi thần thánh trang nghiêm.


Diệp Tiêu Nhiên nhìn quốc huy và quốc kì trước mặt mà thất thần, bước vào nơi này đồng nghĩa là đặt chân đến gần Nghiêm Văn Khâm, đây là quân cờ quan trọng của cô, là cô tỉ mỉ bày trận, thận trọng đi đến bước này, đã là tên trên cung không thể không bắn.


Bởi vì cô luôn luôn sống trong bóng rối, tất cả của cô chỉ có vô tận thống khổ nên cô bây giờ không thể mở lòng với thế giới này được nữa. Cô không có biện pháp hủy diệt tất cả những gì đã phát sinh, cũng không thể coi những gì của bảy năm trước như chưa bao giờ xuất hiện, mỗi đêm bừng tỉnh trong ác mộng đối với cô đã quá đủ rồi. Có thể bây giờ cô đứng nơi này bị gió tuyết vây quanh nhưng vẫn nghe được hương hoa mai quanh quẩn, nghe được thanh âm của gió lạnh rét, tất cả đều là thế giới trắng xóa, coi như có thể nhìn thấy một chút thần sắc bình thường của cô. Cô không biết tâm mình đã vô tình bị thứ gì đó làm ấm áp lên, có lẽ cốt nhục thân tình đang ở gần mình trong gang tấc, có lẽ là thứ khác.


Đứng một lát cô cũng nhấc chân đi về phía trước, Chu Phong cùng Niên Thiếu Dương đi theo hai bên, Chu Phong mở miệng nói: "Nghiêm Văn Khâm có tiếng là cuồng công tác, trong lúc làm việc sẽ không lưu tình, cô ta có rất ít bạn bè là luật sư, cũng không hề tham gia xã giao, luôn giữ vững nguyên tắc của mình, dù có khiến bản thân gặp nhiều phiền phức". Chu Phong vừa đi vừa cùng Diệp Tiêu Nhiên nói đến những người Nghiêm Văn Khâm đắc tội, cùng với việc nhận được thư đe dọa và áo sơ mi dính máu. Chuyện này vốn là bí mật nhưng không hiểu sau bị luồn ra ngoài, mọi người đều biết vị quan tòa nghiêm chính liêm minh này có sức ảnh hưởng dư luận khá lớn, sự tin tưởng của dân chúng với nàng cũng không hề nhỏ. Thế nên vẫn có người không dám tùy tiện động đến nàng, sợ động đến lại sinh ra phiền toái cho bản thân, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là do có Nghiêm gia âm thầm bảo hộ Nghiêm Văn Khâm, điều này thì Nghiêm Văn Khâm cũng biết được.


Nghe đến việc áo sơmi dính máu thì Diệp Tiêu Nhiên dừng chân, trong mắt hiện lên tia không rõ khác thường, hỏi lại: "Áo sơ mi dính máu?". Chu Phong gật gật đầu, có lẽ Diệp Tiêu Nhiên không biết bên ngoài lan truyền việc này là do cô làm, trên mặt hắn cũng không có biểu tình gì, cho nên khi nghe ngữ khí nghi vấn của cô thì thấy kì quái, nghĩ nghĩ, lại trả lời: "Ban đầu thì chuyện này không có ai biết, chính là không biết vì sao có người tìm được chiếc áo đó trong bãi rác của tiểu khu Nghiêm Văn Khâm sống, dù đã bị xử lí rất nhanh, truyền thông cũng không kịp công khai, nhưng giấy không gói được lửa, chuyện này vẫn chậm rãi bị lộ ra ngoài".


"Ừ". Diệp Tiêu Nhiên chỉ đơn giản lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước.


Nghiêm Văn Khâm, cô đến tột cùng là người như thế nào? Những năm qua cô đã trải qua những gì mới có thể khiến cô trở nên bình thản ung dung cùng với hơi thở ấm áp luôn quanh quẩn kia.


Áo sơ mi dính máu.... Trong đầu Diệp Tiêu Nhiên phảng phất hiện lên vài hình ảnh, trong ngực ngay lập tức nổi lên cảm giác không khỏe.


Đây là lần đầu tiên cô đến văn phòng pháp viện, bên trong phòng tiếp khách của Nghiêm Văn Khâm tương đối tĩnh lặng. Diệp Tiêu Nhiên đứng bên cửa sổ phòng tiếp khách nhìn từng bông tuyến hạ trên cửa thủy tinh rồi chớp mắt tan thành bọt nước. Tiểu Đường mang đến hai ly nước nhịn không được giương mắt nhìn thoáng qua Diệp Tiêu Nhiên. Đây là Dạ Kiêu trong tuyền thuyết , là Dạ Kiêu bị tung tin nhảm là dựa vào đàn ông để đi lên, không từ thủ đoạn, tâm ngoan thủ lạt, đại tỷ tiếng tăm lẫy lừng của thành phố A, mạng lưới quan hệ khổng lồ, truyền kì không có gì không làm được, tất cả đều dùng để nói đến bóng dáng thon gầy trước mặt kia.


Hắn đặt ly nước lên bàn, hơi hắng giọng lên tiếng: "Luật sư Chu, Diệp tổng, phiền hai vị chờ một lát, thẩm phán Nghiêm đang xử lý vài chuyện ở bên tòa, sẽ đến ngay thôi".


"Không sao". Chu Phong trả lời, Diệp Tiêu Nhiên cũng không có quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ, trước sau đưa lưng với mọi người. Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu đỏ, tóc dài xõa nhẹ trên vai, cho dù chỉ là bóng lưng nhưng vẫn cảm nhận được khí tràng ngạo nghễ cường đại của cô, cốt cách tản ra sắc bén không thể che lấp được.


Không chỉ có Tiểu Đường mà tất cả người trong pháp viện đều không nhịn được nhìn thêm vài lần dung nhan của cô, bên trong bao hàm rất nhiều sự hiếu kì tò mò. Đây là người trong truyền thuyết được đồn đãi là tâm ngoan thủ lạt cùng mạnh mẽ vang dội, là đại tỷ một thời làm việc đao chém như gió. Không ít người tò mò hơn là vì sao trước đây Nghiêm Văn Khâm xử kiện đã đắc tội đến Diệp Tiêu Nhiên nhưng vẫn chủ động yêu cần nhận vụ án này. Ghét ác như kẻ thù cũng sẽ không làm việc thiên vị như vậy, mà vụ án này rõ ràng Diệp Tiêu Nhiên đứng ở vị trí người bị hại mà khởi tố, Nghiêm Văn Khâm là lấy lí do gì mà xen vào bên trong.


Ước chừng khoảng nửa giờ sau Nghiêm Văn Khâm đi vào phòng khách, tay nàng cầm văn kiện, trên người mặc chế phục thẩm phán, vẻ mặt hiển lộ ý cười như ánh mặt trời mùa đông ấm áp, chiếu đến từng người trong phòng.



"Thật có lỗi, đợi lâu rồi".


Diệp Tiêu Nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt trong suốt của nàng, ánh mắt ấy như bầu trời quang đãng, lại dường như có mây trôi lững thững, nhẹ nhàng xẹt qua trái tim Diệp Tiêu Nhiên.


Nghiêm Văn Khâm hướng về Diệp Tiêu Nhiên nở nụ cười, nhưng lại vươn tay chào hỏi Chu Phong: "Chào luật sư Chu".


"Chào thẩm phán Nghiêm". Chu Phong vội vươn tay lễ phép đáp lại, Nghiêm Văn Khâm buông văn kiện trên tay, nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên đã đi về phía mình, cô chủ động vươn tay ra, nói: "Lại gặp nhau rồi, thẩm phán Nghiêm". Khóe miệng cô cười như mầm hoa chưa kịp nở, tản ra một tia ôn nhu với Nghiêm Văn Khâm.


Nghiêm Văn Khâm chậm rãi nâng tay lên, chậm rãi đặt vào lòng bàn tay cô, lạnh lẽo, hơi siết nhẹ đầu ngón tay, giống như muốn truyền đến độ ấm không nói thành lời.


Nháy mắt, Diệp Tiêu Nhiên cảm thấy khe hở trong lòng như có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, xuôi tiến vào lòng, ấm áp, khóe miệng nàng nở nụ cười trong trẻo như nước suối, ý cười so với bông tuyết càng đẹp hơn, xuyên thấy qua lòng cô, qua đầu ngón tay cô, chạm vào tim.


"Xin chào, Diệp tổng". Chào hỏi xong Nghiêm Văn Khâm liền buông xuống tay của mình, bàn tay Diệp Tiêu Nhiên không tự giác nắm nhẹ, cô là vô ý thức, nhưng vẫn cảm nhận được dư âm ấm áp trong lòng bàn tay.


Nghiêm Văn Khâm lật xem tư liệu án kiện, bắt đầu lâm vào trạng thái làm việc, trong lúc làm việc nàng vô cũng cẩn thận tỉ mỉ, công tư phân minh, nói đến vụ án thì luôn giỏi giang cởi mở.


"Theo trình tự tư pháp mà nói thì vụ án cơ bản này cơ bản không có vấn đề gì, vật chứng đầy đủ, nhưng cần làm lại xét nghiệm máu với Tô Tử Lăng, để chứng minh người làm xét nghiệm huyết thống với Diệp tổng là Tô Tử Lăng, cũng để tránh luật sư bị cáo dựa vào chỗ trống này mà kéo mãi không tha". Nghiêm Văn Khâm bình tĩnh phân tích vụ án, Chu Phong liếc mắt nhìn Diệp Tiêu Nhiên một cái rồi nói: "Cho dù bị cáo hoài nghi văn bản chứng cứ của chúng tôi thì bằng vào chừng đó chứng cứ vẫn đủ để pháp viện hạ lệnh giám sát, nếu yêu cầu một lần nữa làm lại xét nghiệm huyết thống thì bên bị cáo sẽ không có lý do phản đối thỉnh cầu này."


"Đó là điều có thể, nhưng tôi vẫn đề nghị mọi người dừng lại để hòa giải. Thứ nhất là vụ việc này tuy đã được đè xuống nhưng vẫn gây xôn xao dư luận, tôi lo lắng đứa trẻ bị ảnh hưởng, thứ hai là nếu Diệp tổng là mẹ ruột của Tô Tử Lăng thì vì sao trong bảy năm qua không hề quan tâm đến con gái... Nếu đi sâu điều tra thì chỉ sợ có bất lợi đối với Diệp tổng". Nghiêm Văn Khâm nói xong liếc nhìn Diệp Tiêu Nhiên, cả quá trình Diệp Tiêu Nhiên đều không lên tiếng, thẳng cho đến lúc này cô mới nâng mắt nhìn, mở miệng nói: "Người sợ bị đi sâu điều tra hẳn là Tô Hoằng mới đúng, chứ không phải tôi", giọng nói của cô có nhè nhẹ lãnh ý, bình thản không chút tình cảm, ngay cả một chút tâm tình cũng không bắt giữ được.


"Nhưng mục đích cô khởi kiện không phải chỉ vì con gái thôi sao?" Nghiêm Văn Khâm hỏi lại một câu này lại khiến Diệp Tiêu Nhiên lâm vào trầm mặc, cô hơi khóa mi tâm nhìn Nghiêm Văn Khâm, thầm nghĩ, tôi còn là vì cô nữa. Cô hạ mi mắt không nói gì, chỉ có Chu Phong lên tiếng: "Yêu cầu của Diệp tổng không nhiều, cũng không phải muốn tranh đoạt quyền nuôi nấng, chỉ đơn giản muốn có quyền hỏi thăm mà thôi, phần thắng phía chúng tôi khẳng định nắm chắc".


"Luật sư Chu, tôi biết anh am hiểu loại án kiện này, nhưng Tề Phi nhất định có cách khiến nó phức tạp lên, kéo dài đến khi các người mệt mỏi mới thôi". Nghiêm Văn Khâm là biết Chu Phong muốn đối đầu với Tề Phi nên chắc chắn không muốn hòa giải, đành phải quay sang nhìn Diệp Tiêu Nhiên, nói: "Diệp tổng, tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?".


Diệp Tiêu Nhiên gật đầu, ý bảo Chu Phong và Niên Thiếu Dương ra ngoài.


Cho dù một chút không bình tĩnh cũng không hề thấy trên mặt Diệp Tiêu Nhiên, nhưng Nghiêm Văn Khâm trước sau vẫn muốn dùng hết tâm lực của mình giúp Diệp Tiêu Nhiên tranh thủ quyền lợi. Lúc nãy nàng nhắc nhở Diệp Tiêu Nhiên nếu tiếp tục tranh quyền thăm hỏi chắc chắn sẽ dẫn ra nhiều chuyện bất lợi là thật, nhưng với năng lực của Diệp Tiêu Nhiên thì làm sao có thể không đàm phán được với Tô gia về quyền thăm hỏi này? Trong đây chắc chắn có liên lụy rất nhiều chuyện cũ, bảy năm trước khi Tô Tử Lăng sinh ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều là nghi hoặc trong lòng Nghiêm Văn Khâm lúc này.


Mà từ trước đến này, nàng chưa bao giờ đối với bất luận kẻ nào hay chuyện gì mà để ý cùng nghi hoặc qua, càng sẽ không chú ý đến vậy chứ đừng nói là tự mình tham dự như bây giờ.


"Diệp tổng..."


"Thẩm phán Nghiêm". Diệp Tiêu Nhiên lên tiếng đánh gãy lời nói sắp ra khỏi miệng của Nghiêm Văn Khâm.


"Hửm?".


"Hòa giải không phải là không thể..." Diệp Tiêu Nhiên nói xong thì đứng dậy đi đến cửa sổ, sau đó quay đầu nhìn về phía Nghiêm Văn Khâm, nói: 'Chỉ là, muốn cho Tô Hoằng cam tâm tình nguyện hòa giải thật sự không dễ dàng, dù sự xuất hiện của tôi với hắn là vô nghĩa.... Nhưng vì muốn con gái có mẹ mà vui vẻ thì bất luận thế nào tôi cũng phải cùng con gái nhận nhau". Giờ phút này ánh mắt cô chân thành tha thiết không lẫn một tia tạp chất, con ngươi sáng ngời như nước khiến người ta nhìn vào liền sinh ra cảm giác thương xót.


"Tôi sẽ cùng Tề Phi và Tô Hoằng đàm phán, vì cô là nguyên cáo nên chỉ có khi cô đồng ý hòa giải tôi mới có thể tìm bị cáo nói chuyện được, hi vọng là cô hiểu". Khi nói chuyện Nghiêm Văn Khâm chậm rãi đứng dậy đi đến bên người Diệp Tiêu Nhiên, trên người phụ nữ này không hiểu sao có loại cảm giác khiến nàng muốn gần gũi. Diệp Tiêu Nhiên nhìn Nghiêm Văn Khâm, bốn mắt nhìn thẳng nhau, bên trong đôi mắt như nước mùa thu kia cô rõ ràng nhìn thấy được hình ảnh của mình.


"Thẩm phán Nghiêm..." Diệp Tiêu Nhiên nhìn nàng cất lời.


"Cái gì?"


"Vì sao lại nhận vụ án này?", đã vượt ra ngoài vấn đề công việc, Diệp Tiêu Nhiên cũng không hiểu sao mình lại đặt câu hỏi này, tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của cô, là cô dám đi nước cờ này, bây giờ lại nhịn không được muốn biết trong lòng Nghiêm Văn Khâm là đang nghĩ gì.


Nghiêm Văn Khâm chỉ trầm mặc một lát, khóe miệng liền hơi hơi cong lên một vòng cung xinh đẹp, trả lời: "Không có nhiều vì sao như vậy".


Nghe câu trả lời đạm mạc như nước của Nghiêm Văn Khâm, Diệp Tiêu Nhiên cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ chậm rãi phun ra hai chữ: "Cảm ơn".


"Không cần cảm ơn gấp gáp như vậy, tôi chỉ là không thích thiếu nợ thôi". Nghiêm Văn Khâm chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười.


Mãi cho đến lúc rời khỏi pháp viện trong đầu Diệp Tiêu Nhiên đều là hình ảnh nụ cười cuối cùng kia của Nghiêm Văn Khâm.


Nghiêm Văn Khâm, chỉ là vì một cái nhân tình thôi sao, sơ ngộ ở mộ viên ngày đó lại làm cho người ta khó quên, bất quá chỉ có cô mới rõ ràng rằng, xảo ngộ ngày đó đơn giản chỉ là nước cờ do cô cố ý an bài mà thôi.


Đối với những nhân viên công tác ở pháp viện đã quen với án hình sự mà nói thì án dân sự lần này cũng không tính là gì, chỉ là vụ án lần này liên quan đến ông trùm kinh doanh cùng đại tỷ hắc đạo, hơn nữa thẩm phán cùng luật sư đều là những người có tiếng tăm, là chuyện trước đây chưa từng có. Ai rồi cũng có tính tình bát quái, Diệp Tiêu Nhiên cùng Tô Hoằng trước sau xuất hiện ở pháp viện liền đưa đến một ít náo nhiệt trong đám nhân viên này.


Càng khiến người ngạc nhiên hơn chính là Nghiêm Văn Khâm có thể mời được Tô Hoằng xuất hiện. Vốn là Tề Phi làm luật sư đã đủ đại diện Tô Hoằng giải quyết vụ án này rồi, mà bây giờ Đại công tử Tô gia chịu xuất đầu, người này xuất hiện liên tục trên báo không nói, chỉ riêng Tô Hoằng Đạt có thể mời được ca sĩ nổi tiếng Vu Bối Nhi làm đại sứ hình ảnh cũng đã đủ khiến người ta xôn xao rồi.


"Xin chào, thẩm phán Nghiêm". Tô Hoằng cười nhìn Nghiêm Văn Khâm, lẳng lặng đánh giá vị thiết mặt nghiêm quan trong truyền thuyết này, vốn dĩ một vụ án nho nhỏ không đủ để hắn ra mặt, chỉ là người khác không biết nhưng đối với bối cảnh sau lưng của Nghiêm Văn Khâm thì hắn lại thập phần quen thuộc.


Tài lực của tập đoàn Trung Á trong thương giới không cần nói cũng biết, Nghiêm gia không chỉ lập nên đế quốc kinh doanh của mình mà bối cảnh cũng không hề tầm thường. Nghiêm Quốc Đống có địa vị ở chính giới, Nghiêm lão gia lại có quan hệ với quân đội, tích lũy được thế lực nhân sự không hề nhỏ, ít nhất Tô gia là không thể sánh bằng. Mặc kệ là hợp tác với Trung Á hay là giao hảo với Nghiêm Văn Khâm thì cơ hội kết giao với người nhà Nghiêm gia đối với Tô Hoằng mà nói đều là khó có được.


"Tô tổng bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian chứng tỏ anh cũng rất coi trọng vụ án này" Nghiêm Văn Khâm nói xong liền rút tài liệu đưa qua, lại nói: "Những tư liệu này anh cứ xem qua đi". Tề Phi nhìn qua bằng chứng nằm bên trong túi hồ sơ thì cười cười nói: "Những thứ này có vẻ vẫn chưa đủ để chứng minh Diệp Tiêu Nhiên là mẹ ruột của con gái Tô tổng". Nghiêm Văn Khâm nhìn Tề Phi, mặc kệ là trên tòa hay dưới tòa thì đây vẫn là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với Tề Phi.


Đại mỹ nữ giới luật, có thành tích bất khả chiến bại, làm thế nào để đánh trận này Nghiêm Văn Khâm cũng đã nghiên cứu nhiều đêm. Nàng mặc dù là muốn tìm đối phương hòa giải nhưng đồng thời cũng đã để lại hậu chiêu giúp Diệp Tiêu Nhiên thắng kiện. Nhiều đêm liền nàng đã xem qua đặc điểm chung của tất cả án dân sự mà Tề Phi nhận, trong lòng ít nhiều hiểu rõ được cách hành sự của người này.


"Luật sư Tề có giải thích khác sao?" Nghiêm Văn Khâm cố ý hỏi, Tề Phi cười cười, nói: "Bản ghi chép sinh sản này có thể làm giả, cho nên cần phải điều tra lại, không chừng nhân chứng cũng là giả, còn việc chưa có được đồng ý của người giám hộ mà tự ý lấy máu của đứa trẻ là sai pháp luật, loại hành vi này mà vẫn có thể được đưa lên tòa thẩm vấn sao? Vô luận bản xét nghiệm máu kia là thật hay giả thì phía chúng tôi có quyền hoài nghi động cơ của đối phương, cho nên vật chứng này là vô dụng. Mà thẩm phán cô đây nếu muốn từ những bằng chứng này mà yêu cầu chúng tôi làm lại xét nghiệm huyết thống thì chúng tôi cũng có cách cự tuyệt không chấp nhận yêu cầu bất hợp pháp này. Nếu tòa án nhân dân cấp cao không thể thụ lí vụ án này thì còn có tòa án tối cao, còn có xã hội, ai có thể quấy nhiễu được?", khi nàng nói chuyện trước sau đều duy trì mỉm cười kiều mị đầy tự tin.


Tựa hồ sự tự tin này là sinh ra với nàng, sớm đã luyện nên một thân đối mặt với vụ án nào cũng bình tĩnh tự nhiên, một bãn lĩnh không vui không buồn, cơ sở ngôn từ mạnh mẽ cũng với lực quan sát tốt làm cho nàng đối với vụ án bất lợi thế nào cũng đều có thể biến nguy thành an, chuyển bại thành thắng. Năng lực lớn nhất của nàng là xoay chuyển thế cục, thậm chí bằng chứng như núi cùng chứng cứ phạm tội vững chắc vẫn có thể thành giấy lộn, nàng từng bị mọi người mắng nhiếc vì thắng kiện mà không từ thủ đoạn, không phân biệt trắng đen, chỉ nàng mặc kệ lời đồn nhảm nhí bên ngoài, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.


Những lời Tề Phi nói cũng không hề hoàn toàn phủ nhận chứng cứ, càng là muốn nói với Nghiêm Văn Khâm, nếu nàng ấy quyết định bất công thì bọn họ có thể kháng án lên tòa án tối cao. Chỉ là quá trình điều tra chứng cứ, quyết định chứng cứ sẽ kéo dài rất lâu, với năng lực Tô gia nhất định có thể quấy đến nghiêm trọng, có thể khiến thẩm phán cũng bị điều tra, thậm chí là có thể vì lén giao dịch với Diệp Tiêu Nhiên mà phán án thiên vị.


Vẻ mặt Tô Hoằng trước sau đều rất thoải mái, hắn chưa bao giờ nghĩ đến vụ án này sẽ thua, mà nếu vụ án này không thua thì chính là kích trí mạng với Diệp Tiêu Nhiên. Hắn khiến cô đóng cửa mấy hội sở, cô bây giờ lại lấy vụ án này phản kích mình, trong lòng hắn thực sự cảm thấy rất buồn cười.


Cũng chỉ có Nghiêm Văn Khâm nghe được ngôn ngữ sắc bén của Tề Phi vẫn không hề biến sắc, nàng chỉ lạnh nhạt cười nói: "Mọi chuyện có thể sẽ xảy ra như lời luật sư Tề nói, chỉ là tôi nghĩ chắc ai cũng không muốn đem án dân sự này biến thành án hình sự đâu nhỉ?".


Lời vừa nói ra thì sắc mặt Tô Hoằng nháy mắt thay đổi, biểu tình Tề Phi tuy không phập phồng nhưng vẫn nhìn về phía Tô Hoằng, chỉ có khi thái độ Tô Hoằng rõ ràng thì nàng mới có thể dựa theo suy nghĩ của hắn mà làm việc.


"Cô đây là có ý gì?". ngữ khí Tô Hoằng rõ ràng không hài lòng, Nghiêm Văn Khâm chỉ cười không nói, Tề Phi lại lên tiếng: "Tô tổng, tôi nghĩ thẩm phán Nghiêm chỉ lo lắng đến toàn cục mà thôi ". Nói xong tay đặt trên cổ tay hắn, cho hắn một ánh mắt thâm ý, Tô Hoằng ngầm hiểu, đứng dậy khỏi ghế ngồi, nói: " Chuyện hòa giải tôi muốn suy nghĩ thêm, tôi đi trước", nói xong xoay người ra khỏi phòng.


"Đi thong thả". Nghiêm Văn Khâm vẫn bình tĩnh như trước, nàng nói bóng gió ám chỉ, Tô Hoằng không thể không hiểu, mà Tề Phi lại cứ như vậy hóa giải được, có thể thản nhiên xử lý tình cảnh xấu hổ lúc nãy, ngược lại khiến Nghiêm Văn Khâm đối với nàng có chút thưởng thức.


Tề Phi cầm lấy túi xách, trước khi xoay người lại liếc nhìn Nghiêm Văn Khâm một cái thật sâu, kéo lên một mạt cười ý vị thâm trường rời đi.