Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 11




Chương 11

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Biệt thự nhà họ Tô tọa lạc trên ngọn núi Dương Thanh nằm ở phía Bắc của thủ đô, chính là khu vực giàu có mà ai ai cũng biết, nhưng ông cụ Tô vẫn ở lại nhà cũ, cũng bởi thế mà cuối tuần nào cũng phải đến thăm ông cụ.

Mối quan hệ giữa Cơ Thập Nhất và Tô Minh Châu không được nhà họ Tô đón nhận, đoán chừng cũng chỉ có mỗi ông cụ Tô là không hề bận tâm mà thôi.

Chuyện Tô Minh Châu bị bắt cóc, nhà họ Tô chưa từng ngơi nghỉ điều tra, chẳng qua là, sau nhiều năm như thế mà vẫn không điều tra ra được điều gì, cũng chỉ còn mỗi ông cụ Tô để bụng chuyện này.

“Sao bỗng dưng ông nội Tô lại gọi chị tới ăn cơm thế?”

Tô Minh Châu vừa nhận bằng lái, vừa hay là lúc khoe khoang, nghe thấy câu hỏi của cô, anh trả lời: “Ông nội nhớ chị đó.”

Cơ Thập Nhất không đào sâu vào vấn đề đó nữa, cô hỏi: “Vừa rồi em làm gì trong đoàn phim mà lâu vậy?”

Tô Minh Châu hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô, ranh mãnh nâng cằm: “Chị đoán xem?” Âm cuối nâng lên, cứ như một con mèo nhỏ vậy.

Cơ Thập Nhất mỉm cười, quyết đoán thò tay tới gây tai họa cho anh, sau đó nói: “Chị không đoán ra.”

Tô Minh Châu lại hừ một tiếng.

Xuyên qua khu nội thành sầm uất, đi tới một con đường ít người, chẳng mấy chốc, họ đã tới nhà cũ nhà họ Tô.

Tô Minh Châu khom người giúp cô cởi bỏ dây an toàn, cho dù chỉ vừa trưởng thành, nhưng cũng đủ chống đỡ cả thế giới.

Cơ Thập Nhất có cảm giác con trai nhỏ đã trưởng thành.

Căn nhà cũ của nhà họ Tô rất cổ kính, mang phong cách trang nhã có từ hàng trăm năm trước, cô đưa mắt ngắm nhìn cảnh sắc, hai mắt hơi sáng lên, trái tim đập rộn ràng, cô cảm thấy mình như đang ở trong đại lục mộng cảnh.

“Ồ, khách quý tới chơi.” Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo.


Cơ Thập Nhất nhìn về nơi phát ra giọng nói, là một cô gái nhỏ, thoạt nhìn chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng trên người lại đeo đủ các đồ vật leng keng lỉnh kỉnh.

Tô Minh Châu đột nhiên giữ chặt tay cô từ phía sau, nhướng mày nhìn về phía cô bé: “Ý kiến gì? Rảnh rỗi thế này thì chẳng bằng đi nói chuyện với ông nội đi.”

Cô bé kia nghẹn họng, giậm chân bỏ chạy.

Cơ Thập Nhất lục lại những ký ức liên quan đến nhà họ Tô, cô bé vừa rồi tên Tô Minh Tuệ – con gái út của chú hai nhà họ Tô, thích theo đuổi xu hướng thời thượng, nhưng ông cụ Tô lại ghét nhất là mấy thứ lung tung rối loạn đó, thế nên cũng không thích cô bé cho lắm.

“Chị không nói lại con bé sao?” Tô Minh Châu quay đầu lại, gia tăng âm điệu.

Cô em họ này rất bướng bỉnh, chỉ chọn quả hồng mềm mà xo4 nắn, cố tình lần nào cô bé cũng gây chuyện với cô. Nếu có so sánh, Tô Minh Châu, con trai cả của chú hai, cũng chính là anh trai của bé, tính tình tốt hơn rất nhiều.

Thấy anh có chút tức giận, Cơ Thập Nhất ngoan ngoãn đáp: “Được, lần sau chị sẽ khiến con bé không nói nên lời.”

Phía trước căn nhà cũ là tứ hợp viện (*), ở giữa có một cây hòe mấy người ôm không xuể. Hơn nữa, hiện giờ đang là mùa hè, cành lá xum xuê, cực kỳ tươi tốt, gần như che khuất hơn nửa khoảng sân.

(*): Tứ hợp viện chính là khoảng sân vườn được kết hợp lại từ 4 hướng đông, tây, nam, bắc.

Cô không nhịn được mà dừng ánh mắt ở nơi đó, kéo tay anh lại hỏi: “Cây hòe này được trồng từ khi nào?”

Tô Minh Châu quay đầu lại, không chút để tâm đáp lời: “Mấy trăm năm nhỉ, không nhớ rõ nữa, chỉ biết là nó có từ rất lâu rồi.”

Sau khi bước vào cửa chính, Cơ Thập Nhất vẫn nghĩ tới cây hòe kia.

Đáng lẽ ra, người xây nhà phải biết rõ, những gia đình giàu có sẽ chẳng bao giờ trồng cây hòe, nhà họ Tô có nhiều người chung sống như vậy, chẳng trách cây hòe lại tươi tốt đến thế.

Người giúp việc nhìn thấy cậu chủ nhỏ dẫn cô Cơ trở về, tất cả lập tức tránh đường, cung kính cúi đầu chào hỏi.

Mặc dù những người khác không thích Cơ Thập Nhất cho lắm, nhưng thái độ của ông cụ Tô đối với cô khá tốt, đám người giúp việc không dám làm càn, nhất là khi Tô Minh Châu vẫn còn ở bên cạnh.

“Cậu chủ, bàn ăn sắp chuẩn bị xong rồi.”

Lần đầu tiên khi cậu chủ được ông cụ đưa trở về, cậu chủ không ngừng la hét đòi Cơ Thập Nhất, không cho cô ngồi bên cạnh thì sẽ không ăn cơm, chuyện này bọn họ đều nhớ rõ.


Trước kia Cơ Thập Nhất luôn cẩn thận quan sát mọi người.

Tô Hữu Thần – bố của Tô Minh Châu, con trai cả nhà họ Tô, diện mạo tuấn tú, khí chất nho nhã, con thứ hai Tô Hữu Bình lại có phần bình thường hơn, con gái út Tô Hữu Mẫn dung mạo diễm lệ, mắt phượng hơi xếch, mỗi một động tác đều mang theo vẻ quyến rũ.

Mấy người trẻ tuổi ngồi bên dưới, mặc dù Tô Minh Châu được ông cụ cưng chiều, nhưng vị trí vẫn phải dựa vào vai vế trong gia đình.

Ông cụ Tô vừa vào bàn, đám người giúp việc nhanh chóng bưng đồ ăn lên, trải kín chiếc bàn dài.

Cơ Thập Nhất ngồi bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh.

Trong quá khứ, nhà họ Cơ là gia tộc hàng đầu về giải mã giấc mơ, khi cô giải mộng cho hoàng thất, đồ ăn quý hiếm gì cũng có, vốn dĩ còn có phần hứng thú với mấy món ăn bình thường, nhưng tới nhà họ Tô, tập mãi cũng thành quen.

Tuy nhiên, ở trong mắt những người nhà họ Tô lại có chút khác biệt.

Nhất là Tô Minh Tuệ, cô bé kinh ngạc nhìn cô, mấy tháng không gặp, cô đã thay đổi rất nhiều, dáng vẻ ngu ngốc trước kia đã không còn nữa.

“Cơ Thập Nhất, nghe nói mấy ngày trước chị phải nhập viện, không phải đã đắc tội với ai đấy chứ?” Tô Minh Tuệ nghiêng đầu nói, “Đừng gây thêm họa cho nhà họ Tô, ngày thường ngoan ngoãn ——”

Lời còn chưa nói xong đã bị một âm thanh khác cắt ngang.

“Nhiều chuyện!” Ông cụ Tô nghiêm khắc nói, người giúp việc lập tức dâng lên một đôi đũa mới.

Tô Minh Tuệ cười ngượng ngùng, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, chỉ khi cúi đầu mới dám hung hăng trừng mắt với Cơ Thập Nhất.

Cơ Thập Nhất uống từng ngụm canh nhỏ, nhẹ nhàng nhướng mày với cô bé, khi đối phương sắp không chịu được nữa, cô lại mỉm cười duyên dáng.

Lúc cúi đầu xuống, trong bát đột nhiên có thêm vài món ăn, Tô Minh Châu ở bên cạnh coi như không có việc gì, chuyển hướng về phía trên, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc: “Ông nội, con muốn tiến vào Tô thị.”

Nghe vậy, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía này.

Đặc biệt là Tô Minh Nhạc, năm nay anh ta hai mươi mốt tuổi, nhưng mới chỉ giữ chức quản lý tại Tô thị, nếu Tô Minh Châu đặt chân vào Tô thị, chắc chắn chức vị sẽ cao hơn anh ta.


Ông cụ Tô buông đũa xuống, hỏi: “Vì sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện này?”

“Con đã trưởng thành rồi, cũng nên chia sẻ với ông nội một chút.” Tô Minh Châu cười tủm tỉm nói.

Ánh mắt của Tô Hữu Bình hung ác nham hiểm, ông ta cười khẽ: “Minh Châu còn nhỏ, quản lý công ty không phải chuyện dễ dàng gì, cháu vẫn nên học xong đại học rồi nói cũng không muộn.”

Tô thị là một trong số các doanh nghiệp hàng đầu thế giới, hầu hết tất cả người đều muốn tiến vào, hiện tại Tô Hữu Bình đang giữ chức tổng giám đốc.

“Con thấy Minh Châu muốn quản lý công ty đến nghiện rồi, bố cứ giao cho cháu nó một công ty con để rèn luyện, nếu quản lý tốt cũng coi như có vốn liếng gia nhập Tô thị.” Tô Hữu Mẫn đột nhiên lên tiếng.

Ông cụ Tô hỏi: “Hữu Thần, con thấy sao?”

“Con thấy đề nghị của Hữu Mẫn khá ổn.” Tô Hữu Thần làm thị trưởng ở thành phố trực thuộc trung ương Giang Nam, mặc dù có cổ phần trong Tô thị, nhưng lại không mấy quan tâm, chỉ có quyền lực và khi nào được chuyển tới thủ đô mới là ưu tiên hàng đầu của ông ấy.

“Quyết định như vậy đi.” Ông cụ Tô gõ nhịp, “Bố nhớ bên phía Hữu Mẫn có mấy công ty, ngày mai đến bàn giao đi.”

Sắc mặt Tô Hữu Mẫn hơi cứng lại, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục lại dáng vẻ tươi cười xán lạn, lập tức đồng ý với quyết định của ông cụ, trong lòng thì đang suy tính xem công ty nào vô dụng hơn.

Đạt được hiệu quả như ý muốn, tâm trạng của Tô Minh Châu rất thoải mái.



Sau bữa tối, Cơ Thập Nhất được Tô Minh Châu đưa lên phòng của anh, sau đó anh lại bị Tô Hữu Mẫn gọi đi.

“Nếu Tô Minh Tuệ tìm chị, chị không cần để ý tới con bé.” Anh dặn dò, nghĩ đến tính cách của cô, anh có phần cứng rắn hơn, “Nếu em trở về không thấy chị ở phòng, hừ.”

Cơ Thập Nhất mỉm cười vỗ nhẹ lên tay anh, nói: “Yên tâm đi.”

Đợi Tô Minh Châu rời đi, cô bắt đầu đánh giá căn phòng này.

Cách bài trí trong căn phòng có thể nói là xa hoa, ông cụ Tô cực kỳ chiều chuộng đứa cháu trai vốn đã mất đi mà lại tìm về được, luôn bù đắp nhiều hơn về mặt vật chất, sử dụng những thứ tốt nhất, ngay cả người phụ nữ Tô Hữu Mẫn thích theo đuổi sự xa hoa cũng cảm thấy thua kém.

Cô ngó nghiêng một lát rồi ngồi trở lại giường, nghĩ đến giấc mơ của Diệp Minh, cô dùng di động tìm kiếm từ khóa ở trên mạng, tin tức đầu tiên nhảy ra là “Vụ án chặt xác Vương San San” vào năm 2006, cách đây mười năm.

Trang web không đăng tải hình ảnh, nhưng nội dung bài báo lại miêu tả vô cùng kỹ càng tỉ mỉ.

Nhìn thấy thủ pháp gây án của hung thủ, đến Cơ Thập Nhất cũng phải lắp bắp kinh hãi, thật sự là quá sức tàn nhẫn, cứ thế mà phanh thây rồi vứt vào thùng rác, chẳng còn chút nhân tính nào.

Trên mạng có rất nhiều suy đoán, cô ấn vào mấy trang web liên tiếp đều không nhận được câu trả lời thực sự, dứt khoát tắt di động nằm trên giường suy nghĩ.


Chẳng lẽ Diệp Kiến Hưởng đã thật sự chứng kiến vụ án này?

Mười năm trước, Diệp Minh chỉ mới mười tuổi, nói như vậy, thật ra rất giống với giấc mơ mà cô đã diễn giải.

Cô lặng lẽ thở dài, đều tại sức linh lực quá ít ỏi.

Đúng lúc này, cánh cửa bị gõ vang: “Cô Thập Nhất, ông cụ muốn nói chuyện với cô.”

“Tôi qua ngay đây.”

Ông cụ muốn gặp cô là chuyện nằm trong dự kiến, nếu không thì cũng chẳng gọi cô đến ăn cơm làm gì.

Tại phòng sách trên tầng ba, không gian rộng lớn, những đồ vật được sử dụng bên trong đều có tuổi thọ ít nhất hàng trăm năm lịch sử. Ngay khi Cơ Thập Nhất bước vào phòng sách, cô lập tức chú ý tới chiếc bàn chạm trổ tinh xảo, dường như còn phát ra một luồng ánh sáng mờ ảo.

Ông cụ Tô ngồi phía sau bàn, nhấp ngụm trà, ánh mắt cơ trí nhìn thẳng vào Cơ Thập Nhất, có chút nghi ngờ trước sự thay đổi trên người cô, mấy tháng không gặp, cô đã trở nên trầm tĩnh hơn hẳn.

Cơ Thập Nhất chẳng hề cảm thấy áp lực, suy cho cùng, nhà họ Tô vẫn thua xa hoàng thất.

“Nghe Minh Châu nói, gần đây cháu đang đóng phim phải không? Cảm giác thế nào?” Ông cụ ôn hòa hỏi.

Hầu hết người nhà họ Tô đều không mấy vui vẻ trước lựa chọn dấn thân vào giới giải trí của Cơ Thập Nhất, đồng thời có chút bài xích đối với minh tinh, mặc dù trong tay cũng có công ty giải trí.

Cơ Thập Nhất hơi mỉm cười, bình tĩnh trả lời: “Ngày càng tiến bộ, hy vọng sau này sẽ tốt hơn ạ.”

Hai người nói chuyện với nhau vài phút về chủ đề này, cuối cùng ông cụ Tô cũng đi vào vấn đề chính: “Nghe nói, trong đoàn phim của cháu có người bị trả thù phải nhập viện, vẫn nên chú ý một chút.”

Nghe được ý tốt trong lời dặn dò của ông cụ, gần như cô đã lập tức hiểu ra ẩn ý trong đó, chuyện của Diệp Minh cảnh sát vẫn chưa kết luận là trả thù, nhưng ông cụ Tô lại quả quyết một cách dứt khoát.

Nói vậy, người đứng sau chuyện này không hề đơn giản, cô liếc nhìn ông cụ, mặt mày lộ ra chút tự tin.

“Cháu sẽ chú ý.” Cô thản nhiên nói.

Ông cụ Tô gật đầu, cực kỳ hài lòng với sự nghe lời của cô, lại dặn dò chút chuyện không đau không ngứa rồi mới vẫy tay để cô rời đi.

- -----oOo------

*** 11 ***