Chuyện Khuya

Chuyện Khuya - Chương 50




Hỏi: Những thứ bị bị chú hư vô nuốt rốt cuộc đi về đâu?

Đáp: Không biết.

Phút giây thế giới rơi vào bóng tối, Kiều Dĩ Sa tưởng chừng tất cả sẽ cứ thế mà kết thúc, cô ôm người trong lòng, nhắm chặt hai mắt, chờ đợi ý thức triệt để tắt ngúm. Song, chờ mãi mà cô thấy đầu óc mình vẫn vô cùng tỉnh táo, chỉ có điều âm thanh xung quanh đã biến mất....... Không còn tiếng sấm sét mưa gió, không còn tiếng động cơ rầm rầm, và tiếng ma cà rồng la lối. Cô hé mắt, phát hiện mình đang lơ lửng giữa không gian tối tăm, cúi đầu, trong lòng chả có gì. Không thấy Hồng Hựu Sâm đâu nữa, cả một thế giới chỉ còn lại mỗi mình cô lững lờ.

Có những mảnh thuỷ tinh vỡ nằm rải rác, toả ánh sáng le lói. Cô nhìn vào mảnh thuỷ tinh gần mình nhất, vừa nảy sinh ý thức, thân thể liền bay về phía đó. Từ trên cao, cô được trải nghiệm cảm giác đang hoà nhập vào một thước phim, đủ thứ cảnh tượng chớp ngang qua mắt. Đầu tiên cô thấy một cặp nam nữ, còn có cả một đứa trẻ, trông có vẻ như một nhà ba người, đang ăn bữa tối trong một căn nhà nhỏ, cô nhận ra mặt của đứa trẻ, chính là bản thân cô. Cô đoán sơ, có lẽ cặp nam nữ kia là cha mẹ cô? Người đàn ông đẹp hơn người phụ nữ, không hổ cái biệt danh "trai kiểng," hai người sến súa mùi mẫn với nhau, hở tí là đút này bón nọ, đút cho nhau xong quay qua đút cho Kiều Dĩ Sa mini.

Cảnh phim tan nhanh, đổi qua cha mẹ cô đứng trước cổng trường đợi cô tan học, sau đó đưa cô đi thăm bà ngoại. Trong buổi xế chiều, bọn họ cùng nhau cười, cùng nhau đùa giỡn, ngọt ngào và ấm áp, cùng nhau hạnh phúc.

Kiều Dĩ Sa không nhớ gì về cha mẹ mình, nhưng bà ngoại thì khác. Cô rất yêu bà, nhìn thấy nụ cười hiền từ của bà ngoại, Kiều Dĩ Sa hơi cảm động. Cô không biết bản thân cô đã xem hết bao lâu. Trong bộ phim, cô dần dần lớn lên, từ mẫu giáo đến khi tốt nghiệp đại học, cuối cùng đi làm giáo viên....... Mãi đến lúc đi xem mặt đối tượng, cô mới sực tỉnh.

Quái gì thế này? Cái tay thư sinh yếu đuối mà cô lấy về là cái quái gì thế này?! Thoắt chốc cô tỉnh hẳn, bứt mình ra khỏi cảnh phim, quay về lại không gian tối tăm.

Đấy không phải là cô, đấy không phải là cô. Cô xoa xoa tay, phải mau mau lo chuyện chính, tìm Hồng Hựu Sâm về lại. Cô đổi qua một mảnh thuỷ tinh khác, thò đầu vào——

Lần này cảm giác môi trường xung quanh có thay đổi, đang ở giữa trung tâm đô thị phồn hoa, đang đứng trước cửa một căn hộ chung cư hạng sang, cô đang mặc một bộ đồ văn phòng, ôm một chàng trai hôn hít nóng bỏng.

Sao cô lại thích yêu đương đến thế này?

Tuy dáng lưng của chàng trai nọ không giống lưng của Hồng Hựu Sâm cho lắm, nhưng Kiều Dĩ Sa vẫn chưa sờn lòng, đổi góc nhìn để nhận dạng.

Ngay sau đó, cô thấy được mặt của chàng trai, chính là công tử họ Liễu nhà mình, ông chủ quán Bly.

"........"

Kiều Dĩ Sa suýt ói ngay trong ảo cảnh; bộ phim Tổng Tài Bá Đạo Gõ Cửa Khuyanày thế mà lại do cô và Liễu Hà thủ vai chính! Bộ phim tình củm xếch xì này làm cô nổi hết da gà, cô không kịp chờ thêm được một giây nào nữa, vội vàng bứt mình ngay ra.

Cô run rẩy nghĩ bụng, chốc nữa liệu có màn cô với Hồng Diêm Đức ABC gì đó với nhau hay không đây, nếu có thì thật sự không đỡ nổi đâu.

Hít thở sâu 3 lần, run rẩy tiếp tục qua bộ khác——

Vẫn còn có vẻ bình thường, lần này cô không có ma lực, ngoan ngoãn đi học, tốt nghiệp xong cùng vài người bạn thân mở một tiệm bánh ngọt thơm lành.

Bộ kế tiếp——

Xem nhiều những mảnh vỡ rồi, Kiều Dĩ Sa mới dần dần hiểu ra, đây đại khái là kiểu như những không gian song song.......Nghĩ đến đó, cô thông minh, nhớ đến cảnh năm xưa khi bà ngoại dạy cô về chú thuật hư vô.

"..........Chú thuật này rất nguy hiểm, vật thể bị nuốt chửng sẽ bị lưu đày ở giữa kẽ hở của thời gian. Trừ phi có thể tìm lại được chính mình, còn không sẽ mãi mãi lạc lối về."

Hình như có nghe nói như vậy?

Kiều Dĩ Sa gãi gãi chóp mũi.

Tìm lại được chính mình......... Tức là cần phải tìm lại mảnh vỡ mà thuộc về không gian của mình? Cô nhìn quanh, những mảnh thuỷ tinh nhiều chi chít như dải ngân hà, đếm không xuể. Cô nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra được cách nào dễ hơn, đành phải xem từng mảnh một. Trong không gian này, ngoài những mảnh thuỷ tinh ra, chẳng còn gì khác, không cảm giác được thời gian trôi, cũng không cảm giác được nóng lạnh, no đói; Kiều Dĩ Sa trôi một hồi lâu, mang cảm giác như bản thân mình là một cánh lục bình không rễ cắm.

Xem càng nhiều, càng dần cảm thấy bất lực, hễ vừa nghĩ đến chuyện mình sẽ bị ở đây mãi mãi, cô liền bị tuyệt vọng bao trùm.

Tính sao đây.......

Kiều Dĩ Sa khóc không ra nước mắt.

"Hối hận chết đi được......" Cô buột miệng.

"Hối hận gì?"

Kiều Dĩ Sa: "Hối hận tất tần tật, sao mà xui xẻo thế không biết!"

........

Ớ?

Kiều Dĩ Sa run lên một cái trong hư vô.

"A Sâm?"

Không có ai đáp.

Cô túm tóc của mình: "Mẹ kiếp, mình bị ảo giác à?"

"Em vẫn chưa trả lời anh."

Không phải là ảo giác, đúng là giọng nói của Hồng Hựu Sâm.

Kiều Dĩ Sa kích động đến sắp không nói nên lời.

"A Sâm, anh đang ở đâu!"

"Em hối hận gì?" Cậu bám chặt lấy điểm đó không buông. "Hối hận đã theo anh? Em cảm thấy đi theo anh rất xui xẻo?"

Kiều Dĩ Sa chép miệng: "Cũng không phải nữa, em chỉ hơi hối hận hồi trước nhất thời nổi hứng đồng ý leo lên đỉnh Everest vận động nặng với anh, nếu không thì đã không rơi vào tình trạng hiện giờ, phải nhìn cái mớ phiền chết này."

Hồng Hựu Sâm nói: "Em là người nói muốn tìm kích thích, em nói muốn đến một nơi người khác không đến được cho nên anh mới đề nghị chỗ này."

Kiều Dĩ Sa nghe vậy hơi không phục,quên mất hình trạng hiện giờ của mình, khoanh tay, nói giọng chất vấn: "Tức là sao, bây giờ đổ hết tội lên đầu em?"

Hồng Hựu Sâm: "Không phải, anh chỉ đang suy luận mà thôi."

Kiều Dĩ Sa lạnh mặt: "Rốt cuộc anh đang ở đâu?"

"Trong chú thuật của em."

"Em cũng đang ở trong chú thuật, sao không thấy anh?"

"Không gian của chúng ta khác nhau."

"Chỗ của anh có mấy cái mảnh không? Nhìn giống như mảnh thuỷ tinh á, từng mảnh từng mảnh một, bên trong có đủ trò đủ kiểu."

"Không có."

"?"

"Mắt của anh chỉ có thể nhìn thấy sự thật."

".........."

Cậu ung dung bình tĩnh, thậm chí trong giọng nói còn mang vẻ triết lý sâu xa, Kiều Dĩ Sa cau mày, nói: "Tức là anh đã tìm được không gian chân thật ban đầu của chúng ta?:

"Ừ." Cậu đáp, "Anh đang chờ em."

"Vậy anh nói cho em biết làm sao để tìm đi."

"Chả làm sao cả, nhìn một hồi sẽ nhận ra được. Em là nửa kia của anh, em cũng có khả năng này."

Kiều Dĩ Sa giụi mắt thật mạnh, xung quanh không hề thay đổi một chút nào.

"Em không làm được."

"Đấy là bởi vì em không đủ tập trung." Nói đoạn thoáng ngừng, rồi nói tiếp: "Đêm hôm bữa cũng vậy, sức tập trung của em quá kém, vốn là chúng ta có thể tốt đẹp hơn."

"........"

Sắp toi đời rồi ở đó mà còn "tốt hơn."

"Nếu không có em cảnh giác cao, anh đã sớm bị lũ ma kia bắt đi làm thịt rồi, còn trách em sức kém."

"Không có đâu, không ai có thể quấy rầy khi chúng ta kết hợp, ngoại trừ bản thân chúng ta."

Kiều Dĩ Sa sắp bị nghe cậu cãi đến thổ huyết.

"Được.......Lỗi của em hết, em học thuật không đến nơi, ngay cả làm tình cũng không làm nên thân. Được chưa hả? Anh đúng hết! Đ.m. nếu không phải cái cú đạp lúc sau chót của anh! Thì liệu em có bị nhốt trong cái chỗ quỷ này không?! Bây giờ còn dạy đời em? Anh đi chết đi!"

Kiều Dĩ Sa xổ một tràng, lúc kết thúc rất thèm được thuận thế đập bể cái gì đó, nhưng chả có gì cả, cô lượm luôn một mảnh thuỷ tinh lên ném vào mảng khác, thành công tạo nên một chút hiệu quả. Sau đó là một quãng thời gian vô cùng yên tĩnh.

"Anh rất lo lắng về em." Cậu nói, "Thông tin từ những động vật truyền về nói rằng em đang bị bách hại, nên anh hơi sốt ruột."

Cô im lặng.

Giọng của cậu khẽ hơn.

"Em đừng giận, mau mau tìm tới đây, anh chờ em rồi mình cũng rời đi."

Kiều Dĩ Sa lầu bầu: "Đã bảo tìm không được mà........"

"Trong em có một phần của anh. Chỉ cần em tập trung, nhất định sẽ cảm ứng được sự tồn tại của anh. Giống như anh có thể nói chuyện được với em, em cũng có thể tìm được anh."

Thế nào gọi là "trong cô có một phần của cậu"?

Kiều Dĩ Sa định hỏi, vừa há miệng thì lại cảm thấy hơi hơi hiểu ý.

Cô bay lững thững giữa không gian. Được Hồng Hựu Sâm chỉ điểm, lúc cô nhìn lại những mảnh thuỷ tinh nọ, hình như chúng nó hơi hơi khác nhau ở độ sáng. Cô chọn vài mảnh sáng hơn để xem, vừa xem vừa trò chuyện với Hồng Hựu Sâm.

"Anh không xem mấy cái mảnh thuỷ tinh thật uổng, nội dung của chúng phong phú lắm......Ê! Trong này có anh nè." Cuối cùng sau khi chọn một hồi cô tìm được mảnh thuỷ tinh đầu tiên có Hồng Hựu Sâm. "Để em coi xem trong không gian song song thì anh làm những gì..........Anh là một tên du côn kìa, em đã bảo là nếu anh không gặp cha anh thì chắc chắn đã thành đại ca xã hội mà. Chậc, đánh nhau kìa, chết cha! Anh bị bắt rồi.......cái cô cảnh sát.......cô cảnh sát......cảnh sát......"

Tình tiết bắt đầu phát triển theo hướng không khống chế được nữa. Kiều Dĩ Sa cắn môi tập trung nhìn chằm chằm màn ảnh.

Hơi bất ngờ là, lúc cô thấy cảnh Hồng Hựu Sâm và cô cảnh sát kia hôn nhau trong rừng, lòng thế mà vẫn khá bình tĩnh, không có phản ứng dữ dội bằng lúc thấy mình và Liễu Hà nóng bỏng với nhau.

"Đấy không phải là anh." Tiếng của Hồng Hựu Sâm vang lên trong đầu cô. "Em có thể nhận ra được, đấy không phải là anh."

Đúng là không phải cậu, tuy diện mạo y hệt, nhưng thần thái của người đó, cách cậu ta nói chuyện, và rất nhiều những chi tiết nhỏ nhặt khó nhận ra khác, đều không phải là một Hồng Hựu Sâm mà cô biết.

"Anh có còn nhớ tình tiết từ kiếp trước của anh không?" Cô hỏi.

Cậu đáp: "Chút chút, nhưng đấy không dính dáng đến anh, chỉ có kiếp này mới liên quan đến anh."

Kiều Dĩ Sa bứt mình ra khỏi mảnh thuỷ tinh, cô nhìn về một phía, ở đó có một mảnh thuỷ tinh toả ánh sáng dìu dịu, khiến cho cô nhớ đến ngọn đèn bàn cánh hoa xinh xinh ở nhà mình. Mới đi xa có vài ngày mà cô lại có cảm giác như đã lâu lắm rồi chưa về.

"Kỳ nghỉ của chúng ta lẽ ra nên nằm trong giường của em uống bia, đếm sao, ngủ nướng xong dậy gọi thức ăn giao đến tận nhà."

Cậu nói: "Sau này có thể làm vậy."

Kiều Dĩ Sa ngoắc ngoắc ngón tay về phía mảnh thuỷ tinh đó, giây kế tiếp, mảnh thuỷ tinh đó liền xuất hiện trước mắt cô, cô thò đầu ngó......

Cảnh trong đấy rất quen thuộc, chính là khu công trình bị bỏ dở mà trước đây cô đã dắt cậu đến để hẹn đánh nhau, cậu ngồi ngay trên tầng mà lần đầu cậu biến thành sói, hai chân thò ra ngoài, ngắm nhìn trời.

Mặt cô xuất hiện giữa mây trên trời.

"Sao lại ở đây thế?"

Cậu ngước đầu nhìn cô: "Vào một cái thì đã ở đây rồi, xuống đi."

Cô bước hẳn vào trong thế giới đó, dưới chân là vật thật, cơ thể mang trọng lượng, cô cảm nhận được cái lạnh, trong xoang mũi tràn ngập mùi khói bụi của toà nhà bỏ hoang đó. Đây là một thế giới sống. Cô leo hai tầng cầu thang, nhìn thấy người đàn ông ngồi dưới trăng, lẳng lặng đến ngồi xuống cạnh bên cậu. Hai người cùng ngắm trăng, Kiều Dĩ Sa bẻ bẻ cổ, duỗi thắt lưng.

"Ôi, không ngờ cái chú hư vô này dễ giải như vậy, em còn tưởng là hóc búa gì lắm cơ."

"Đấy là vì có anh, không có anh, em sẽ không bao giờ ra được."

Kiều Dĩ Sa lạnh lùng hừ một tiếng: "Không có anh thì em vốn đã không bị rớt vào được không hả."

Ngọn gió mát lành mơn man, một chốc sau, Hồng Hựu Sâm khẽ nói: "........Có phải là anh quá lỗ mãng không."

Kiều Dĩ Sa liếc nhìn sườn mặt của cậu, nhìn gió thổi phớt qua tóc mái màu đen của cậu, khoé mép nhếch lên đầy tán thưởng.

"Không, anh không biết lúc anh giáng xuống từ trên trời trông ngầu cỡ nào đâu."

Mặt cậu thoáng có động tĩnh, cậu liếc cô: "Thật hả?"

"Xạo đấy, hahahahahahaha! Nhìn ngu chết được, sao lại có đàn ông gì mà ngu đến vậy, còn dám gọi em là "vợ ơi," ai vợ với anh, anh——Ớ!" Cằm của cô bị tóm lấy, cậu ghé mặt đến gần, toan chặn vế sau của cô. Kiều Dĩ Sa dùng tay bịt miệng lại. "Cho phép anh tới gần à?"

Cậu lục gì đó từ trong túi, đưa ra trước mặt cô.

Kiều Dĩ Sa định thần nhìn, ớ chẳng phải nguyên bịch châu báu mà Ổ Sách đưa cô hôm bữa đây sao. Cô đoạt ngay lấy, không ngờ Hồng Hựu Sâm giơ cao cánh tay, không để cô đắc thủ.

"Có cho tới gần không?"

Kiều Dĩ Sa đánh vào ngực cậu: "Anh học hư rồi đấy hả." Nói đoạn ghé đến gần, thuận thế đè lên cậu, hôn một cái. "Đàn ông không thể hư được."

Cậu lầm bầm: "Không có."

Cậu nằm trên mặt đất xi măng lạnh lẽo, nhìn trăng toả sáng sau lưng cô ánh lên đường nét của cô. Cô ngáp một cái rõ dài, cậu hỏi: "Mệt không? Muốn về nhà không?"

"Ý kiến hay."

.........

Chìa khoá tiêu mất rồi, Hồng Hựu Sâm cõng nữ pháp sư trèo cửa sổ vào nhà. Vào nhà xong, điều đầu tiên Kiều Dĩ Sa làm là mở ngọn đèn cánh hoa đầu giường, sau đó đi tắm rửa. Nước ấm mang cảm giác khoan khoái, xoa dịu bao nhiêu khiếp sợ kinh hoàng trong những ngày qua. Tắm xong quay về phòng, liền ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng. Thịt nai dạo trước Lỗ Lai mang lên vẫn chưa ăn hết, đã được cậu lấy ra nướng.

"Để em làm cho, đến phiên anh đi tắm." Cậu bị cô đuổi vào buồng tắm, tắm nhanh trong vòng 5 phút, rồi nhanh chóng chạy ra.

Hai người ăn uống no nê, nằm vật ra giường.

Cô ợ một cái, cậu cũng bị lây, ợ nối tiếp.

"Tuyệt nhỉ, sống vầy nè." Cô nói.

Cậu ừ một tiếng phụ hoạ.

"Mấy con ma Tây kia đã bị em nhốt mất, anh thì đã thuận lợi thức tỉnh, hai ta toàn thắng không còn đối thủ nữa, trên đời này không có gì——"

Cô đang huyênh hoang giữa chừng bỗng nhớ ra gì đó, ngồi bật dậy.

Hồng Hựu Sâm đan hai tay sau đầu, miệng vẫn còn đang chép chép, ôn lại vị của miếng thịt nai nướng ban nãy.

"Hôm nay mùng mấy?"

"Không biết."

Kiều Dĩ Sa lật đật bò xuống giường đi tra.

"Hăm ba." Tay cô lạnh ngắt, run rẩy ngoái đầu nhìn Hồng Hựu Sâm, "Chết rồi, mai là hăm bốn......"

Cậu không quan tâm mấy, co đầu gối, hỏi: "Thế thì sao?"

Kiều Dĩ Sa: "Anh hai à, mai công bố điểm thi."

Hồng Hựu Sâm lập tức hoá đá.

hết chương 50