Chuyện Tình Dưới Nhành Cây Tầm Gửi

Chuyện Tình Dưới Nhành Cây Tầm Gửi - Chương 5





Molly không lộ chút vui mừng. “Này, mẹ”. Nó nhíu mày. “Con bị đau”.


Nó định đưa bàn tay lên chỗ sưng trên trán, nhưng Jonas ngăn lại. “Tất nhiên phải thế. Cháu đã đập vào đầu mình đấy”, chàng bảo nó. “Tuy vậy, bác sĩ bệnh viện nói rằng có nhiều khả năng cháu sẽ không hề gì”, chàng nói thêm. “Cũng may cho cháu là không bị chiếc xe tông phải”.


Molly tỏ vẻ không bận tâm. “Mẹ, con Satin thế nào?”.


“Nó không sao”, Bridget mỉm cười, một màng nước mắt long lanh trong đôi mắt màu hạt dẻ của nàng. “Cũng giống như con, nó hơi bị trầy xước và có lẽ có vài chỗ bầm”.


“Con muốn đi thăm nó”. Molly toan bước ra khỏi chiếc giường nhưng giường quá cao, nó không thể leo ra mà không có người đỡ. Nó đành bỏ cuộc khi thấy Bridget lắc đầu.


“Chưa được đâu. Trước hết con phải hết bệnh đã, sau đó mới lo cho con ngựa của con được”.


Jonas gật đầu đồng ý với Bridget. “Cô y tá nói là cô ta sẽ trở lại ngay. Họ muốn chắc chắn là tình trạng của con bé phải được ổn định trước hết. Molly đã được xếp lịch để chụp cắt lớp CAT, nhưng nó có vẻ không sao cả”.


Bridget vui mừng chờ đợi cô y tá. Nàng không có ý định rời xa Molly. Nàng tiến lại gần hơn, nụ cười yếu ớt và bờ vai run run.


“Con có chắc chắn là không sao chứ, hả cưng?”, nàng thì thầm.


“Con nghĩ là thế”. Molly bắt đầu hoang mang đôi chút. “Con sợ lắm, mẹ”.


“Mẹ cũng thế”, Bridget cười nhè nhẹ. “Tại sao con lại bị như thế?”.


“Con chẳng biết nữa”, Molly rùng mình. “Con không nghĩ là có xe tải ở đó”.


Jonas và Bridget bước tới một bên khi cô y tá quay trở lại.


“Molly, chiếc áo của con đã rách nhiều rồi. Cô phải cắt tay áo đi. Xin lỗi nhé”. Cô ta liếc nhanh về phía Bridget. “Có được không chị?”.


“Được chứ”.


“Cô ấy sẽ làm gì hả mẹ?”, Molly nhìn cô y tá, cảnh giác.


“Cô sẽ làm sạch những vết trầy xước trên tay và chân của con. Vết bẩn và vi khuẩn sẽ gây nhiễm trùng”, cô y tá đáp.


“Con không cho cô làm đâu”. Molly co rút lại trên giường, ánh mắt bừng lên vẻ chống đối khi nó nhìn cô y tá.


“Molly, con phải để cô làm”, Bridget nói để tìm cách dỗ dành Molly.


“Con không cần. Con không muốn cho ai đụng vào người con”, Molly nói lớn.


“Nó cũng bướng bỉnh giống như em vậy, Bridget”.


Bridget đỏ mặt. Có thể Jonas nói câu ấy là chỉ để đùa, nhưng nàng không có tâm trạng làm vậy. Cảm giác oán hận lại quay về, nhưng Jonas không nhìn về phía nàng nên không thấy. Bridget thở ra và tập trung suy nghĩ xem cần phải làm gì bây giờ.


“Con không được quyền chọn lựa trong chuyện này, Molly”. Nàng nói một cách cương quyết nhưng ôn tồn. “Ở đây còn có nhiều bệnh nhân khác chờ khám nữa, con phải hợp tác chứ”. Nàng liếc nhìn bảng tên của cô y tá. “Cô Audrey cần phải làm sạch các vết trầy ấy”.


Molly chỉ gật đầu. Cô Audrey nhẹ nhàng nắm lấy tay áo rách của nó, cắt vải cho lộ vết thương ra, nhưng Molly cố giằng lại.


“Molly, nằm yên nào”, cô Audrey kiên nhẫn nói. “Kéo bén lắm đấy”, cô ta cảnh báo.


Thở dài một tiếng lớn, Molly cuối cùng đành nghe theo, và cô y tá bắt đầu làm sạch những chỗ trầy chạy dài gần hết cánh tay của nó.


Khi bôi thuốc sát trùng lên da, Molly rụt lại và Bridget nhăn mặt một cách thông cảm, vì biết rằng thuốc này gây xót.


“Rát quá”, Molly phản đối.


Jonas nhếch một góc miệng, nói. “Đừng nghĩ gì đến thì dễ chịu hơn”.


“Hả?”, nó trừng mắt nhìn Jonas một cách dữ tợn khiến Bridget gần bật cười.


“Nghe đây nhé. Cháu có biết gì về giống ngựa Morgan không?”.


Đây là cách hiệu quả để giải khuây. Nhưng Bridget không biết là Molly sẽ phản ứng ra sao. Nàng nín thở chờ cho đến khi đứa con nàng đột ngột nói.


“Nhiều lắm chứ. Justin Morgan sống ngay ở tại Randolph này - đó là tên một người, chứ không phải con ngựa”.


“Con ngựa này sống ở đâu?”.


“Con ngựa này cũng sống ở đây, nhưng tên nó không phải là Justin Morgan”.


Cô y tá và Jonas nhìn nhau cười bí ẩn mà Molly không hiểu được.


“Vậy nó có tên là gì?”, Jonas hỏi.


Con bé thở phào một hơi bực bội. ““Nó được đặt tên là Figure, về sau, khi nó đã nổi tiếng, người ta chuyển qua gọi nó là con ngựa Morgan”.


“Sao mà nổi tiếng? Nó có gì đặc biệt vậy con?”.


Molly cau mặt, nhưng sự cố gắng suy nghĩ đã làm cho nó quên đi cái đau. “Ngựa Morgan có cái đặc biệt là nó có thể làm bất cứ điều gì. Nó có thể làm việc trong rừng, kéo gỗ, đôi khi nó kéo những khúc gỗ mà những con ngựa kéo khác, to hơn, không kéo nổi, và nó có thể chạy nhanh hơn bất cứ con ngựa nào”.


Trí nhớ của Molly không có vấn đề gì, Bridget nghĩ, và nàng kinh ngạc về khả năng trả lời mau lẹ của con bé.


“Còn gì nữa không?”, cô y tá hỏi. “Cháu làm cho bọn cô phải thấy thích đấy. Mỗi ngày mình nên học thêm một điều gì đó, phải không bác sĩ Concannon?”.



Bridget đoán chừng là chàng đã tự giới thiệu với cô y tá. Điều ấy là bình thường nhưng nàng thấy hơi khó chịu. Audrey quá xinh đẹp và giỏi giang.


“Nó hiền lành như một con mèo con, và là giống ngựa đầu tiên của châu Mỹ”, Molly nói thêm.


Cô y tá chuyển sang săn sóc chân của Molly, cô rạch hẳn một đường trên ống quần.


“Chưa hết đâu”. Molly ngồi lên một chút. Giờ đây, sau khi làm cho Jonas kinh ngạc về sự hiểu biết của mình, nó muốn mở rộng ra nữa. “Những giống ngựa châu Mỹ khác, như ngựa để cưỡi, ngựa giống tiêu chuẩn và ngựa kiệu Tennessee - tất cả những con này đều có thể tìm thấy một sự lai giống với ngựa Morgan lúc đầu”.


“Bác thấy thích thú đấy. Bác đâu biết là con Satin có một tổ tiên xuất chúng như vậy”.


“Satin đáng nể lắm đó”, Molly nói chắc nịch.


Cô y tá nhìn về phía Bridget. “Đầu gối của nó phải được băng bướm. Nó bị một vết rách sâu ở đấy”. Cô ta quay sang lục tìm các phụ tùng y tế trong ngăn kéo, rồi cau mày. “Chán quá. Không có cái nào hết. Tôi sẽ trở lại ngay”.


Khi Audrey đã đứng lên và ra khỏi phòng, Bridget không để mất một giây. Nàng chạm nhẹ trên bàn tay của Molly, bảo “Nằm yên nhé”, rồi kéo Jonas ra ngoài hành lang.


“Anh có thấy là nó cần được khâu ở đầu gối?”.


“Anh không phải là bác sĩ chăm sóc. Anh thực sự không thể nói gì”.


“Nhưng anh có thể yêu cầu cô y tá. Cô ấy phải nghe lời anh chứ”.


Jonas cười nhìn nàng. “Anh thấy Audrey am hiểu công việc cô ấy làm. Dù sao, em là mẹ của Molly. Em hãy hỏi những câu như thế”.


Bridget chỉ nhìn chằm chặp vào Jonas và cố gắng kiềm chế sự bực bội. “Jonas, dù sao anh cũng không được dạy tôi bài học làm cha mẹ”, nàng rít lên. Giọng nói của nàng mang vẻ giận dữ. “Không đúng lúc và cũng không đúng chỗ. Anh không biết là anh đang nói gì trong chuyện này đâu”. Giọng nói khàn đi và nàng lau giọt nước mắt. “Làm như là anh không có con, phải không?”.


“Không, không phải thế, nhưng bác sĩ và y tá cũng có thể có những sai lầm”.


“Đừng nói như thế. Molly trước nay chưa hề bị thương tích trầm trọng! Anh đang làm cho tôi phải sợ!”. Nàng muốn hét lên, nhưng rồi nhận thấy chẳng cần làm thế trước mặt chàng ta.


“Hãy bình tĩnh nào, Bridget. Anh xin lỗi. Anh không có ý làm em hoảng sợ. Tất cả cho chúng ta thấy rằng Molly sẽ không hề gì”.


“Vậy thì tại sao họ cho chụp cắt lớp CAT?”, nàng lo lắng hỏi. “Nó không bị chảy máu mà”.


“Để loại trừ khả năng nứt xương sọ. Nó đã bị bất tỉnh, Bridget ạ. Đó là một khả năng. Khám thực thể không đủ, em à”.


“Jonas ơi, ước gì em đã không cưỡi ngựa với nó. Nếu vậy thì đã không bao giờ xảy ra chuyện này”.


“Đây là một rủi ro mà”, chàng nói dứt khoát. “Trẻ con thì thường có những chuyện như thế, nhất là những đứa hiếu động như Molly”. Chàng đưa hai tay ra nắm lấy vai nàng.


Bridget những muốn gục đầu vào trong vùng ngực săn chắc của chàng và được thấy hai cánh tay chàng ôm ghì lấy mình an ủi. Nhưng nàng không dám.


Nàng chưa bao giờ nhìn thấy chàng trong tư cách một bác sĩ, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ được thấy nếu không phải vì tai nạn của Molly. Nàng bối rối. Có quá nhiều điều nàng chưa được biết về Jonas. Chàng rất khác với một chàng trai tỉnh lẻ mà nàng đã dại dột yêu rất lâu trước đây. Bridget nhìn thẳng vào mắt chàng và chỉ thấy một sự chuyên nghiệp lạnh lùng.


“Nếu có điều gì cần hỏi về việc điều trị cho con em, thì em phải hỏi họ. Anh không là bác sĩ ở đây nên không thể làm việc đó thay em”. Chàng nói.


Nàng đoán là chàng muốn tìm cách giúp đỡ, nhưng nàng đã quá đuối mệt nên không còn có thể suy nghĩ gì thêm. “Ồ, em không biết chắc là nên yêu cầu điều gì. Anh mới ở bên cạnh nó trong lúc khám bệnh. Không phải là em. Em thậm chí còn chưa từng nói chuyện với bác sĩ cấp cứu nữa mà”.


“Rồi em sẽ nói chuyện. Ông ta sẽ trô lại đây để giải thích hình chụp CAT và trả lời các câu hỏi của em. Ông ta sẽ viết bản tường thuật và vị bác sĩ nhi khoa của em có thể cũng cần một bản sao đấy”.


Trầm tĩnh. Bình thản. Chàng nói chuyện có vẻ như chàng nghĩ nàng sắp bị chứng cuồng loạn.


Nàng không phải thế. Đó không phải là phong cách của nàng, và như vậy chẳng có lợi gì cho Molly. “Được rồi, em sẽ hỏi họ”, nàng buồn nản nói. “Nhân đây cũng xin cám ơn anh vì đã giúp nó giải khuây. Có hiệu quả đấy”.


“Nếu em cần sự đảm bảo thì anh có thể đảm bảo với em, Bridget”, chàng nói với giọng trầm tĩnh. “Con gái em không cho thấy những dấu hiệu chấn thương nghiêm trọng, dù rằng nó có bị nhẹ. Các vết trầy xước đã được điều trị và vết đứt sắp được băng bó”. Chàng đưa bàn tay vẫy chào cô y tá đang quay trở lại. “Anh muốn đi uống một ly cà phê. Em đi không?”.


“Không”.


Chàng xoa vuốt hai cánh tay nàng theo cách không chuyên nghiệp lắm nhưng rõ ràng là có tác dụng an ủi. Nàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Chỉ một chút thôi.


“Anh sẽ ở lại đây với em cho đến khi họ cho Molly về, được không?”.


Nàng gật đầu và trở lại bên giường với con gái.


***


Một nhân viên phục vụ xuất hiện để đẩy xe đưa Molly ra hành lang chuẩn bị đi chụp CAT. Bridget đi theo, nàng nắm lấy bàn tay con gái mình qua các thanh chắn và luôn mồm trò chuyện với nó. Họ đi ngang qua trước Jonas. Chàng đang cầm ly cà phê trên tay, trò chuyện với một bác sĩ nội trú. Bridget chỉ nghe loáng thoáng về cuộc nói chuyện, và nó khiến nàng thêm tò mò. Hành nghề bác sĩ gia đình. Bác sĩ Winston đang bận...


Có thể chàng nghiêm túc khi tính chuyện ở lại nơi này. Thế nhưng chàng sẽ thấy nhớ sự kích động của New York và cái uy tín của văn phòng ở Park Avenue. Ý tưởng này khiến nàng chán nản. Nàng hướng sự chú ý trở về với Molly và nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong bàn tay mình.


Họ đi vòng qua khúc quẹo. “Họ sắp làm gì vậy?”, Molly lo lắng hỏi.


“Mẹ không biết, cưng, mẹ chưa từng được chụp CAT, nhưng mẹ biết là không đau đớn gì đâu”.


Chuyên viên CAT hiện ra và bắt đầu giải thích, anh ta xóa bỏ nỗi sợ của con bé bằng một phong cách vui vẻ. “Cháu chỉ cần nằm im và nhìn lên phía trên. Mẹ cháu nói đúng đấy, không đau đớn tí nào cả. Chẳng cảm thấy gì đâu. Chủ yếu, đây là sự chụp hình bên trong đầu của cháu”. Rồi anh ta cười với Molly. “Có gì bên trong đó vậy?”.


Molly nhăn mặt cười vui. “Cháu không rõ lắm. Có lẽ là những bài làm? Những ước mơ của cháu?”.


Anh kỹ thuật viên cười. “À, những cái đó không hiện ra đâu. Nhưng chú sẽ nói cho cháu biết. Cháu hãy nghĩ về một điều gì đó yên lành, và rồi mọi việc sẽ xong xuôi mà cháu không kịp hay. Mẹ của cháu sẽ ở ngay tại đây với cháu”.


“Cháu sẽ nghĩ về chuyện cưỡi con ngựa của cháu đi trong rừng”, Molly nói ngay. “Đó là chuyện vui vẻ nhất mà cháu biết”.


Bridget cảm thấy một thoáng vui mừng. Nàng không muốn sự ham thích cưỡi ngựa của Molly bị ảnh hưởng vì vụ tai nạn này, và nàng không muốn con gái mình sợ hãi việc leo lên yên trở lại.



“Ý tưởng hay đó, Molly”, nàng hân hoan nói. Kỹ thuật viên chuyển Molly qua cái giá đỡ để nằm, và Bridget nắm chặt tay con trấn an một lần nữa.


“Sẵn sàng chưa?”, anh kỹ thuật viên hỏi. Molly gật đầu. Anh ta đẩy cái giá đỡ lui vào, và đặt đầu Molly vào trong vòng cung của máy chụp cắt lớp CAT.


“Hãy nhắm mắt lại và nghĩ về con Satin”. Bridget nói dịu dàng.


“Vâng”.


Chỉ vài tiếng lách cách và công việc đã xong mà cả hai mẹ con chẳng ai hay biết. Toán người phục vụ đã trở lại đúng lúc cho nên Molly không phải đợi chờ, và nó lại được đẩy về phòng qua dãy hành lang. Molly ngồi trên chiếc giường có thanh chắn và tỏ ra khá hãnh diện.


“Giông như là ngồi trên chiếc xe diễu hành vậy”, Molly vui vẻ nói. Nhân viên phục vụ và Bridget cùng bật cười vì câu nói này. Khi họ đi tới khúc quẹo và nhìn thấy Jonas, Molly đưa tay vẫy chào chàng ta theo kiểu một hoa hậu.


Chàng vẫy chào trở lại. “Cháu thấy thế nào?”.


“Dễ chịu”, Molly nói với một giọng chán chường. “Con có thể về nhà bây giờ được không?”.


Jonas đi theo cùng Bridget bên chiếc giường đẩy. “Bác sĩ bệnh viện cần phải xem hình chụp CAT của cháu đã chứ. Rồi mẹ cháu còn muốn nói chuyện với bác sĩ, hỏi những gì cần, sau đó thì cháu có thể về nhà”.


“Con chán quá rồi”, Molly nói.


Audrey mở cửa và phụ giúp nhân viên phục vụ đưa cái giường trở về phòng khám. “Nhân đây, cô có mang đến cho con mấy tờ tạp chí để đọc trong khi chờ đợi”. Cô phục vụ nói và đưa cho Molly mấy tờ tạp chí.


Molly cám ơn Audrey, chọn lấy tờ Tiger Beat và nôn nóng lật trang tìm một bài viết về nhóm nhạc mà nó yêu thích.


“Bây giờ đã uống cà phê được chưa?”, Jonas hỏi Bridget.


Nàng thở dài nhẹ nhõm. “Nhất định rồi. Còn việc gì khác để làm đâu”.


“Em biết nó là thế đấy. Đây có thể là một phòng cấp cứu, nhưng cái gì cũng cần phải có thời gian”.


Bridget cười, nhìn về con gái mình. “Molly, con thấy khỏe chứ?”.


“Khỏe ạ”, con bé đáp lơ đãng, mắt dán vào bài báo.


Jonas và Bridget rời căn phòng, đi một quãng ngắn tới các máy bán hàng. Chàng vốc trong túi ra một nắm tiền xu, đọc hướng dẫn sử dụng các nút bấm để lấy kem và đường. “Làm theo ý em đi. Dù có cho thứ gì vào cũng chẳng ngon đâu. Nhưng nó nóng”.


Bridget mỉm cười trong khi chọn lựa, nàng cảm thấy dễ chịu hơn về cuộc sống nói chung và về Molly nói riêng. Cà phê chảy vào trong tách, với những gia vị nàng đã thêm vào, rồi chiếc máy kêu khùng khục và dừng lại.


“Của em đây”.


Bridget với tay cầm cái tách. “Cám ơn”. Nàng hớp một ngụm và nhăn mặt. “Chà, dở quá, nhưng cũng dễ chịu”.


Họ ngồi trên chiếc ghế dài nơi hành lang trong khi Bridget vừa uống vừa nhìn chàng qua tờ báo. Chàng có vẻ thoải mái trong khung cảnh này, nhưng đó là điều tất nhiên.


“Anh là bác sĩ khoa nào, Jonas?”. Cuối cùng, nàng hỏi. “Đến nay em vẫn chưa hỏi anh điều này”.


“Bác sĩ gia đình. Anh học y khoa cơ bản. Xoay quanh các thứ như nhi khoa, lão khoa, chỉnh hình, phụ sản, như em vẫn gọi. Anh là bác sĩ tổng quát, chứ không phải chuyên khoa, chắc em hiểu”.


Nàng gật đầu.


“Anh sẽ nói cho em biết những gì mà anh thấy thích. Đó là một nghề bác sĩ gia đình kiểu xưa, bao gồm tất cả những gì mà anh đã học. Sống trong một cộng đồng và tận tụy suốt đời với sức khỏe của những người dân ở đó”. Chàng nở nụ cười e ngại nhìn nàng. “Anh nghĩ mình còn là một con người theo chủ nghĩa lí tưởng nữa”.


“Không phải đâu”. Bridget lưỡng lự. “Đó có phải là công việc mà anh có thể làm ở New York hay không?”.


Chàng gật đầu. “Anh định làm như thế ở New York, nhưng một bệnh viện ở thành phố lớn thì quá nhiều việc. Và rất nhiều người ở đấy đã phải chật vật để có được một sự chăm sóc y tế cơ bản, và bọn anh nhìn thấy có rất nhiều phiền phức có thể được ngăn ngừa. Mọi thứ, từ những người lớn tuổi bị bệnh tiểu đường không được chữa trị cho đến những cô bé mười mấy tuổi với những đứa con dễ gặp nguy hiểm. Và cả những ca bệnh khó chữa như tiêm chích ma túy, bệnh nhân HIV/AIDS, những nạn nhân của bạo lực gia đình...”. Chàng lắc đầu. “Phải, ở miền quê cũng có tất cả những thứ ấy, nhưng ở đấy có một chất lượng cuộc sống tốt hơn. Có nhiều chỗ để nghỉ ngơi hơn. Mọi người quan tâm đến nhau nhiều hơn. Anh muốn như thế đấy, Bridget. Và anh nghĩ là mình có thể làm những điều bổ ích”.


Thì ra thế. Công việc chàng đang làm, những dự tính cho tương lai, hoàn toàn trái ngược với những gì mà nàng đã nghĩ về cuộc sống ở New York của chàng.


“Em tin chắc là anh sẽ làm được”, nàng nói dịu dàng.


***


Sau khi Bridget tham khảo vị bác sĩ của bệnh viện và được biết là không có bằng chứng nào về vỡ xương sọ hoặc những tổn thương bên trong khác, cuối cùng là dặn dò những gì phải theo dõi, Molly được xuất viện. Audrey đỡ giúp nó vào xe lăn, mặc dù có sự phản đối của con bé.


“Cháu đi được mà”, Molly nói.


“Xin lỗi, đây là qui định của bệnh viện mà, cưng”, Audrey nói. “Bây giờ về nhà thì thoải mái rồi, phải không? Nhớ nghe theo lời mẹ đấy”. Cô lấy trong túi sau của chiếc xe lăn ra cuốn Tiger Beat mà Molly đang đọc. “Cháu có thể giữ cuốn này. Cô biết cháu chưa đọc xong nó”.


Molly cười. “Cám ơn cô. Hi vọng là cháu không phải mặc những bộ quần áo rách này”.


“Cháu có thể tắm rửa rồi thay quần áo khi về nhà. Mẹ cháu sẽ lo cho cháu”.


Bridget đưa chìa khóa xe mình cho Jonas. “Anh ra lấy xe chạy tới phía trước đi”.


Nàng đi bên cạnh Audrey và cám ơn cô vì đã săn sóc con gái mình. Audrey không muốn nhận những lời này.


“Em chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi. Rất mừng là cháu bé không bị gì nghiêm trọng”.


Jonas dừng chiếc xe lại vừa lúc họ đi ngang qua cánh cửa tự động. Audrey đỡ Molly đứng lên khỏi chiếc xe lăn. Bridget để ý thấy con bé đi chầm chậm, hai chân có phần không vững, một sự tê cứng gây thêm khó chịu cho cái thân thể bầm tím của nó. Rồi chuyện này chuyện nọ, họ đã ở lại bệnh viện một thời gian dài.


Bridget nhìn đồng hồ. Quả thật là đã mất mấy giờ liền.


Molly nhún vai từ chối sự giúp đỡ của Bridget, như muốn chứng tỏ cho Jonas thấy nó đã khỏe hẳn. Nó nghiến răng leo lên xe, mỉm cười với Audrey, cô mở cửa xe cho nó và đỡ nó ngồi vào ghế sau.


“Cài dây đai vào”.


Bridget nghe tiếng thở dài khoan khoái của Molly khi nó dựa người vào lưng ghế và tìm dây đai. Sau hai tiếng cách, và nó đã cài xong. Bridget bước lên ghế trước và cũng làm như thế. Jonas chẳng nói gì khi cho xe chạy.


Cả ba đều mệt mỏi. Chỉ có sự im lặng trong lúc họ chạy xe về đến ngã ba đường. Rẽ sang trái, họ sẽ đến chiếc chòi gỗ, còn rẽ sang phải, họ sẽ đi vào thành phố. Jonas cho xe chạy chậm lại gần một bến đỗ.


Chàng đi bộ quanh quẩn trên lề con đường dẫn vào chòi gỗ trong khi Bridget đỡ Molly leo xuống khỏi xe. Xuống xe con bé có vẻ đau đớn hơn lên xe vì mình mẩy tê cứng và vài vết thương sưng tấy.


Jonas nhìn Bridget có ý hỏi. “Để anh ẵm nó vào nhé?”.


“Không!”, Molly la lên phản đối.


“Mẹ thấy như vậy là đúng đó, Molly”, Bridget nói. Vị bác sĩ ở bệnh viện đã nói rõ rằng Molly sẽ có thái độ hơi nóng nảy, hậu quả điển hình của một sự chấn động dù nhẹ.


Họ vừa đi tới các bậc cấp của chòi gỗ thì tiếng gọi của mẹ nàng khiến họ dừng lại. “Bridget! Trời ơi, chuyện gì vậy? Ba mẹ vừa nhận được tờ giấy của con, nhưng... kìa, Molly!”.


Quay nhìn lại, Bridget thấy mẹ mình đang chạy băng qua đường, vừa chạy nhưng vẫn còn giữ một phong thái của quí bà. Nhìn Molly trong ánh sáng chói chang của ban ngày chứ không phải trong ánh đèn huỳnh quang của bệnh viện, nàng mới nhận thấy là con gái mình trông thật thảm hại.


Có một cục u lớn bằng quả trứng trên trán và một vết xước màu đỏ trên má của nó. Chiếc áo ngoài lấm lem, tay áo bị cắt để lộ cho thấy vết trầy đã được quấn băng và một dòng máu lờ mờ thấm qua lớp băng. Cái quần jean của nó đã bị rọc ống, chỗ quấn băng màu trắng nơi đầu gối hiện rõ trên nền vải xanh. Họ đã phải đưa nó về nhà trong bộ quần áo này, vì thế trông nó có vẻ bị thương nặng hơn là bề ngoài.


“Ồ, thôi”, Jonas nói khẽ, hai môi anh gần như mím chặt. “Mẹ em có vẻ như muốn giết anh kìa”.


“Molly, làm sao thế con?”, bà Margaret Harrison hỏi hốt hoảng khi nhìn thấy tình trạng tả tơi của cháu ngoại mình.


“Nó bị ngã từ trên ngựa xuống”, Jonas trả lời. “Bị rách da, trầy xước vài chỗ, và có lẽ nhiều vết bầm, nhưng không có tổn thương nặng”.


“Molly, trông cháu dễ sợ quá”, bà Margaret rền rì. Đây là một câu nói chẳng khiến cho cháu gái bà thấy dễ chịu hơn, Bridget bực bội nghĩ. “Nó có bị sẹo hay không?”.


“Thưa bà, không đâu”, Jonas đáp, cố giấu sự mất kiên nhẫn. “Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hết. Molly đã được chăm sóc một cách tuyệt vời. Tất cả rồi sẽ không còn dấu vết gì”. Chàng đưa một cái nhìn cầu cứu về phía Bridget. “Em mở cánh cửa trước để anh ẵm con bé vào nhà”.


Bridget nhanh chóng bước tới mở cánh cửa và giữ lấy cho chàng. Khi nàng sắp đi theo chàng vào trong, bà Margaret nắm lấy cánh tay nàng.


“Mày không để cho nó chữa bệnh cho con Molly đấy chứ?”, bà thì thầm kết tội.


“Anh ấy là bác sĩ đấy ạ”, Bridget bào chữa. “Anh ấy cưỡi ngựa ra ngoài và tình cờ ở gần nơi con bé bị ngã, rồi anh ấy đã cùng chúng con đi vào bệnh viện. Nhưng anh ấy không chữa bệnh cho nó. Những người ở bệnh viện đã săn sóc cho Molly”.


“Tao biết nó là bác sĩ mà...”, mẹ nàng lại nói với giọng gay gắt.


“Nhưng mẹ không biết về những cái khác nữa của anh ấy đâu”, Bridget vừa nói vừa lắc đầu bực tức. “Dù sao cũng chẳng có chuyện gì mới đâu - ồ, mẹ đừng có lo”. Nàng thấy nói cho mẹ biết những điều Jonas nói với mình cũng chẳng ích lợi gì, vì bà đã không thích chàng. Nàng quay lại, đi vào nhà, và mẹ nàng bước theo đằng sau.


Bà Margaret Harrison nhìn khắp căn phòng khách trống trơn, hỏi: “Nó đưa con bé đi đâu rồi?”.


“Vào phòng ngủ của nó chứ còn đâu nữa”, Bridget đáp cắt ngang.


“Nhưng làm sao nó biết phòng ngủ con bé ở đâu?”.


“Con đoán là Molly sẽ chỉ cho anh ấy, mẹ không nghĩ thế à?”, nàng vặn lại. Nàng thấy chẳng buồn giải thích về mối quan hệ đã nảy sinh giữa Jonas và Molly trong bệnh viện.


Dù sao, Molly hẳn là sẽ hãnh diện để khoe căn phòng gác xép của nó. Các bức tường là những công trình chắp vá những tấm bưu thiếp của bất cứ ai mà Molly bốc đồng yêu thích, và Bridget chắc chắn rằng ngôi sao cừ khôi trên tạp chí Tiger Beat mà Audrey cho nó sẽ được ghim gắn lên đây.


“Phải, tất nhiên là con nói đúng”, mẹ nàng đồng tình với lời giải thích có vẻ xuôi tai.


Bridget bước tới chân cầu thang dẫn lên căn gác xép. Đúng lúc ấy, Jonas hiện ra ở đầu trên, lưỡng lự một chút và nhìn nàng trước khi bước xuống.


“Nó muốn thay quần áo sạch”, chàng nói.


“Nó cần có người giúp. Tôi lên đây”. Bà Margaret Harrison nói, rồi vội vã leo lên các bậc thang Jonas vừa đi xuống.


Jonas nhìn theo bà, rồi quay sang nói nhè nhẹ “Anh nghĩ là bà ấy đã tỏ ra tử tế”.


Bridget cứng người, hơi tức giận vì chàng đã thốt ra một lời bình phẩm nước đôi như thế vào lúc mẹ nàng có thể nghe được.


Điều bất cứ mọi người trong họ đều rất muốn tránh là khơi dậy những xung khắc ngày xưa mà tốt nhất là nên chôn vùi đi. Dĩ nhiên, như vậy có nghĩa là chúng vẫn chưa được giải quyết, nhưng Bridget chẳng thể làm gì được cả. Bởi vì không thể thay đổi hay sửa lại những gì thuộc về quá khứ. Nàng vẫn tự nhắc nhủ mình rằng chàng là người đã bỏ đi mười năm trước. Nàng chỉ có thể tin tưởng nơi chàng tới một giới hạn nào thôi, cho dù chàng đã giúp đỡ cho nàng rất nhiều hôm nay chỉ bằng sự hiện diện ở đây thôi.


Thật ra, điều ấy cũng chẳng chứng tỏ được gì hết. Nàng và Molly đã tự mình xoay xở được vào lúc này, và xét về mọi mặt thì tất cả đều rất tốt đẹp. Chỉ cần nghĩ rằng sự thăng bằng này sẽ bị phá vỡ cũng đủ khiến cho Bridget phải hành động hết sức cẩn trọng.


“Em phải để cho mẹ phụ giúp, Jonas”. Nàng đi qua chàng để tới cầu thang.


“Phải. Anh hiểu. Bây giờ một lần nữa, ta hãy nhắc lại những gì mà em cần biết. Nếu Molly thấy nhức đầu...”. Giọng nói của chàng lại có vẻ lạnh lùng và chuyên nghiệp. Chàng nhắc lại một lần nữa các dấu hiệu cần cảnh giác của các biến chứng do tổn thương đầu, nhưng Bridget chẳng mấy quan tâm. Chàng có vẻ tử tế, nàng suy nghĩ với một nụ cười nhè nhẹ, “... thì hãy cho nó uống hai viên thuốc giảm đau không có aspirin”, chàng nói.


“Được”. Nàng chẳng hỏi khi ấy thì nàng nên gọi cho ai. Rõ ràng Jonas là người ở gần nhất nếu nàng cần đến - và chàng đã nói đúng về việc thiếu thốn bác sĩ ở một vùng quê. Bác sĩ Winston không phải là người duy nhất tính chuyện về hưu, và ông ta đã trên bảy mươi rồi. Nàng bắt đầu leo lên các bậc thang.


“Em không nghe kỹ những gì anh nói”, chàng cộc lốc.


“Có, em có nghe mà”. Một chân bước lên cầu thang, Bridget còn dừng lại, nàng cảm thấy còn một chút thiếu sót. “À này, em chưa cám ơn anh về tất cả những. “. Một cách muộn màng, nàng nói lên những lời ca ngợi, nhưng Jonas đã cắt ngang.


“Hãy quên chuyện ấy đi. Lát nữa, anh sẽ đem mấy con ngựa đến”.


Lúc quay nhìn lại, nàng mới biết là mình đang nói chuyện một mình. Cánh cửa trước đã khép lại đằng sau Jonas. Nàng run rẩy một cách yếu ớt. Dường như trong lúc rời khỏi, chàng đã mang đi một phần sức lực của nàng.