Chuyện Tình Hoa Tường Vi Màu Đỏ

Chuyện Tình Hoa Tường Vi Màu Đỏ - Chương 1-2




Khi sắc trời đã tối đen, Ngô Khuynh Đình đóng cửa hàng lại, lái xe đi ăn cơm.



Trên bàn cơm mấy người bạn đang hỏi thăm lẫn nhau tình hình gần đây, sôi nổi trò chuyện, vung tay lại vung tay chơi oẳn tù tì, cụng ly rồi cụng ly.



“Khuynh Đình!” Phát hiện cậu trầm mặc không nói, bạn bè lớn tiếng gọi cậu: “Sao cậu không nói gì… Định khi nào mới có một mối quan hệ nghiêm túc đây? Trước kia lúc còn học chung không phải Uông Thành Hạo thường xuyên đi cùng cậu sao? Cậu xem, cậu ta là một tên gay, vậy mà hiện giờ cậu ta cũng đã kết hôn với một con ngựa nhỏ rồi!”



Ngô Khuynh Đình nâng cái ly trước mặt lên, trong ly là loại rượu nho trắng không chính thống, cố nhấp vài ngụm, mới thản nhiên cười: “Tôi biết. Tôi chúc phúc bọn họ.”



Con ngựa nhỏ kia trước đây Ngô Khuynh Đình cũng từng theo đuổi, đó là người đàn ông duy nhất Ngô Khuynh Đình buông tay. Lúc đi học Ngô Khuynh Đình thường xuyên tìm cớ bắt nạt cậu ta, chính là cậu ta chưa bao giờ chịu liếc mắt nhìn Ngô Khuynh Đình một cái.



Chuyện mối tình đầu cùng người khác kết hôn, khiến cho cốc rượu nho giống như bị người ta đổ đầy nước mắt vô cùng khó uống. Ngô Khuynh Đình cũng là gay, chẳng qua cậu không giống Uông Thành Hạo, có can đảm nói thẳng với người khác rằng mình thích đàn ông.



Ngô Khuynh Đình nghĩ thân là đại ca của một nhóm lưu manh, làm sao có thể là gay chứ, như vậy sẽ thiếu hụt khí khái nam nhi biết bao. Từng làm đại ca trong trường học, cũng từng không kiềm chế được làm càn, sau đó sự thật bị phanh phui, chẳng những không được nhóm lưu manh này tôn kính, còn càng ngày càng cô đơn tẻ nhạt tầm thường.



Lúc còn trung học Ngô Khuynh Đình rất hỗn láo, không chịu học hành, mỗi ngày đến trường đi học, kỳ thật là đi đánh nhau với người khác. Cậu đánh nhau rất hung ác, ở trong trường học có thể xem như một lão Đại, mỗi người đều sợ bị cậu đánh nên mới đối xử tốt với cậu.



Chỉ là sau khi tốt nghiệp đi vào xã hội, ai lại bởi vì ngươi đánh nhau hung ác mà đem ngươi trở thành lão Đại chứ? Cậu hiện tại rất bình thường, chỉ là một người thành phố trẻ tuổi đã trưởng thành mà thôi, hơn nữa cuộc sống quá dễ dàng khiến cho một người trẻ tuổi như cậu nhàm chán khổ sở.



“Cho nên, cậu a, cũng nhanh đi tìm một người kết giao đi!”



“Được, để tôi suy nghĩ tìm xem…” Cuối cùng, Ngô Khuynh Đình bồi thêm một câu “Nếu có người thích hợp.”



Bữa cơm kia ăn mất một hai tiếng, một đám bạn chí cốt nhốn nháo, nói nói cười cười, chỉ là không có đề tài nào làm Ngô Khuynh Đình cảm thấy hứng thú. Sau khi bữa tiệc kết thúc, chỉ còn lại một mình cậu đơn độc. Tại buổi nhậu có hai người giả bộ uống rượu, một người đi toilet, còn một người vừa có việc, nhận điện thoại xong, đã bị gọi đi mất.



Rõ ràng là bọn hắn nói phải mời cậu đến. Vì muốn cùng bọn họ ăn cơm, Ngô Khuynh Đình còn đóng cửa hàng sớm, không ngờ sau khi đến đây không chỉ bị biến thành người duy nhất được mời đến, còn xui xẻo, bị anh em mang quá khứ ra giễu cợt.



“Thao.” Ngô Khuynh Đình căm giận mắng.



Vì sao giới này, mỗi người dường như đều sống rất tốt, lại chỉ ngoại trừ mình Ngô Khuynh Đình.



Khi Ngô Khuynh Đình lái xe về đến nhà, đồng hồ đã điểm mười giờ hơn, ngõ nhỏ chỉ còn thưa thớt người đi lại. Trong khu chung cư mà cậu ở chỉ có duy nhất phòng của cậu là tối đen, một chút sinh khí cũng không có.



Cậu ở một mình trong một căn nhà trọ rất cũ. Tứ phía đều có cây cảnh, mùa hè rất râm mát. Nơi đó chỉ cần cậu không quay về, chính là bỏ không. Cho nên đó chỉ là phòng ở, không phải nhà. Cậu khóa xe xong đi lên lầu, ở cửa nhà cậu lại gặp được khuôn mặt đẹp tựa đóa hoa tường vi kia. Dường như mùa hè nóng bức khiến cậu sinh ra loại ảo giác phong phú này.



Ngô Khuynh Đình nghĩ nam nhân không có khả năng tìm được cậu.



“Cậu, cậu đã trở lại… Tôi đã đợi cậu cả buổi tối…” Vẫn là giọng bản địa rất kỳ quái, vẫn là khẩu khí rất ôn hòa.



“Chú!” Ngô Khuynh Đình nhíu mày rít lên. Ngô Khuynh Đình cũng hiểu anh ta không phải thật sự là một ông chú, vì anh ta lớn lên rất đẹp, nhưng Ngô Khuynh Đình cũng nhớ rõ nếp nhăn nơi khóe mắt của anh ta, anh ta ít nhất lớn hơn cậu vài tuổi.



“Anh như vậy rốt cuộc là có ý gì?” Cư nhiên tìm được nhà của Ngô Khuynh Đình.



May là Ngô Khuynh Đình ở một mình, bằng không sự tình rất khó giải quyết, chuyện cậu ngủ với đàn ông sẽ bị người nhà phát hiện. Đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy người đàn ông diện mạo xinh đẹp này. Nam nhân thấp hơn cậu một chút, thân hình tế gầy, nhưng cũng rất cao, gần 180cm, không sợ hãi không hoảng hốt đứng ở trước mặt cậu, vẻ bình tĩnh trên mặt thực thản nhiên, giống như có việc cần nhờ cậy cậu.



“Cậu không thể tìm giúp tôi một chỗ ở sao?” Nam nhân hỏi. Trong ánh mắt ưu thương có vẻ chờ mong.



“Muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, tôi cũng không phải người môi giới nhà ở, tôi làm cách nào tìm phòng ở cho anh?!” Ngô Khuynh Đình nổi giận lấy chìa khóa mở cửa. “Anh thật phiền a! Nhìn tôi giống kẻ có tiền sao? Đừng đến phiền tôi nữa!”



Mở cửa xong, Ngô Khuynh Đình đi vào một mình, nhốt nam nhân ở ngoài cửa, đến phòng tắm dùng nước lạnh tắm rửa, mặc áo may ô quần đùi, chân dép lê đi vào phòng khách mở TV, chuyển mấy kênh, không yên lòng xem hơn nửa giờ. Bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ đi ra mở cửa, thấy nam nhân vẫn còn đứng ở đó.



Dưới ngọn đèn mờ nhạt ở hàng hiên, rất nhiều muỗi đang vo ve quanh nam nhân để đốt, đôi bả vai gầy yếu sụp xuống, ánh mắt tối đen giống như khóc, anh thoạt nhìn thật sự rất đáng thương.




“Này, vào đi!” Ngô Khuynh Đình lớn tiếng gọi anh. Quần áo trên người anh vẫn là bộ ở trong khách sạn tình yêu ngày đó, áo sơmi rất nhăn. Trong lúc đó có thể là cởi ra giặt một lần, không có mùi mồ hôi, nhưng bên ngoài rất nhăn, ở trong thời tiết mùa hè nóng bức, làm cho người ta nhìn thấy không thể không chán ghét.



“Thật là một tên đáng thương.” Sau khi vào nhà, Ngô Khuynh Đình nhanh chóng lấy hết quần áo của nam nhân, đưa anh đi tắm rửa, tắm xong cũng không cho anh mặc quần áo.



Đêm nay, Ngô Khuynh Đình tự nhủ với bản thân: coi như lại chơi một lần đi. Trong cái ngày mối tình đầu cùng người khác kết hôn, toàn bộ thế giới vẫn bình thường, chỉ có cậu việc gì cũng vấp phải trắc trở, vào một đêm mùa hạ nóng bức, tùy tiện tìm một người đàn ông làm tình, an ủi một chút tịch mịch của bản thân.



Tiếng nước trong phòng tắm đã sớm ngừng, chỉ là vẫn không thấy nam nhân đi ra, Ngô Khuynh Đình không biết đã xảy ra chuyện gì, đi đến ngoài phòng tắm hỏi: “Tắm xong rồi sao?”



Nam nhân đi vào cũng đã lâu, có lẽ là bởi vì tắm xong không có quần áo mặc, cho nên mới trì hoãn không chịu đi ra. “Tắm xong rồi đi ra đi. Anh trốn bên trong để bắt quỷ hả?” Nam nhân vẫn không ra. “Mẹ nó… Đi ra ngay.” Ngô Khuynh Đình lại thúc giục một tiếng.



Cuối cùng nam nhân cũng che che lấp lấp đi ra. Tóc đen ướt đẫm làm cho khuôn mặt gầy yếu của anh tăng thêm vài phần thanh lệ, nước đọng trên thân mình trắng tuyết non mềm còn chưa lau khô. Anh dùng hai tay che ở giữa háng, hai mắt ẩm ướt liếc nhìn cậu, có chút khẩn trương ngắm Ngô Khuynh Đình.



“Anh sao lại phiền toái như vậy? Giả bộ ngây thơ cái gì?” Ngô Khuynh Đình mặc kệ mặt anh có phải thẹn thùng như hoa cà mùa hè hay không, chỉ ôm lấy anh, không biết thương hương tiếc ngọc trực tiếp ném anh lên trên giường.



Ngô Khuynh Đình thỉnh thoảng cũng lưu lại một số người không có nhà để về, vô công chạy đến chỗ cậu lừa ăn lừa uống. Bất quá bình thường đều là học sinh nhỏ tuổi trốn học, không phải đàn ông trưởng thành như này. Một người đàn ông trưởng thành như anh, tuổi đã lớn, thế nhưng chán nản đến độ lưu lạc đầu đường, điều này làm cho Ngô Khuynh Đình nhất thời cảm thấy chán ghét anh.



Chính là thời điểm đối mặt với thân thể không che đậy của nam nhân, Ngô Khuynh Đình liền hồi tưởng đến cảm giác thoải mái khi làm tình với anh hôm đó. Ý nghĩ ấy khiến Ngô Khuynh Đình gần như cấp bách muốn tiến lên xâm phạm thân thể nam nhân.



Sau khi quét mắt một lượt nhìn qua thân thể trần truồng trắng nõn hấp dẫn của nam nhân, Ngô Khuynh Đình nhanh chóng cởi hết áo may ô cùng quần đùi trên người mình, bước lên giường đặt nam nhân ở dưới thân, giọng điệu bá đạo nói với nam nhân: “Không được từ chối.”



Nói xong đã đem tính khí tráng kiện có chút đáng sợ của mình để ở phần lõm xuống giữa háng của nam nhân ma xát. Mới cọ xát không đến vài cái, khao khát trong lòng liền khơi dậy, chẳng những sau lưng có mồ hôi nóng thấm ra, ngay cả cổ họng cũng vì nam nhân mà khô khốc.



“Ô…” Nam nhân có vẻ muốn trốn, nhưng thoạt nhìn giống như bởi vì có chuyện cầu Ngô Khuynh Đình, hy vọng cậu tìm giúp anh một chỗ ở, liền không phản kháng.




“Sau lần đó anh vẫn muốn tôi, còn chạy tới trong cửa hàng tìm tôi?” Ngô Khuynh Đình vuốt ve làn da trần trụi của nam nhân, khóe miệng mang theo tiếu ý, “Anh nghĩ rằng tôi là ai?” Ngô Khuynh Đình là một tên lưu manh. Mọi người ở phụ cận ba khu phố này đều biết.



“Tôi, tôi nghĩ cậu là một người sẽ giúp tôi…” Nam nhân dưới bàn tay vuốt ve đầy tình sắc của Ngô Khuynh Đình, cổ họng bắt đầu nhấp nhô ủy khuất đáp lại. Nam nhân thật gầy, màu da trắng tuyết, trên lồng ngực rắn rỏi hai khỏa hồng anh màu đỏ nổi lên, màu sắc mà chỉ thiếu niên mới có. Sự tương xứng này trêu chọc Ngô Khuynh Đình vạn phần, dường như cơ thể này không phải trời sinh dâm đãng, phản ứng của anh rất trúc trắc, chưa bao giờ bị người sỗ sàng đùa bỡn qua.



“Anh nghĩ rằng tôi sẽ giữ anh lại?” Bàn tay không quy củ của Ngô Khuynh Đình trượt trên bộ ngực của nam nhân, véo một nụ hoa trên đó rồi dùng sức chà xát xoa nắn. “Ưm… Ưm ô…” Nam nhân lập tức không nhịn được run rẩy đôi môi đỏ mọng, liên tục phun ra tiếng thở dốc.



Ngô Khuynh Đình thực vừa lòng, vì thế chà xát càng dùng sức. Nửa người dưới lại dán chặt vào háng của nam nhân ma xát qua lại. dương v*t thô to ngẩng đầu giữa hai chân kia giống như đầu rắn tà ác, từng giọt từng giọt tham lam cắn nát sự dịu ngoan của người đàn ông tràn đầy ủy khuất dưới thân.



Trong màn đêm yên tĩnh mọi người đang say ngủ, hai khối thân thể dây dưa cùng một chỗ dần dần sinh ra rất nhiều nhiệt lượng. Mới chỉ dùng hai chân của anh để ma xát, Ngô Khuynh Đình đã bị tình dục làm cho không thể dừng lại, khẩn cấp muốn đâm vào.



“Tôi, tôi cũng không thể tạm thời ở chỗ này của cậu sao…” Nam nhân sắp bị cậu xâm phạm biết trốn không thoát, cũng không trốn nữa, chỉ thử hỏi cậu.



“Có thể.” Ngô Khuynh Đình đang vùi đầu gặm cắn cần cổ mảnh khảnh của nam nhân, trong một giây này đã đáp ứng rất chắc chắn, “Nhưng lúc ở đây, không được làm chuyện khiến tôi không vui.” Thời điểm đáp ứng toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên thân thể trần truồng của nam nhân, căn bản không có suy nghĩ sâu xa, giữ anh ta ở lại, về sau sẽ phát sinh chuyện gì.



“Thích tiến vào dùng mũ không?” Ngô Khuynh Đình trực tiếp hỏi anh.



“Tôi…” Nam nhân chần chờ một chút, trả lời: “Tùy tiện được rồi.”



Ngô Khuynh Đình mở ngăn kéo tủ trên đầu giường, cầm lấy gel trơn, nhưng không lấy mũ. Bởi vì cậu có cảm giác, nam nhân tựa hồ sạch sẽ. Chỉ bằng hai nụ hoa hồng nhạt nhô lên trước ngực của anh ta, Ngô Khuynh Đình liền đoán có lẽ anh ta mới làm.



“Mở ra.”



“A?”



“Mở chân của anh ra.”




“Ô…”



Ngón tay thon dài dính đầy gel trơn của ngô Khuynh Đình đâm vào tiểu huyệt của nam nhân, ở trong nội bích hẹp dài vừa chặt vừa ướt dùng sức đâm móc vài cái, phía trước của nam nhân liền cương. “Nơi này của anh vươn thật cao, anh thật nhạy cảm. Mặt sau cũng nhiệt tình như vậy chứ?”



Bôi trơn xong, Ngô Khuynh Đình vẫn quyết định không dùng mũ, trực tiếp cầm dương v*t, đặt ở cửa tiểu huyệt dùng sức đâm vào. Nam nhân bị đặt ở dưới thân cậu tránh né không kịp, cũng có thể do câu nói của cậu đã phân tán lực chú ý của anh. “Hừ…” Sau khi bên tai vang lên một tiếng hừ nhẹ, hai chân thon dài của nam nhân bị Ngô Khuynh Đình nâng lên, tách ra hai bên ôm lấy vòng eo rắn chắc của cậu.



Khi mặt nam nhân đã tái nhợt, sợ hãi nghĩ đến lại bị cậu khi dễ, Ngô Khuynh Đình lại ngoài ý muốn không có thô lỗ giống như hôm say rượu đó. Tính khí thô to cương cứng đâm vào thịt huyệt của nam nhân xong, không hề có chút hung ác với anh, trừu sáp chậm rãi thong thả. Ngược lại động tác hôn môi lại có biến hóa rõ ràng, không ngừng ôn nhu hôn lên gương mặt thấm ướt nước mắt của anh. Nam nhân tựa như đóa hoa mềm mại xinh đẹp, toát lên một vẻ ôn nhu, làm cho người có lý trí luyến tiếc thương tổn nó.



Thời khắc này, Ngô Khuynh Đình mới cảm nhận được hương khí trên thân nam nhân thật sạch sẽ, làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu. Trong chốc lát Ngô Khuynh Đình bỗng nhiên nhớ đến chuyện mấy bạn thân muốn cậu đi tìm người kết giao. Không biết cùng người yêu làm tình, ngoại trừ cảm thấy tịch mịch, liệu có còn ngửi được càng nhiều loại hương vị an bình này hay không? Tựa như cảm giác ôm người đàn ông xa lạ vào ngực lúc này.



Dưới tần suất đâm chọc liên tục, “Ô, chỗ phía dưới, đau…” Nam nhân tránh đi nụ hôn của Ngô Khuynh Đình, nhỏ giọng oán giận một câu. Huyệt khẩu màu đỏ tươi bị tính khí của Ngô Khuynh Đình nhét đến chật ních, nộn thịt quanh thân sắp bị thứ nóng rực đang xâm nhập kia làm cho hòa tan.



“Ô… Ô…” Nam nhân không ngừng rên rỉ.



Ở trong khẩu chật hẹp của nam nhân, tính khí cương cứng của mình không thể chuyển động dễ dàng làm Ngô Khuynh Đình nhíu mày, không bằng lòng nhưng vẫn tò mò hỏi: “Kỳ thật tôi là người đầu tiên của anh?” Ngô Khuynh Đình rất sợ trong quan hệ tình dục giữa đàn ông với đàn ông, cậu là người phá trinh.



Nam nhân trầm mặc hồi lâu, không trả lời. Chính là vẻ mặt vừa ngượng ngùng, vừa không cam lòng đã thông báo: Ngô Khuynh Đình chính là người đầu tiên làm chuyện này với anh.



Trong đôi mắt đen như mực của Ngô khuynh đình thoáng hiện lên một tia áy náy, động tác cùng giọng điệu dần dần trở nền mềm nhẹ, nâng tay nắm lấy chiếc cằm gầy yếu của nam nhân, quay lại, nhìn thấy đôi mắt ẩm ướt nổi ánh nước hỏi: “Vậy, cùng làm với tôi, cảm thấy chán ghét không?”



Đôi môi mỏng của nam nhân ủy khuất run rẩy một chút, mặt đỏ tới tận cổ, bởi vì mũi nhọn tính khí đặt ở trên cái bụng rắn chắc của Ngô Khuynh Đình đã sớm thấm ướt chảy ra niêm trù bạch trọc, chần chờ một chút, không xác định trả lời: “Con người cậu tốt lắm… Cho nên…” Cho nên mới cứ tìm tới cửa như vậy, nhờ cậy Ngô Khuynh Đình tìm một chỗ ở cho anh. Cho nên mới cảm thấy có thể tin tưởng nam sinh tuổi trẻ bao nhiêu hỉ nộ ái ố đều tinh tường viết ở trên mặt này.



Lời nam nhân muốn nói đều không nói ra miệng, anh có chút sợ Ngô Khuynh Đình. Cậu trẻ hơn, cũng cường tráng hơn anh, hơn nữa anh luôn cảm thấy trên người Ngô Khuynh Đình tràn ngập một khí tức hung ác của dã thú, tuy rằng không phải loại dã thú hung mãnh, nhưng dã thú vẫn là dã thú, không phải động vật nhỏ ôn thuần bình thường.



“Thật sự?” Ngô Khuynh Đình không thể không nở nụ cười, có chút khờ dại trẻ con. Đây là lần đầu tiên, có người nói với cậu: con người cậu tốt lắm.



“Ừ.” Vừa dứt lời, thân thể nam nhân đột nhiên nẩy lên một tia kinh hãi. “Đó, nơi đó… A…” Ngô Khuynh Đình thừa dịp lúc hỏi anh, bàn tay liền phủ lên tính khí cương cứng của anh rồi chà xát, dương v*t của cậu đâm thật sâu vào tiểu huyệt của anh rồi mãnh liệt ma xát cùng thúc vào, dần dần liền biến thành va chạm kịch liệt sắc tình.



“Tôi đây cho anh hiểu được những thứ tốt hơn của tôi.” Như là chiếm được sự chấp thuận của nam nhân, giống như kích tình đã không thể khống chế được nữa, Ngô Khuynh Đình muốn hoàn toàn chiếm hữu anh.



“Ô…” Nam nhân rên rỉ ra tiếng rất nhỏ, nghe không rõ là thích hay là chán ghét, nhưng phản ứng của thân thể rất nhiệt tình.



Đây có lẽ là lần đầu tiên anh bị đồng tính liên tục đâm chọc nơi tư mật phía sau, bị xâm phạm đến ngay cả thứ phun ra giữa hai chân cũng phối hợp phóng thích hơi nóng. Chính là nhìn biểu hiện bình tĩnh trên khuôn mặt anh mà phán đoán, có thể nhìn ra được, đối với tình cảm mãnh liệt cùng dục niệm, anh không phải là một người câu nệ, bởi vì anh không sợ hãi cũng không ghê tởm. Anh đã sớm biết nam đồng chí* khi giao hợp sẽ buông thả dục vọng như thế này.



(*): Nam đồng chí: Cách gọi người đồng tính nam của người Trung Quốc.



Nửa đêm, sau khi trải qua một cuộc kích tình như dã thú, trong căn phòng tràn đầy hơi ẩm, Ngô Khuynh Đình lại loạn hôn thân thể nam nhân, hôn khắp nơi đều bị cậu hỏi thăm đến n lần.



Từ trán, vành tai đến mũi chân, toàn thân của anh, ngay cả nơi riêng tư sau khi bị đâm chọc đang ẩn ẩn phát đau cũng bị đầu lưỡi mềm mại của Ngô Khuynh Đình liếm láp hồi lâu.



Nam nhân phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ vừa thẹn thùng lại thoải mái, tiếng ngâm nga phiến tình kia không quá rõ ràng nhưng cũng thật sự quấy rầy vẻ cô tịch trong căn nhà trọ nhỏ hẹp của một người đàn ông độc thân.



Trong lúc làm tình, Ngô Khuynh Đình hỏi tên của anh, anh nói anh tên “Hướng Cảnh”.



Ngoài một cái tên, anh không nói cho Ngô Khuynh Đình bất kì chuyện gì khác.



Về những chuyện khác của anh, kỳ thực mà nói, Ngô Khuynh Đình cũng không có hứng thú, người như anh thì quá khứ có gì hấp dẫn người ta. Vì thế liền bỏ qua cho anh, không nghĩ nhiều lắm, hoặc là nói nghĩ đến quá ít. Thầm nghĩ tới lúc mình ôm anh ta, anh bật ra tiếng rên rỉ nho nhỏ vô cùng gợi cảm làm người ta muốn phạm tội, còn có thể ngửi được mùi hương mê người phát ra từ trên người anh.