Chuyện Tôi Xuyên Thành Pháo Hôi Ngồi Cùng Bàn Với Đại Ca

Chương 1: Xuyên sách đều tùy tiện như vậy à




Xe buýt dùng tốc độ 60km/h chậm rãi di chuyển trên con đường không mấy bằng phẳng, một vết nứt dài không rộng không hẹp xuất hiện trên con đường phía trước.

Chiếc xe không khỏi rung lắc thêm phát nữa, cứ lắc lư lắc lư mãi khiến Lục Thẩm Ngôn đang ngủ rất là khó chịu. Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, trước mặt là cửa sổ xe, cảnh sắc ven đường không ngừng lui về sau.

Lục Thẩm Ngôn nháy mắt bừng tỉnh, Lục Thẩm Ngôn mở to hai mắt, Lục Thẩm Ngôn ngồi thẳng dậy. Rõ ràng cậu đang nằm trên giường, sao mở mắt ra lại ngồi trên xe buýt?

Cậu còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận về chuyện này, đại não đột nhiên đau đớn, vô số ký ức không thuộc về cậu ùa về.

Cậu cắn răng tiếp nhận ký ức, một hồi lâu sau mới mở mắt ra, cậu xuyên rồi?!

Nói cho đầy đủ là xuyên sách, xuyên vào pháo hôi "Lục Thẩm Ngôn" trùng họ trùng tên.

Tên truyện là 《Xa cách》, miêu tả trận chiến yêu hận tình thù xoay quanh hai nhân vật công thụ. Bộ truyện được viết dưới góc nhìn của thụ chính Giang Dao, gã là con của một gia đình nghèo khó, tướng mạo ưa nhìn thành tích không tốt không kém, ổn định ở xếp hạng một trăm. Người như vậy cứ an an ổn ổn sống qua ngày thì không có chuyện gì, nhưng cậu luôn cảm thấy những người khác đang xem thường mình, rõ ràng trong lòng chán ghét, nhưng ngoài mặt thì lại tươi cười chào đón tất cả mọi người.

Quyển truyện bắt đầu từ những mộng mơ đơn phương của gã đối với công chính Kỷ Dao vào năm lớp 10, đến khi bắt đầu tiếp xúc khi được Kỷ Dao cứu lúc học 11, viết đến học kỳ 2 vì Kỷ Dao từ chối lời tỏ tình mà gã vì yêu sinh hận, quá khích giết người, vì vậy mà chính Giang Dao cũng bị bắt vào tù. Đạt kết cục BE hoàn mỹ.

Nhưng đánh giá Lục Thẩm Ngôn dành cho câu chuyện này là, đang viết quần què gì vậy trời?

Hình như tác giả có nói là mình chưa từng suy xét đến logic, bằng không thì tại sao một đại ca đường đường chính chính như Kỷ Dao lại có thể bị Giang Dao đâm chết bằng con dao trang trí đó chứ?

Cả tuyến tình cảm trong bộ này nữa, thứ cho cậu nói thẳng, tất cả đều là thụ chính tự cảm động, cái gì mà cậu ấy yêu tôi không yêu tôi đều tự đoán một mình, Kỷ Dao thuần túy chỉ là một công cụ hình người cho gã ta tự thẩm.

Cho dù Lục Thẩm Ngôn không muốn nhớ lại nội dung câu chuyện, nhưng không thể không nói, Kỷ Dao và thụ chính còn chẳng gặp nhau được mấy lần, đối với Kỷ Dao mà nói, thụ chính là người mà khi gặp hắn sẽ hỏi "cậu là ai?".

Về phần Lục Thẩm Ngôn trong sách, là một pháo hôi điển hình. Cậu ta bắt đầu ngồi cùng bàn với Kỷ Dao từ năm 11, vì thân phận bạn cùng bàn mà bị Giang Dao đố kỵ từ lúc khai giảng.

Trong nhà nguyên chủ cũng nghèo, cha mẹ qua đời lúc cậu còn nhỏ, chỉ có một mình bà ngoại nuôi cậu khôn lớn. Tính cậu nhát gan hay ngại, lại không có bạn bè trong trường, nhưng con người trung thực có hiếu, tuy thành tích không thuộc hàng rất tốt nhưng luôn rất cố gắng.

Vì phụ giúp gia đình mà cậu thường xuyên ra ngoài làm thêm, thật ra cậu cũng hâm mộ sự tiêu sái của Kỷ Dao nhưng chưa từng thể hiện, quan hệ với Kỷ Dao hết sức bình thường. Giang Dao ghen ghét với cậu, nên đã âm thầm tìm người đánh bà ngoại của Lục Thẩm Ngôn.

Thân thể người già vốn không khoẻ, một trận này trực tiếp vào ICU*, trong nhà nguyên chủ chẳng có bao nhiêu tiền tiết kiệm, bất đắc dĩ phải bỏ học đi làm lo tiền thuốc men. Nhưng sau đó bà ngoại vẫn qua đời, nguyên chủ tự sát rời xa nhân thế.

*Phòng ICU: chăm sóc tích cực hay còn gọi là chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi cho từng bệnh nhân.

Lục Thẩm Ngôn thấy nhân vật cùng chung họ tên với mình phải chịu kết cục như thế, chỉ thấy hít thở không thông. Rốt cuộc là đời trước đã tạo nên oan nghiệt gì mà phải bây giờ phải kết thúc như vậy, thật sự rất khiến lòng người thổn thức.

Cậu chán ghét thụ chính, thở dài cho công chính, đồng tình với nhân vật trùng họ tên với mình.

Lục Thẩm Ngôn hận không thể xách người bạn đề cử bộ truyện này cho cậu ra đánh một trận, lãng phí thời gian đọc tiểu thuyết của cậu một cách vô ích.

Đêm qua Lục Thẩm Ngôn cũng ngủ không yên, không ngờ điều chờ đón cậu khi vừa tỉnh dậy là được xuyên sách, xuyên thành "Lục Thẩm Ngôn" trong truyện.

Lục Thẩm Ngôn cảm thấy chuyện này không hề khoa học, nhưng nghĩ lại thì bản thân mình ngoài đời cũng chẳng khác gì "Lục Thẩm Ngôn" trong truyện, không có cha mẹ người thân, lẻ loi một mình, bèn tiếp nhận hiện thực một cách quái dị.

Cha mẹ cậu qua đời lúc cậu còn nhỏ, bà ngoại một mình nuôi dạy cậu nên người, dẫn dắt cậu bước chân vào thế giới rộng lớn. Chỉ số thông minh của cậu rất cao, học cái gì cũng nhanh, chưa từng khiến bà ngoại phải lo lắng. Nhảy lớp học đại học, 20 tuổi đã trở thành nhân viên công vụ, đến năm 23 tuổi thì xuyên sách.

Cho đến nay Lục Thẩm Ngôn chưa từng có mong cầu gì lớn lao, dù cho cậu có tài năng có thực lực, nhưng cậu luôn giữ thái độ dửng dưng trước tất cả mọi việc, không có mục tiêu nào rõ rệt. Đã từng có người hỏi lý tưởng sống của Lục Thẩm Ngôn là gì, cậu chỉ nói là cậu muốn một cuộc sống bình yên.

Năm cậu học đại học, bà ngoại nhắm mắt xuôi tay tại nhà. Để lại một mình Lục Thẩm Ngôn trên cõi đời, nhưng cậu cũng không khổ sở, chỉ trải qua một cuộc sống bình yên như bà cậu mong muốn.

Rất nhanh Lục Thẩm Ngôn đã sắp xếp xong ký ức của nguyên chủ, bình tĩnh mà nhìn cảnh sắc không ngừng lưu động bên ngoài. Dựa theo thời gian tính toán tuyến cốt truyện, hiện cậu đang trên đường đến trường, hôm nay là ngày khai giảng lớp 11.

Lục Thẩm Ngôn tính cách lãnh đạm, không thích xã giao, bạn bè bên cạnh cũng không gọi là nhiều. Cậu không có hứng thú với chuyện công thụ dây dưa, cũng sẽ chẳng không biết xấu hổ mà xen vào, nhưng để tránh bị ngộ thương, ngày đầu tiên khai giảng vẫn không nên ngồi chung bàn với Kỷ Dao.

Mục tiêu của Lục Thẩm Ngôn ở thế giới này rất đơn giản, mình sống cho tốt, bà ngoại cũng sống cho tốt. Về phần những người khác sống thế nào thì không liên quan đến cậu.

Đi vào lớp 11-10, Lục Thẩm Ngôn phát hiện bên trong đã có vài người tới trước. Các bạn học tốp năm tốp ba ghé đầu vào nhau, chắc là học chung năm ngoái. Nhận ra các bạn học cũng không để ý có thêm một người xuất hiện trong phòng, Lục Thẩm Ngôn bèn ngồi xuống một chỗ trống bên cạnh cửa sổ ở hàng sau. Không ai để ý thì đỡ đi một chút phiền toái không cần thiết.

Cậu mở cặp ra nhìn nhìn sách giáo khoa bên trong. Vì lo khai giảng chủ nhiệm sẽ đổi chỗ ngồi nên Lục Thẩm Ngôn không lấy hết sách ra, mà chỉ rút một vài quyển. Kiến thức trong sách không khác ngoài đời là bao, chỉ hơi tăng một chút độ khó. Lục Thẩm Ngôn tốt nghiệp cấp ba từ lâu lắm rồi, nhưng cái gì đã học thì sẽ luôn nằm trong đầu cậu, moi lên một lần nữa cũng chẳng có gì khó, chỉ là hơi tốn thời gian mà thôi.

Rất nhanh Lục Thẩm Ngôn đã soạn xong kế hoạch học tập trong đầu. Thành tích học tập của nguyên chủ không tốt cho lắm, bởi vậy nên cậu không thể lập tức thi được hạng nhất toàn khối khiến người khác nghi ngờ được, nhất định phải tiến hành theo chất lượng, vững bước tiến lên, như là xếp hạng 100 vào kỳ thánh đầu tiên chẳng hạn.

Lục Thẩm Ngôn nhớ lần trước thi cuối kỳ nguyên chủ xếp hạng 486, toàn bộ khối 11 được có 550 học sinh, xếp hạng này của cậu gần như lót dép cho người ta. Cũng may cậu rất nghiêm túc học hành, lỡ giáo viên có hỏi thì cứ nói là mình thông suốt rồi. Nam sinh cấp ba ấy mà, chỉ cần thông suốt thì thành tích học tập sẽ tiến bộ rất nhanh.

Lục Thẩm Ngôn còn đang suy nghĩ về kế hoạch học tập của mình, lại chợt thấy cả lớp đột nhiên im lặng, ngay sau đó thì bắt đầu có tiếng kinh hô.

Lục Thẩm Ngôn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, một nam sinh vóc dáng cao ráo đang đi vào. Chắc là khoảng 1m85 đổ lên, tóc không dài không ngắn mà cũng không lôi thôi. Đôi mắt hẹp dài, mắt phượng hơi nhếch lên, đại khái là do hốc mắt sâu một cách kỳ lạ nên đôi mắt càng có vẻ sâu hun hút.

Mũi cao, mày rậm, khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng, nụ cười như mang theo đôi ba phần bất cần đời.

Lục Thẩm Ngôn gần như kết luận đây là công chính Kỷ Dao.

Còn hỏi tại sao á, thì đại khái là vì hắn thật sự rất đẹp trai đó.

Với cái diện mạo này, Kỷ Dao hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của Lục Thẩm Ngôn, nhưng vì cuộc sống bình yên của mình sau này, Luc Thẩm Ngôn chỉ nhìn vài lần rồi dời mắt. Tình yêu thì đáng quý đấy, nhưng mà giá tính mạng cũng cao lắm.

Nhưng điều cậu không ngờ là, Lục Thẩm Ngôn vừa dời mắt chưa được bao lâu, bên cạnh đã vang lên một giọng nam cởi mở: "Bạn học nhỏ, tóc mái cậu hơi dài, che hết mắt rồi, nên đi cắt đi, cẩn thận bị trừ điểm."

Lúc này Lục Thẩm Ngôn mới quay đầu sang, chỉ thấy nam sinh đó đã tùy tiện ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, đang mỉm cười nhìn cậu.

Là Kỷ Dao.

Lục Thẩm Ngôn bình tĩnh nhìn kiểu tóc bất động của đối phương, thầm nghĩ cậu cũng có hợp quy định đâu. Nhưng cậu chỉ nhàn nhạt nói với Kỷ Dao: "Tôi biết rồi."

Kỷ Dao như không nghe ra sự xa cách trong giọng nói của cậu, vẫn cười nói: "Nào chủ nhiệm tới thì gọi tôi nhé, tôi ngủ tí." Nói xong, cũng không quan tâm Lục Thẩm Ngôn có đáp ứng hay không, liền gục xuống bàn gối đầu lên cánh tay ngủ.

Lục Thẩm Ngôn nhàn nhạt liếc hắn một cái, lại cảm thấy sức mạnh của cốt truyện đúng là kinh khủng thật, chỉ nhìn có vài cái thôi mà đối phương đã đến ngồi cạnh cậu. Cậu có thể đảm bảo là cậu tuyệt đối không đụng mắt với Kỷ Dao! Nhưng cậu cũng ngại đuổi người ta đi, thế thì nhìn mình có vẻ keo kiệt lắm. Bước đầu tiên của kế hoạch đã thất bại, cậu cần phải lập kế hoạch cuộc sống vườn trường của mình lại lần nữa.

Một thời gian ngắn sau, chủ nhiệm lớp đến, mọi người trở về chỗ ngồi của mình, giữ yên lặng. Lục Thẩm Ngôn chọc chọc cánh tay Kỷ Dao, gọi hắn dậy. Kỷ Dao cũng không có ngủ thật, mà chỉ nằm nửa tỉnh nửa mê thế thôi, ánh mắt còn hơi mơ màng. Lục Thẩm Ngôn nhìn hắn một cái, chẳng hiểu sao lại thấy hơi thú vị.

Chủ nhiệm lớp họ Lưu, là một người đàn ông trung niên hoà ái dễ gần, dạy ngữ văn, nghe bảo là một giáo viên đặc biệt. Trường họ sau khi chia ban năm 11, một giáo viên sẽ chủ nhiệm hai lớp, thầy Lưu ngoại trừ dạy lớp 11-10 ra thì còn nhận thêm lớp chọn 11-3. Lục Thẩm Ngôn không có hiểu biết gì về thầy Lưu, nhưng từ ký ức của nguyên chủ, có thể thấy ông là một người giáo viên rất có trách nhiệm.

Thầy Lưu gọi vài nam sinh đi lấy sách mới trước, chờ bọn họ về phân phát xong xuôi mới bắt đầu tự giới thiệu.

"Thầy họ Lưu, Lưu Văn Trung, là chủ nhiệm lớp các em, cũng là giáo viên dạy ngữ văn. Tuy lớp chúng ta là lớp thường, nhưng thầy đã xem điểm số của các em, rất có tiềm năng. Thầy tin qua hai năm học trong tương lai, mỗi người các em đều có thể gặt hái thành công, đều có thể thi vào ngôi trường mà mình mong muốn."

"Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, thầy thấy các em đều đã chọn chỗ rồi, trước tiên thầy cũng sẽ không đổi chỗ, khi nào có điểm thi tháng thì thầy sẽ tiến hành điều chỉnh. Về phần tự giới thiệu thầy cũng sẽ không triển khai, rất nhiều em đã quen nhau từ trước, giới thiệu nhiều có vẻ hơi dong dài, ai chơi chung được thì sẽ tự hấp dẫn lẫn nhau thôi."

"Nhưng," Thầy Lưu tăng âm lượng, "Các em phải nhớ rõ tên của từng bạn trong lớp, không cần đợi đến lúc hết học kỳ mà chẳng nhớ tên ai."

"Thầy sẽ chọn vài bạn cán sự trước, nếu làm không tốt thì mốt đổi sau." Thầy Lưu chọn vài người làm cán sự, trùng hợp là không chọn trúng Lục Thẩm Ngôn với Kỷ Dao. Lục Thẩm Ngôn âm thầm vui vẻ, cậu cũng không có hứng thú làm cán sự lớp.

Tiếp theo là tiết tự học, chiều mới chính thức đi học. Nhưng lớp 10 rốt cuộc cũng chỉ là lớp thường, đợi chủ nhiệm đi thì bắt đầu phát ra âm thanh sột soạt. Lục Thẩm Ngôn cũng chẳng muốn nói chuyện với người khác, chỉ cúi đầu đọc sách, nhưng bàn trước thì hiển nhiên không nghĩ vậy.

Bàn trước quay xuống, nhiệt tình chào hỏi: "Xin chào xin chào, tôi là Chu Hàng, anh em của Kỷ Dao ngồi kế cậu, cậu tên gì?"

"Lục Thẩm Ngôn." Lục Thẩm Ngôn nhàn nhạt đáp.

Kỷ Dao bên cạnh cũng mò sang, hơi oán niệm mà nói với Lục Thẩm Ngôn: "Bạn cùng bàn, sao cậu không nói tên cho tôi trước?"

"Anh Dao, mày có liêm sỉ một chút được không, mày còn chả chủ động nói tên cho người ta." Chu Hàng nói.

"Mày nói cũng đúng." Kỷ Dao tiếp nhận lời khuyên của Chu Hàng với thái độ tốt đẹp, tiếp tục nói với Lục Thẩm Ngôn, "Là tôi không đúng, tôi nên tự giới thiệu. Tôi là Kỷ Dao, một người bình thường."

"Bình thường? Anh Dao, sự tích của mày đã lan truyền khắp diễn đàn rồi kìa!" Chu Hàng tức giận nói.

"Ể, cái này thì sai rồi, tao không muốn nổi, là danh tiếng tự tìm tới tao." Kỷ Dao vui vẻ nói.

Nhìn hai người họ mày một câu tao một câu tung hứng lẫn nhau, Lục Thẩm Ngôn thế mà lại không thấy ầm ĩ, ngược lại còn thấy thú vị khó tả, lạ thật đấy.

Hồi học cấp ba tính cậu lạnh lùng lắm, tuy là hotboy kiêm học bá nhưng ít có ai dám tiếp cận cậu, aura người sống chớ đến gần của cậu đủ doạ lui tất cả mọi người. Khi đó cậu chỉ có mỗi một người bạn, cũng là cái người đề cử quyển tiểu thuyết kia cho cậu.

Cậu đã từng được cảm thụ bầu không khí rộn rã thế này bao giờ đâu? Lục Thẩm Ngôn thầm nghĩ.

Mà hình như cũng không tệ lắm.