Chuyện Tôi Xuyên Thành Pháo Hôi Ngồi Cùng Bàn Với Đại Ca

Chương 16: Gặp mặt phụ huynh phi điển hình




Rất nhanh đã trôi qua năm ngày, lại đến cuối tuần.

Thứ bảy, Lục Thẩm Ngôn hoàn thành công việc gia sư vào ban ngày, buổi tối sau khi ăn cơm tại nhà xong thì chờ xe đến đón mình. Cậu và Kỷ Dao đã hẹn nhau sớm hơn 40 phút, như vậy thì cho dù có kẹt xe cũng không tới mức đến trễ.

Lục Thẩm Ngôn cho rằng có lẽ Kỷ Dao chỉ biết cho tài xế đến đón mình, nhưng không ngờ tài xế đến, hắn cũng đến.

Một chiếc Maybach màu đen mở đèn pha đang đậu dưới lầu.

Chiếc Maybach đen này vô cùng chói mắt, Lục Thẩm Ngôn gần như chỉ nhìn một cái thôi là biết ngay đó nhất định là xe nhà của Kỷ Dao. Cậu chào tạm biệt bà ngoại rồi đeo cặp xuống lầu. Tài xế mở cửa cho cậu, vừa bước vào ghế sau đã trông thấy Kỷ Dao đang bắt chéo hai chân ngồi một góc.

Thấy Lục Thẩm Ngôn đến thì hắn thả chân xuống, kéo Lục Thẩm Ngôn ngồi xuống.

Chiếc xe chạy vững trên đường, một đường trót lọt.

Lục Thẩm Ngôn nhìn Kỷ Dao, hỏi: "Sao cậu cũng đến thế?"

Kỷ Dao hỏi lại: "Tôi không thể đến à?"

Lục Thẩm Ngôn lắc đầu. Cũng không phải là không thể, nhưng cái chính là cảm thấy không cần thiết. Mặc dù mình cũng có hơi ngạc nhiên.

"Dù sao thì ở nhà cũng rảnh rỗi chả có gì làm, chẳng bằng đến đón cậu." Kỷ Dao cười nói. Thật ra lúc đó dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Kỷ Dao đã trông thấy rõ nét mặt có phần kinh ngạc của Lục Thẩm Ngôn. Có thể nhìn thấy cậu như vậy, Kỷ Dao cảm thấy chuyến đi này của mình không hề uổng công.

"Tạo bất ngờ cho cậu đấy, vui không?" Kỷ Dao hỏi.

Lục Thẩm Ngôn nhẹ nhàng gật đầu.

Rất nhanh đã đến nhà của Kỷ Dao.

Nhà của Kỷ Dao nằm trong khu nhà giàu, nơi đây toàn là những căn biệt thự đơn lập. Khoảng cách giữa từng nhà khá xa, tầm đó sẽ không ảnh hưởng lẫn nhau, bảo đảm sự an toàn và riêng tư của hộ gia đình. Nơi đây tấc đất tấc vàng, bạn có thể nhìn thấy vô số những chiếc siêu xe chưa gặp bao giờ ra vào gara, cũng có thể nhìn thấy sự trang hoàng khiến người ta phải hoa cả mắt của những căn biệt thự lộng lẫy.

*Biệt thự đơn lập là một dạng kiến trúc của biệt thự. Xét về kiến trúc, biệt thự đơn lập có thiết kế xây dựng độc lập với 4 mặt biệt thự đều có mặt thoáng tiếp giáp với sân vườn

Thông thường người có thể sống ở đây không đơn giản là chỉ có chút tiền, hoặc nhiều hoặc ít cũng phải có thân phận địa vị nhất định, nhà giàu mới nổi bình thường còn không vào được nữa kìa.

Bảo vệ kiểm tra biển số xe xong rồi lại đi thêm một đoạn mới đến nhà của Kỷ Dao.

Lục Thẩm Ngôn âm thầm cảm thán sự tráng lệ của căn biệt thự, nhưng trên mặt vẫn không chút gợn sóng như cũ.

Quản gia mở cửa cho họ, Lục Thẩm Ngôn vừa đi vào đã nhận được sự chiêu đãi nhiệt tình của Đường Ảnh.



"Ôi, con chính là Tiểu Ngôn đúng không, mau vào mau vào nào. Con ăn uống gì chưa, có muốn ăn chút hoa quả cho bữa khuya không?"

Lục Thẩm Ngôn nghe bà nói tới tấp mà có hơi mơ màng, nhất thời chẳng biết nên đáp thế nào.

Kỷ Dao có hơi ghét bỏ nói với Đường Ảnh: "Mẹ à, mẹ gấp gáp quá rồi đó, người ta mới tới mà."

Lúc này Đường Ảnh mới ý thức được mình có hơi quá. Nhưng chỉ bằng việc thành tích của thằng con có thể tiến bộ dưới sự trợ giúp của Lục Thẩm Ngôn đã đủ để Đường Ảnh mang cậu lên thờ.

"Con nói cũng đúng, vậy Tiểu Ngôn muốn ăn cái gì thì nói với Kỷ Dao nha con, để nó lấy cho con."

Lục Thẩm Ngôn gật đầu. Đúng thật là vừa rồi cậu có hơi không kịp phản ứng, nhưng bây giờ khi bình tĩnh lại thì cậu mới cảm nhận được sự vi diệu đến từ sự quan tâm của bố mẹ. Tuy không phải là bố mẹ thân sinh của mình.

Kỷ Dao lại tùy tiện nói vài câu với Đường Ảnh rồi dẫn Lục Thẩm Ngôn lên phòng mình ở tầng hai.

Phòng của Kỷ Dao không giống với cái tính phô trương của hắn, tổng thể là gam màu lạnh, lấy đen trắng xám làm chủ. Đồ trang trí rất ít và đơn giản. Nhưng từ cái bàn học và chiếc giường ngổn ngang lại có thể nhìn ra hắn không phải kiểu người theo đuổi sự sạch sẽ, mà là người sinh hoạt tùy tính.

Kỷ Dao kéo một chiếc ghế đến trước bàn học cho cậu, nói: "Cậu cứ ngồi ở đây đi."

Bàn học của Kỷ Dao là bàn đơn, không dài lắm nhưng vẫn ngồi hai người được.

Lục Thẩm Ngôn không có dị nghị, đặt chiếc cặp sau lưng xuống ghế, lấy ra một vài quyển sách phụ đạo từ bên trong. Đây chính là những đề nâng cao và bài thi mà cậu hay làm, nội dung bên trên chẳng khác mấy so với đề thi đại học.

Kỷ Dao nhìn cái gì mà Ba Năm, Thiên Lý 38 Bộ, ánh mắt khó lường: "Bình thường cậu toàn làm những cái này?"

*Sách tổng hợp đề thi THPT bên TQ

Lục Thẩm Ngôn gật đầu. Với cậu mà nói, cậu đã học hết kiến thức cấp ba từ sớm, giờ có bảo cậu trực tiếp tham gia kỳ thi đại học thì cũng không phải là không được. Nhưng vì để không bị OOC nên cậu phải đi trên con đường của một học sinh cấp ba bình thường.

Kỷ Dao không nói gì mà nhìn khuôn mặt chẳng có cảm xúc của Lục Thẩm Ngôn, thở dài trong lòng, rốt cuộc tại sao nhóc cùng bàn lại phải nhiều tri thức như thế chứ.

Lục Thẩm Ngôn không chú ý đến sự trầm mặc của Kỷ Dao, hỏi: "Cậu làm bài tập về nhà chưa, chưa thì lấy ra làm đi."

Kỷ Dao phút chốc hoàn hồn, mang bài tập còn chưa đụng đến ra. Thật ra cũng không phải là hoàn toàn chưa đụng đến, ví dụ như tiếng Anh hắn đã làm xong từ sớm rồi. Nhưng môn khiến hắn phải đau đầu kha khá là ngữ văn, toán và vật lý.

Nói đến cái này, Kỷ Dao đột nhiên nhớ tới một vấn đề: "Bạn cùng bàn, sau này cậu muốn vào trường nào?"

Lục Thẩm Ngôn còn chưa nghĩ tới vấn đề này. Dù sao thì với ngành học mà cậu đã chọn thì học trường nào cũng được. Cậu ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Bắc Đại đi."

"Chí hướng rất lớn, sao lại không đến Thanh Hoa?"

"Ngành Hán ngữ của Bắc Đại tốt." Nói xong, cậu nhớ tới điểm đầu vào của Bắc Đại, chế nhạo hỏi, "Cậu vào được à?"

Kỷ Dao cảm thấy lời này là đang khinh bỉ sự tôn nghiêm của một người đàn ông như hắn, thế là chìa tay bóp má Lục Thẩm Ngôn: "Cậu nói ai thi không đậu hả?"

Kỷ Dao không dùng sức, Lục Thẩm Ngôn cũng chẳng thấy đau, động tác này chỉ đơn thuần là đùa giỡn mà thôi. Chợt cậu bật cười, phát ra tiếng cười thuần túy hiếm khi được nghe.

Kỷ Dao nhìn cậu, nét mặt cũng dần trở nên dịu dàng, hệt như bất đắc dĩ mà nói khẽ: "Cậu đó."

Lục Thẩm Ngôn quay đầu cười thêm vài tiếng rồi mới chậm rãi ngừng lại, lúc quay đầu lại thì khuôn mặt cậu đã khôi phục sự bình tĩnh như ban đầu.

Hai người đùa giỡn một chốc rồi mới bắt đầu chính thức học tập.

Lục Thẩm Ngôn ngồi bên cạnh làm đề của mình, Kỷ Dao gặp câu nào khó trong bài tập về nhà thì hỏi cậu, cậu sẽ lập tức sang nhìn, giúp hắn giải đáp. Mạch suy nghĩ của Lục Thẩm Ngôn rất rõ ràng, trình tự làm bài dưới ngòi bút cũng nối liền nhau một cách chỉn chu, sẽ không xuất hiện tình trạng bỏ bước hay thiếu bước. Nếu là cậu lúc bình thường thì có khả năng cậu sẽ nhảy một vài bước đơn giản để tiết kiệm thời gian, nhưng vì đang giải đề cho người khác nên cậu viết hết kể cả trình tự của những phép tính đơn giản ra.

Kỷ Dao thuộc kiểu chỉ một lần là biết, những đề mà Lục Thẩm Ngôn từng dạy cho hắn hắn đều biết làm hết, không cần giảng giải lại lần nữa. Điều này khiến cho Lục Thẩm Ngôn rất là bớt lo.

Lúc làm bài hai người đều rất im lặng. Có đôi khi Kỷ Dao chán nản, tay trái chống cằm tay phải xoay bút nhìn sang bên cạnh, trông thấy cái vẻ rất đỗi nghiêm túc hệt như cũ của Lục Thẩm Ngôn thì lại cảm thấy bản thân tràn trề động lực.



Đường Ảnh có vào một lần, đến đưa ít trái cây. Lục Thẩm Ngôn lễ phép nói cảm ơn, nhận lấy đĩa trái cây từ trên tay bà. Đường Ảnh cười bảo họ tranh thủ thời gian ăn, ánh mắt chuyển sang bóng dáng nghiêm túc làm bài của con trai mình, chợt cảm thấy vui mừng vô cùng.

Thời gian hai tiếng trôi qua rất nhanh, khi Kỷ Dao làm xong bài tập đã đến 9 giờ.

Lục Thẩm Ngôn đã dọn dẹp đồ đạc xong xuôi. Kỷ Dao ngạc nhiên phát hiện hắn vậy mà lại không nghe thấy tiếng dọn đồ.

Kỷ Dao thấy cậu phải đi thì lập tức buông chiếc bút trong tay ra, đưa cậu xuống lầu.

Lục Thẩm Ngôn bảo hắn không cần tiễn, hắn cũng không kiên trì, bèn đứng ở cửa ra vào nhìn Lục Thẩm Ngôn ngồi xe hơi rời đi. Thẳng đến khi đèn sau của xe cũng chẳng còn thấy đâu, hắn mới về phòng.

Chờ đến lúc trở lại phòng, Kỷ Dao nhìn một nửa mặt bàn sạch sẽ như chưa từng có ai đụng vào, cười một tiếng rất khẽ.

Chủ nhật về trường, Lục Thẩm Ngôn nhận được chuyển khoản của Kỷ Dao. Ban ngày cậu bận làm gia sư nên không cầm điện thoại, thẳng đến lúc về trường mới nhớ mà lấy ra xem. Vừa mới nhìn một cái thôi đã cảm thấy thật sự quá kinh khủng, thế mà lại là một nghìn tệ.

Lục Thẩm Ngôn khiếp sợ. Cậu thò tay đẩy Kỷ Dao bên cạnh, hỏi: "Sao cậu lại chuyển tiền cho tôi?"

Vốn Kỷ Dao đang ngủ bù, giữa cơn mông lung hắn lười nhác trả lời: "Mẹ tôi gửi phí cậu dạy bù cho tôi đó."

"Nhưng vậy là quá nhiều rồi, cậu thu hồi đi." Lục Thẩm Ngôn nói.

Kỷ Dao không thèm để ý tới một nghìn tệ này, mẹ hắn cũng sẽ không để ý, vậy nên hắn nói: "Không cần, lấy đi, đó cũng có phải là nghĩa vụ lao động của cậu đâu."

"Nhưng đã nói từ đầu rồi mà, cậu đoạt hạng nhất, tôi giúp cậu học bổ túc." Lục Thẩm Ngôn tiếp tục nói.

Kỷ Dao đã chẳng còn buồn ngủ nữa. Hắn nghe Lục Thẩm Ngôn tranh luận vì một nghìn tệ, không tiếng động thở dài: "Thật ra cậu cũng biết mà, giá trị cái hạng nhất của tôi làm gì so được với việc cậu giúp tôi học bổ túc? Tôi đã có thể suy nghĩ rõ ràng về mối quan hệ này thì sao cậu lại không biết được? Cậu giúp tôi vì tình cảm, tôi được nhận thì nhất định phải trả lại cậu những thứ đồng giá."

"Nên gửi cậu tiền là vì cậu giúp tôi học bù, nếu tôi mời gia sư bên ngoài thì chắc là còn tốn nhiều hơn chừng này, cậu cũng giúp tôi tiết kiệm tiền mà phải không? Với lại cậu cũng biết động lực học của tôi là gì mà, đúng không nào?" Kỷ Dao nói.

Trong chớp nhoáng, Lục Thẩm Ngôn như đã ngộ ra hàm ý trong lời nói của Kỷ Dao: "Có phải cậu đã biết tình huống của nhà tôi rồi không?"

Kỷ Dao không trả lời.

Lục Thẩm Ngôn đã hiểu hết: "Không cần, tiền tôi sẽ tự kiếm, cậu lấy cái này về đi."

Kỷ Dao thấy cậu dần dần lạnh mặt, vội vàng nói: "Không phải tôi muốn điều tra, là..."

"Không cần phải nói, tôi biết, tôi không có ý trách cậu." Lục Thẩm Ngôn cắt lời hắn, "Nếu như cậu nhất định phải mang chuyện quan hệ với giá trị ra nói thì cậu mang chocolate cho tôi đi."

Kỷ Dao sửng sốt.

"Chocolate tối đó cậu cho tôi, ngọt lắm." Lục Thẩm Ngôn hơi cong môi nói.

Kỷ Dao ngơ ngẩn nhìn cậu vài giây rồi mới kịp phản ứng nói: "Được."

Tiền vẫn được trả về, nhưng chocolate của Lục Thẩm Ngôn thì đã được Kỷ Dao nhận thầu.

Thời gian từ từ trôi đến cuối tháng 10, thời tiết cũng chầm chậm lạnh dần. Vốn đang có thể mặc một bộ ngắn tay mò mẫm đi dạo bên ngoài mà hiện giờ ai ai cũng trùm một cái áo khoác đồng phục, không có việc gì thì tuyệt đối không cởi ra.

Đương nhiên là có tình huống có việc rồi, chính là tiết thể dục.

Lục Thẩm Ngôn không thích học thể dục. Không phải ghét bản thân môn thể dục mà là ghét tất cả thuộc về môn thể dục trừ thời gian tự do hoạt động.

Cậu mặt không cảm xúc chạy xong hai vòng sân, chuẩn bị sẵn sàng hoạt động, lại làm xong huấn luyện được giáo viên yêu cầu thì mới được ngồi xuống hưởng thụ thời gian tự do hoạt động. Thật ra cách giờ tan học cũng chỉ còn không đến 20 phút.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi như thế, Lục Thẩm Ngôn không có ý định tiêu hao thể lực của mình nữa, bèn trực tiếp mở chế độ tiết kiệm pin, hoàn toàn trái ngược với Kỷ Dao.



Kỷ Dao là kiểu người rất tận hưởng tiết thể dục vô cùng điển hình, không phải đang chơi bóng rổ với bạn thì chính là đánh cầu lông, hệt như không hề bị tiêu hao tinh lực.

Lục Thẩm Ngôn bị kéo đi xem họ đánh bóng rổ. Ba đến năm người tạo thành một đội, hai đội tiến hành đối kháng. Vượt trội, chuyền bóng, ném rổ, tuy các chiêu thức có phần ngây ngô nhưng lại có cái tinh thần phấn chấn chỉ thuộc về những thiếu niên bồng bột.

Tuy vỏ bọc bên ngoài là một thiếu niên 17 tuổi, nhưng linh hồn bên trong cũng đã 23 tuổi Lục Thẩm Ngôn không khỏi phát ra một câu cảm thán "Thanh xuân thật tốt".

Tới gần giờ tan học, các nam sinh đi dẹp bóng, kết thúc đối kháng.

Kỷ Dao thể lực tốt nhưng giờ phút này cũng đã hơi thở phì phò. Hắn ngồi xuống cạnh Lục Thẩm Ngôn, nói: "Bạn cùng bàn, muốn đánh không?"

"Không, tôi xem các cậu là được rồi." Lục Thẩm Ngôn nói.

"Vậy cậu cảm thấy mọi người đánh thế nào?" Kỷ Dao hỏi.

Lục Thẩm Ngôn không quá hiểu biết về môn bóng rổ nhưng vẫn nhìn ra kỹ thuật của mọi người cũng không tệ lắm. Vì vậy cậu khách quan nói: "Cũng không tồi."

Kỷ Dao hơi cong môi, nói: "Tụi nó muốn thi đấu nên đặc biệt đến tập luyện. Cậu không biết à, tháng 11 sẽ tổ chức giải bóng rổ toàn trường đấy."

Đúng thật là Lục Thẩm Ngôn không biết, cậu không chú ý đến chuyện này.

"Cậu cũng muốn đi?" Lục Thẩm Ngôn hỏi.

Kỷ Dao lắc đầu: "Không đi, mệt."

Lục Thẩm Ngôn lại cảm thấy lời này buồn cười, nói: "Cậu còn có thể thấy mệt à?"

Kỷ Dao nhìn cậu, cong môi nở một nụ cười kỳ quái: "Thể lực của tôi được để dành cho chuyện khác quan trọng hơn."

Lục Thẩm Ngôn nghi hoặc nhìn hắn.

Kỷ Dao lại chẳng nói lời nào, hắn xoa nhẹ mái tóc cậu rồi dẫn cậu đi tập hợp với các bạn.

Nhóc cùng bàn ngây thơ vẫn là không nên biết rõ về những chuyện này.