Có Ánh Sao Trong Mắt Em

Chương 6: Hai hướng




Edit + Beta: Tôm

Tôi thừa nhận, chỉ trong nháy mắt, tôi đã đuổi theo cô ấy.

Nhưng mà… Đời này lão tử đây chưa từng đuổi theo cô gái nào, tôi cũng sợ!!

Tuy là vô cùng mất mặt, nhưng thực sự thì tôi chưa từng chạy trốn không một tiếng động như vậy. Tôi đang kiễng chân, chạy như bay trong con hẻm bằng một tư thế kỳ lạ, cảm giác như bản thân đã biến thành một con mèo, chẳng qua là loại mèo nặng cân hơn bình thường mà thôi.

Còn may là xung quanh không có ai, nếu không thì tôi thật sự thành một con khỉ vừa mới trốn khỏi vườn bách thú.

Nguyễn Miên Miên chưa đi được quá xa, không bao lâu tôi đã bắt kịp cô ấy. Có lẽ vừa rồi lúc bám theo tôi, cô ấy chỉ lo ngắm nhìn tôi (hí hí), không chú ý đến cảnh vật trên đường đi, nên bây giờ có vẻ cổ đang đi vào cõi hư ảo nào đó, dựa vào ấn tượng để tìm đường trở về.

Cũng may là cô ấy có thể xác định phương hướng chứ không phải loại trẻ con dễ lạc. Sau khi tự mò đường, cô ấy đã đi ra khỏi con hẻm và tìm được trạm dừng xe công cộng.

Bây giờ lại có thêm một vấn đề nữa, xe buýt mà cô ấy đi tới đây trước khi bám theo tôi phải cách hai giờ mới có một chuyến, bây giờ còn hơn tiếng nữa mới có chuyến tiếp theo, vậy không lẽ cô ấy phải ngồi đợi ở đây suốt một tiếng sao?

Tôi đứng ở cạnh cột điện, nhìn cô lấy điện thoại ra nghịch trong lúc đứng đợi ở đó một lát. Không lâu sau, một chiếc xe tư gia đi qua, cô bước đến mở cửa xe ra, ngồi vào ghế sau.

Cô ấy chọn cách đi nhờ xe?

Tôi đi đến trạm xe công cộng đó, vừa lúc có một chiếc taxi đi qua, tôi không ngần ngại mà gọi lại.

“Bác tài, đuổi theo chiếc xe màu trắng đằng trước.”

“Này, cậu muốn làm gì? Nếu cậu muốn làm chuyện thương thiên hại lý thì tôi không…”

“Bắt gian.”

“Được!” Bác tài xế phấn khích đạp ga.

Chiếc xe Nguyễn Miên Miên vừa lên không lái thẳng đến trường học mà rẽ vào một khúc cua rồi hướng về phía bờ sông.

Tim tôi hơi thắt lại, nhưng nhanh chóng thả lỏng ra, vì bờ sông đó vẫn nằm ở trung tâm thành phố, có thể cô ấy chỉ muốn đi đến nơi khác chơi.

Quả nhiên, chiếc xe kia dừng lại ở một ngã tư, cuối phố đi bộ.

“Quả nhiên bạn gái cậu dừng ở khách sạn.” Bác tài xế nghiêm túc nói, “Nếu cô bé đó thật sự vượt rào thì bạn gái như vậy nên bỏ đi, cậu nhóc à.”

Không thể dừng xe ở trước cửa khách sạn quá lâu, nhân viên bảo vệ cũng đang nhìn chằm chằm vào bên này. Tôi quét mã thanh toán tiền xe, bước xuống rồi đứng bên bờ sông, nhìn dòng nước từ từ chuyển động, đột nhiên cảm thấy lạc lõng.

Vậy, sao tôi lại đuổi theo cô ấy đến tận đây nhỉ?

Chắc chắn là do điều tiết adrenalin quá mức nên mới dồn hết lên não.

Bàn tay nắm chặt vào rồi lại rồi buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt. Cuối cùng, tôi chọn cách bắt xe buýt về nhà.

Có thể vẫn còn vài quả trứng gà chưa vỡ.



Không vỡ mới lạ, bị tôi quăng thẳng tay như thế, trong túi chỉ còn lại một đống lòng trắng và lòng đỏ trứng trộn lẫn vào nhau.

Tôi muốn đem bỏ đi, nhưng lại thấy hơi lãng phí. Vậy nên tôi thầm thủ nếu xử lý sạch sẽ thì ăn vào cũng không mắc bệnh gì, mà nhiệt độ cao có thể thiêu chết vi khuẩn, vậy nên tôi lấy thìa xúc ít trứng sạch trong túi, cho vào bát để hấp cùng cơm.

Đống hỗn hợp còn lại… Tôi loáng thoáng thấy được vỏ trứng cùng với mấy thứ không rõ nguồn gốc trộn lẫn trong đó.

Bỏ đi? Hay là làm thành món gì đó, mang tới trường cho A Kiệt ăn… Tôi nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không dám lấy một A Kiệt khỏe mạnh ra để làm trò đùa, nếu cậu ta ăn vào rồi đau bụng thì tôi sẽ tốn tiền thuốc men, không phải là còn tốn hơn cả đống trứng này sao.





Sau khi ăn hết bát trứng ấy, nửa đêm tôi phải đi bệnh viện vì viêm dạ dày cấp tính