Tôi vô cùng cảm ơn vì ngày thường có thói quen dọn dẹp phòng, tuy là vẫn hơi bừa bộn, nhưng ít nhất cũng không có mấy thứ đồ khiếm nhã xuất hiện trong tầm mắt.
Chăn màu nâu xám, không có họa tiết gì nên nhìn rất nam tính, ừ, tốt.
Tôi kéo ghế ra giúp Nguyễn Miên Miên, thấy trên bàn còn đống bài tập cuối tuần của mình thì đẩy qua một bên, lại chạy ra phòng khách lấy thêm một cái ghế.
“Cậu, cậu định làm gì…” Cô mở miệng gọi tôi lại, giọng nói mềm mại mà tinh tế.
“À…” Tôi gãi đầu, “Tớ cũng muốn làm bài tập, còn mấy bài chưa làm xong.”
Cô gật đầu, để một đống bài vở lên bàn, ngồi xuống rồi ôm cặp chờ tôi. Tôi ra ngoài lấy một cái ghế, tiện tay lấy giúp cô một cốc nước ấm.
Cô nhận lấy cốc nước, hơi hé miệng hỏi: “Của cậu đâu?”
“Cốc của tớ ở đây.” Tôi gõ gõ lên cái cốc sứ màu trắng trên bàn.
Cô ấy có vẻ hơi xoắn xuýt, đột nhiên lấy hết can đảm nói: “Cậu cũng phải uống nước ấm, cậu… bụng cậu đang khó chịu mà.”
Tai tôi lại nóng lên, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô mà mãi không nói được một câu cảm ơn, cuối cùng chỉ ừm một tiếng khô khốc, ngoan ngoãn cầm cốc đi rót nước ấm.
Tuy là bàn học cũng đủ rộng, sẽ không có chuyện đụng tay nhau khi viết bài. Nhưng cả hai người cùng ngồi làm bài cạnh nhau trong phòng, có cảm giác khác hẳn so với khi ngồi trên lớp.
Tiếng ngòi bút của cô vang lên sột soạt, trong căn phòng im lặng như này lại càng có cảm giác to hơn khiến người ta khó có thể làm ngơ. Không biết cô ấy có cảm giác giống tôi không nhỉ?
“Vậy thì…” Cô nhìn đống bài tập, bỗng nhiên dừng bút, nhịp nhàng gõ bút lên mặt giấy, nhỏ giọng hỏi tôi: “Bụng cậu đã đỡ hơn chưa?”
Tôi cũng từ từ dừng bút, trả lời cô: “Rồi… Truyền dịch thêm hai ngày nữa với uống thêm thuốc là ổn rồi.”
“Thế… sao cậu lại bị viêm dạ dày vậy?”
Cảm giác da đầu như tê dại đi, tôi ậm ừ giải thích: “Thật ra… tớ, thì… tớ không ăn đồ chín…”
“Ra vậy…” Nguyễn Miên Miên chống cằm lên nắp bút, gật gật đầu như đang suy tư gì đó.
Cô gái mình thích đang ngồi ngay cạnh nên tôi không cả dám mở điện thoại ra tìm bài, chỉ có thể cố nghĩ bằng được câu khó ấy, cứ thử đi thử lại trên nháp không ngừng. Một lúc lâu sau, cuối cùng tôi cùng giải được bài mà trước đây tôi nhìn thôi đã thấy khó.
Cảm giác thành công bỗng dâng trào, tôi muốn khoe với cô ấy… Nhưng lại không dám.
Nếu cứ ngốc nghếch khoe với cô ấy như vậy, liệu có ấy có cười tôi không…
“Này, Kiều Thụy.”
“Hửm?” Tôi đáp lại theo bản năng.
… Hửm? Cô ấy gọi tên tôi?… Cô ấy thật sự biết tên tôi?! Trái tim trong ngực tôi bắt đầu không nghe lời mà nhảy lên điên cuồng.
Nguyễn Miên Miên cúi đầu, những sợi tóc rớt xuống bên gò má tạo thành đường cong tuyệt đẹp. Cô từ từ đẩy quyển luyện đề trong tay, kéo ghế về phía tôi.
Tôi ngửi thấy hương dâu tây ngọt tỏa ra từ người cô, trong lòng không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.
“Kiều Thụy?” Cổ ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn tôi. Ngay khi cúi xuống, liếc mắt cái tôi đã có thể thấy cô ấy không cài nút áo đầu tiên, còn có thể thấy… Tôi đang nghĩ cái gì thế này!
Nhưng mặt cô ấy thật sự… quá gần! Chỉ cần cúi đầu xuống thôi là có thể nhân lúc cô ấy không đề phòng để mà… khụ!
“A, hả, gì vậy?” Tôi quay đầu nhìn vào chỗ cô đang chỉ, “Đề này có gì hả?”
“Ừm… Tớ không hiểu tại sao lại chọn đáp án này, tớ học tệ lắm.” Cô nói nhỏ.
Tôi hít sâu hai lần, cẩn thận đọc qua đề bài rồi giảng cho cô ấy: “Cậu nhìn câu này, đáp án nằm ở đây, câu này có nghĩa là…”
“Cảm ơn cậu!” Đôi mắt cô ấy sáng rực lên, nhìn tôi vẻ sùng bái, nhìn đến mức khiến tôi sảng khoái, vui sướng như vừa được đả thông hai mạch Nhâm Đốc.
*Hai mạch Nhâm Đốc: Ý chỉ hai mạch, mạch Nhâm và mạch Đốc, nói cho dễ hiểu thì khi đả thông hai mạch này, khí huyết sẽ được lưu thông (Nguồn internet)
***
Làm bài không phải là vấn đề, vấn đề là cô phải qua đêm ở đây như nào.
Có vẻ do cả hai quá chăm chú làm bài, nên khi kịp nhận ra thì đã một rưỡi đêm rồi.
Đã trễ thế này, tôi mà nói đưa cô ấy về, chỉ sợ người nhà cổ… Nhưng nếu không tiễn cô ấy về thì cô ấy chỉ có thể ngủ lại nhà tôi.
“Cậu đã nghĩ gì vậy?” Bên tai tôi bỗng nhiên vang lên giọng nói dò xét của cô ấy.
Tôi nhất thời không đề phòng, chẳng cần nghĩ ngợi gì mà nói: “Tớ đang nghĩ còn may là cậu tắm rồi.” Nếu không thì thay quần áo cũng là một vấn đề.
“!”
Tôi giật mình, lập tức quay đầu lại, quả nhiên cô ấy đang lấy tay che đi khuôn mặt đỏ bừng, nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.
“Khoan khoan…! Cậu nghe tớ giải thích đã!”
***
Cuối cùng thì Nguyễn Miên Miên ngủ lại phòng tôi, cô ấy có hỏi vậy tôi ngủ ở đâu, tôi nói đêm nay tôi sẽ ngủ ở phòng ngủ chính.
“Tớ không biết mẹ tớ để chăn mới ở đâu, cậu dùng tạm chăn của tớ đi vậy, một tháng trước mới được đem ra phơi nắng rồi.”
“Ừm.” Cô vùi nửa mặt vào trong chăn, đôi mắt đáng yêu đen nhánh như hai quả nhỏ nhìn tôi, ngoan ngoãn trả lời.
… Muốn chui vào trong chăn nằm cùng cô ấy quá. Tôi đè nén cái ý tưởng điên rồ trong thâm tâm, bĩnh tĩnh đi về phía phòng ngủ chính