Cô Ấy Đã Trở Lại

Cô Ấy Đã Trở Lại - Chương 54: Cầu hôn




Chu Tử Tri xoay người, nụ cười trên mặt cô vừa hé nở, nhưng không thấy người đàn ông xuất hiện liền trệ một chút.



Không một bóng người, tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên.



Chu Tử Tri không cúp máy, nhấc chân lần theo nơi phát ra âm thanh, đầu não xoay chuyển không dưới mười lần, khoảng khắc rẽ vào một khúc cua, bất ngờ nhìn thấy những cánh hoa hồng trải rộng men hai bên, từ dưới chân kéo dài ra ngoài, lan tràn khắp đường đi dẫn đến phòng nghỉ cuối.



Ngừng một cái chớp mắt, Chu Tử Tri đi vào phòng nghỉ, đẹp quá, khắp nơi đều trưng bày hoa hồng đỏ rực, những ngọn nến lung linh, anh ấy, và có cả một con thỏ linh vật rất lớn.



Người đàn ông trong bộ tây trang phẳng phiu, đeo caravat nghiêm chỉnh, đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, đang đứng yên đó chờ đợi nàng công chúa của anh.



Chu Tử Tri sững sờ ngay tại chỗ.



Cho tới bây giờ, cô vẫn chỉ nghĩ , Úc Trạch không quên hôm nay là ngày gì, anh đột ngột xuất hiện ở trường quay không một lời báo trước là vì ngày kỷ niệm một năm quen nhau của hai người.





Úc Trạch bên môi giữ nụ cười, anh tỏ ý bảo Chu Tử Tri tiếp điện thoại.



Chu Tử Tri đưa điện thoại đến tai, cô không biết anh ấy sẽ nói gì, nhưng cô làm theo, nhịp tim cứ đập rền vang không kềm chế được.



"Tử Tri, anh từng rất sợ, anh sợ rằng cả đời này cũng không có cơ hội mặt đối mặt mà trò chuyện cùng em, không thể nghe em gọi tên anh, không được nhìn ngắm nụ cười của em dành cho anh."



Úc Trạch ngữ điệu trầm thấp,"Anh đã xuất hiện trễ."



Cầm điện thoại mà ngón tay buộc chặt, Chu Tử Tri mím môi, vành mắt dần dần ướt át.



Nếu không có Úc Trạch, cô sẽ không đủ khả năng chống đỡ đến lúc thức tỉnh, anh là người có ân với cô, cũng là người cô yêu.



"Trước giờ anh chưa từng theo đuổi con gái, em chính là cô gái đầu tiên" Úc Trạch nói tới đây, cúi đầu cười ra tiếng,"Hiện tại trong thư phòng của anh vẫn còn giữ mấy quyển cẩm nang hướng dẫn cầm cưa."



Nói đến ngày hai người bắt đầu, anh ấy có chút ngại ngùng.




"Lần đầu tiên hẹn em ra ngoài ăn cơm, là anh cố ý đi vào con đường kẹt xe, anh muốn cùng em trải qua những giây phút đầu tiên của ngày sinh nhật."



Úc Trạch một tay lồng ở túi quần tây, dáng người cao ngất, mi mắt tuấn tú nhiễm ý cười,"Nói thật, lần đó em từ chối anh, tuy rằng có chuẩn bị trước, nhưng anh vẫn hơi hụt hẫng."



"Anh là người đàn ông độc thân hoàng kim, lại đẹp trai vậy mà, phải không?"



"Phải." Chu Tử Tri bên tai nóng lên,"Rất đẹp trai."



"Em sẽ không biết ngày em mở lòng với anh, anh đã vui đến mức nào đâu"





Anh chưa từng khát khao yêu đương như thế trước khi biết đến Chu Tử Tri, không có được thì mong ước, có được rồi càng quan tâm săn sóc.



Ánh mắt Úc Trạch nồng nàn, mỗi một chi tiết trải qua suốt một năm đều được anh khắc ghi trong lòng,"Tử Tri, anh thừa nhận, lúc đầu để được em chú ý có suy tính một chút nhưng xin em hãy tin anh, anh có thể cho em tất cả những gì anh có, một lòng chung thủy với em."




Chu Tử Tri sớm mặt đỏ tai hồng,"Anh hôm nay nói nhiều thế."



Úc Trạch nhíu mày,"Vậy em thích không?"



Chu Tử Tri mím môi,"Thích."



Úc Trạch từng bước hướng đến Chu Tử Tri, bước chân ổn trọng hữu lực, ánh mắt thủy chung không rời Chu Tử Tri.



Chu Tử Tri tim đập thình thịch, khóe miệng không cách nào khống chế cong lên, cô cho rằng nghênh đón cô sẽ là cái ôm thân mật khăng khít, sau đó bọn họ cùng nhau vui sướng dùng thời gian còn lại chúc mừng kỷ niệm một năm.



Ngay lúc cô đang nghĩ như thế, người đàn ông đi đến trước mặt cô đột nhiên quỳ một gối xuống đất.



Chu Tử Tri ngơ ngác, đại não trống rỗng, lồng ngực rung động như điên, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.




Úc Trạch đem cái tay vẫn đặt ở túi vải ra, chiếc hộp bọc nhung bật nắp, anh lấy ra chiếc nhẫn kim cương, tư thái thành kính, tiếng nói dịu dàng.



"Tử Tri, gả cho anh, để anh chăm sóc cho em có được không?"



Không có bao nhiêu từ ngữ hoa lệ, là một câu bình thường nhất cũng là câu thông báo cực nóng bỏng.



Hầu kết Úc Trạch không ngừng hoạt động, hơi thở anh trầm ổn, nhưng chúa trời mới biết nội tâm anh khẩn trương vô cùng, thời gian chờ đợi đặc biệt dài, một phần một giây phảng phất như một thế kỷ.






Trước khi lấy nhẫn ra anh cũng đã suy nghĩ nên cầu hôn thế nào, anh từng hỏi thăm, cũng tự tra cứu tư liệu, phát hiện những phương thức kia đều rất mới mẻ, pha tạp rất nhiều thành phần tân tiến khác nhau, sợ là Chu Tử Tri sẽ không tiếp thu kịp.



Mắt thấy thời gian càng ngày càng gấp rút, Úc Trạch liền dùng một phương thức thuần túy nhất, tuy rằng khuôn sáo cũ, nhưng không thể phủ nhận đây là hình thức kinh điển nhất.



Anh cố ý lựa chọn ngày hôm nay, muốn Chu Tử Tri khắc cốt minh tâm, trở thành hồi ức quan trọng trong đời bọn họ.



Chu Tử Tri không nói gì, Úc Trạch ngước nhìn cô kiên nhẫn đợi.



Có lẽ qua hơn mười giây, có lẽ là vài phút, bên tai vang lên một tiếng nói rất nhẹ "Em đồng ý", đáy mắt Úc Trạch phiếm hồng, anh cầm tay Chu Tử Tri, sờ ngón tay cô, cúi đầu hôn một cái.



Một khắc chiếc nhẫn đeo vừa khít ngón tay, Chu Tử Tri bật khóc.



Cảnh này cô đã diễn qua vài lần, thứ cảm xúc trào dâng mà không cần nhập vai người khác, không thể ức chế mà phát ra chân thật từ nội tâm, phải khiến cô đưa ra quyết định quan trọng trong đời ngay lúc nãy.



Úc Trạch đứng thẳng dậy, giang rộng đôi tay ôm chặt lấy Chu Tử Tri, cô là của anh rồi .



Bên ngoài có rất nhiều tiếng bước chân truyền tới, toàn bộ nhân viên trong đoàn và các diễn viên đều xuất hiện , bọn họ vỗ tay, chúc mừng rộn ràng.