Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi

Chương 73: Ngoại truyện xuất bản 3: Viên mãn




Dịch + Beta: Kình Lạc

Chúc Ôn Thư có dự cảm vô cùng mãnh liệt rằng, bé cưng trong bụng cô là con gái.

Mặc dù mới ba tháng, cũng không có bất kỳ bằng chứng khoa học nào, nhưng cô đã ba lần liên tiếp mơ thấy bản thân sẽ sinh con gái.

Vì thế, Chúc Ôn Thư bắt đầu để ý xem mấy cô bé tự tin hoạt bát trong lớp lớn lên ra sao.

Đây là khoá học sinh thứ hai Chúc Ôn Thư dẫn dắt.

Sau khi Lệnh Tư Uyên tốt nghiệp tiểu học, Lệnh Hưng Ngôn cũng chuyển giao hết tất cả công việc, từ đó anh ta dùng đa số thời gian để ở bên cạnh con trai.

Đối mặt mới mấy chục gương mặt xa lạ, sự chú ý của Chúc Ôn Thư nhanh chóng bị hai cô bé thu hút.

Một bé có biệt danh là Phạn Phạn, bé còn lại có biệt danh là Tinh Tinh, cả hai đều rất xinh xắn, hoạt bát hiếu động.

Nhưng không biết có phải do "dương dương ra âm" hay không, nếu hai cô bé này mà tụ lại thì chắc chắn sẽ khiến người khác cực kỳ đau đầu.

Ví dụ như Phạn Phạn và Tinh Tinh lúc nào cũng có chuyện để nói với nhau, nói một hồi rồi còn cãi ầm ĩ.

Chúc Ôn Thư bó tay, cuối cùng phải tách hai bé ra, cho ngồi thành một đường chéo. Dù đã làm như vậy, nhưng cả hai vẫn tạo ra được rắc rối.

Buổi chiều nọ, Chúc Ôn Thư dạy ngữ văn xong, cô nói với cả lớp rằng chủ đề tiết sau là "Mẹ của em", hy vọng mọi người có thể về suy nghĩ xem phải giới thiệu mẹ mình với các bạn cùng lớp như thế nào.

Kết quả sau khi tan tiết, hai cô bé càng "giao lưu" hăng say hơn.

Phạn Phạn đắc ý nói: "Mẹ mình siêu xinh luôn! Là người xinh nhất công ty!"

Tinh Tinh nói: "Mẹ mình cũng xinh lắm, hình poster trong công ty là mẹ mình hết đấy."

Phạn Phạn nói tiếp: "Mẹ mình lên tivi rồi cơ!"

Tinh Tinh nhẹ nhàng đáp: "Mẹ mình cũng lên tivi rồi, hơn nữa còn lên cả hotsearch."

Phạn Phạn ngẫm nghĩ, nói: "Mẹ mình biết viết văn, viết siêu siêu dài luôn."

Thấy Tinh Tinh yên lặng, Phạn Phạn càng ưỡn ngực tự tin hơn, khi bé định tuyên bố mẹ bé chiến thắng, Tinh Tinh lại bất chợt nói: "Mẹ mình biết lái máy bay."

Phạn Phạn suy nghĩ cẩn thận một lúc, gì mà "lái máy bay" cơ?

Là chiếc máy bay to to ở trên trời á?

Vì thế Phạn Phạn nắm chặt tay thành nắm đấm: "Mẹ mình biết cưỡi ngựa! Mẹ mình cưỡi ngựa nhanh lắm!"

Tinh Tinh: "Mẹ mình biết lái máy bay."

Phạn Phạn: "..."

Tinh Tinh: "Vận tốc 800km/giờ đấy."

Phạn Phạn đảo mắt ngẫm nghĩ, cố vắt hết não: "Mẹ mình biết khiêu vũ!"

Tinh Tinh: "Mẹ mình biết lái máy bay."

Phạn Phạn: "Mẹ mình biết làm bánh gato! Bánh gato 3 tầng ý!"

Tinh Tinh: "Mẹ mình biết lái máy bay."

Phạn Phạn: "Mẹ mình biết làm thơ!"

Tinh Tinh: "Mẹ mình biết lái máy bay."

Tối ngày hôm đó, vừa ăn xong cơm tối, Chúc Ôn Thư nhận được điện thoại của mẹ Phạn Phạn - Trịnh Thư Ý.

Đối phương nhẹ nhàng, hoà nhã nói: "Cô giáo Chúc, hôm nay ở trường Phạn Phạn gặp chuyện gì sao?"

Chúc Ôn Thư ngẫm nghĩ, trả lời: "Không có chuyện gì đặc biệt cả. Chỉ là lúc sáng chơi với bạn, con bé bị ngã một cái, nhưng mà không bị thương."

Trịnh Thư Ý nhẹ giọng nói: "À... ra là như vậy..."

Chúc Ôn Thư hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Cũng không có gì." Trịnh Thư Ý thở dài: "Không biết vì sao, hôm nay con bé tan học về nhà cứ quấn quýt nhất quyết đòi tôi đi học lái máy bay, ha ha."

Chúc Ôn Thư: "À... Có thể là do trong lớp có một học sinh có mẹ là phi công."

"Hoá ra là thế." Trịnh Thư Ý nghiêm túc nói: "Sao giữa trẻ con với nhau lại so sánh như thế được?"

Chúc Ôn Thư liên tục gật đầu, đúng vậy, tuổi nhỏ mà so sánh với nhau thì không tốt. 

Trịnh Thư Ý: "Sau này tôi sẽ đích thân thi vẽ với mẹ của bé học sinh kia."

Chúc Ôn Thư: "..." Người lớn với nhau cũng không cần so đâu.

Sau khi cúp điện thoại, Chúc Ôn Thư hỏi Lệnh Sâm: "Anh nói xem, con gái chúng ta sẽ giống ai?"

"Giống anh đi, con gái..." Lệnh Sâm đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn Chúc Ôn Thư: "Sao em biết là con gái?"

"Thì... nằm mơ."

Lệnh Sâm nhẹ nhàng thở ra, anh còn tưởng Chúc Ôn Thư có năng lực đặc biệt gì đó nên mới ba tháng mà đã biết giới tính rồi.

"Vậy nếu là con trai thì sao?"

"Em tin tưởng trực giác của em, chắc chắn là con gái."

Chúc Ôn Thư thì thầm: "Haizz, con trai cũng có điểm tốt mà con gái cũng có điểm tốt, em khó chọn quá đi."

Lúc này, ánh đèn lờ mờ trong phòng chiếu sáng hai người ở góc sô pha.

Lệnh Sâm ôm Chúc Ôn Thư vào trong lồng ngực, vùi đầu vào bên cổ cô.

"Vậy chúng ta sinh hai đứa, một trai một gái."

"Ừm..." Khoé miệng Chúc Ôn Thư cong lên: "Anh nói giống như anh là người toàn năng vậy, muốn một trai một gái là có ngay được à?"

Đoạn đối thoại vui đùa này lại lặng lẽ mọc rễ đâm chồi trong lòng Chúc Ôn Thư.

Từ trước khi bụng cô có dấu hiệu mang thai rõ ràng, Chúc Ôn Thư đã có kế hoạch khi nào có cơ hội sinh con thứ hai.

Nhưng ngày tháng trôi qua, Lệnh Sâm dần đánh mất suy nghĩ đó.

Mười tháng mang thai cực kỳ vất vả, ngoại trừ những phản ứng sinh lý tự nhiên như nôn nghén, chân tay sưng phù, thì cái tra tấn nhiều nhất chính là những cuộc kiểm tra y tế liên tục.

Khoảng thời gian đó, Chúc Ôn Thư bị châm hệt như cái sàng.

Nếu không phải do Chúc Ôn Thư thật sự thích trẻ con, thì Lệnh Sâm rất muốn quay lại buổi tối quyết định có con ngày hôm đó, anh chắc chắn sẽ kiềm chế chính mình.

Về sau, Chúc Ôn Thư vào viện.

Ngày sinh, cô đau đến nỗi mặt tái xanh, đổ mồ hôi lạnh liên tục, ngay cả một câu mà cũng không thể nói được hoàn chỉnh.

Đây là lần đầu tiên Lệnh Sâm thấy Chúc Ôn Thư đau đớn như vậy, mặc dù cô yếu ớt gắng gượng nói mình không sao, nhưng có lẽ cô không biết giọng mình đang run rẩy tới mức nào.

Suốt 18 tiếng, từ lúc bắt đầu đau bụng cho đến khi nghe thấy tiếng trẻ nhỏ khóc, quần áo Lệnh Sâm bị mồ hôi thấm ướt hết.

Anh vô lực ngồi xổm bên cạnh giường mổ, gắt gao nắm chặt tay Chúc Ôn Thư, yết hầu anh hệt như có gì đó chặn lại, không thể nào nói ra được bất kỳ từ nào.

Mặc dù sau khi thấy bé con, Chúc Ôn Thư rất vui vẻ, nhưng Lệnh Sâm cũng không muốn cô phải chịu đau đớn như này thêm một lần nào nữa.

Bác sĩ khoa sản ở bên thấy Lệnh Sâm đầu đầy mồ hôi, hốc mắt đỏ ửng, còn nắm chặt tay vợ mãi không buông, thì còn tưởng rằng người vừa sinh con là anh.

Tóm lại, từ đó về sau, Lệnh Sâm không còn đề cập đến chuyện sinh thêm đứa thứ hai nữa.

*

Con gái của Lệnh Sâm và Chúc Ôn có biệt danh là Quả Quả.

Có một khoảng thời gian rất dài, Lệnh Sâm cực kỳ thích yên lặng ngắm nhìn con bé.

Khác với tình mẫu tử sinh ra từ mười tháng mang thai, người làm ba như Lệnh Sâm lúc mới đầu khá mơ hồ, hệt như trong trạng thái mộng du.

Chuyện đầu tiên sau khi thức giấc mỗi ngày mà Lệnh Sâm làm chính là đi ngắm nhìn Quả Quả, nếu không anh sẽ cảm thấy bản thân sẽ quên mất con gái có bộ dạng như thế nào.

Khi phải ra ngoài làm việc, cảm giác này càng mãnh liệt hơn.

Gần như không lúc nào là Lệnh Sâm không nhớ đến việc bản thân có một đứa con gái, nhưng cẩn thận tưởng tượng, anh lại rất khó miêu tả được bộ dạng cụ thể của con gái ở trong đầu.

Khi gọi video với Chúc Ôn Thư, thấy Quả Quả trong màn hình, Lệnh Sâm luôn cảm thấy cô bé không chỉ là một đứa nhỏ, mà cô bé là một phần không thể tách rời của anh và Chúc Ôn Thư.

"Bé yêu của ba mẹ." Lệnh Sâm lúc nào cũng thì thầm với Quả Quả: "Bé yêu của ba mẹ."

Đêm khuya nằm mơ tỉnh giấc, thỉnh thoảng Lệnh Sâm sẽ ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà.

Anh và Chúc Ôn Thư kết hôn rồi, còn có một đứa nhỏ nữa.

Vật đổi sao dời, Hạ qua Đông đến.

Quả Quả chậm rãi lớn lên, ngũ quan cũng dần dần rõ ràng.

Cô bé khá giống Chúc Ôn Thư, mắt to mũi cao, cười lên lộ ra hai má lúm đồng tiền.

Nhưng tính cách cô bé lại giống hệt Lệnh Sâm, thích yên lặng, đói bụng cũng không khóc mà chỉ nhìn ba mẹ bằng đôi mắt ngóng trông.

Dần dà, Chúc Ôn thư cảm thấy Quả Quả hơi cô đơn, cô bé không có anh chị em lớn lên cùng.

Song, cô và Lệnh Sâm đã quyết định không sinh thêm đứa nữa.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Sau khi thương lượng bàn bạc rất lâu, hai người đưa ra một quyết định.

Năm Quả Quả bốn tuổi, Lệnh Sâm và Chúc Ôn Thư đi đến một nơi rất xa, sau đó mang về một cô bé hai tuổi.

Vốn dĩ Chúc Ôn Thư muốn nhận nuôi một bé trai, một nam một nữ là viên mãn. Nhưng khi thấy ánh mắt trong veo lấp lánh của cô bé, cô không thể bước đi được nữa.

Hai người đưa cô bé tới trước mặt Quả Quả, nói: từ nay về sau, con có em gái rồi.

Quả Quả ngây ngốc nhìn "em gái", lúc lâu sau mới vươn tay sờ đôi tay gầy bé của cô bé hai tuổi.

Đến lúc này, Lệnh Sâm nghĩ, hoá ra người mà thời niên thiếu yêu từ cái nhìn đầu tiên, có thể mang đến cho anh một cuộc sống viên mãn.

Nếu là người khác, có thể sẽ không có ngày hôm nay.

____________

Me: Ai đoán được Phạn Phạn với Tinh Tinh con ai khum?