Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi

Chương 9: Xem rồi không trả lời à?




Lẽ ra việc tìm lại được thứ quý giá bản thân đã đánh mất phải là chuyện vô cùng hạnh phúc.

Nhưng tâm trạng Chúc Ôn Thư lại cực kỳ phức tạp.

Cô lúc thì nhìn di động, lúc thì nhìn chiếc vòng tay, thầm nghĩ tối qua bản thân vội vã trả lời anh qua loa lấy lệ làm gì, ở lại chào hỏi nói vài câu với anh cũng không sao mà.

Hiện tại Chúc Ôn Thư cảm giác mình giống như con khỉ diễn một vở kịch lớn ở trước mặt Lệnh Sâm.

Giả chết thì không được rồi.

Dù sao người ta cũng giúp đỡ cô, không cảm ơn thì không phải phép.

Haizz.

Chúc Ôn Thư còn đang phiền muộn, không biết Chúc Khải Sâm đã tản bộ vào văn phòng từ khi nào, anh ta lần lượt trào hỏi từng cô giáo trung niên, trêu người ta cười vô cùng vui vẻ, sau đó mới quay đầu về phía Chúc Ôn Thư. Chúc Khải Sâm cà lơ phất phơ dựa vào bên bàn làm việc của cô rồi hỏi: "Chuyện tôi hỏi mấy ngày hôm trước sao rồi?"

Chúc Ôn Thư ngẩng đầu: "Chuyện gì?"

"Tôi biết kiểu gì cậu cũng quên mà!"

Chúc Khải Sâm khom lưng, nháy mắt ra hiệu: "Thì là chuyện vé xem concert của Lệnh Sâm ấy, cậu hỏi người bạn cùng nhà đu idol sao rồi?"

"..."

Sao lại là Lệnh Sâm thế.

Chúc Ôn Thư bĩu môi: "Tôi hỏi rồi, bạn cùng nhà nói không mua được."

"Ôi trời..." Chúc Khải Sâm lẩm bẩm: "Ca này khó giải quyết nha, vé xem concert của anh ta được săn đón lắm, tôi đi đâu mua giờ."

Thấy dáng vẻ buồn rầu của Chúc Khải Sâm, Chúc Ôn Thư rất muốn nói, bảo cô giáo âm nhạc nhà cậu đừng si mê Lệnh Sâm nữa, không cần làm mẹ kế trên mạng của Lệnh Tư Uyên đâu.

Những nghĩ lại, cô vẫn nhịn xuống.

"Hay tôi tặng cô ấy album vinyl* của Lệnh Sâm nhỉ." Chúc Khải Sâm đột nhiên nói tiếp: "Hồi trước Tuyết Nhi từng nhắc tới."

*Đĩa than nhạc

Chúc Ôn Thư lơ đễnh nói: "Tùy cậu."

Chúc Khải Sâm ở đây quấy rầy một lúc, mãi tới khi chuông hết tiết vang lên mới đi.

Âm thanh cười đùa vui vẻ của lũ trẻ truyền từ ngoài cửa sổ vào, đây là thanh âm mà Chúc Ôn Thư thích nhất.

Nhưng giờ phút này bầu không khí ấy không giải cứu được Chúc Ôn Thư ra khỏi những cảm xúc rối rắm, ngược lại càng làm cô thêm lo sợ bất an.

Đúng vậy, Lệnh Sâm người ta được săn đón như thế, lại còn giúp mình tìm vòng tay, kết quả mình lại không nói được lời cảm ơn, thế này sao làm tấm gương tốt, sao để người ta lấy mình làm gương được?!

Nghĩ tới đây, Chúc Ôn Thư hiên ngang lẫm liệt gửi tin nhắn cho Lệnh Sâm.

【Chúc Ôn Thư: Tôi nhận được vòng tay rồi, rất cảm ơn anh!】

Anh chưa trả lời.

Chúc Ôn Thư lên lớp đưa bọn trẻ đi tập thể dục giữa giờ.

Trên đường quay lại văn phòng, cuối cùng cô cũng nhận được tin nhắn trả lời của Lệnh Sâm.

【c: Ừm.】

【c: Nhận được là tốt rồi.】

Tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng đã rơi xuống đất.

Nhìn đi, quả nhiên là cô suy nghĩ quá nhiều, đây có phải là chuyện gì lớn đâu. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, chẳng lẽ Lệnh Sâm lại làm cô bẽ mặt hay sao?

Chúc Ôn Thư để điện thoại xuống, yên tâm đeo chiếc vòng tay cô yêu quý lên lần nữa.

Một giây sau, điện thoại lại rung lên.

【c: Nhưng mà cô giáo Chúc, cô nhìn kỹ lại xem.】

【Chúc Ôn Thư:?】

【c: Chiếc vòng này với chiếc ngày hôm qua cô tìm.】

【c: Cái nào mới là vòng tay của cô.】

Chúc Ôn Thư: "..."

Không phải Chúc Ôn Thư thích lên mặt dạy đời, giờ phút này cô thực sự rất muốn dạy Lệnh Sâm cách nói chuyện, nói cho anh biết làm thế nào để kết thúc cuộc trò chuyện theo cách đúng đắn nhất.

Nhưng hiển nhiên cô không có tư cách thay đổi Lệnh Sâm, cho nên cô quyết định thay đổi chính mình, thẳng thừng bỏ qua lời anh nói mà nói sang chủ đề quan trọng.

【Chúc Ôn Thư: Thật sự cảm ơn anh, nếu không tôi cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.】

【Chúc Ôn Thư: Anh không biết chiếc vòng tay này quan trọng với tôi tới mức nào đâu.】

【c: Một câu cảm ơn là xong hả?】

Chúc Ôn Thư gần như là phát một cái lì xì theo phản ứng bản năng.

Nhưng đối phương không mở.

【c: Cô giáo Chúc, cô có thể đợi tôi hết thời rồi mới làm chuyện này.】

Ngụ ý là bây giờ không thiếu tiền.

【Chúc Ôn Thư: Cũng được.】

【Chúc Ôn Thư: Vậy tôi mời anh ăn một bữa?】

Vừa mới gửi câu này đi thì Chúc Ôn Thư đã bắt đầu hối hận.

Người ta không thiếu tiền thì thiếu cơm được à?

Cô lập tức thu hồi.

Ai ngờ còn chưa nghĩ ra nên nói gì tiếp theo, tin nhắn của Lệnh sâm đã gửi tới.

【c: Cô giáo Chúc cũng không cần hối hận nhanh như vậy.】

【c: Một bữa cơm của tôi không đắt lắm đâu.】

"..."

Sao lại dùng phép khích tướng thế?

Chúc Ôn Thư cảm thấy bữa cơm này không mời không được.

Nhưng quả thật mời Lệnh Sâm ăn cơm còn khó giải quyết hơn việc phát lì xì.

Nếu không đắt tiền thì sợ anh sẽ chướng mắt vì đẳng cấp không bằng, mà mời bữa đắt thì không mời nổi, lại còn phải lo lắng tới tính riêng tư để đảm bảo sẽ không bị người ta nhận ra.

Chúc Ôn Thư mở app trên điện thoại, sau một lúc lâu chọn lựa, cô chọn một nhà hàng riêng tư nằm ở lưng chừng núi, cuối cùng gửi qua cho Lệnh Sâm.

【Chúc Ôn Thư: Nhà hàng này được không? Không có chỗ ăn lớn mà toàn là phòng ăn riêng, chắc là riêng tư hơn.】

Lại đợi chốc lát.

【c: Cũng được.】

Xem ra có vẻ rất miễn cưỡng.

【Chúc Ôn Thư: Vậy khi nào anh rảnh?】

Chúc Ôn Thư vừa gõ chữ vừa lật thời khóa biểu giảng dạy.

【Chúc Ôn Thư: Cuối tuần này?】

【c: Có việc rồi.】

【Chúc Ôn Thư: Cuối tuần sau?】

【c: Cũng có việc.】

【Chúc Ôn Thư: Vậy cuối tuần sau của tuần sau?】

【c: Rất bận.】

Chúc Ôn Thư: "..."

Nếu không dứt khoát thì mười năm sau nói tiếp.

Cô mím môi, nhẫn nại hỏi.

【Chúc Ôn Thư: Khi nào anh rảnh?】

【c: Tối nay.】

-

Thứ Hai sau kỳ nghỉ luôn rất bận rộn, lúc đầu Chúc Ôn Thư định sau khi tan học sẽ ở lại để chữa bài tập trong thời gian nghỉ.

Nhưng vì Lệnh Sâm đã hẹn, nên cô chỉ có thể mang sách bài tập về nhà tăng ca.

Cô nghĩ nếu mang một túi bài tập tới nhà hàng thì không thuận tiện lắm cho nên khi tan học, Chúc Ôn Thư về nhà trước một chuyến.

Sau khi bỏ đồ xuống, Chúc Ôn Thư nhìn đồng hồ, thời gian coi như vẫn đủ nên cô ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Nói là trang điểm nhưng đồ trang điểm của Chúc Ôn Thư cũng chỉ có một lọ kem nền, chì kẻ lông mày, bốn hay năm thỏi son môi.

Làn da cô đã trắng nõn mịn màng gần như không tỳ vết, sau vài lần đánh kem nền thì phát hiện đánh rồi cũng chẳng khác lúc chưa đánh, cô lười lại ngại phiền nên dứt khoát tùy ý để kem nền dạng lỏng ở cạnh bàn phủi bụi.

Hôm nay mở ra lần nữa, cô nhận ra chất lỏng đã khô cạn trong lọ.

Bởi vậy cuối cùng Chúc Ôn Thư chỉ tô chút son môi, ngay cả chì kẻ lông mày cũng không dùng.

Sau khi đứng dậy, cô cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần dài đen mình mặc hôm nay.

Nghiêm túc nghĩ lại hình như giống với đồ đi làm.

Nhưng không nhất thiết phải phí thời gian cho việc phối quần áo, cô mở tủ ra chọn chiếc váy denim màu xanh nhạt rồi mặc vào.

Chuẩn bị xong tất cả, Chúc Ôn Thư đứng trước chiếc gương toàn thân đánh giá bản thân, cảm thấy cũng không tệ lắm, hoạt bát lại không mất vẻ đoan trang.

Ai ya, thật đẹp mà.

Chúc Ôn Thư còn muốn ngắm nghía mình ở trước gương toàn thân trong chốc lát, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô vội vàng ấn nghe, giọng nói thúc giục của Chúc Khải Sâm truyền đến bên tai.

"Cậu chuẩn bị xong chưa? Nếu không tới tôi bị phạt đấy!"

Hẹn ở nhà hàng lưng chừng núi, giao thông không thuận tiện nên Chúc Ôn Thư định tự mình lái xe tới.

Lúc ăn trưa ở căn tin đụng phải Chúc Khải Sâm, anh ta nghĩ Chúc Ôn Thư thuận đường có thể đi chọn quà cùng mình nên chủ động chịu trách nhiệm đưa cô đi.

Ai ngờ tài xế không có tự giác của tài xế, mới đợi bao lâu mà đã bắt đầu thúc giục rồi.

Chúc Ôn Thư vội vã xuống lầu, khi ngồi trên xe, cô trừng mắt liếc anh ta một cái.

"Cậu dám giục cô giáo âm nhạc nhà cậu như này không?"

"Sao có thể giống nhau?"

Chúc Khải Sâm nói, "Người ta là..."

Lời còn chưa nói xong, lúc lùi xe Chúc Khải Sâm quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư, vẻ mặt bỗng biến thành vẻ hơi chế nhạo.

"Ôi, không phải chỉ là ăn cơm với bạn học cấp ba à? Xem ra người này cũng không bình thường nhỉ."

"Đến mức đó sao? Ngay cả lông mi tôi cũng chưa chuốt." Chúc Ôn Thư mở tấm che nắng ở xe lên, rồi nhìn lớp trang điểm của mình qua chiếc gương gương nhỏ phía trước: "Tôi nhìn cũng bình thường, không có gì khác biệt cả."

Chúc Khải sâm cười như kẻ xấu xa, "Chủ yếu bình thường cậu không trang điểm, hôm nay đột nhiên như này, mặc sơ mi trắng với váy nhỏ, còn buộc tóc đuôi ngựa, đặc biệt làm..."

Chúc Ôn Thư: "Cái gì?"

"Làm..." Chúc Khải Sâm sờ cằm: "Tôi đột nhiên nhớ đến mối tình đầu thời cấp ba của mình."

Chúc Ôn Thư gật đầu: "Vậy mối tình đầu thời cấp ba của cậu rất đẹp."

"..."

-

Mục đích của Chúc Khải Sâm rất rõ ràng, trước tiên tới tiệm vàng để mua quà. Có Chúc Ôn Thư ở đây, anh ta không lãng phí nhiều thời gian, chỉ cần trả tiền là được.

Sau đó đưa Chúc Ôn Thư tới nhà hàng đã hẹn.

Khi đi ngang qua phòng hoà nhạc Giang Thành, anh ta thấy một cửa hàng CD và DVD lớn mở ở bên cạnh, sau khi suy nghĩ chốc lát liền đạp chân ga đi qua bên đó.

"Này!" Chúc Ôn Thư thấy thế thì vội vàng nói: "Tôi hẹn bạn lúc 7 giờ!"

"Cậu yên tâm, tới kịp." Chúc Khải Sâm không có ý định buông chân ga: "Dù sao cũng đi ngang qua, thuận tiện mua luôn đi."

Tay không cầm vô lăng, Chúc Ôn Thư không thể từ chối.

Không biết tối nay nhạc sĩ nào tổ chức buổi hòa nhạc ở đây, có rất nhiều người ở trong cửa hàng này. Chúc Khải Sâm đi thẳng tới khu nhạc thịnh hành, cầm đĩa than nhạc "bạn tằm nhỏ" lên sau đó liền đi tới xếp hàng chỗ thu ngân.

Vốn dĩ Chúc Ôn Thư chờ ở cửa, thấy người xếp hàng không ít, định vào thúc giục Chúc Khải Sâm.

Vừa vào cửa đã thấy ở chính giữa quầy hàng trước mắt bày "bạn học tằm nhỏ" của Lệnh Sâm.

Album này phát hành nhiều năm như vậy nhưng vẫn được bày bán, có thể thấy lượng tiêu thụ thực sự rất tốt.

Phía dưới quầy hàng có khẩu hiệu quảng cáo do chính cửa hàng thêm vào.

"Trong lòng mỗi chàng trai đều cất giấu một bạn tằm nhỏ."

Chúc Ôn Thư khẽ cười, cái này rất nghệ thuật đấy.

Ánh chiều tà di chuyển ngoài cửa sổ thuỷ tinh, che phủ trên người Chúc Ôn Thư.

Cô cầm cuốn album lên, tia sáng hoàng hôn chiếu lên khiến cho chiếc CD và cô một tầng sáng mơ hồ mang khuynh hướng xưa cũ.

Trên mặt ngoài CD, ánh mặt trời tỏa nắng trên con đường nhỏ rợp bóng cây tràn đầy sức sống, một nhóm học sinh đang đi về phía trước, cảnh chụp này hơi mất nét mờ mờ.

Ở giữa có một cô gái ôm sách mặc áo sơ mi trắng và chiếc váy ngắn màu xanh lam, cô chạy nhanh theo đám người, tóc đuôi ngựa tung bay trong gió.

Cả hình ảnh chỉ có mình bóng dáng của cô gái rõ nét.

Chúc Ôn Thư không đu idol, mua sắm cũng vô cùng lý trí.

Nhưng giờ phút này cô lại có ham muốn thúc đẩy tiêu phí.

Đúng lúc Chúc Khải Sâm xếp hàng tới gần gian hàng, Chúc Ôn Thư liền thuận tay đưa CD cho anh ta.

"Mua giúp tôi cái này, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu."

"Cậu cũng mua á."

Chúc Khải Sâm chỉ thuận miệng nói thôi chứ không có ý hỏi nhiều: "Nhưng cậu có muốn mua đĩa than nhạc này của anh ta không? Tuyết Nhi nói chất lượng tốt hơn."

"Đĩa than nhạc?"

Chúc Ôn Thư cầm lấy lật xem, thiết kế đẹp hơn rất nhiều so với CD bình thường: "Cái này bao nhiêu tiền?"

Chúc Khải Sâm: "Bảy trăm năm mươi."

"Bỏ đi."

Chúc Ôn Thư lập tức buông đĩa than ra, cầm lại chiếc CD bình thường, "Không cần tiêu nhiều tiền vì anh ta như vậy."