Cô Ấy Không Yêu Tôi!

Chương 7: Hành hạ cô ấy




Kể từ ngày ra trường ước mơ trở thành ca sĩ của Đường Nhã vô cùng bấp bênh. Ở cái xã hội luôn luôn có đầy biến động như hiện nay, sự thành công của một người phụ nữ được định nghĩa bằng hai từ “ngoại hình”, nếu không có tài năng xuất chúng thì phải thật xinh đẹp. Còn Đường Nhã, khi cô ấy nỗ lực và trở nên ưa nhìn hơn một chút thì những người xinh đẹp ngoài kia lại ngày càng bỏ xa cô ấy. Tài năng âm nhạc của Đường Nhã cũng chỉ dừng lại ở mức kha khá, nên các công ty giải trí lớn đều không mấy hứng thú với cô. Còn các công ty giải trí nhỏ muốn phất lên cũng phải tìm cách lựa người thật nổi bật để cứu lấy tình hình của họ. Cho nên để kiếm tiền trang trải sinh hoạt cô ấy đành phải đi thu âm quảng cáo cho các quầy hoa quả, cửa hàng thủy sản, người mẫu cho các một hãng nước vô danh với số tiền nhận về vô cùng thấp.

“Sao cơ? Giám... Giám đốc ông nói vậy là có ý gì? Ông đã kí hợp đồng quảng cáo sáu tháng với tôi rồi... Nhưng bây giờ ông lại tự quyết định hủy hợp đồng! Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì mà ông lại đối xử với tôi như thế?” Đường Nhã bàng hoàng cầm trên tay tờ giấy thanh lý huỷ toàn bộ hợp đồng, công việc mà cô đã phải rất vất vả mới có thể giành được.

“Haizz... Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi! Đúng là cô rất nỗ lực làm việc, đúng là giọng nói của cô rất hay, doanh thu bán hàng cũng tăng lên một chút nhưng cô cũng nên thông cảm cho tôi... Công ty của chúng tôi chỉ là một con sâu nhỏ cố núp sau chiếc lá rách để sinh tồn, còn người cô đắc tội mới thực sự là đại bàng! Cầm lấy số tiền bồi thường rồi về đi! Tôi còn nhiều việc lắm!” Giám đốc công ty nước giải khát EW - người đã vô tình nhìn ra được tố chất của Đường Nhã khi thấy cô ấy hát dạo ở các hội chợ, ông ấy vốn dĩ rất hài lòng với sự chăm chỉ cầu tiến của cô nhưng việc bị rơi vào tình cảnh “trên đe - dưới ép” bắt buộc phải hy sinh cô. Ai bảo người cô động chạm là tổng giám đốc tập đoàn HG.

“Tôi hiểu rồi... Cảm ơn ông thời gian qua đã nâng đỡ... Nhưng tôi muốn nói với ông rằng nếu một người đánh mất đi đức tin của mình, lúc nào cũng sợ hãi đối thủ thì cho dù từ một con sâu lột xác thành một con bướm... Nó cũng chẳng thể bay cao được!” Đường Nhã cầm lấy phong bì tiền bồi thường rồi mạnh mẽ bước ra ngoài. Vị giám đốc ngoái đầu lại nhìn theo nhưng cũng chỉ biết thở dài bất lực.

Đường Nhã bỏ chạy ra ngoài đường, cô vừa đi vừa ấm ức khóc, tay siết chặt số tiền bồi thường ấy trong lòng không khỏi cảm thấy bất công. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại tại đây... Tất cả những nơi khác đều đã liệt tên cô vào danh sách đen, chỉ trong một ngày toàn bộ những nơi cô đang làm thêm hay những cửa hàng dùng hình ảnh của cô trên băng rôn quảng cáo đều gỡ xuống hết và thông báo thanh lý hợp đồng.

Rầm! Rầm!

“Đường Nhã... Cô mau cút ra đây!” Bà chủ dãy nhà trọ giận dữ đập cửa ầm ầm. Vì mẹ của Đường Nhã ở dưới quê bị bệnh nặng trầm trọng nên cô đã hết lần đến lần khác khất tiền thuê trọ để lo tiền phẫu thuật cho mẹ. Đến nay đã năm tháng chưa giả nên bà chủ không thể chịu đựng thêm được nữa. Vừa đúng lúc cô cũng đang thất thần trở về...

“Đường Nhã! Cô đây rồi... Cô quá lắm đấy, định bao giờ giả tiền cho tôi hả? Có biết bao nhiêu người không có phòng mà thuê, tôi đã nhân nhượng cho cô thì cô cũng phải biết điều chứ?” Bà chủ quát ầm ầm khiến các phòng xung quanh phải mở cửa ra hóng xem có chuyện gì. Còn Đường Nhã chỉ biết liên tục cúi đầu xin lỗi.

“Cô cho cháu thêm một tháng nữa... Cháu hứa sẽ trả hết cho cô!”

“Thế cái gì trên tay cô kia? Đó là tiền mà... Mau đưa cho tôi!” Bà chủ lao vào giằng co với Đường Nhã. Cuối cùng cũng giật được phong bì trên tay cô.

“Cháu xin cô... Mẹ cháu đang cần thêm tiền để trả viện phí... Xin hãy giả lại cho cháu!” Đường Nhã chắp hai tay lia lịa cầu xin bà chủ nhưng bà ấy vẫn quyết không giả lại, còn đẩy cô ngã sõng soài xuống nền đất rồi bỏ đi. Nhưng vẫn không quên quay đầu lại nhắc nhở:” Số tiền này chỉ đủ giả cho hai tháng tiền nhà... Còn ba tháng cô liệu mà trả nếu không tôi sẽ ném cô ra ngoài đường như ném một con chó đấy!”.

Hàng xóm chạy lại đến đỡ cô dậy, đa phần mọi người đều thông cảm cho hoàn cảnh đáng thương của cô, nhưng bản thân họ cũng phải thuê căn phòng lụp xụp ở đây chứng tỏ họ cũng có cuộc sống chẳng sung túc gì cho nên chỉ có thể động viên cô bằng tinh thần mà không thể giúp gì được hơn.

Đường Nhã cuộn tròn người trong chăn trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc ai đã hại cô mất tất cả chỉ trong vòng một ngày. Rồi tiền viện phí của mẹ còn đang thiếu rất nhiều, tiền học phí của em gái, tiền nhà... Và cả tiền sinh hoạt. Cô đang buồn thối ruột vì thất nghiệp thì điện thoại bỗng vang lên làm cô giật mình...

“Bạn gì xinh gái ơi... Bạn gì dễ thương ơi... Có người đang gọi bạn nè... Mau bấm nghe đi... Bạn gì xinh gái ơi... Bạn gì dễ thương ơi...” tiếng nhạc chuông do chính Đường Nhã “phát minh “ cài vào thay cho tiếng chuông rung sẵn có của điện thoại.

“Alô! Giao Linh hả?” Đường Nhã ngồi bật dậy

“Cậu làm gì cả ngày không nghe điện thoại? Có chuyện gì xảy ra sao? Thấy giọng cậu không ổn cho lắm!” Giao Linh - cô bạn thân nhất hiện giờ của Đường Nhã lo lắng.

“Mình thất nghiệp rồi! Tất cả những chỗ mình làm thêm đều đuổi mình! Họ bảo mình đã đắc tội với một thế lực lớn... Nếu họ không đuổi mình họ sẽ bị ảnh hưởng nặng... Là thế đó!” Đường Nhã thở dài buồn bã.

“Khỉ gió! Ai lại làm vậy với cậu chứ? Cậu sống đâu có động chạm vào ai? Cả mấy cái công ty bé tí kia nữa... Bọn chúng tìm đâu ra người chịu nhận mấy đồng lương ít ỏi còn không bằng lương công nhân ấy đây? Lũ cờ hó này...” Giao Linh đi đi lại lại cũng buồn bực không kém gì tâm trạng của Đường Nhã.

“Mình phải làm sao bây giờ? Mình cần tiền mang về quê... Bệnh viện họ cũng đang nổi khùng với mình!” Đường Nhã sờ tay lên trán căng thẳng tột độ.

“Thật ra... Mình biết một chỗ có thể sẽ nhận cậu làm... Có điều công việc có hơi không phù hợp cho lắm... Là lồng tiếng... Cậu có muốn làm không, 200 nghìn một phút!” Giao Linh chợt nhớ ra từng có một người bạn cấp ba nhờ cô tìm một người con gái có giọng nói hay để lồng tiếng cho họ.

“Trời... Tiền nhiều vậy luôn? Sao cậu không nói sớm? Mau giới thiệu giúp mình đi... Giờ mình cần tiền gấp lắm!” Đường Nhã cảm thấy như được sống lại lần nữa, cô lăn qua lăn lại trên giường vui mừng khôn xiết vì đang cơ hội mới vẫy chào cô.