Cô Ấy Là Do Tôi Nuôi Lớn

Chương 35: Bị nghe lén




Hôm sau, theo lời hẹn đi ăn cùng Lâu Vĩnh, Đàm Nhu Nhi đành phải đóng cửa sớm. Không ngờ vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Lâu Vĩnh đứng khoanh tay ở bên lề đường, đôi mắt ngọc bích nhìn chằm chằm vào cửa hàng hoa của cô. Phía sau là chiếc Rolls Royce đen bóng làm nền, thu hút vô vàn ánh mắt sáng như đèn pha của những người ở gần đó nhìn qua.

"Anh... Đứng đây chờ?"

Lâu Vĩnh khẽ cười, gật đầu đáp lại.

"Tất nhiên, là anh hẹn em đi ăn mà, dù sao cũng phải có phong thái của một người đàn ông nên có chứ."

Nói đoạn, hắn tiến lại chỗ cô, dang bàn tay to lớn của mình ra nắng lấy cổ tay của cô, nhẹ nhàng kéo cô vào ghế sau xe. Lại vô cùng thành thạo ngồi kế bên cạnh cô.

Chóp mũi thoang thoảng nghe thấy hương hoa nhài từ người cô phát ra làm Lâu Vĩnh không nhịn được mà cong môi.

"Bé con, nay rảnh rỗi pha chế nước hoa hả?"

Đàm Nhu Nhi hơi bất ngờ với câu hỏi của hắn, không suy nghĩ nhiều mà quay đầu lại, cánh môi ấm áp lập tức chạm vào vầng trán của hắn. Lâu Vĩnh cũng vì hành động đột ngột của cô mà đứng hình vài giây.

Người lái xe nhìn một màn đỏ mặt, ông chủ tính khí thất thường như vậy lại có ngày đùa giỡn với một cô gái... Còn bị cô gái kia đánh úp đến ngơ ngác... Ông sau đó còn vô cùng hiểu chuyện mà kéo vách ngăn lên.

Đàm Nhu Nhi vì hành động của người lái xe mà càng đỏ mặt hơn. Ngay lập tức nhích người ra phía sau né tránh, lắp bắp nói.



"Xin lỗi... Em không cố ý."

Lâu Vĩnh cũng nhanh chóng lấy lại phong thái, nụ cười trên môi càng đậm hơn, không để Nhu Nhi kịp né tránh thành công, cơ thể người đàn ông đã càng xích lại gần cô hơn.

"Bé con, nếu em thích hôn thì cứ việc hôn thoải mái, không phải giấu sự yêu thích như vậy nha."

"Anh đừng nói bậy... Làm sao em biết anh lại cúi đầu lúc đó chứ?! Với cả em không có pha chế nước hoa, là lúc nãy hộp hoa nhài khô bị đổ nên mới..."

"Ồ. Nếu không phải thích thì sao vành tai bé con lại đỏ như vậy? Miệng lưỡi không thành thật."

"Bất ngờ thôi... Với cả, nếu thích thì anh sẽ làm gì chứ, hôn rồi anh sẽ đòi em chịu trách nhiệm à?"

Lâu Vĩnh nhìn Đàm Nhu Nhi như một con nhím nhỏ đang xù gai nhọn, trông từ góc độ nào cũng cảm thấy vô cùng dễ thương.

"Tất nhiên, giá trị cơ thể của anh bây giờ đã lên trăm tỷ. Trên đời này chỉ có duy nhất em được hôn lên. Còn nếu em cảm thấy trách nhiệm em chịu quá lớn vậy hãy chuyển nó qua cho anh. Anh liền lập tức mang em đi đăng ký kết hôn, trịnh trọng chịu trách nhiệm với em cả đời. Anh không nuôi em như chim hoàng yến như em nghĩ đâu."

Lâu Vĩnh vừa nói xong, xe cũng vừa hay dừng lại, người lái xe thả cửa kính xuống thông báo cho hai người họ đã đến nơi.

Đàm Nhu Nhi nghe vậy thì lập tức đẩy cửa xe ra, chạy một mạch vào trong, để lại trong xe ánh mắt vui vẻ của nam nhân.

Gì chứ, sớm nay trời còn chưa hửng sáng hắn đã nhận được cuộc gọi trách cứ của em gái, nói cái gì đàn ông không biết hành xử, để chị dâu của nó không có cảm giác an toàn...

Vậy được, ngay hôm nay nếu không cùng cô thiết lập được mối quan hệ an toàn, tên hắn liền viết ngược lại đi!

Đàm Nhu Nhi vừa chạy vào trong nhà hàng đã hỏi quầy lễ tân nhà vệ sinh ở đâu, sau đó một đường đi vào nhà vệ sinh cô đã đem Lâu Mạn Mạn nhắc không biết bao nhiêu lần. Dẫu biết anh em ruột nên mới thông tin cho nhau nhanh như vậy. Nhưng cũng không cần mang toàn bộ lời nói của cô đem đi kể lại với Lâu Vĩnh chứ?!

...



Lâu Mạn Mạn lúc này đang ngồi trên máy bay uống trà sữa, lại ngay thời điểm Nhu Nhi nhắc tới mà sặc, khiến Chấn Nam ngồi bên cạnh không khỏi lo lắng mà vuốt lưng cô.

"Uống từ từ thôi."

"Khụ khụ... Anh nghĩ xem, liệu Nhu Nhi có giận em không? Cô ấy đã tin tưởng mà tâm sự với em vậy mà..."

"Cô gái ngốc, em đã làm rất tốt, có trách thì nên trách người anh trai không được việc kia của em, theo đuổi người ta lâu vậy lại không nắm được chìa khóa chủ chốt để mang tên người ta vào giấy đăng kí kết hôn chứ."

Lâu Mạn Mạn trong lòng ngập tràn tội lỗi, cũng nhờ lời động viên của Chấn Nam mà phấn chấn lên. Cô khẽ nghiêng đầu qua một bên, rất chuẩn xác mà đặt môi mình chạm vào cánh môi mát lạnh của nam nhân bên cạnh.

"Chấn Nam, em yêu anh nhất!"

...

Phòng vệ sinh của nhà hàng được thiết kế theo kiểu chia thành nhiều buồng, Đàm Nhu Nhi nhìn thấy buồng đầu tiên mở cửa liền lập tức tiến vào.

Ở trong nhà vệ sinh được hai phút thì điện thoại trong túi rung lên, lúc cô lấy ra mới biết, người gọi đến là cha mình, nghe giọng điệu hình như không được vui cho lắm.

"Con đang ở đâu?"

"Con đang đi ăn, cha, người gọi có chuyện gì sao?"

"Còn chuyện gì vào đây?! Tối nay ta tới thành phố V một chuyến, con trai của thị trưởng nhìn thấy dung mạo của con ở trong ảnh liền ưng ý. Nói rằng muốn có cuộc gặp mặt với con nhanh nhất có thể... Con liệu hồn mà chau chuốt xinh đẹp..."

Đàm Nhu Nhi nghe không nổi lời nói của cha mình mà phải lên tiếng.



"Cha, con không phải là một món hàng, cha làm ơn đừng đem con trở thành máy thu tiền nữa được không?"

"Đàm Nhu Nhi, chú ý lời nói của con, ta đây chẳng phải vì muốn tốt cho con thôi sao? Tìm được tấm chồng như Vương Hào Kiệt làm gì dễ, hay là con còn tơ tưởng đến thằng nhãi họ Lâu kia? Nói cho con biết, nó không được!"

"Cha, Lâu Vĩnh không phải người mà cha có thể phỉ báng như vậy, anh ấy có nhiều tiền thì phải đem ra cho người khác xem hay sao? Hơn cả, Vương Hào Kiệt chỉ là người thấy gái là nghiện, cha quên rồi sao? Năm con 8 tuổi đã gần bị hắn ta sàm sỡ!"

"Hừ, đồ con gái không nhìn thấy cái tốt, nghiện gái thì đã sao? Cưới cậu ta về thì dở vài mánh khóe chiều chồng đi, để cậu ta chán mèo đồng. Về sau còn có thể giúp Đàm gia chúng ta tung hoành ở thành phố V dễ dàng..."

Đàm Nhu Nhi không nghĩ được những lời ấy là từ miệng của cha mình thốt ra, bàn tay đã nắm chặt như muốn bóp bể điện thoại. Lời nói phát ra mang theo tia bất lực chán nản.

"Cha... Con bận rồi, con tắt đây."

Đàm Nhu Nhi giữ chặt điện thoại trong lòng bàn tay, không kìm được một tiếng thở dài truyền ra bên ngoài. Sau một lúc bình ổn được tâm tình, cô mới mở cửa buồng vệ sinh, rửa tay một chút, sau đó mới rời đi.

Cho đến khi cô hoàn toàn đi khỏi, buồng thứ hai bên cạnh cô lúc này phát ra tiếng mở cửa. Người phụ nữ có mái tóc vàng ấm cùng đôi mắt nâu chứa đựng nhiều tâm tư. Đại não của ả như có thước phim quay chậm, bên tai vang lên âm thanh trong trẻo của ai đó.

[Nhưng trước khi đi tôi nói cho cô biết, người kia đối với sự yêu thích của Lâu Vĩnh chẳng qua là muốn lợi dụng hắn mà thôi. Một người dùng khuôn mặt cùng biểu cảm xinh đẹp để đào mỏ.]

"... Đào mỏ sao?!"