Cô Ấy Là Do Tôi Nuôi Lớn

Chương 43: Vương Á Khẩu




Theo gót chân của Đàm Ôn Tường, Nhu Nhi nhanh chóng đi đến một góc bàn ăn đẹp gần cửa sổ. Ông chỉ tiến đến cười cười chào hỏi Vương Hào Kiệt vài tiếng thân mật, sau đó lập tức rời đi, trước đó còn không quên dùng ánh mắt mà ra hiệu cho cô phải ngoan ngoãn.

Đàm Nhu Nhi mím môi, tiến đến ngồi xuống ghế được kéo ra sẵn, trên bàn ăn đã dọn ra không ít sơn hào hải vị trông vô cùng đẹp mắt. Chẳng qua khi nhìn đến nam nhân đang ngồi chễm trệ trên ghế, Đàm Nhu Nhi bỗng có cảm giác mình đang cùng một con ruồi thưởng thức những món rác thượng hạng nhất, điều ấy lập tức khiến cánh tay trắng nõn của cô nổi lên một tầng da gà. Không phải là cô phóng đại hình ảnh lên, mà thật sự Vương Hào Kiệt rất đen, gò má có hơi hốc hác, đôi mắt hoa đào lại hơi lớn… Sẽ có người cho đây là chuẩn mực cái đẹp, nhưng đối với cô thì không khác mặt con ruồi là mấy.

Vương Hào Kiệt đăm chiêu nhìn Đàm Nhu Nhi một hồi, quả thực là quốc sắc thiên hương, chẳng qua gia cảnh không được môn đăng hộ đối với mình lắm. Bất quá, nếu mang về nhà làm bình phong thì cũng xem như ổn áp, cô ta hẳn sẽ vì xuất thân của mình mà ngoan ngoãn trở thành một Vương phu nhân bù nhìn mặc hắn ong bướm bên ngoài. Ha, đàn ông mà, làm thế nào một cây kiếm có thể dừng lại ở một mảnh đất duy nhất được cơ chứ.

Mà những suy nghĩ này chẳng mấy chốc đã bị Đàm Nhu Nhi nắm bắt, tại thời điểm hắn ta không nhìn thấy, cô khẽ chậc lưỡi thở dài. Nếu để người này trở thành thị trưởng của thành phố V này, sẽ không tốn nhiều thời gian để hắn ta biến nơi đây trở thành trung tâm trú ẩn của bọn tệ nạn mất.



Hai người cứ như vậy nhìn nhau đến khoảng hơn mười phút, người mở cuộc trò chuyện đầu tiên tất nhiên sẽ là Vương Hào Kiệt.

“Cô bé, 10 năm trôi thật nhanh nhỉ, lúc nhỏ cô bé trông cũng ổn, nhưng tôi lại thấy yêu thích sự đầy đủ của người lớn hơn.”

Đàm Nhu Nhi hơi cười cười, có ngu cũng lờ mờ đoán được dụng ý trong lời nói kia của hắn ta. Nếu không phải ngoài kia vẫn đang có vệ sĩ của Đàm Ôn Tường canh chừng nhất cử nhất động của mình, Đàm Nhu Nhi không biết bản thân sẽ làm gì với tên đàn ông này. Nhưng nghĩ chỉ là nghĩ, ngoài mặt cô vẫn phải hòa hoãn đáp lại.

“Vương tổng đã đánh giá tôi quá cao rồi, có thể điểm mấu chốt không phải do tôi mà ở khẩu vị của Vương tổng đã bớt mặn mà hơn chăng.”

“Cũng có thể lắm chứ, nếu không thì sao tôi có thể ngồi đây ngắm nhìn vẻ đẹp mỹ miều của Đàm tiểu thư?”

Cả hai đều trưng ra vẻ mặt tươi cười hòa hoãn. Nhưng nếu có ai xuất hiện quanh đó vài bước chân cũng có thể cảm nhận được bầu không khí u ám xuất phát từ hai người ấy.

Vương Hào Kiệt lúc này một mặt có phần thiếu kiên nhẫn, một mặt lại cảm thấy cô gái này không chỉ được ở vẻ bề ngoài mà cá tính cũng rất thú vị. Liếm viền môi của mình, trong đầu không khỏi nghĩ đến viễn cảnh đặt cô ta nằm dưới thân sẽ trông như thế nào.

“Đàm Nhu Nhi… Nếu tôi nói bây giờ chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn liệu rằng Đàm Ôn Tường có nhảy cẫng lên không nhỉ?” - Một sự châm biếm không hề nhẹ mà Vương Hào Kiệt dành cho Đàm Nhu Nhi.

Nhưng đối với câu hỏi kia, Đàm Nhu Nhi không trả lời ngay, thay vào đó cô lại hơi nheo mắt tỏ thái độ.

“Vương tổng, với tư cách là người trong cuộc, liệu tôi có nên biết ngài dựa vào hình thức nào để lựa chọn vợ tương lai hay không?”

Hắn ta đối với câu hỏi bất ngờ này của cô có chút không đỡ được, thâm tâm đã bắt đầu hơi dè chừng người phụ nữ này. Cho dù Đàm gia là một gia tộc nhỏ, nhưng dù sao cũng có chỗ đứng danh giá của giới thượng lưu, nếu lỡ nói những lời xúc phạm thái quá thì cánh nhà báo cũng viết lung tung về hắn cho mà xem, hơn nữa cũng đã sắp có đợt tranh cử thị trưởng lần tiếp theo, nếu muốn tham gia thì hắn vẫn nên giữ bản lí lịch của mình được sạch đẹp một chút. Đàm Nhu Nhi cũng thật khôn, ném cho hắn cục than đỏ, nếu chỉ cần sơ sẩy một chút liền bỏng đau. Nghĩ một hồi, Vương Hào Kiệt mới khẽ cười, đứng dậy khỏi ghế, bước từng bước một tiến lại chỗ ngồi của Đàm Nhu Nhi, hơi cúi người xuống, dùng ánh mắt thâm tình của mình đáp lại câu hỏi của cô.

“Vậy theo Vương phu nhân tương lai, tôi dựa theo hình thức nào để lựa chọn em đây.”

Với khuôn mặt này cùng với giọng nói ấm của mình, Vương Hào Kiệt hoàn toàn tự tin lấy được tâm hồn của cô gái trẻ đẹp trước mắt. Nhưng hình như tính toán của hắn đã sai rồi thì phải, bởi thứ hắn nhận lại không phải là sự ngượng ngùng đáng yêu nào, thay vào đó ánh mắt ngờ vực, ngoài ra còn là nụ cười chế diễu của Đàm Nhu Nhi.

“Có vẻ ngoài tốt, ngu ngốc, tốt nhất là một bình hoa di động, biết ngoan ngoãn nghe lời. Aiza, nói đúng hơn là tìm một người để che mắt thiên hạ cho ngài có thể dễ dàng nắm được chức thị trưởng chẳng hạn. Vương tổng, liệu rằng tôi có đoán trúng không?”

Khuôn mặt của Vương Hào Kiệt hơi tái đi, thâm tâm cảm thấy bất ổn, vậy mà người phụ nữ này lại có thể dễ dàng đoán được từng đường đi nước bước của hắn ta… Ban đầu khi được Phó Diệu Nghiên nhờ vả, hắn ta còn tưởng rằng chỉ là một con phò não ngắn, là do hắn ta đánh giá thấp người phụ nữ này quá rồi…

Ở một góc khuất khác, có một người vì nghe được những lời của Đàm Nhu Nhi thông qua máy nghe lén… Không khỏi trưng ra nụ cười thỏa mãn. Vương Hào Kiệt à Vương Hào Kiệt, vậy mà lại bị một con mèo nhỏ cào đến á khẩu như thế này… Đúng là một tên không có tiền đồ mà ha ha.