Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 77




 

 

Editor: Kỳ Giản Niệm

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Sau khi tẩy trang xong, Lục Hi Hòa thay đồ rồi đi ra ngoài, nhưng không thấy Kỷ Diễn đâu cả, chỉ có Lâm Lượng đứng gần đó, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy đâu rồi?”

Tuy Lục Hi Hòa không nói rõ, nhưng Lâm Lượng vẫn biết cô hỏi ai, cậu chỉ về phía xe bảo mẫu, “Ở trong xe đó chị.”

Lục Hi Hòa cười, sau đó nhanh chân chạy đến xe bảo mẫu, cô mở cửa ra, quả nhiên Kỷ Diễn ngồi trong này.

Thấy cô ló đầu vào, Kỷ Diễn cười đưa tay về phía cô, Lục Hi Hòa nắm lấy tay anh, Kỷ Diễn dùng sức kéo cô lên, Lục Hi Hòa thuận thế ngồi vào lòng anh.

“Tấm đệm người này êm quá.”

Kỷ Diễn bất đắc dĩ cười, “Nếu em thích thì cứ ngồi như này về khách sạn.”

Cô cũng muốn ngồi như vậy lắm, nhưng mà da mặt cô không dày như vậy, lát nữa nhóm chị Nguyệt sẽ lên xe, vì thế cô ngồi sang chỗ bên cạnh, “Không cần đâu.”

“Sợ à?”

Lục Hi Hòa bĩu môi, “Cứ xem là vậy đi.”

Kỷ Diễn không nhịn được hôn lên trán cô một cái, “Sao em lại đáng yêu thế cơ chứ?”

Vừa mới dứt lời, nhóm Lâm Lượng đã thi nhau lên xe.

“Giám đốc Kỷ.”

“Ừ.”

Lâm Lượng ngồi ở ghế lái, Doanh Doanh ngồi ghế phụ lái, Thái Nguyệt và Tiếu Mính ngồi phía sau với hai người.

Từ trường quay về khách sạn mất nửa tiếng đi ô tô.

Đến nơi, mọi người không cùng nhau đi vào khách sạn, bởi vì nhiều người đi chung sẽ dễ gây chú ý, cho nên Lục Hi Hòa và Kỷ Diễn vào trước, đợi hai người họ vào thang máy rồi, mấy người còn lại mới thay phiên nhau đi vào.

Lục Hi Hoa ấn mật mã cửa, bật đèn lên, “Anh đi tắm trước đi.”

Nói xong, cô ngồi xổm xuống thay giày, sau khi thay giày xong, thấy Kỷ Diễn vẫn không nói gì, cô đứng lên, nghi hoặc nhìn anh, “Sao anh không nói gì…”

Còn chưa dứt lời, cô bỗng nhận thấy ánh mắt của Kỷ Diễn hơi khác thường, u ám, nặng nề, cô biết rõ ánh mắt này nguy hiểm đến nhường nào nhưng lại bất giác chìm đắm trong đó.

“Chẳng lẽ chúng ta không thể tắm chung à?” Giọng anh khàn khàn, vừa gợi cảm, vừa mê hoặc.

Giây tiếp theo, vòng eo con kiến của cô bị một bàn tay nóng bỏng ôm chặt, sau đó anh nhẹ nhàng bế cô lên, Lục Hi Hòa vô thức ôm lấy cổ anh, nói nhỏ bên tai anh, “Đương nhiên là có rồi.”

Mùi hương trên người anh tràn ngập trong hơi thở của cô, Kỷ Diễn dừng bước, dùng sức nhéo eo cô một cái, cảnh cáo, “Bé yêu tinh, anh phải xử lý em mới được.”

Lục Hi Hòa cười, xử lý thì xử lý, cô sợ anh chắc?

Hơi thở của hai người đều trở nên nặng nề, quấn quýt, đan xen nhau, anh vùi đầu vào cổ cô, cắn nhẹ lên làn da mềm mại khiến cô không nhịn được khẽ run rẩy.

Anh rời khỏi cổ cô, lại cắn lên cằm cô một cái, ánh mắt thâm thúy của anh hừng hực như lửa đốt, giọng nói khàn khàn, “Không phải lúc nãy em to gan lắm à?”

Lục Hi Hòa thở dốc, “Ai bảo anh bắt nạt em?”



Anh cắn nhẹ lên cằm cô như thể trừng phạt, “Chỉ có anh mới được bắt nạt em thôi.”

Lục Hi Hòa định mắng anh bá đạo, nhưng lúc này cô không nói nên lời được, anh nắm chặt lấy ngón tay đang run rẩy của cô, cảm giác quen thuộc lại ập đến, lập tức nhấn chìm cô, trên người cả hai đều nhớp nháp, cô cũng không thể phân biệt được đây là nước hay mồ hôi nữa.

Sau khi xong xuôi, Kỷ Diễn tắm rửa cho cô, cô cũng mệt nên mặc kệ anh.

Kỷ Diễn lau khô người cho cô, tiếp đó mới ôm cô ra khỏi phòng tắm, anh nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường mềm mại, nhìn vào ánh mắt dịu dàng của cô, anh không kìm lòng được cúi đầu hôn lên trán cô một cái.

“Ngoan, em ngủ trước đi, anh đi tắt đèn.”

“Dạ.”

Sau khi đóng cửa tắt đèn, Kỷ Diễn cũng leo lên giường, anh còn chưa nằm hẳn xuống, Lục Hi Hòa đã nhích lại gần, anh lập tức duỗi tay ôm cô vào lòng.

Lúc Hi Hòa tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô rất thích mùi hương trên người anh.

“Em có mệt không?”

Lục Hi Hòa dụi mắt, “Có ạ.”

Kỷ Diễn cúi đầu hôn lên trán cô một cái, “Mệt thì mau ngủ đi, đừng thức nữa.”

Lục Hi Hòa gật đầu, “Vâng.”

“Ngủ ngon.”

“Chúc anh ngủ ngon.”

Hai người ôm lấy nhau, Lục Hi Hòa nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Kỷ Diễn nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô cũng nhắm mắt lại.

Lúc thức giấc thì trời đã sáng, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, Kỷ Diễn dậy trước, Lục Hi Hòa vẫn đang ngủ say nên anh không đánh thức cô.

Khoảng nửa tiếng sau, Lục Hi Hòa mới thức giấc, cô mở mắt ra thì thấy anh đang dịu dàng nhìn mình.

Cô cười, chui vào lòng anh, “Anh nhìn gì thế, chưa thấy nàng tiên nào đẹp như vậy hả?”

Kỷ Diễn cười, “Ừ, anh chưa thấy nàng tiên nào đẹp như em cả.” Anh vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô, dịu dàng nói: “Dậy thôi, lát nữa còn phải đến trường quay đấy.”

“Dạ.”

Hai người sửa soạn xong cũng đã đến giờ ăn sáng, nhóm Thái Nguyệt ở phòng bên cạnh chạy sang gõ cửa.

“Chào giám đốc Kỷ.”

“Hello chị Hi.”

“Xin chào.”

Mấy người chào hỏi nhau xong, Doanh Doanh quan sát Kỷ Diễn và Lục Hi Hòa một lát, sau đó hỏi Lục Hi Hòa, “Chị Hi, hôm qua chị ngủ có ngon không?”

Lục Hi Hòa nhìn vẻ mặt hóng hớt của Doanh Doanh, liền duỗi tay véo nhẹ khuôn mặt tròn trịa của cô ấy, “Rất ngon là đằng khác.”

Doanh Doanh bị véo nhưng vẫn cười híp cả mắt, dù sao Lục Hi Hòa cũng không mạnh tay lắm.

Thái Nguyệt nói: “Doanh Doanh, em chuẩn bị đi, lát nữa còn phải trang điểm cho Hi Hòa.”

“Vâng ạ.”

Mấy ngày nay Kỷ Diễn đều đến đoàn phim, những người không biết sự thật đều cho rằng giám đốc Kỷ rất quan tâm đến bộ phim này, thế nên ai ai cũng cố gắng thể hiện sự nghiêm túc cho anh xem, chỉ là, anh đâu để ý bọn họ đâu.



Các nhân viên công tác không biết dạo này đạo diễn Trần của bọn họ gặp phải chuyện gì, mới 9 giờ tối đã kêu mọi người kết thúc công việc, về khách sạn nghỉ ngơi, tuy được tan làm sớm là chuyện vui, nhưng lại khiến họ không khỏi nghi ngờ.

Ăn tối xong, Lục Hi Hòa nhân lúc không ai để ý tới mình, cô chạy đến bên cạnh Kỷ Diễn, nhỏ giọng hỏi anh, “Khi nào anh đi?”

“Ngày mai anh phải đi rồi.”

Lục Hi Hòa hơi sửng sốt, “Ngày mai? Nhanh vậy sao?”

“Trong công ty có rất nhiều việc đang chờ anh xử lý.”

Lục Hi Hòa chu môi, cô biết Kỷ Diễn rất bận, khó khăn lắm anh mới có thời gian đến đây thăm cô.

Dáng vẻ cô chu môi rất dễ thương, Kỷ Diễn muốn đưa tay bóp má cô một cái, nhưng thấy xung quanh có rất nhiều người, anh vẫn cố nhịn, an ủi cô: “Lúc nào rảnh anh sẽ tới thăm em.”

Lục Hi Hòa liếc anh, “Không cần đâu ạ.”

“Hả? Sao thế?”

“Anh xem mấy ngày anh đến đây, tối nào đạo diễn Trần cũng yêu cầu mọi người kết thúc công việc lúc 9 giờ.”

Kỷ Diễn, “Sau đó thì sao?”

“Đáng lẽ anh không nên để đạo diễn Trần làm vậy, vốn dĩ mọi người có thể làm việc thêm mấy tiếng nữa mà.”

Kỷ Diễn tỏ vẻ oan uổng, “Anh cũng đâu kêu anh ta cho tan làm sớm đâu?”

Lục Hi Hòa, “…”

Có một số lời anh không nhất thiết phải nói ra mà.

“Kết thúc sớm, nghỉ ngơi sớm, như vậy không tốt sao?” Kỷ Diễn hỏi cô.

Lục Hi Hòa lắc đầu, “Vốn dĩ mọi người đều làm việc theo kế hoạch, nếu hôm nay nghỉ sớm, ngày mai cũng nghỉ sớm, thì ngày kia, ngày kìa sẽ phải bù lại, như vậy thì có khác gì đâu chứ, hơn nữa em cũng không muốn vì chuyện của chúng ta mà ảnh hưởng đến tiến độ của mọi người.

Kỷ Diễn nhìn cô, sau khi suy nghĩ anh gật đầu, “Được, anh sẽ nói chuyện với anh ta.”

Lục Hi Hòa cười, “Vâng.”

Tần Hoa đang đọc kịch bản, bỗng nhiên có ai đó chọc lên lưng anh, quay lại nhìn thì thấy trợ lý của mình, anh Vương.

“Anh Vương, sao tự dưng anh lại chọc vào người tôi thế?”

“Cậu nhìn kìa.”

Tần Hoa nhìn về phía anh ta chỉ, “Nhìn gì…”

Lục Hi Hòa đang nói chuyện với giám đốc Kỷ, tuy không biết họ nói gì, nhưng trông họ cười rất vui vẻ, một tảng băng lạnh như giám đốc Kỷ cũng có lúc trông rất ấm áp.

Anh Vương cảm thán: “Xem ra Thiên Ngu thật sự rất coi trọng cô Lục, vận may của cô Lục tốt thật đấy.”

Tần Hoa hơi híp mắt lại, không trả lời anh Vương, bởi vì anh bỗng nhớ lại scandal của Lục Hi Hòa và Kỷ Diễn trước đây, tuy sau đó chỉ nói là tạo hiệu ứng cặp đôi, nhưng liên hệ với sự việc mấy ngày nay, anh ta hơi nghi ngờ.

Rốt cuộc hai người họ có phải đang tạo hiệu ứng cặp đôi không? Hay là tin giả tình thật?

 

------oOo------