Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Kỷ Diễn ôm Lục Hi Hòa bước ra khỏi phòng tắm, anh không đi về phía giường mà dịu dàng đặt cô nằm trên sô pha.
Lục Hi Hòa thấy khó hiểu, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, Kỷ Diễn nhướng mày, anh cúi xuống, trầm giọng nói: “Trên giường nhiều nước như vậy, anh phải đi thay ga đã chứ?”
Gương mặt Lục Hi Hòa lập tức đỏ bừng, cô cầm cái gối bên cạnh ném anh, “Anh biến đi!”
Kỷ Diễn mỉm cười, anh nhặt gối lên nhét vào lòng cô, giơ tay ra nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó xoay người đi thay ga giường, bỏ vào máy giặt, xong xuôi, Kỷ Diễn mới quay lại ôm cô lên giường.
Tóc Lục Hi Hòa vẫn chưa khô, Kỷ Diễn lấy máy sấy trong ngăn kéo ra, cắm điện, một tay anh cầm máy sấy, một tay dịu dàng vuốt tóc cô, Lục Hi Hòa nhắm hai mắt lại, hưởng thụ quá trình Kỷ Diễn sấy tóc cho mình.
Vài phút sau, tiếng máy sấy dừng lại, Lục Hi Hòa mở mắt, tùy ý sờ lên tóc mình, khô rồi.
Tay cô bỗng bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, Lục Hi Hòa ngửa đầu nhìn anh.
“Vẫn chưa muốn nói thật cho anh biết sao?”
Lục Hi Hòa theo bản năng cụp mắt xuống, bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm lấy bàn tay to lớn của anh khẽ siết chặt, Kỷ Diễn nhíu mày, không hiểu vì sao cô lại phản ứng như vậy, nhưng anh rất kiên nhẫn, cô không nói thì anh cũng sẽ không ép, chỉ yên lặng chờ cô nói.
Sau vài giây, Lục Hi Hòa lại nâng mắt lên nhìn anh lần nữa, đôi mắt cô trong veo, mềm mại nói: “Có một vài việc nhưng trong lòng em giờ đây vẫn chưa rõ ràng lắm, chờ em biết rõ sẽ nói cho anh được không?”
Kỷ Diễn nặng nề nhìn cô, Lục Hi Hòa không hề né tránh nhìn thẳng vào mắt anh, cuối cùng Kỷ Diễn chỉ đưa tay bóp nhẹ má cô: “Được rồi, anh sẽ đợi em, khi nào em muốn thì nói cho anh biết. “
Lục Hi Hòa mỉm cười gật đầu, cô vòng tay qua chiếc eo gầy của anh, khẽ áp vào má anh.
Kỷ Diễn vòng một tay qua vai cô, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Chợt có tiếng “Ục ục ục…” kéo dài vang lên, phá hư bầu không khí này.
Lục Hi Hòa đỏ mặt xoa bụng, buổi chiều cô chỉ uống một chén trà, hơn nữa vừa nãy vận động lâu như vậy, cô đã đói tới nỗi bụng dán lên lưng luôn rồi, chỉ là khi nãy cô cũng không có để ý nhiều, bây giờ mới nghỉ ngơi chút xíu mà cảm giác đói bụng lại dâng lên.
“Đói không?” Anh cười hỏi.
“Có ạ.” Lục Hi Hòa gật đầu.
“Muốn ăn lẩu không?”
“… Muốn.”
“Vậy chúng ta ra ngoài mua nguyên liệu, anh nấu cho em ăn.”
“Vâng ạ.”
Hai người đi siêu thị, sau khi trở về, Kỷ Diễn lập tức vào bếp làm lẩu cho Lục Hi Hòa.
Trên bàn có đầy đủ rau, thịt, nước lẩu đặc quánh đang sôi sùng sục, nghi ngút khói, mùi thơm lượn lờ khắp phòng.
Sau khi ăn xong, cô chủ động đề nghị đi rửa bát.
Kể từ khi ở cùng với Kỷ Diễn, Kỷ Diễn chưa bao giờ để cô phải rửa bát, chuyện nấu cơm giặt giũ đều do anh tự tay làm.
“Anh để cho em rửa đi, lâu lâu rửa bát một lần cũng có sao đâu. “
Kỷ Diễn không ngăn được, hôm nay cô quyết tâm muốn rửa chén, anh chỉ có thể đeo găng tay cho cô thôi.
“Được rồi, vậy em đi rửa đi.”
Lục Hi Hòa vui vẻ bắt đầu rửa bát, trong khi đó Kỷ Diễn đứng phía sau nhìn cô đầy yêu chiều.
Màn đêm buông xuống, mưa to không dứt, mơ hồ có thể nghe được tiếng gió.
So với gió lạnh bên ngoài, bên trong ấm áp hơn nhiều, Kỷ Diễn vỗ nhẹ vào lưng Lục Hi Hòa.
“Đi ngủ thôi.”
Lục Hi Hòa mơ hồ ừm một tiếng rồi nhắm mắt không nói chuyện nữa.
Không biết trải qua bao lâu, cho đến khi hô hấp của người bên cạnh đều đều, Lộ Hi Hòa mới chậm rãi mở mắt ra.
Thật ra cô chỉ nhắm mắt mà không ngủ, bởi vì lúc này trong lòng cô vẫn còn có chuyện cất giấu, sao có thể ngủ yên được?
Chuyện hôm nay cô không nói cho Kỷ Diễn nghe, ngay cả chuyện nhớ lại mọi chuyện cũng vậy, không phải cô cố ý giấu diếm, chỉ là chuyện này đối với cô mà nói thật sự là quá đột ngột, quá chấn kinh rồi, cô vẫn không có cách nào phản ứng lại được.
Vừa rồi khi nhắm mắt lại, cô đã suy nghĩ rất kỹ càng.
Sau khi nhớ lại, cô mới hiểu tại sao mình vẫn còn nhiều di chứng sợ hãi như vậy, tại sao cô luôn mơ thấy những mảnh vỡ mơ hồ, cô cũng hiểu tại sao lúc đầu Lục Trường Vĩ lại mạnh mẽ phản đối cô và Kỷ Diễn đến thế.
Ông sợ nếu cô nhớ lại quá khứ sẽ không thể chấp nhận được, sẽ rất đau khổ.
Nói thật, khi nhớ lại tất cả, nhớ lại mối quan hệ phức tạp giữa hai nhà, cô đúng là hơi bối rối, tim đau hệt như bị kim đâm vậy.
Cô sẽ không nghi ngờ ý định ban đầu Kỷ Diễn tiếp cận cô, càng không nghi ngờ tình cảm Kỷ Diễn dành cho cô là yêu hay áy náy, bởi vì trong lòng cô biết rất rõ, cô và Kỷ Diễn đều là nạn nhân, ít nhất thì cô có thể quên đi những chuyện quá khứ, sống cuộc sống hạnh phúc, còn anh lại luôn sống cùng những kí ức đó.
Ngay từ đầu, cô đã quấn quýt Kỷ Diễn không rời, nếu số phận của hai người họ lại buộc vào nhau một lần nữa thì có lẽ là ông trời ban tặng cho cô.
Lục Hi Hòa nhẹ nhàng nâng tay lên, dịu dàng phác họa khuôn mặt cương nghị mà mềm mại của Kỷ Diễn.
Thật ra, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi Kỷ Diễn, dường như Kỷ Diễn đã hòa vào trong sinh mệnh của cô, từ lâu đã không thể nào bỏ được.
Kỷ Diễn vô cùng chiều chuộng và yêu thương cô, thậm chí cô cảm thấy ngoài Kỷ Diễn ra thì không còn ai có thể bao dung cô vô điều kiện như vậy nữa.
Lúc Lục Hi Hòa đang mải mê suy nghỉ, đột nhiên eo cô bị siết chặt, anh kéo cô lại gần mình, để cơ thể hai người dán chặt vào nhau không một khe hở.
Cô ngạc nhiên nhìn Kỷ Diễn, tưởng anh dậy rồi nhưng sau khi ôm cô chặt hơn, hơi thở của anh lại đều đặn như cũ.
Lục Hi không nhịn được cười, cô thu tay lại rồi lặng lẽ nhích vào vòng tay ấm áp của anh, dùng sức ôm anh, trong vòng tay rộng rãi và ấm áp của anh, cô lại nhắm mắt lại.
Cô không hề biết, sau khi cô chìm vào mộng đẹp, người đang ôm cô từ từ mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh tĩnh lặng.
____
Rất nhanh đã đến buổi ra mắt “Cuộc sống khô khan”, Lục Hi Hòa đến rất sớm, bởi vì buổi công chiếu vẫn chưa chính thức bắt đầu nên cô lặng lẽ ngồi dưới sân khấu.
“Hi Hòa.”
Nghe thấy âm thanh quen quen, Lục Hi Hòa ngước mắt lên, là An Dao, nhân vật chính khác của “Cuộc sống khô khan”.
Lúc ở trường quay, quan hệ của hai cô không tệ lắm, cũng xem như có giao tình.
“An Dao.”
“Đến sớm vậy à?” An Dao ngồi xuống bên cạnh cô.
Lục Hi Hòa cười: “Đi sớm vẫn hơn đến trễ mà.”
“Ừm, cậu nói rất có lý.” An Dao nghiêm túc gật đầu.
Cả hai nhìn nhau mỉm cười.
“Đúng rồi, tôi nghe nói hôm nay Hà Phỉ cũng đến đấy.”
Lục Hi Hòa bình tĩnh nhìn cô ấy, Hà Phỉ cũng xuất hiện trong “Cuộc sống khô khan”, vậy nên việc ả đến tham dự lễ công chiếu cũng không có gì ngạc nhiên.
Thấy biểu hiện của cô, An Dao chắc chắn cô không biết chuyện gì nên thần bí nói: “Cô không biết đấy thôi, tôi nghe nói đạo diễn không định mời Hà Phỉ đến đâu, scandal của cô ta bê bối như thế, tới tham gia nhất định sẽ gây nên ảnh hưởng xấu.”
“Nhưng bây giờ, đạo diễn lại đích thân mời cô ta đến, hơn nữa cô có để ý tới không, gần đây mấy tin đồn liên quan đến Hà Phỉ đã được dẹp sạch rồi, tuy bây giờ cô ta vẫn chưa ký hợp đồng với công ty nào nhưng không công việc lại chẳng có trở ngại gì, cô nói xem, chuyện này có kỳ quái không chứ?”
Lục Hi Hòa chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một giọng nữ quen thuộc khác.
“Có gì lạ đâu, bây giờ Hà Phỉ đang bám víu phó giám đốc của Hoa Nghiệp mà.”
“Sở Sở, cô đến khi nào vậy?”
Sở Sở nhún vai: “Lúc cô vừa nhắc tới Hà Phỉ í.”
“Đúng rồi, Hà Phỉ có quan hệ với phó giám đốc của Hoa Nghiệp là thật à?”
“Nói dối cô làm gì, đương nhiên là thật rồi, chuyện không có chứng cứ xác thực thì sao tôi có thể nói lung tung được?”
“Nhưng tôi nghe nói phó giám đốc của Hoa Nghiệp…”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy.”
____
Nghe họ nói chuyện, lòng Lục Hi Hòa khẽ nổi sóng, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đang nói chuyện hăng say, đột nhiên Sở Sở nhéo cánh tay của An Dao: “Đừng nói nữa, cô ta đến kìa.”
Lục Hi Hòa nhìn thoáng qua, quả nhiên Hà Phỉ đang đi tới chỗ các cô.
Hà Phỉ mặc một chiếc váy màu xám khói, trong thời gian ngắn mà cô ta đã gầy đi không ít, lúc trước vốn đã gầy giờ còn gầy hơn, tuy rằng trang điểm tinh xảo nhưng vẫn không giấu được vẻ tiều tụy.
Lục Hi Hòa chỉ nhìn thoáng qua rồi nhìn đi chỗ khác, bây giờ cô và Hà Phỉ chẳng liên quan gì nữa, cô cũng không rảnh rỗi đi để ý chuyện của người khác.
------oOo------