Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 95




 

Editor: Kỳ Giản Niệm

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Hôm nay hai nhà vừa ăn tối với nhau, hôm sau đã lên hot search.

# Lục Hi Hòa Kỷ Diễn gặp mặt ba mẹ hai bên #

Theo các phương tiện truyền thông đưa tin, nữ diễn viên ăn khách Lục Hi Hòa và ông trùm giải trí Kỷ Diễn bị chụp ảnh cùng nhau đi vào nhà hàng, lúc đi ra còn có người nhà hai bên đi cùng, cả hai bị nghi là sắp có chuyện vui, trong đoạn video, ngoại trừ Lục Hi Hòa, Kỷ Diễn và Kỷ Thu Hào thì những người khác đều bị làm mờ mặt nên không ai biết ngoại hình thật sự của các thành viên khác trong gia đình.

Bởi vì sợ người nhà bị quấy rầy, nên những năm qua Lục Hi Hòa vẫn luôn cố gắng bảo vệ quyền riêng tư cho người nhà, chưa từng để họ lộ mặt trước truyền thông, nhưng hôm qua cô đã sơ ý qua, hai nhà cơm nước xong ra ngoài thì đúng lúc bị chụp được.

Cũng may giới truyền thông vẫn e ngại Kỷ Diễn nên không đăng ngay mà liên hệ với công ty trước, sau khi được Kỷ Diễn đồng ý và yêu cầu làm mờ mặt thì mới được công bố ra ngoài.

Tiếu Mính ôm đống tài liệu trên tay bước vào văn phòng, Kỷ Diễn đang tập trung làm việc, vẻ mặt diu dàng, khóe miệng hơi nhếch lên, anh ta thấy từ sáng đến giờ, giám đốc Kỷ cứ cười như vậy suốt, xem ra tâm trạng của anh rất tốt.

Tiếu Mính đi về phía Kỷ Diễn: “Giám đốc Kỷ, đây là tài liệu về Tân Tấn, anh xem qua đi ạ.”

Kỷ Diễn lật xem một lát.

Thấy khóe miệng anh cứ nhếch lên mãi, Tiếu Mính nghĩ tới chuyện mấy hôm trước lúc tan làm, tài vụ Lý giữ chặt anh ta lại hỏi có phải anh ta đắc tội với giám đốc Kỷ không, sao giám đốc Kỷ lại trừ tiền thưởng hai tháng của anh ta, lúc đó anh ta chưa phản ứng kịp, hai tháng ư? Lúc ở trong phòng làm việc nói là một tháng cơ mà, sao lại thành hai tháng rồi?

Đương nhiên, anh ta không dám hỏi Kỷ Diễn, cho nên mấy ngày nay vẫn luôn âm thầm suy nghĩ, tìm kiếm cơ hội khiến giám đốc vui vẻ, vừa hay hôm nay cơ hội đã tới cửa, anh ta vui vẻ nói: “Chúc mừng ông chủ.”

Ngón tay đang lật tài liệu của Kỷ Diễn dừng lại, anh ngước nhìn Tiếu Mính: “Chúc mừng chuyện gì?”

“Chúc mừng giám đốc Kỷ được như ý nguyện, ôm người đẹp về nhà, cũng chúc mừng công ty sắp có bà chủ rồi.” Tiếu Mính khéo léo nói.

Kỷ Diễn không khỏi liếc anh ta một cái: “Tiếu Mính à, sao trước đây tôi không phát hiện ra cậu rất biết nói chuyện nhỉ?”

Tiếu Mính mỉm cười: “Tôi chỉ vui mừng cho ông chủ thôi.”

Kỷ Diễn cười, đóng tài liệu lại: “Thôi được rồi, cậu ra ngoài trước đi.”

“Vâng… nhưng mà giám đốc Kỷ?”

“Hửm?”

“Lần trước anh nói trừ tiền thưởng của tôi, có phải…”

Kỷ Diễn bất đắc dĩ nở nụ cười, anh ta chỉ chờ cái này thôi chứ gì? Nhưng mà hôm nay tâm trạng của anh thật sự rất tốt, vì thế anh cầm điện thoại lên gọi cho phòng tài vụ.

“Alo, lần trước tôi có nói trừ tiền thưởng hai tháng của Tiếu Mính đúng không, hủy bỏ đi.”

“Vâng, giám đốc Kỷ.”

“Ừ.”

Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Diễn nhìn Tiếu Mính: “Thế nào, hài lòng chưa?”

“Hài lòng, hài lòng lắm ạ, cảm ơn giám đốc Kỷ.”

____

Buổi trưa hôm đó, Lục Hi Hòa đi quay quảng cáo về công ty thì tình cờ gặp Tiêu Minh đang cầm hộp cơm.

“Chào bà chủ.” Tiếu Mính vui vẻ chào Lục Hi Hòa.

Lục Hi Hòa: “…”

Chào bà chủ???

“Trợ lý Tiếu, sao hôm nay cậu biết ăn nói thế hả?”

Tiếu Mính: “Giám đốc Kỷ là ông chủ, cho nên cô là bà chủ còn gì, bà chủ nghe hay hơn cô Lục nhiều.”



Lục Hi Hòa nở nụ cười, cô liếc nhìn hộp cơm trong tay anh ta: “Đây là cơm của anh ấy à?”

“Đúng vậy.” Tiếu Mính gật đầu, anh ta đảo mắt một vòng, nói: “Hay là bà chủ mang lên cho ông chủ đi, chắc hẳn giám đốc Kỷ sẽ vui lắm đó.”

“Ừm, đưa cho tôi đi.”

Lục Hi Hòa nhận lấy hộp cơm trong tay Tiếu Mính.

“Cốc cốc cốc.” Cô giơ tay rõ cửa.

“Mời vào.” Giọng của Kỷ Diễn phát ra từ bên trong.

Lục Hi Hòa mở cửa bước vào, Kỷ Diễn tưởng Tiếu Mính nên không ngẩng đầu lên: “Cứ đặt trên bàn đi.”

Thấy anh không ngẩng đầu lên, Lục Hi Hòa mím môi cười, nghe lời anh đặt hộp cơm lên bàn, sau đó ngồi xuống thảm, tiện tay mở túi hộp cơm ra.

Nghe thấy tiếng động, Kỷ Diễn vô thức ngẩng lên nhìn, người ngồi trên thảm lúc này đâu phải Tiếu Mính, là bé yêu tinh của anh mà!

“Hi Hòa, sao em lại ở đây?”

Lục Hi Hòa chống cằm: “Vậy em không thể tới sao?”

Kỷ Diễn đặt bút xuống rồi sải bước về phía cô: “Đâu phải, em tới anh thấy rất vui.”

Lục Hi Hòa giúp anh mở hộp cơm rồi nhường chỗ cho anh: “Lúc nãy em tình cờ gặp được Tiếu Mính nên thuận tiện mang lên cho anh, anh nói xem, dù bận thế nào cũng phải ăn uống đàng hoàn chứ, sao lại ăn cơm hộp?”

Kỷ Diễn duỗi tay ôm eo cô, vùi đầu vào cổ cô, trên người cô thơm phức, khiến tất cả mệt mỏi dường như đều tan biến.

Lục Hi Hòa vươn tay chọc vào má anh: “Mau ăn cơm đi anh.”

Kỷ Diễn cười cầm tay cô, xoa khớp ngón tay cô một lúc, sau đó hôn cô một cái.

Bờ môi của anh rất ấm áp, ánh mắt Lục Hi Hòa khẽ chuyển động, vươn tay ôm má anh, hôn nhẹ lên môi anh một cái: “Ăn cơm thôi.”

Kỷ Diễn không nhúc nhích, ánh mắt dán chặt vào môi cô, môi cô căng mọng ẩm ướt, chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng đủ khiến anh nhớ, ánh mắt anh sâu hơn, anh giữ đầu cô, ấn về phía mình.

Kết quả, môi anh chạm vào… tay của cô!

Lục Hi Hòa đưa tay che miếng, thấy vẻ mặt sững sờ của anh, cô đưa tay véo hai má anh, cười khẽ: “Làm gì vậy, không ăn cơm thì không cho hôn. “

“Ăn chung đi.” Vì bị cô che miệng nên giọng anh cứ ồm ồm, đôi môi ấm áp cọ vào lòng bàn tay cô, khiến cô ngứa ngáy, cô đột nhiên thu tay lại.

“Em ăn rồi.”

“Ăn thêm miếng nữa đi.”

____

Sau khi ăn xong, Kỷ Diễn đứng dậy lấy áo khoác trên ghế rồi nắm tay cô đi ra ngoài.

“Đi đâu vậy anh, chiều nay anh không phải làm việc à?”

“Ừm, bỏ việc.”

“Kỷ Diễn, anh hư rồi, anh nói xem anh đã bỏ việc bao nhiêu lần rồi?”

“Lâu lâu được dịp thả lỏng một chút mà, không sao đâu.” Kỷ Diễn nghiêm túc trả lời.

Lục Hi Hòa cảm thấy buồn cười, cách giải thích này gượng ép quá đấy.

Sau khi ra khỏi thang máy, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về hai người bọn họ, đặc biệt là hai bàn tay đang nắm chặt nhau, tuy họ đã nhìn thấy cảnh này nhiều lần, nhưng lần nào cũng vô cùng ngưỡng mộ.

Một người là diễn viên, một người là ông chủ lớn, một người thiên về diễn xuất, một người thiên về đầu tư, xét về nghề nghiệp, trông họ rất xứng đôi, xét về giá trị nhan sắc, hai người họ vô cùng chói lọi, lúc đứng chung một chỗ, hai người đẹp như một bức tranh vậy.

Ban đầu ai cũng nghĩ ông chủ của họ lạnh lùng như băng, nhưng sau khi gặp được cô Lục, họ mới biết làm tan một tảng băng là như thế nào, nhưng chỉ tan chảy trước cô Lục mà thôi, cách anh dịu dàng, cưng chiều như thế chính là hình mẫu bạn trai lý tưởng trong lòng của biết bao nhiêu cô gái.

Mà hôm qua, hai người còn đi gặp ba mẹ hai bên, xem ra sắp có chuyện vui rồi, ngoại trừ hâm mộ ra thì họ cũng chỉ biết hâm mộ mà thôi, hy vọng ông chủ của họ và cô Lục sớm nên duyên vợ duyên chồng, để thi thoảng đám nhân viên như họ có thể hưởng được ít hời.



Kỷ Diễn cẩn thận thắt dây an toàn cho Lục Hi Hòa, sau đó mới khởi động xe, Lục Hi Hòa nghiêng người nhìn anh: “Anh bỏ việc để đưa em đi đâu thế?”

Kỷ Diễn cười dịu dàng: “Em đến là biết.”

Lục Hi Hòa thở dài, còn tỏ vẻ bí mật nữa.

Kỷ Diễn dừng xe trước một cửa hàng trang sức, lúc này cô mới đoán ra ý định của Kỷ Diễn.

“Không lẽ anh muốn…”

“Ừm, giống như em nghĩ đó, xuống xe nào.”

Kỷ Diễn dắt Lục Hi Hòa vào trong, vừa vào, nhân viên cửa hàng nhanh chóng chào hỏi.

“Hoan nghênh quý khách…”

Nhân viên hơi sửng sốt, tuy hai người đều đeo khẩu trang, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy quen quen, một giây sau liền trợn tròn mắt.

“Lục… Lục…”

“Suỵt.” Lục Hi Hòa thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô ấy thì lập tức ra hiệu im lặng.

Nhân viên liếc nhìn xung quanh rồi nhanh chóng che miệng lại, cũng may trong tiệm động người, mọi người đều đang tập trung chọn trang sức nên không ai để ý tới động tác của Lục Hi Hòa: “Chào cô, xin hỏi cô cần gì?”

Cô ấy kích động đến mức suýt không nói ra lời, hôm nay là ngày đầu đi làm đã gặp được Lục Hi Hòa và Kỷ Diễn, đúng là may mắn quá đi! May mắn này khiến cô ấy xúc động suýt bật khóc!

“Có thể dẫn chúng tôi đi xem các mẫu nhẫn cưới của tiệm không?” Kỷ Diễn lịch sự nói.

Nhẫn… nhẫn cưới ư??

“Được không?”

“Tất nhiên, tất nhiên là được rồi ạ!”

Nhân viên lập tức đưa hai người họ đi xem, có rất nhiều mẫu đẹp, Lục Hi Hòa không thích loại cầu kỳ quá, vậy nên cả hai chọn một kiểu khá đơn giản.

“Cho tôi xem hai chiếc này được không?” Kỷ Diễn chỉ vào một chiếc nhẫn, nói.

“Dạ được.” Cô nàng nhân viên kích động lấy nhẫn đưa cho Kỷ Diễn.

Kỷ Diễn cầm lấy nhẫn nữ, sau đó nâng tay Lục Hi Hoa lên, nhẹ nhàng đeo vào cho cô, Lục Hi Hòa duỗi năm ngón tay ra, nhìn anh từ từ đeo chiếc nhẫn lên ngón tay mảnh mai của mình, cô rất hài lòng.

Sau đó Kỷ Diễn lại cầm nhẫn nam lên: “Em không định đeo cho anh sao?”

Lục Hi Hoa mỉm cười nhận lấy chiếc nhẫn trên tay anh, cẩn thận đeo vào ngón tay anh, một lớn một nhỏ, hai bàn tay đan chặt vào nhau.

“Em thấy thích không?”

Lục Hi Hòa gật đầu: “Em thích lắm, anh chọn chính xác thật đấy, rất vừa vặn.”

Kỷ Diễn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Ai bảo em là người anh đặt trong tim chứ?”

Tai cô đỏ lên, lại định bày trò thể hiện hiện tình cảm trước mặt người khác đúng không?

Nhân viên đứng đó lặng lẽ đặt tay lên ngực trái, trời ơi, ngọt quá đi! Ngọt muốn xỉu luôn!!!

“Chúng tôi chọn đôi này, phiền cô đóng gói lại giúp tôi.” Kỷ Diễn nói với nhân viên bán hàng.

“Được ạ!”

Giọng cô nhân viên không giấu được vẻ phấn khích, ngày đầu đi làm đã may mắn được tiếp đón Lục Hi Hòa và Kỷ Diễn, hơn nữa, cô còn bán được một cặp nhẫn cưới đắt tiền một cách suôn sẻ, ngẫm lại càng thấy hạnh phúc.

 

------oOo------