Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Lúc hai người đi ra khỏi phòng thử đồ thì có mấy người đứng ở bên ngoài.
Bọn họ… ánh mắt của họ có ý gì đây???
Sao cô cứ thấy xấu xa thế nào í?
Nhưng hai người có làm gì đâu!
Kỷ Diễn bình tĩnh liếc mắt nhìn mọi người: “Mọi người chuẩn bị đi, sắp phải đi rồi.”
Anh vừa dứt lời, mọi người đều tự giác tản ra, ai làm việc nấy.
Lục Hi Hòa kinh ngạc nhìn bóng dáng của mấy người họ, nghe lời đến thế ư?
Sunny đi tới chỗ Lục Hi Hòa, nhìn cô với với ánh mắt ngưỡng mộ.
Cô ấy đã nói nếu Lục Hi Hòa mặc chiếc váy thì sẽ cực kỳ xinh đẹp mà, chiếc váy màu xanh nhạt này vừa tôn dáng vừa tôn da, làn da của cô vốn đã trắng lại càng trắng.
Ánh mắt Sunny di chuyển từ Lục Hi Hòa sang Kỷ Diễn, giây tiếp theo cô ấy bật cười: “Hi Hòa à, hôm nay cô và giám đốc Kỷ hẹn nhau trước à?”
Lục Hi Hòa ngơ ngác hỏi: “Hẹn gì cơ?”
“Cô nhìn chiếc váy cô mặc với cà vạt của giám đốc Kỷ đi.”
Cà vạt? Cà vạt thì liên quan gì chứ?
Lục Hi Hòa liếc nhìn chiếc cà vạt của Kỷ Diễn, sau đó cô chợt nhận ra, chiếc cà vạt mà Kỷ Diễn đeo cũng có màu xanh lam, nhưng đậm hơn màu váy của cô một chút, thật ra cũng không có gì cả, nhưng ai bảo hai người là một đôi chứ?
Chỉ cần hơi giống nhau thôi cũng khiến người ta nghĩ là cố ý rồi.
Cô mỉm cười, trả lời Sunny: “Chúng tôi không hẹn nhau trước, cô không hiểu đâu, đây chính là thần giao cách cảm đó.”
Sunny: “…”
“Giám đốc Kỷ, xe tới rồi ạ.” Thái Nguyệt đứng ở cửa lên tiếng nhắc nhở.
“Ừm.” Kỷ Diễn gật đầu với cô ấy, sau đó quay đầu nhìn Lục Hi Hòa, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Anh đưa tay ra, Lục Hi Hòa tự nhiên nắm tay anh, hai người tay trong tay rời đi.
“Sunny, chúng tôi đi đây.” Lục Hi Hòa lên tiếng chào Sunny.
Sunny vẫy tay với cô, cô ấy nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, có lẽ Lục Hi Hòa đã trở thành đối tượng mà nhiều cô gái phải hâm mộ.
Có lẽ Lục Hi Hòa đã xem thường nhiệt độ ngoài trời, đồng thời cũng đánh giá quá cao bản thân, vừa ra ngoài, một luồng gió lạnh thổi qua bờ vai trần của cô làm cô co người lại, vô thức nắm chặt tay Kỷ Diễn hơn.
Kỷ Diễn liếc cô một cái: “Lúc này mới biết lạnh à?”
Lục Hi Hòa ấm ức mím môi.
Kỷ Diễn buông tay cô ra, ôm lấy vai cô.
“Vào xe là hết lạnh ngay thôi.”
“Vâng.”
Sau khi vào hội trường, vì chỗ ngồi được sắp xếp khác nhau, nên hai người tách nhau ra.
Ngồi cạnh Lục Hi Hòa là Chu Chỉ Yểu, lần này, cô ấy nằm trong top đề cử nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất nhờ tác phẩm “Thiết mã kim qua”.
“Tới rồi à.”
“Ừm.”
“Người ấy đi đâu rồi?”
“Về chỗ của anh ấy rồi.”
Lục Hi Hòa nhìn hội trường được trang trí lộng lẫy, lúc đến cô không khẩn trương lắm, từ lúc cô gia nhập giới giải trí đến nay đã nhận được không ít giải thưởng nhưng đây là lần cô được đề cử “Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất”, nếu nhận được giải thì đây sẽ là chiếc cúp vàng cao quý nhất của cô.
“Khẩn trương lắm hả?” Chu Chỉ Yểu ngồi bên cạnh Lục Hi Hòa hỏi.
Lục Hi Hòa hít sâu một hơi: “Hơi hơi, tay cũng run lên rồi nè.”
“Không sao đâu, cô cứ bình tĩnh thôi, phải tin tưởng bản thân chứ?” Chu Chỉ Yểu vỗ nhẹ lên tay cô an ủi.
Lục Hi Hòa nở một nụ cười thật tươi, sau đó gật đầu: “Ừm.”
Trong lúc cả hai trò chuyện, lễ trao giải cũng chính thức bắt đầu, MC bước lên sân khấu, màn công bố giải bắt đầu, các cái tên sáng giá lần lượt được xướng lên, bây giờ là giải thưởng Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất sắp được công bố.
Lục Hi Hòa liếc nhìn Chu Chỉ Yểu vừa mới an ủi cô đừng căng thẳng thì bây giờ lại đang lo lắng hơn ai hết, hai tay cô ấy nắm chặt đầu gối, Lục Hi Hòa đưa tay ra nắm lấy tay cô ấy, Chu Chỉ Yểu gần như lập tức nắm chặt tay cô, có thể thấy lúc này cô ấy đang căng thẳng đến mức nào.
“Người chiến thắng giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất là… Chu Chỉ Yểu!”
Hai người nhìn nhau, trong mắt Chu Chỉ Yểu không giấu nổi vẻ kinh ngạc, còn Lục Hi Hòa thì nhanh chóng phản ứng lại, dùng sức nhéo tay cô ấy: “Nhận giải! Mau lên nhận giải đi!”
Chu Chỉ Yểu kích động ôm Lục Hi Hòa một cái, lúc ôm cúp đi xuống, Chu Chỉ Yểu sốt ruột hỏi Lục Hi Hòa: “Vừa rồi ở trên sân khấu có phải tôi có nói sai gì không thế?”
Lục Hi Hòa lắc đầu với cô ấy: “Không, vừa nãy cô làm rất tốt.”
Sau giải thưởng Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất là Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, giải thưởng này được trao cho một nam diễn viên thần tương Tân Tấn, sau giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất là giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Theo lời của MC, các tác phẩm của những nữ diễn viên chính nằm trong top đề cử lần lượt xuất hiện trên màn hình lớn, sau đó sẽ tập trung gương mặt của các nữ diễn viên dưới sân khấu, quay thành một cảnh quay riêng biệt.
MC mở tấm thiệp trên tay với nụ cười đầy ẩn ý.
“Người đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là…”
Lúc MC dừng lại, máy quay chuyển qua chuyển lại khuôn mặt của các nữ diễn viên được đề cử, cuối cùng là Lục Hi Hòa.
“Lục Hi Hòa! Chúc mừng Lục Hi Hòa.”
Lời của MC vừa dứt, tiếng vỗ tay của khán giả như thủy triều vang lên, các nghệ sĩ xung quanh lần lượt chúc mừng Lục Hi Hòa.
Lục Hi Hòa nhấc váy bước lên sân khấu một cách tao nhã điềm tĩnh, MC trao cúp Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cho cô, cô đưa hai tay nhận lấy nó, sau khi Lục Hi Hòa cầm lấy chiếc cúp, ánh mắt của MC bình tĩnh lướt qua ngón tay mảnh khảnh của cô, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn rất tinh xảo.
“Bây giờ mời Hi Hòa phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng này.”
Lục Hi Hòa cầm chiếc cúp, mỉm cười tiến lại gần micro: “Hôm nay tôi cảm thấy rất vinh dự và biết ơn khi nhận được chiếc cúp quý giá này, cảm ơn tất cả các bạn đã yêu mến và ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua, cảm ơn đạo diễn Hạ đã dẫn dắt chỉ dạy tôi, cũng cảm ơn sự giúp đỡ của các đàn anh đàn chị trong đoàn.”
“…”
Trong khi Lục Hi Hòa nói lời cảm ơn, có người lén lút quan sát Kỷ Diễn, anh ngồi ngay ngắn ở đó, ánh mắt dịu dàng nhìn Lục Hi Hòa trên sân khấu, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Sau khi phát biểu xong, Lục Hi Hòa hơi cúi đầu xuống, vừa định rời khỏi sân khấu thì câu nói của MC buộc cô ở lại.
“Hết rồi sao?”
MC vừa dứt lời, mọi người có mặt ở đó đều hiểu ý của anh ta, hội trường cũng theo đó trở nên xôn xao.
Lục Hi Hòa không ngốc, đương nhiên cô hiểu ý của MC, cô vô thức tìm kiếm Kỷ Diễn ở khán sân khấu, có lẽ là nhờ thần giao cách cảm, ngay cái nhìn đầu tiên, Lục Hi Hòa đã tìm được Kỷ Diễn trong đám đông, cô nhìn về phía anh rồi nở một nụ cười thật tươi, sau đó cầm micro, chậm rãi nói: “Ừm, có một người mà tôi rất muốn nói cảm ơn. Anh ấy là Kỷ Diễn, Kỷ Diễn, cảm ơn anh.”
“Còn nữa…” Lục Hi Hòa dừng lại, cô mím môi một cái, rồi nói tiếp: “Em yêu anh.”
Khán giả dưới sân khấu nghe xong vỗ tay như sấm.
Một ống kính khác nhanh chóng chĩa về phía Kỷ Diễn, hai người cùng lúc xuất hiện trên màn hình lớn, lúc này mọi người đều có thể nhìn rõ biểu cảm của Kỷ Diễn, đôi mắt anh sâu thẳm dịu dàng, khóe miệng nở một nụ cười tươi, trên mặt không giấu được vẻ cưng chiều.
Khi hai người cùng xuất hiện trên màn hình lớn, hình ảnh trai tài gái sắc khiến ai cũng phải ghen tị!
Sau khi bước xuống sân khấu, Lục Hi Hòa trở về chỗ ngồi của mình, cô lấy điện thoại trong túi ra, gửi WeChat cho Kỷ Diễn.
“Em nhận được giải thưởng rồi! Giám đốc Kỷ có phần thưởng gì cho em không?”
“Hmm, phần thưởng là một nụ hôn của tổng giám đốc Kỷ, nhé anh?”
“Cứ quyết định như vậy nha!”
____
Sau khi lễ trao giải chấm dứt, Kỷ Diễn lập tức đi về phía Lục Hi Hòa, vì lời trêu chọc của MC vừa rồi nên rất nhiều phóng viên đã chặn họ lại, lo lắng họ sẽ va vào Lục Hi Hòa nên Kỷ Diễn đã ôm cô vào lòng.
Mọi người tinh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay của Kỷ Diễn, sau đó nhìn vào sang ngón tay của Lục Hi Hòa, đó là một cặp nhẫn cưới!
Lần trước, hai người bị chụp ảnh vào cửa hàng trang sức để mua nhẫn, nhưng từ đầu đến cuối đều không có lên tiếng đáp trả, giờ đây sao các phóng viên chịu bỏ qua cơ hội này được, tất cả đều giơ micro về phía Lục Hi Hòa. Mặc dù mọi người đều có tâm trạng vô cùng cấp bách, nhưng sau khi nhìn thấy hành động của Kỷ Diễn, mọi người đều ý thức giữ khoảng cách an toàn với bọn họ, đảm bảo rằng micro của phóng viên sẽ không làm người khác bị thương.
“Cô Lục, có phải cô và anh Kỷ sắp có chuyện vui không?”
“Hai người đeo nhẫn cưới là muốn tuyên bố chuyện vui sao?”
“…”
Các câu hỏi của phóng viên lần lượt được đưa ra, Lục Hi Hòa nhìn họ mỉm cười: “Mọi người thử đoán xem.”
Đám phóng viên gần như phát điên, bọn họ muốn một câu trả lời cụ thể cơ.
Nhưng dù họ có hỏi thế nào thì Lục Hi Hòa cũng chỉ cười không nói gì, sau đó, Lục Hi Hòa theo Kỷ Diễn ra xe, Lục Hi Hòa mỉm cười vẫy tay chào bọn họ, thấy hai người lần lượt lên xe, không một phóng viên nào dám bước tới, chỉ có thể nhìn xe phóng đi trước mắt.
------oOo------