Cô Ấy Xinh Đẹp Như Vậy

Chương 67: Châm hay không châm




Edit #Salim

Beta #Kumoe

Đêm mùa thu, vừa mềm mại vừa sâu thẳm.

Cố Tinh Trầm bế Hứa Anh lên giường mình, đắp chăn đàng hoàng.

Phòng ngủ không bật điện, rất tối.

Hai tay anh đặt trong túi quần tây, đứng ở đầu giường, nương theo ánh sáng chiếu từ phòng khách đánh giá người phụ nữ nằm trên gối anh.

Hứa Anh tuy rằng đang có bệnh, nhưng cũng không ngủ ngoan ngoãn. Đôi tay trắng nõn, ở trong màn đêm phát sáng, vẫn luôn muốn hất chăn ra, nóng lòng muốn chui ra ngoài.

Thời điểm cô sắp sửa hất chăn, Cố Tinh Trầm nhíu mày duỗi tay, nhặt chăn dém, che lại nó.

Ma cao một thước, đạo cao một trượng.

Lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cuối cùng mỹ nữ đã an tĩnh lại.

Cố Tinh Trầm nhìn xuống cô.

Chín năm.

Vốn dĩ đời này anh cũng chưa từng tính toán muốn lại gặp mặt cô.

Không nghĩ tới, thế mà vẫn đụng phải.

Cố Tinh Trầm tự thấy loạn, muốn sắp xếp lại chính mình.

Lúc này, di động có tin nhắn tới.

Là một chuỗi số không được lưu tên.

Tin nhắn đứt quãng, mỗi một cái lại đẩy một cái lên.

00:23 < Này nhóc, cháu về nước rồi sao?>

00:25 < Cha cháu nói cháu đã về nước, hơn nữa cũng đã tìm được cả vợ, ông vốn không tin, nhưng vừa xem Weibo mới biết hóa ra cô ta còn làm minh tinh à>

00:26 < Có rảnh, cháu mang cô ta về đây. Để ông nội gặp mặt>

Cố Tinh Trầm liếc mắt một cái, không thèm quan tâm.

Qua vài phút, đối phương kìm nén không được, gọi điện thoại qua. Cố Tinh Trầm nhấc máy, hướng phòng khách để đi.

Âm thanh truyền qua ống nghe có chút già nua.

“ Nhóc, cháu vẫn không thể tha thứ cho chúng ta sao?”

Sắc mặt Cố Tinh Trầm lãnh đạm chẳng có đau khổ cũng không có vui vẻ thờ ơ: “ Chưa từng chờ đợi, sao lại phải tha thứ.”

Ông lão bên kia phảng phất có chút khổ sở: “ Mẹ cháu cũng không còn nữa, cho dù thế nào sự tình cũng qua nhiều năm như vậy. Cha cháu…. Trước sau vẫn là người đã cho cháu sinh mệnh. Cháu không thể không nhận....”

Cửa phòng khách bị kéo ra, không khí lạnh ập vào mặt. Cố Tinh Trầm đi tới ban công, đem cửa kính kéo lại. Miễn cho thanh âm truyền vào trong.

Bóng đêm vừa u ám vừa thâm trầm đen nghìn nghịt mà bao trùm trên đỉnh đầu.

Cố Tinh Trầm im lặng một hồi lâu mới cười lạnh một tiếng.

“ Tôi hận nhất, chính là cái mạng này do ông ta ban cho!”

Sau khi tắt điện thoại, Cố Tinh Trầm hút một điếu thuốc ở ban công, sau đó vào nhà.

Anh tùy tay đem điện thoại đặt trên bàn trà, đi vào rửa mặt. Khi đi ra nghe thấy có tiếng chuông di động.

Nhưng không phải là di động của anh.

Mà là của Hứa Anh.

Người gọi tới: Kim Vũ.

Lần rung chuông thứ nhất Cố Tinh Trầm buông di động không quan tâm. Tới tận lần thứ ba, anh mới nghe.

“ Alo.”

Đêm mưa an tĩnh. Bên ống nghe kia tạm dừng một giây sau đó là giọng nói trầm thấp của Kim Vũ: “ Hứa Anh đâu?”

“ Cô ấy đang ngủ.”

Lần này, Kim Vũ an tĩnh thời gian dài hơn.

Hứa Anh ngủ, điện thoại Cố Tinh Trầm nghe. Ái muội, không cần nói cũng hiểu.

Cố Tinh Trầm cùng Kim Vũ là hai người đàn ông, cũng đều là người nội liễm thâm trầm, thường thường những người tính cách tương tự luôn có sự cảm ứng thần kỳ đối với nhau. Cũng tự nhiên đánh giá nhau trong im lặng.

“ Cố Tinh Trầm, không phải cậu đã quyết định cho cô ấy tự do sao? Lại quay trở về làm gì.”

“ Kim tiên sinh có phải quản quá rộng hay không?”

“ Cậu tin hay không Cố Tinh Trầm, nếu không phải cậu, Hứa Anh sớm đã là của tôi!”

Cố Tinh Trầm cầm lấy một hộp thuốc lá, gõ nhẹ nhàng trên bàn trà, rút ra một điếu ngậm trên môi. Bật lửa châm lấy.

Anh sải cánh tay dựa trên sopha, sắc mặt lãnh đạm, quần tây áo sơ mi trắng, bình tĩnh nhu hòa giấu đi sự sắc bén.

Mặt lạnh thư sinh.

“ Tôi tin.” Cố Tinh Trầm nói: “ Nhưng đáng tiếc giả thiết của cậu không thể thành lập. Mười hai tuổi Hứa Anh đã cùng tôi yêu đương, toàn bộ thời niên thiếu đều ở bên tôi. Cho dù có tách ra, đến bây giờ vẫn không quên được nhau.”

Bên ống nghe có tiếng hô hấp thật mạnh của Kim Vũ, cậu ta cắn răng: “ Cầm thú.”

“ Chỉ có cậu vẫn luôn hiểu tôi.” Cố Tinh Trầm thậm chí còn cười.

Anh ngửa đầu dựa vào sopha, sương trắng khói thuốc ở đôi môi đạm sắc phun ra nuốt vào. Trên mũi còn chống đỡ một đôi mắt kính trong suốt.

“ Cậu nói đúng, tôi chính là loại văn nhã bại hoại, chính là loại cầm thú, nhưng như thế thì làm sao?”

Kim Vũ:

“ Cố Tinh Trầm, nếu lúc đó cậu quyết định cho cô ấy tự do thì đừng có lại quay về hại cô ấy nữa!”

“ Năm đó cậu không cho cô ấy tiến vào giới giải trí, chẳng lẽ hiện tại lại muốn cô ấy rời khỏi đi theo cậu sao?”

Kim Vũ nói:

“ Tôi nói cho cậu biết, tôi có thể tiếp nhận cô ấy cùng người đàn ông khác lên giường. Nhưng cậu có thể để cho cô ấy diễn cảnh hôn cùng người khác không? Có thể chịu được những tai tiếng của cô ấy không? Hả?”

“ Cậu có lực chiếm hữu mạnh như vậy, đến lúc đó cậu lại sẽ dạy dỗ cô ấy thế nào?”

“ Hai người như trời với đất, căn bản đã chẳng hợp nhau!”

Chút trầm mặc ngắn ngủi.

Ngữ khí Cố Tinh Trầm rất thấp: “ Cậu có tư cách gì mà khoa tay múa chân với tôi.”

Bên kia truyền tới tiếng cười Kim Vũ:

“ A.”

“ Tôi không có tư cách.”

“ Nhưng vừa khéo như thế này, bác sĩ tâm lý hôm qua cậu vừa gặp, vừa đúng lại là người tôi quen.”

Lông mi rung lên, đôi mắt Cố Tinh Trầm hiện lên tia lạnh toát.

Bên ống nghe có âm thanh phảng phất mang phong thái từ trên cao nhìn xuống của Kim Vũ, cậu ta nhẹ nhàng cười một tiếng.

“ Cố Tinh Trầm, bệnh trầm cảm của cậu vẫn thường xuyên tái phát phải không.”

“ Thật thú vị.”

“ Áo mũ chỉnh tề, bọc bên trong lại thối nát tới mức chẳng ra bộ dạng gì.”

“ Người phụ nữ theo cậu, có thể hạnh phúc hay không!”

- --

Thời điểm hừng đông, Hứa Anh hạ sốt.

Cô khát nước tỉnh dậy, mơ mơ màng màng, nghe thấy âm thanh ô tô xa xôi vọng từ cửa sổ.

Bức màn được khép lại, cho nên khi mở mắt cũng không bị ánh sáng mạnh làm chói mắt.

Hứa Anh xoa xoa huyệt thái dương, chống cánh tay ngồi dậy, mông lung cảm giác ra cái lạnh của ban đêm, nhưng hiện tại cơ thể đã thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Qua khe hở của bức màn có ánh sáng chiếu vào một đường trắng, Hứa Anh ngồi ở mép giường, trên người là quần áo đàn ông, dưới chân dép lê cũng vậy.

Cô đi ra phòng ngủ.

Bố cục nhà rất xa lạ.

Trên bàn có cháo nóng được hâm từ bếp điện từ, bên cạnh có hai bát rau dưa ăn kèm khác nhau cùng với một đĩa điểm tâm.

Nhưng không có tờ giấy ghi chú.

Đôi câu vài lời cũng không có.

Hứa Anh quét mắt qua nhà ở, trang trí màu sắc lạnh, ngắn gọn chỉnh tề, cũng hơi trống vắng, không giống căn nhà mà giống như khách sạn, trừ bỏ những đồ vật tất yếu, không có đồ trang trí nào khác.

Đối với chuyện tối hôm qua, Hứa Anh mơ hồ có chút ấn tượng, biết nơi này là nhà ai.

Cô im lặng nhìn cơm sáng, lại về phòng ngủ Cố Tinh Trầm, kéo tủ quần áo anh ra, lật lên lật xuống xem xem, lại cũng không chút cố kỵ nào mà kéo ra ngăn kéo, trắng trợn táo bạo nhìn trộm người đàn ông này.

Nhưng chẳng có gì cả.

Nơi nơi đều trống không. Tủ quần áo đại bộ phận đều là âu phục áo sơ mi cùng các loại quần áo vận động, cơ bản đều là ba màu đen trắng xám. Trong ngăn kéo chỉ có vài bình thuốc trị cảm cùng với một dây cáp sạc.

- -- Một loại cảm giác không giống như đang tồn tại.

Hứa Anh khoanh hai chân, trên người mặc áo ngủ to rộng của đàn ông, tay cầm gạt tàn thuốc, ngồi bên cửa sổ hút thuốc.

Trong phòng tất cả đều là hơi thở Cố Tinh Trầm. Hương thơm thanh thanh của sữa tắm cùng bồ kết trên người anh, còn có chút hương vị hormone thuộc về đàn ông…

Hứa Anh một mình hút thuốc thật lâu mới thay quần áo rời đi.

- --

Buổi tối 19:45 Cố Tinh Trầm về đến nhà, trong nhà đã không còn ai.

Đồ ăn trên bàn không ai động tới, đã nguội ngắt.

Toàn bộ phòng ngủ đều có mùi thuốc. Anh không hút thuốc trong phòng ngủ, chỉ có thể là Hứa Anh.

Cô vừa đến một đêm, trong nhà đã bị thay đổi rất nhiều. Nơi nơi đều loạn lên, giống như bị một con vật cưng bướng bỉnh làm loạn.

Trên giường lộn xộn, tủ quần áo lộn xộn, tới quần áo anh mặc cho cô tối qua cũng bị ném trên chăn.

Hứa Anh đi rồi.

Chỉ để quên lại một thỏi son, cũng tùy ý ném một bộ nội y trên vòi hoa sen trong phòng tắm. Hoa văn ren màu đen, mỏng tới nhìn xuyên thấu.

Từ nhỏ Hứa Anh đã thích xinh đẹp, mặc quần áo luôn luôn to gan như vậy.

Chỉ không nghĩ tới, lớn lên sẽ gợi cảm như thế.

Cố Tinh Trầm trầm mặc đem nội y của cô thu lại, ngửi được trên bề mặt còn có mùi nước hoa.

Anh cởi đồng hồ, xắn lên tay áo sơ mi.

Vòi nước bị mở ra, bọt nước xông vào mu bàn tay Cố Tinh Trầm.

- --

Bộ thương chiến kịch tên là << Bình minh ánh vàng >>, đã bắt đầu quay một tháng.

Làm Hứa Anh bất ngờ chính là, Đường Đường cũng nhận vai, ở trong bộ phim này đóng vai đối thủ một mất một còn của cô - nữ phụ số hai giả vờ ngây thơ nhưng thực chất lại rất âm hiểm.

Nội dung kịch bản là ba huynh muội con nhà giàu nhưng nhà có biến, bị thất lạc, báo thù, cùng nhau lật lại truyện xưa.

Yêu cầu của đạo diễn rất cao, thường xuyên phải quay lại, Hứa Anh là nữ minh minh rất nổi, hay quay phim, thường xuyên quay không biết ngày đêm cũng chưa từng thấy mệt như vậy bao giờ. Nhưng như vậy cũng tốt, không có thời gian phiền não.

Cô mỗi ngày đều ngây ngốc ở đoàn phim, không đi chỗ nào hết. Tới những nơi hay tới cũng không bao giờ đi.

Buổi chiều sau khi xong các cảnh quay, đoàn phim tạm nghỉ. Có mấy diễn viên nhàn rỗi nói buổi tối muốn cùng nhau tụ họp.

“ Tiểu Anh, gần đây có phải cậu mệt mỏi hay không.”

Đường Đường kéo tay Hứa Anh, hướng về tiệm cơm đi tới. Đằng trước là mấy diễn viên của đoàn phim.

“ Có sao?”

“ Có đó.” Người khác không biết, Đường Đường lại rất hiểu Hứa Anh: “ Khi cậu bắt đầu vào đoàn phim đã không có sắc mặt tốt. Có chuyện gì không?”

Mùa đông, gió lạnh thổi tới, lạnh tới mức làm Hứa Anh hít sâu một hơi, đem cổ áo kéo cao, đôi mắt che đậy dưới sợi tóc.

“ Có thể là chuyện gì, chỉ là tâm tình không vui, không muốn chơi đùa. Cũng đâu phải là trẻ con.”

Đường Đường đánh giá Hứa Anh trong chốc lát, sát người vào hỏi: “ Kỳ thật là bởi vì Cố Tinh Trầm phải không?”

Hứa Anh ngó cô liếc mắt một cái: “ Nói bừa gì vậy.”

“ Tớ không nói bừa, một tháng trước hai người có tai tiếng phá thai oanh động lớn như vậy, nam chính không phải là anh ấy sao? Hai người đã gặp mặt phải không.”

Hứa Anh rũ mắt xuống, đi hai bước rồi nhìn về phía trước: “ Ừm.”

“ Định quay lại?”

“ Không.”

“ Sao lại còn không quay lại? Cố Tinh Trầm thật tốt, tuổi trẻ lại tài giỏi, 27 28 tuổi đã trở thành CEO, về sau tiền đồ vô lượng.”

Bả vai Đường Đường hơi huých huých Hứa Anh, cười xấu xa: “ Mấu chốt là, đến "cái ấy", nấu cơm cũng tốt như vậy, cậu thật sự bỏ được hay sao?”

Hứa Anh trừng cô một cái, mặt có chút nóng: “ Càng nói càng thái quá.”

“ Hô, tiểu Anh cậu biết không, chỉ khi nhắc tới Cố Tinh Trầm mặt cậu mới đỏ.”

“ Đừng có nói bậy bạ, tớ không thích đâu.”

Hứa Anh rụt cổ trong gió lạnh, bước nhanh hơn, Đường Đường mặt dày mày dạn đuổi kịp: “ Tớ bậy bạ chỗ nào?”

“ Thời điểm học cấp ba trên người cậu đã có dấu vết kỳ quái, tưởng tớ đần chắc? Không phải Cố Tinh Trầm thì là ai.”

“ Cậu cũng giỏi nắm bắt ghê, Weibo Cố Tinh Trầm đăng cái bài làm sáng tỏ kia, làm cho dân mạng mê muội luôn…..”

“ Có ý là không muốn bị người khác cướp mất chứ gì.”

Hứa Anh trắng mắt liếc: “ Cướp hay không cướp liên quan gì.”

( editor: đọan này tớ cũng không hiểu lắm T. T)

“ Cậu cho dù không muốn quay lại với anh ấy, thì cũng phải nói cảm ơn một câu phải không?”

Đường Đường nói: “ Rõ ràng người ta vô duyên vô cớ mà bị vạn người thóa mạ, còn rất vui vẻ giúp cậu làm sáng tỏ. Tới câu cảm ơn cũng không có, cậu cũng quá vô tình.”

Việc năm đó, chỉ có Kim Vũ biết nội tình. Tới cả Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn, cũng không biết Cố Tinh Trầm khác với những nam sinh khác.

- --

Cơm nước xong, mọi người lại lôi nhau tới KTV thuê phòng uống rượu.

Nam phụ số hai Chu Tư Minh cũng là từ vòng âm nhạc chuyển qua, cùng mấy diễn viên rất thân thiết. Trong phòng có mùi thuốc lá tỏa khắp, Hứa Anh không hút, cúi đầu ở sopha nghịch di động.

Trên màn hình là dãy số WeChat kia.

Nút thêm bạn tốt, vẫn chưa từng ấn xuống.

Sau ngày đó, Cố Tinh Trầm không liên hệ cô, cô cũng không liên hệ qua.

Rời khỏi giao diện WeChat, Hứa Anh tìm được Weibo Cố Tinh Trầm, nhìn một lần bài viết làm sáng tỏ ngắn ngủi, nghiêm cẩn, ngắn gọn, máy móc tới mức có chút lạnh nhạt.

Đường Đường nói đúng, cho dù về mặt tình cảm có không thoải mái, việc nào ra việc đó, cũng nên cảm ơn một tiếng.

Bên tai bạn bè ầm ĩ, Đường Đường cùng với Chu Tư Minh thân thiết nóng bỏng, cùng nhau hát bản tình ca bằng tiếng Quảng Đông, một đống người ồn ào hò hét.

Hứa Anh nghe bọn họ chơi đùa, cảm xúc cũng bị điều động, tâm tình thoải mái hơn nhiều.

Sau đó, cô dứt khoát cầm di động biên tập một tin nhắn.

Tìm những từ ngữ khách khí nhất.

Nhưng biên tập những hai lần, đều xóa đi.

Cố Tinh Trầm không liên hệ cô, ý muốn phủi sạch quan hệ thật rõ ràng.

Hà tất phải vội vàng tự làm bản thân ngại ngùng?

Hứa Anh bèn tắt giao diện Weibo.

Bỗng nhiên bên cạnh có nữ diễn viên kêu lên một tiếng sợ hãi: “ Wow! Từ Viện Viện được bao dưỡng?!” “ Hình ảnh sụp đổ!”

Tất cả mọi người kinh ngạc nhanh chóng cầm điện thoại mở Weibo xem hot search.

Weibo đang nổ tung.

Tứ tiểu hoa đán thế hệ mới, Hứa Anh là một người, cũng là người có danh khí cao nhất trong bốn người, đồng thời nhiều lịch sử đen tối nhất, có bao nhiêu nổi tiếng thì cũng có bấy nhiêu tai tiếng. Còn một hoa đán khác thanh thuần chuyên diễn những vai ngọc nữ, danh tiếng cũng rất cao, chính là Từ Viện Viện.

Đường Đường thò đầu qua, nhỏ giọng hỏi Hứa Anh: “ Bút tích của cậu sao?”

Hứa Anh không có ý kiến gì, chỉ cười một cái.

Đường Đường dựng ngón tay cái.

Hot search bố của đứa trẻ kia, là Từ Viện Viện khi ấy cạnh tranh vai diễn trong << Bình minh ánh vàng >> với Hứa Anh đã làm ra.

Hứa Anh từ nhỏ là lão đại của khối, làm sao biết chịu thua, tính cách của cô không cho phép bị người khác bắt nạt.

“ Từ Viện Viện quá thảm rồi, bao dưỡng, phá gia đình người khác, tội danh này quá lớn.” Đường Đường nói: “ Là lời đồn hay là thật vậy?”

“ Đương nhiên là thật. Trước kia cùng cô ta chuẩn bị tiết mục, đã từng gặp qua.”

Lời đồn thì cẩn thận một chút còn có thể tẩy trắng sạch sẽ.

Nhưng Từ Viện Viện bị bao dưỡng lại là sự thật.

Hiện tại nữ minh tinh trong giới giải trí, cùng với một thương nhân có vợ cả đàng hoàng ở bên nhau, không phải đang tìm chết hay sao?

Bất quá Hứa Anh cũng chẳng nghĩ tới, cô chỉ là tùy tay dạy dỗ một chút người hãm hại mình, lại khiến cho giới thương trường sóng to gió lớn!

Hơn nữa, còn liên quan tới cả Cố Tinh Trầm.