Cô Bạn Gái Ngốc Của Tôi

Chương 11: Cảm thấy buồn bực!?




Cô cứ thế bước về nhà. Khi về đến nơi cô thấy Âu Dĩ Hưng đứng trước cửa nhà mình.

- Không về nhà đi đứng cửa nhà tôi làm gì vậy? - Hạ Nhiên ngơ ngác hỏi

- Sáng nay cậu đi bằng gì?

- Cậu chở tôi.

- Thế là đi nhờ đúng không? Thế sao nãy không cần tôi chở về nữa à? - Hưng cau mày

- Đi xe của cậu sợ chết đi được, nó chỉ hữu dụng lúc gấp thôi.

- Thế là lợi dụng xe tôi à?

- Đâu có! Mà sao cậu hỏi lắm thế?

- Nãy cậu về bằng gì?

- Xe bus cho an toàn

- Thế tiền ở đâu ra?

- Nài vô duyên quá rồi nhá, ở đâu mặc kệ tôi chứ liên quan đến cậu à? - Nhiên tức giận quát

- Ơ nài, tôi nói chuyện đàng hoàng mà cậu lại thái độ thế đấy. Định đem trả lại cậu cái ví mà thái độ này thì thôi nhá. Có nịnh tôi gãy mõm tôi cũng không trả. - Âu Dĩ Hưng nói với giọng gắt gỏng.

- Gì? Ví của tôi? Đâu? Sao lại ở chỗ cậu?

- Con người ngu ngốc đi về ví rơi trong ngăn bàn không thèm lấy. Cậu học nhiều quá không còn não để suy nghĩ việc khác à?

- Ừ vâng. Tôi mất não được chưa? Trả ví cho con mất não này.

- Không trả. - nói rồi cậu dắt xe đi về nhà bỏ lại khuôn mặt ngơ ngác của Hạ Nhiên

- Gì kì thế tên khùng này!!! - Cô cau có nhìn tên '' ăn trộm '' cầm xe bỏ đi. Mà chả thèm đòi lại ví.

Cô đi vào nhà vừa tức vừa giận. Rõ là nghĩ cậu ta tốt bụng thế mà lại trêu tức mình.

- '' Từ nay mình và tên Âu trẻ trâu đó không đội trời chung ''

Âu Dĩ Hưng về nhà lên phòng với tâm trạng khó chịu buồn bực. Nghĩ về chuyện mình nhìn thấy trên xe bus.

- Rốt cuộc tên đó là ai chứ? Sao nghĩ lại chuyện đó mình lại cảm thấy buồn bực tức giận chứ?

Cậu cầm vào ví của Hạ Nhiên:

- Không lấy ví thì mặc kệ cô, tôi không quan tâm. - Nói rồi cậu ném cái ví xuống giường mình.

Bên nhà Hạ Nhiên

- Mẹ, mẹ về rồi à?

- Ừ mẹ về rồi nhưng lát nữa lại phải đi công tác nước ngoài nên giờ về lấy đồ.

- vậy con giúp mẹ.

- Được rồi con yêu! Đem vali này ra xe cho mẹ.

- Nào đưa con. - Nhiên đẩy vali ra cửa cho mẹ

Đi ra đến ngoài cổng thì hai mẹ con gặp cô hàng xóm.

- A tiểu Nhiên và mẹ đấy à? - Cô giáo hỏi

- Dạ vâng em chào cô. - Cô cúi đầu xuống chào

- Chào cô giáo. - Mẹ cô nhẹ nhàng đáp

- Chào chị. Vậy chị lại đi công tác à?

- À đúng vậy, công việc của tôi là phải đi nhiều nơi. Nhiều lúc để con cái ở nhà này một mình thấy tội nó lắm! - Mẹ cô kể khổ

- Vậy sao chị không đưa nó về thủ đô để học ở đó cho có cha có mẹ?

- Cũng muốn lắm nhưng con bé không chịu, cứ đòi sống ở đây nên tôi đành chịu thôi.

- Được rồi! Chị cứ yên tâm công tác, tôi ở đây giúp chị chăm con được không?

- Được thế thì còn gì bằng? Rất cảm ơn cô giáo! Tôi đi nửa tháng. Vậy trong thời gian đó vô cùng nhờ cô!

- Được.

- Vậy tôi đi đây, tạm biệt cô, tạm biệt con yêu.

- Tạm biệt chị.

- Tạm biệt mẹ. Mẹ đi vui vẻ - Hạ Nhiên ôm hôn lấy mẹ của mình.

Chiếc xe lăn bánh đi trên con đường dài. Do quá quen với việc tự lập xa cha mẹ nên cô cảm thấy màn chia tay này không đẫm nước mắt đến vậy.

- Tiểu Nhiên! Mau qua đây nào. Mấy ngày mẹ em đi công tác thì hãy giúp cô mấy việc vặt nào! Cô cũng sắp đẻ rồi đó!

- Dạ được thưa cô! Đợi em khoá cửa nhà!

Vào đến nhà vẫn là Âu Dĩ Hưng ngồi vắt chân lên bàn chơi game. Nhưng khác với mọi hôm, thấy cô vào nhà anh bỏ hai chân xuống để ngay ngắn

- Sao cô ta lại ở đây? - Hưng cau có ra mặt.

- Từ giờ Hạ Nhiên sẽ ở đây! Mẹ con bé đi công tác nửa tháng nên nhờ dì chăm sóc. Cháu đối xử với con bé tốt vào, bắt nạt con bé là biết tay.

- Thật không biết ai mới là cháu dì đây?

- Đây là con dâu dì.

- Phụt… hahahaha…. Dì khéo tưởng tượng, hơn nhau cả chục tuổi mà cũng đòi cưới. - Âu Dĩ Hưng bất giác nở nụ cười thật là to

- Cậu Âu hài hước thật đó, hơn cả chục tuổi người ta vẫn lấy nhau bình thường mà hay là cậu ghen tị với tôi vì cậu chưa có ai nhận làm con rể hả!?

- Cậu nói thế là đang mỉa mai tôi đó! Tôi mà lại không có?

- Nó không có đâu em đừng lo, vừa bẩn tính vừa xấu như nó chó nó yêu. - Bà Tống lên tiếng mỉa mai.

- Dì quá đáng.

- Bình thường cậu xem ai quá đáng với ai hơn!?

- Dù sao cũng là một người lớn một con nít. Người lớn sẽ không chấp con nít đâu!

- Cậu - Nói đến đây cả từ điển của Âu Dĩ Hưng phải tạm dừng vì không thể sản xuất ra câu nói nào có thể cãi lại.

- Thôi vào bếp nào con dâu của cô.

- Dạ được mẹ chồng!

- '' gì mà con dâu rồi mẹ chồng? Nghe trẻ trâu chết đi được ''