Cô Bạn Gái Ngốc Của Tôi

Chương 3: Hàng xóm




Sau bữa ăn các cô chia nhau đi về nhà, do có chút men rượu nên Hạ Nhiên có chút say, cô bắt taxi về, trên đường trở về nhà cô cứ suy nghĩ làm sao có thể giúp đỡ được người bạn mới hoà nhập với mọi người? Cô cứ suy nghĩ mãi đến nỗi không nhớ đã về đến nhà:

- Này cô bé cháu sao vậy? Đến nơi rồi cháu.

- A! Cảm ơn chú lái xe, của cháu hết bao nhiêu ạ?

- Của cháu 50 nghìn.

- Dạ đây cháu gửi chú. Cháu chào chú.

Cô bước xuống xe, đóng cửa lại rồi bước đi. Thân hình cô nhỏ nhắn, mái tóc đen than xoăn dài được buộc lên rất gọn gàng, đôi mắt long lanh cùng chiếc mũi cao khuôn mặt trái xoan, trên mình cô mặc bộ đồng phục của trường đã toát lên vẻ đẹp trong sáng thánh thiện như thiên thần của.

Đến trước cửa nhà cô bấm chuông nhưng không có ai ra mở cửa. Cô tìm mọi ngóc ngách trong túi nhưng chợt nhận ra cô đã quên chìa khoá ở nhà. Hoàn cảnh thật sự éo le, cô không biết bao giờ bố mẹ mới về? Chìa khoá thì quên ở nhà, điện thoại hết pin. Lúc này cô đã quá mệt mỏi, ngồi gục xuống trước cổng mà ôm đầu gối.

- Em không vào nhà sao? - Tiếng của một người đàn ông rất đỗi quen thuộc.

Cô ngước lên nhìn và vô cùng bất ngờ.

- Thầy giáo? Sao..?

- Thầy mới chuyển đến đây. Em không vào nhà đi ngồi đó làm gì?

- Em.... em.... quên chìa khoá, điện thoại hết pin còn không biết bố mẹ đi công tác bao giờ mới về.

- Bố mẹ em đi công tác? Sao em ra được nhà mà cửa vẫn khoá?

- Bữa trưa bố có gọi cho em.

- Trời tối rồi. Thôi vào nhà thầy nghỉ đi, có gì đợi bao giờ bố mẹ về rồi về sau.

- Liệu có làm phiền thầy và cô không?

- Không sao. Cô cũng rất thích con mà.

- Dạ vâng.

Cô đi theo thầy bước vào căn nhà to rộng lớn của thầy, căn nhà này rộng không khác gì căn nhà của cô, tuy nhiên được trang trí theo phong cách cổ điển còn nhà cô theo phong cách hiện đại.

- A Tiểu Nhiên. Lâu không gặp em. - Vợ thầy chủ nhiệm của cô vui mừng.

- Dạ em chào cô. Lâu không gặp trông cô khác lắm luôn.

Vợ thầy chủ nhiệm là giáo viên dậy cấp hai của Nhiên thời đấy cô ấy chưa lấy chồng. Giờ cô lấy chồng nên xin nghỉ ở nhà.

- Nghe thầy nói em quên chìa khoá nên không vào được nhà.

- Dạ vâng. - Giọng cô ngượng ngùng

- Không sao. Ai chả có lúc quên. Đây cũng là cơ hội cô trò ta gặp lại nhau, cùng nhau trò chuyện chứ. Vào nhà đi, cô nấu cơm rồi.

- Dạ vâng xin làm phiền cô thầy ạ.

Trên chiếc ghế sofa có hình bóng người quen thuộc đang ngồi chơi điện thoại.

- Đó là cháu ruột của cô, sắp tới nó học trường mình nên chuyển đến đây cho tiện.

- Dạ! Ra là học sinh mới. Chiều nay hình như có thấy cậu ta đi tìm thầy.

- Ờ đúng rồi. Nay nè cả hai chú cháu nó đi tìm nhau, thằng bé mới đến có biết gì đâu ổng cứ tả một đằng rồi ổng đi một nẻo. Đúng tội cháu nó đi tìm.

- *cười* hai người đó mới giống chú cháu ruột thịt hơn đó.

- Ừ, ngày xưa nhiều lúc chú cháu nó cứ bênh nhau làm cô tức điên lên chả có ai chung phe với cô cả. Sau này cô đẻ bé này ra là con trai cô gả nó cho con, con về đây bênh cô, theo phe cô.

- *cô lại cười* em không dám vậy đâu.

- Sao lại không? Ngày xưa cô quý và tin tưởng em lắm nên nhá sau này có làm dâu nhà này thì phải tin tưởng theo phe của cô đấy. Cô không nói đùa đâu.

- Dạ dạ. - Hạ Nhiên chỉ biết cười trước lời nói của cô.

- Âu Dĩ Hưng không chơi điện thoại nữa mau ra đây cho dì.

- Dì có gì sai bảo ạ?

- Đưa bạn lên phòng cho khách, chuẩn bị nước, khăn tắm.

- Sao lại là cháu?

- Bạn mới đến chơi cháu có cần thái độ vậy không? - Cô bức xúc.

- Dạ vâng, cháu đi đây.

- À lên đây đi cô chọn đồ cho.

- Dạ thôi không cần đâu ạ!

- Sao lại không? Người em có mùi rượu phải tắm thay đi chứ?

- Dạ vâng.

Cô giáo tên là Tống Lan nha!

Tống Lan tìm cho Nhiên ít đồ để cô thay.

- Nước tắm xong rồi. - Âu Dĩ Hưng chân tay ướt sũng bước ra khỏi nhà tắm.

- Ồ cháu giỏi lắm. Xuống nhà nấu cơm đi nhá.

Cậu bất lực đành đi xuống nấu cơm.

- Đâyyy. Em mặc bộ này đi. Đẹp phết.

Tống Lan lôi ra cho cô bộ đồ ngủ con thỏ siêu xinh xắn.

- Bộ này dễ thương ghê cô ơi. - Cô chăm chú nhìn bộ đồ dễ thương trước mặt.

- Vậy em đi tắm đi nhá. Cô xuống nhà đây.

- Dạ vâng. Cảm ơn cô đã cho em mượn đồ ạ.

- Ừm. Tắm nhanh lên rồi xuống ăn cơm đấy nhá!

Cô bước vào căn phòng tắm, đóng cửa lại. Nước trong bồn đã được chuẩn bị rất chu đáo.

- Cũng không tệ lắm!

Cô tắm thật nhanh để xuống giúp cô giáo nấu cơm.

15 phút trôi qua......

Bước ra khỏi phòng tắm, cô đi xuống nhà bếp.

- Cô cần em giúp không ạ?

- À thôi. Em qua hàng xóm gọi thầy về đây là được.

- Nhưng mà....

- Dì qua gọi đi cậu ta không biết ở đâu đâu mà gọi. - Âu Dĩ Hưng lên tiếng

- Ơ.... Nhưng mà...

- Việc bếp ở đây cô cứ để em lo - Hạ Nhiên vui vẻ trả lời

- Ồ được thôi. Giao lại cho hai đứa! - Tống Lan nói.

Nói rồi cô bước ra ngoài đi về phía cổng. Bóng người cô hòa vào màn đêm...

- Cậu... Học lớp nào vậy? - Hạ Nhiên hỏi chàng trai đang cắt đồ ăn bên cạnh cô.

- Không biết - Anh lạnh lùng trả lời.

- A cái đó... Để tôi cắt cho.

- Không cần. Làm việc của cô đi.... Aaa..

- Đó tôi bảo mà vào tay rồi - nói rồi cô cầm tay anh bịt chỗ bị đứt vào cho máu không bị chảy ra.

- Băng cá nhân đâu?

- ....Ở trên kệ tủ

Vừa bịt chỗ tay bị đứt của anh cô vừa tìm băng cá nhân. Cô tháo miếng băng ra từ từ cẩn thận băng lại cho anh.

- Cậu cầm sai dao nên mới bị đứt, tôi bảo tôi làm hộ cho cậu không nghe.

- Đây là chuyện quá bình thường

- Cậu có biết các tế bào mô trong tay cậu luôn hoạt động vì sự sống của cậu không? Mọi tác động bên ngoài đều ảnh hưởng đến môi trường bên trong cơ thể cậu đó! Cậu vậy mà còn nói như vậy.

- Ờ....m...

Lúc này anh đã quá ngượng ngùng. Đã từ rất lâu rồi anh mới được người khác băng bó cho, đặc biệt lại là con gái nữa chứ! Cũng lâu rồi mới có cảm giác được quan tâm như vậy.