Đóng cửa phòng bệnh lại, Hạ Nhiên cùng Dĩ Hưng quay trở về nhà.
- Nhìn kĩ em bé đó trông cũng giống giống cậu thật đó. - Hạ Nhiên nhìn mặt Dĩ Hưng nhận xét.
- Ý là gì đây?
- Ý là trông cũng đẹp trai, dễ thương - Hạ Nhiên cười rồi quay ra nhìn Dĩ Hưng cũng đang cười mỉm. - Cậu cười đấy hả? Từ lúc gặp cậu đến giờ chưa thấy cậu cười bao giờ. Trông cười lên đẹp biết bao nhiêu.
- Nay cậu nịnh tôi hơi nhiều, định nhờ vả gì sao?
- Ờ thì… thực ra… hôm thi xong tôi cũng gặp Hiểu Ngọc nói chuyện. Cậu ấy có vẻ cũng nguôi giận rồi. Cậu ấy muốn nói chuyện với cậu lần cuối… trước khi chuyển trường.
- Chuyển trường? Sao vậy? - Dĩ Hưng bất ngờ quay ra nhìn Hạ Nhiên
- Tôi cũng không biết… có vẻ như cậu ấy gặp phải chuyện như này nên tâm lý không được ổn lắm.
- Thôi được rồi, tôi sẽ đi gặp cậu ta.
- Vậy địa chỉ tôi sẽ gửi cậu sau.
Ở một nơi khác…
Tại lầu ba của một quán bar quen thuộc - quán bar của Mạc Trần Thần, có hai bóng hình, 1 nam 1 nữ đang cùng nhau thưởng thức những ly cocktail trong ánh đèn vàng cùng bản nhạc du dương. Hôm nay quán không có một khách hàng nào ngoài họ, thì cũng đúng thôi bởi nay cô em gái Mạc Tư Thu có hẹn cùng nói chuyện với anh trai Mạc Trần Thần của mình nên Mạc Trần Thần đành đóng cửa quán một hôm để tiếp em gái mình.
- Anh dạo này sống có ổn không? Còn hay ốm vặt không? - Mạc Tư Thu phá tan bầu không khí im lặng, cô hỏi thăm anh trai mình.
- Vẫn rất ổn với cuộc sống hiện tại, không áp lực, không những lời trách móc. - Mạc Trần Thần lắc ly rượu trên tay.
- Hôm nay em đến đây để mời anh về nhà… ba rất nhớ anh… từ lúc anh đi, không hôm nào là ba không nhắc tới anh… ba còn đang bị bệnh, trong cơn mê vẫn gọi tên anh. Em biết anh không dễ dàng gì tha thứ cho ba nhưng mà…
- Thôi được rồi, anh biết rồi. Anh sẽ lên thăm ông ta.
- Vậy… em đưa anh đến.
Tại sảnh bệnh viện, Mạc Tư Thu cùng Mạc Trần Thần tiến vào khu vực quầy lễ tân để hỏi về chỗ phòng bệnh của ba thì họ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Âu Dĩ Hưng và Hạ Nhiên, hai người đang cười đùa vui vẻ đi ngang qua.
- Hạ Nhiên - Mạc Tư Thu gọi bạn của mình khi thấy cô đang đi cùng một chàng trai khác, lại còn cười nói vui vẻ như vậy. Thật đáng ngờ.
- Ơ Mạc Tư Thu sao cậu lại ở đây? Lại còn Mạc Trần Thần nữa chứ? - Hạ Nhiên chạy lại hỏi han.
- Mình đi thăm người nhà. Mà sao cậu lại ở đây? Lại còn đi cùng Âu Dĩ Hưng? Mờ ám quá đi. - Mạc Tư Thu khoanh tay, tra hỏi cô bạn của mình.
- Thì là… vợ thầy Khải sinh con nên mình đến thăm.
- Gì cơ? Hai người đã tiến đến bước ra mắt người nhà rồi sao? - Mạc Tư Thu tròn mắt nhìn, tỏ vẻ đầy bất ngờ.
- Không phải - Hạ Nhiên lúng túng - Vợ thầy là giáo viên cấp hai của mình. Với lại thầy cô là hàng xóm nhà mình nên mình đến thăm.
- Ra vậy, mình suýt nghĩ là hai người yêu nhau rồi đấy.
- Làm gì có chuyện đấy. Cậu nghĩ xa quá rồi. Vậy thôi mình về nhé! - Hạ Nhiên dơ tay chào hai người bạn của mình rồi cùng Âu Dĩ Hưng trở về nhà.
Tại phòng bệnh của ông Mạc.
- Con trai à… lâu lắm rồi ta chưa được gặp con, chưa được nhìn con gần thế này. - Ông Mạc đang nằm trên giường bệnh thấy con trai đi vào thì ngay lập tức ngồi dậy bước xuống đấy, đi về phía con trai mình. Cảm xúc trong ông bây giờ xúc động vô cùng bởi lâu lắm rồi ông chưa được nhìn thấy con trai mình.
- Ông cũng khoẻ lại rồi đấy chứ! - Mạc Trần Thần đúng sang một bên, né đi ánh mắt của ba mình. Có vẻ như chuyện quá khứ vẫn khiến anh không thể nào tha thứ cho ba của mình.
Ba của anh cũng nhận thức được rằng con trai vẫn chưa tha thứ cho mình nên cũng lùi lại, đi về phía giường bệnh.
- Con mau ngồi xuống đi, hai ta cùng nói chuyện.
- Có chuyện gì để nói sao? - Mạc Trần Thần khuôn mặt cau có hỏi.
- Ta và dì Dương chia tay rồi. Ta phát hiện ra bà ta cũng chỉ quan tâm đến tài sản của ta, lại còn âm mưu đuổi con đi nữa. Lúc con rời đi ta đã cho người điều tra hết rồi. Cũng đã vạch mặt bà ta. Ta rất xin lỗi con vì chuyện 1 năm trước. Ta không mong con tha thứ nhưng ta mong con có thể trở về nhà với ta. Ta sẽ cho con tất cả mọi thứ con mong muốn. Vậy nên…
Mạc Trần Thần mở cửa phòng bệnh bước ra ngoài. Lần này khuôn mặt anh không còn thờ ơ vô cảm nữa mà đã có một chút cảm xúc trong đó. Nhưng anh vẫn cần có thời gian để suy nghĩ nên đành phải rời khỏi đó. Căn phòng đó làm anh ngột ngạt đến khó thở.
- Anh à… - Mạc Tư Thu đi theo anh trai mình.