Tại phòng bệnh của ông Mạc.
Hai tiếng gõ cửa vang lên làm cho ông Mạc đang ngủ bỗng chợt tỉnh. Ông ngồi dậy tựa lưng vào gối, chỉnh lại bộ quần áo rồi lấy sách ra đọc.
- Mời vào. - Ông nói. Từ cánh cửa bước vào một bóng người quen thuộc. Tuy là bóng người quen nhưng là người ông không hề muốn gặp. Đó là vợ cũ của ông - bác sĩ của bệnh viện này - Trần Loan.
- Chào anh yêu, anh khoẻ chứ? - Bà ta cất tiếng hỏi.
- Bà… bà… mau cút khỏi đây. Tôi không muốn thấy mặt bà. - Ông ta quát tháo cả căn phòng lên với tiếng kêu gào thét đầy oán giận, căm ghét.
- Mới có 1 tháng không gặp mà anh đã quên tên em rồi sao? - Bà ta tiến lại gần giường bệnh của ông, lôi ra một ống tiêm chứa thứ nước gì đấy. - Đến giờ khám bệnh rồi anh yêu à! Anh sẽ mau chóng khỏi bệnh ngay thôi!
- Aaa… - Ông Mạc hét lên, thân thể yếu đuối của ông không thể chống cự với thứ thuốc độc trên tay bà ta nên đành nhắm mắt lại và chờ đợi mũi tên đâm vào da thịt mình. Ông nghĩ rằng có lẽ đây sẽ là kết cục của mình, bởi lòng bao dung khi giữ bà ta lại bệnh viện. Và sự trả giá khi không tin tưởng con trai mà tin nhầm thứ ác quỷ. Trong dòng suy nghĩ ông chỉ nhớ đến mỗi con trai mình, ông còn chưa kịp bù đắp cho nó, chưa được xin lỗi nó tử tế mà giờ chuẩn bị ra đi.
Ông chờ đợi mũi tiêm nhưng thứ chào đón ông là tiếng thét của bà vợ cũ. Ông mở mắt ra lập tức thì thấy bà ta nằm sõng soài trên mặt đất, cái mũi tiêm văng ra một góc, bà ta đang cố gắng xoa lấy chỗ khuỷu tay, cổ tay mình. Còn nhìn lên trên thì thấy đứa con trai của mình. Hình như nó vừa đẩy ngã bà ta để cứu ông.
- Ông già không sao chứ? - Cậu ta hỏi thăm ba của mình.
- T…a… ta không sao. - Ông ấp úng trả lời.
- Còn bà thì chuẩn bị ngồi tù đi. - Mạc Trần Thần nói bằng giọng nghiêm nghị.
- Thằng khốn này, tao đã cố chia cắt cha con chúng mày, vậy mà… chúng mày đã hàn gắn từ khi nào vậy? - Bà ta đứng lên tiến đến chỗ Mạc Trần Thần đang đứng khoanh tay nói. - Mày có bằng chứng gì thì đưa ra rồi gặp luật sư tao nói chuyện.
- Rồi bà sẽ biết. - Mạc Trần Thần nhếch mép nói.
- Được. Cha con chúng mày được lắm! Tao đã đánh giá thấp tình cảm cha con chúng mà rồi. - Nói rồi bà ta bước ra ngoài cửa. Bỗng ở đâu xuất hiện rất nhiều cảnh sát cùng với bảo vệ bệnh viện tiến đến bao vây bà ta. - Cái quái gì thế này. - Trần Loan thốt lên.
- Chúng tôi nhận được báo cáo bà với hành vi gây rối trật tự, làm giả giấy tờ, cố ý sát hại bệnh nhân cùng nhiều tội khác. Mời bà phối hợp về đồn lấy lời khai. - Cảnh sát lấy trong tay còng số 8 trói tay bà ta lại rồi áp giải bà ta đi.
- Lũ khốn khiếp, chúng mày sẽ phải biết tay tao. - Bà ta gào lên thật lớn.
Từ trong đám đông Mạc Tư Thu bước ra.
- Ba à, ba có sao không? - Mạc Tư Thu bước vào trong phòng chạy đến hỏi thăm ba.
- Ba không sao, may mà có anh con đến kịp lúc.
- Vậy là tốt rồi. Anh cũng không sao chứ? - Mạc Tư Thu quay lên nhìn anh trai mình. Cô cầm lấy tay anh kiểm tra.
- Không sao. - Mạc Trần Thần rút tay lại. - Em gọi cảnh sát đấy à?
- Nãy ở dưới sảnh em thấy mọi người nói chuyện rồi. Lúc mọi người đi thì em thấy bà ta chạy đi đâu đấy không để ý lắm. Lúc lên chăm ba thì em ngồi ở ban công chung bên ngoài nhắn tin với bạn thì thấy bà ta cầm kim tiêm bước vào phòng ba. Em sợ có chuyện nên bảo nhân viên gọi bảo vệ, em gọi cho cảnh sát.
- Cũng may họ đến kịp. - Mạc Trần Thần nói.
- Đó là cảnh sát ba thuê để bảo vệ riêng cho ba. Lúc trước tha cho bà ta để bà ta làm lại cuộc đời vậy mà giờ đây lại dám ra tay hãm hại ta. Ta thật là người có mắt không tròng mà, mãi không nhìn thấu được bà ta. - Ông Mạc ôm đầu nói. - May mà có các con, nếu không ta không biết mình sẽ như nào nữa. Cảm ơn các con rất nhiều.
- Có gì đâu, ba đâu cần khách sáo vậy? Chúng ta là gia đình mà. Phải không anh hai? - Mạc Tư Thu hỏi.
- … Ừ - Mạc Trần Thần sau một hồi do dự nói.
- Vậy là con tha thứ cho ba rồi sao? - Ông Mạc giọng vui trở lại nói.
- Cũng không hẳn. - Mạc Trần Thần quay lưng bước ra ngoài.
- Ý con là sao? Con trai. - Ông Mạc bước xuống giường thì bị vấp ngã xuống đất.
- Ông già đã yếu thì đừng có ra vẻ. Tôi đồng ý với ý kiến chúng ta là gia đình bởi vì ông là ba tôi. Nhưng những chuyện xảy ra thì khó lòng tôi tha thứ nhanh như vậy được.
- Con nói như vậy nghĩ là đã tha thứ cho ta một chút rồi. Ta sẽ cố để con hoàn toàn tha thứ cho ta, vậy nên cho ta cơ hội nhé. - Ông Mạc đứng dậy ngồi xuống giường bệnh dưới sự giúp đỡ của Mạc Tư Thu.
- Tôi sẽ xem xét xem ông làm thế nào. - Nói rồi Mạc Trần Thần quay lưng đi về.
- Cuối cùng thì nó cũng chịu mở lòng với ta rồi Tư Thu à.
- Vậy là tốt quá rồi. - Mạc Tư Thu nhìn theo bóng lưng anh trai mình rời đi, nở nụ cười ấm áp.