“Kha Tùng Ứng!”
Chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy anh còn có tâm trạng đứng nói chuyện với học sinh đặc biệt ban 1, nhịn không được rống lên “ Nhanh cút lại đây cho tôi!”
“Ồ.” Kha Tùng Ứng lên tiếng, lê bước chân đi tới.
Tô Nhuyễn ngồi trên ghế, giọng nói bên tai giảm xuống như đã biến mất hoàn toàn, đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn tiếng hô lớn gọi tên anh của chủ nhiệm giáo dục.
Kha Tùng Ứng.
Cô trước kia đã nghe qua tên này, nữ sinh trong ban thường xuyên thảo luận về anh.
Chủ nhiệm lớp cùng chủ nhiệm giáo dục mang những học sinh đánh nhau đi, kêu thêm mấy vài bạn để hỏi chuyện, cuối cùng là kêu Tô Nhuyễn lên văn phòng.
Chủ nhiệm lớp Lương Ngọc Mai tự mình đến để dẫn cô đi, trên đường đi còn hỏi cô “ Em quen với học sinh Kha Tùng Ứng ban 13?”
Tô Nhuyễn không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nửa thật nửa giả mà trả lời cô “ Giữa trưa chúng em gặp nhau ở cổng sau đó có người chạy qua, thiếu chút nữa em bị xe đụng vào, cậu ấy… Đã cứu em.”
Lương Ngọc Mai đại khái đã hiểu được phần nào, nam sinh ở tuổi này đều mơ mộng đi khắp nơi làm loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, cảm thấy Tô Nhuyễn đáng thương vì không nhìn thấy được, nên đặc biệt muốn làm anh hùng xuất hiện ra để cứu cô.
“ Em ấy nói em bị bạn nam bàn sau cắt tóc, em biết việc này sao?”
Tô Nhuyễn dừng lại, cô ngước mặt lên nhìn về phía Lương Ngọc Mai đang đứng.
“ Cô ơi, cô nhìn không thấy sao?”
Khi cô nói chuyện chất giọng mềm mại, lại không cảm xúc, tựa hồ có thể nghe ra một tia chế nhạo nhàn nhạt.
Lương Ngọc Mai sửng sốt, lúc sau mới chú ý tới phần tóc phía sau của cô xác thật đã bị thiếu mất một đoạn là do bị cắt đứt.
“ Cô sẽ làm chủ cho em, đến lúc đó sẽ bắt bọn nhóc xin lỗi em…”
Cô còn chưa dứt lời, liền nghe Tô Nhuyễn nói “Không cần, em không cần.”
Lương Ngọc Mai còn nghĩ sẽ nói thêm gì nữa, Tô Nhuyễn lại mở miệng giọng nói của cô thực nhẹ nhưng lại làm Lương Ngọc Mai á khẩu không biết nên trả lời thế nào.
“ Cô ơi, xin lỗi thì có thể đem đầu tóc em trở về như cũ được sao? ”