Cổ Cầm Dị Truyện

Cổ Cầm Dị Truyện - Chương 11




Editor: Leo Sing



Còn chưa uống hết một tách trà, Trác phu nhân đã phái nha hoàn sang mời Liễu phu nhân đến nội đình, nói là có mẫu tơ lụa mới muốn mời bà qua xem cùng. Nghĩ tới chuyện mai mối ấp ủ trong lòng của nhị vị phu nhân, Liễu phu nhân lập tức vui vẻ rời đi. Ân Nhược Dương vội vàng chạy tới lầu Minh Nguyệt, vừa may liền gặp được Liễu Xuân Nùng đang đi ra, Lục Nhi đi theo phía sau nàng.



Hai bên đối diện nhau, hai người chủ tớ nghiêng người thi lễ.



“Ân đại ca.”



“Ân công tử.”



Ân Nhược Dương không tiện nói được, trơ mắt nhìn Liễu Xuân Nùng phải đi, chợt hắn nảy ra một sáng kiến.



“Liễu tiểu thư, muội đánh rơi đồ này.”



Liễu Xuân Nùng ngoái đầu nhìn lại thì thấy trong lòng bàn tay của Ân Nhược Dương có một hà bao màu xanh phỉ thúy.



Nàng khẽ run một cái, rồi nhẹ nhàng bước tới cầm lấy hà bao.”Đa tạ Ân đại ca.”



“Không cần khách khí.” Ân Nhược Dương nói to bốn chữ này xong, liền dùng giọng nói cực kỳ nhỏ vội vàng thì thầm với nàng: “Ngày mai giờ Thìn, ta ở bên cây liễu cạnh Sấu Tây Hồ chờ muội.”



***



Hôm nay là ngày thứ tám kể từ khi Lục Đồng và Dao Cơ xuống nước. Cũng là ngày Lục Đồng nói có thể ra khỏi hồ.



Trác Dật Phi sáng sớm đã đến Sấu Tây Hồ, bơi thuyền ra giữa hồ chờ đợi. Không bao lâu sau, liền thấy Dao Cơ bưng cầm trồi lên mặt nước. Tà váy hồng lướt nhẹ trên thuyền.



Cũng may ngoại trừ chiếc thuyền độc mộc này ra, trên mặt hồ cũng không có người nào khác. Nếu không khi nhìn thấy thân ảnh của Dao Cơ nhất định sẽ giật mình ngã người mấy lần.



Trác Dật Phi cầm lấy cây đàn cầm từ trong tay nàng, vội hỏi: “Lục Đồng, nàng có khỏe không?”



Cầm lên tiếng trả lời: “Ổn mà, yên tâm đi.”



Trác Dật Phi thở một hơi nhẹ nhõm, lại nhìn về phía Dao Cơ: “Dao Cơ, không phải quỷ bình thường đều sợ ánh nắng sao? Sao cô nương lại có có thể hiện hình ở ban ngày?”



“Ta là quỷ nước trăm năm, ở dưới đáy hồ đầy khí âm hàn. Mới vừa rời khỏi hồ nước, cả người đầy âm khí nên còn có thể chống cự được dương khí của mặt trời. Chẳng qua chốc lát nữa sẽ phải trốn đi.”



“Vậy chúng ta mau chóng chạy tới lầu Yên Vũ đi.”



Trác Dật Phi vừa nói vừa quay đầu chèo thuyền hướng về bờ sông, nhưng vừa chèo được hai cái bỗng dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai bóng người ở bên bờ hồ.



Dao Cơ theo ánh mắt của hắn nhìn sang, “Công tử đang nhìn cái gì vậy?”



Nàng nhìn thấy dưới gốc cây Liễu bên bờ hồ có hai người đang đứng nói chuyện. Tuy rằng đều mặc áo dài nam nhân, nhưng nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra một người trong đó là nữ giả nam trang.



“Người nam kia không phải là Ân Nhược Dương bằng hữu tốt của công tử sao? Còn người nữ giả nam trang kia là ai? Là tình nhân của hắn cải trang để ra ngoài hẹn hò riêng với hắn à?”



Trác Dật Phi im lặng không đáp lại, trên mặt hắn vẫn hiện vẻ kinh ngạc, đột nhiên Dao Cơ bỗng hiểu ra: “Người nữ kia là biểu muội của công tử sao?”



Trác Dật Phi gật đầu: “Phải, nàng chính là biểu muội Xuân Nùng của ta.”



Bỗng nhiên nàng hiểu ra tại sao Xuân Nùng lại cự tuyệt hôn ước, thì ra là bởi vì Ân Nhược Dương kia.



Giờ khắc này, Trác Dật Phi đang nhớ lại rất nhiều chi tiết hắn từng bỏ qua ngày xưa.



Dường như mỗi lần Ân Nhược Dương đến lầu Minh Nguyệt, thì Xuân Nùng đều tình cờ xuất hiện. Tuy rằng khi đó hai người họ đều luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ quy, nói chuyện rất ít. Nhưng mỗi một lần gặp, Xuân Nùng đều luôn cười tươi rói, còn Ân Nhược Dương vốn tiêu sái thoải mái đều bối rối, mất tự nhiên.



Trong nửa năm, Ân Nhược Dương rời khỏi Dương Châu đi đến Tắc Bắc. Xuân Nùng chỉ cùng hắn luyện tập một khúc《 Trường tương tư 》. Nàng cứ tập đi tập mãi một khúc này, tập đến mức mỗi khi đàn bài này đều khiến người nghe thán phục. Nếu như đấu cầm riêng mỗi khúc này, hắn tự thấy chính mình còn kém hơn nàng. Bởi vì khúc nhạc do nàng đàn ra đều trở thành những làn điệu hữu tình du dương, mang nỗi nhớ thương sâu đậm. Hắn quả thật có kỹ năng, nhưng dù dùng kỹ xảo cao siêu như thế nào, cũng không thể so được với sự biểu lộ của chân tình trong nội tâm.



Mà khi ấy Ân Nhược Dương thì sao nhỉ? Lúc trước hắn đột nhiên muốn rời khỏi Dương Châu đi đến Tắc Bắc, chỉ nói là muốn tham quan tìm hiểu thêm kiến thức về vùng quan ngoại. Nhưng ngày trở về đã từng bật thốt một câu: ‘Ta đã thử qua rồi, dù có đi chân trời góc bể, không bỏ được chính là không bỏ được’.



Lúc ấy Trác Dật Phi nghe thấy chỉ đoán được hắn hẳn có tình cảm với ai đó, nhưng không biết cách nào để buông bỏ. Giờ đây, thì ra Ân Nhược Dương cảm mến Xuân Nùng, là biểu muội sắp kết hôn của mình. Khó trách hắn muốn trốn tránh, nhưng tránh đến chân trời, cũng vẫn không bỏ được.



“Trách không được biểu muội của công tử lại cự tuyệt hôn ước, thì ra trong lòng nàng đã yêu mến người khác. Mà người này lại là bằng hữu tốt của công tử. Trác công tử, Ân Nhược Dương này có phải có ý định dụ dỗ thê tử chưa xuất giá của công tử hay không? Nếu thật sự như thế, ta sẽ thay công tử giải tỏa cơn tức này.” Trong mắt Dao Cơ lóe một tia sáng.




Trác Dật Phi vội vàng ngăn lại: “Dao Cơ, không thể lỗ mãng. Nhược Dương không phải là loại người như vậy.”



“Công tử tin hắn?”



“Ta, tin, huynh ấy.” Hắn gằn từng chữ một, cực kỳ kiên định.



“Được rồi, vậy ta thử lướt qua đó nghe xem bọn họ đang nói gì.”



Dao Cơ vừa dứt lời, thân ảnh liền đột nhiên biến mất. Trên mặt hồ xuất hiện một luồng ánh sáng trắng khó nhận thấy bay về phía cây Liễu bên bờ.



“Ân đại ca, huynh muốn gặp muội có việc gì?”



“Xuân Nùng.” Ân Nhược Dương tự nhiên thay đổi xưng hô, “Tại sao muội lại từ chối Dật Phi? Huynh ấy đối với muội bằng một tấm chân tình khăng khít, làm sao muội lại có thể nhẫn tâm đả thương trái tim của huynh ấy.”



“Giờ phút này muội nhẫn tâm, thì chỉ tổn thương biểu ca nhất thời. Nhưng nếu không nhẫn tâm, thì sẽ tổn thương biểu ca cả đời. Biểu ca là một người tốt, huynh ấy nên có một người thê tử đối xử với huynh ấy toàn tâm toàn ý, thương yêu huynh ấy. Còn muội không thể làm được như thế thì tại sao phải cố chấp làm khổ biểu ca.”



“Xuân Nùng, nhưng còn mẫu thân và cậu mợ của muội thì sao? Chỉ sợ họ sẽ không đồng ý việc muội tự chủ trương như thế.”



“Tâm ý muội đã quyết, không thể không làm như vậy. Ân đại ca, không phải người con gái như muội không biết xấu hổ, nhưng muội nhất định chỉ muốn gả cho người mà muội yêu. Nếu như không được, muội thà rằng sống cô độc cả đời, cũng quyết không lầm người lầm mình.”




Liễu Xuân Nùng nói một phen, hai gò má ửng hồng, nhưng ánh mắt vẫn giữ vẻ kiên tuyệt.



Ân Nhược Dương vốn nghĩ việc nàng cự tuyệt hôn ước chỉ là hành động bồng bột nhất thời, hắn không ngờ nàng lại kiên quyết đến vậy. Tuy rằng Xuân Nùng có tình với hắn, hắn cũng có ý với Xuân Nùng. Nhưng bởi vì ngại Trác Dật Phi, bọn họ chỉ có thể kiềm chế lòng mình, tuyệt không vượt khỏi nguyên tắc lễ giáo. Khi hắn còn chưa dám nói rõ tình cảm, thề nguyện uyên ương với Xuân Nùng. Thì Xuân Nùng đã cự tuyệt đường lui hôn ước này của nàng. Nàng thà rằng sống cô độc cả đời cũng tuyệt không xem thường chuyện kết hôn. Sự dũng khí, kiên nghị này khiến hắn nể phục vô cùng.



“Xuân Nùng, ta đến gặp muội là muốn khuyên muội mau nối lại hôn ước với Dật Phi. Bởi vì dù sao muội cũng đã từng là vị hôn thê của huynh ấy, cho dù...... Cho dù hôn ước bị hủy bỏ, ta cũng không tiện đến nhà cầu thân, nếu thế không khác gì hành động cướp đoạt tình yêu của bằng hữu. Ta, ta thẹn với muội. Muội thành thật với chính mình, quyết tâm cự tuyệt hôn ước để thà rằng đau ngắn còn hơn đau dài. Nhưng ta lại không thể giống như muội, Dật Phi là bằng hữu tốt nhất của ta. Ta sao có thể đến nói với huynh ấy, ta rất ái mộ vị hôn thê của huynh, nếu như muội ấy đã từ chối không lấy huynh, vậy huynh hãy gả muội ấy cho ta đi.”



“Ân đại ca, muội hiểu được khó xử của huynh. Việc muội cự tuyệt hôn ước cũng không phải vì mưu tính phải gả cho huynh. Vẫn là câu nói kia, nếu như không thành thân được với người trong lòng mình, muội thà rằng sống cô độc cả đời.”



Ân Nhược Dương cũng giơ tay phải lên hướng về phía mặt trời để minh chứng cho lời tuyên thệ: “Xuân Nùng, nếu như muội cả đời không gả, ta cũng sẽ cả đời không cưới.”



Liễu Xuân Nùng lệ rơi tràn mi: “Ân đại ca, nếu như ngày ấy khi vừa mới vào Dương Châu, chúng ta không có gặp nhau thì tốt rồi.”



Liếc mắt một cái, rễ tình sâu đậm. Tình không biết từ bao giờ, chỉ hướng về người mà yêu say đắm.



Đối thoại của bọn họ đều được Dao Cơ thuật lại cho Trác Dật Phi nghe không sót một chữ, nói xong nàng than một tiếng: “Đây đúng là một đôi tình nhân có tình có nghĩa. Không muốn làm khổ công tử, cũng không muốn phụ đối phương. Chỉ đành chọn cách thà rằng không cưới không gả, sống cô độc một đời để giữ trọn tình nghĩa.”



Trác Dật Phi nhìn hai bóng người đứng dưới tán cây xa xa, nở nụ cười: “Bọn họ đều không muốn phụ ta, ta sao có thể để cho bọn họ cô độc cả đời. Dù sao cũng là người có tình, ta muốn trở thành người mai mối giúp hai người thành đôi.”



“Dật Phi, chàng thật tốt, ta biết thế nào chàng cũng sẽ thành toàn cho họ.”



“Trác công tử, biểu muội và bằng hữu của công tử là người tốt, công tử lại người tốt. Ba người tốt các người ở cùng một chỗ, mới có thể trở thành một chuyện tốt viên mãn.”



Chiếc thuyền chèo về phía bờ, Trác Dật Phi cố ý tránh hai người Ân, Liễu. Hắn không muốn để họ biết hắn đã biết chuyện tình của họ. Ngày khác khi thành toàn cũng sẽ không để họ cảm thấy bị gánh nặng tâm lý.



Vòng qua mười dặm, bọn họ men theo một con đường nhỏ khác bên bờ hồ. Trên đường tấp nập các sạp buôn bán nhỏ. Cảnh xuân tươi đẹp trên từng bức tranh chữ, những hộp sáp phấn nhỏ, những món đồ chơi con con được trưng bày xung quanh. Tất cả đều rực rỡ muôn màu, du khách nối đuôi nhau không ngừng đi tới.



Có một cậu bé trai chừng hai, ba tuổi, tay cầm một cây kẹo hồ lô sải bước chạy trên đường, nghiêng qua nghiêng lại gần như sắp ngã xuống đất. Bà vú ở phía sau vội vàng chạy tới, hô to: “Tiểu thiếu gia, chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã.”



Vừa dứt lời, câu bé trai đã nghiêng người mất đà té ngã ở trước mặt Trác Dật Phi, kẹo hồ lô trong tay cũng rớt ra. Cái miệng nhỏ nhắn nhất thời bật khóc lên.



Trác Dật Phi ngồi xổm xuống đỡ cậu, “Tiểu đệ đệ, đừng khóc, đừng khóc.”



Cậu bé trai trai kia đưa mắt nhìn thấy cây đàn cầm hắn đang ôm trong lòng, lập tức nín khóc mỉm cười.”Cầm Cầm, Cầm Cầm.”



Vừa nói vừa vươn bàn tay mập nhỏ bé gảy nhẹ dây đàn, dây đàn lên bỗng vang tiếng linh đinh linh đang.



Trác Dật Phi chấn động.



Dây đàn vang lên, Tần tình chuyển thế đang ở đây.