Mởcửa, phát hiện con gái đang đứng đó, bà Đỗ từ nhà bếp chạy ra, còn mặc cả tạpdề giật bắn mình: “Ty Ty, sao con không tiếng nào đã về nhà thế này?”
ĐỗLôi Ty không biết phải giải thích với mẹ thế nào, không thể nói mẹ biết rằngmình bỏ nhà để về với mẹ chứ? Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Con nghĩ đã lâu không vềnhà rồi nên về thăm mọi người”
Cáicớ này có vẻ miễn cưỡng, bà Đỗ nhanh chóng nhìn ra sự thật.
Congái sắc mặt tái nhợt, thần sắc tiều tụy, mi mắt có vẻ sưng, lúc nói chuyện cũngcó dáng vẻ tâm sự trùng trùng. Với kinh nghiệm bao năm làm vợ của bà thì khỏicần nói, nhất định là đã cãi nhau với chồng rồi!
Hễnghĩ đến cô con gái đầu óc thiếu thông minh, làm việc lúc nào cũng ngây ngâyngô ngô, mà lại có dũng khí lớn đến để cãi nhau với chồng, còn rất phóng khoángbỏ về nhà mẹ, trong lòng bà Đỗ lại có một sự hưng phấn kỳ lạ. Quả nhiên là congái Đỗ yêu dấu của bà, rất ngang ngược!
Vốntrước khi đến, Đỗ Lôi Ty còn lo lắng mình lần này về bị bà mẹ bám lấy hỏi vặn,ai ngờ mẹ thấy cô về không những không lo lắng mà còn nở một nụ cười kỳ dị,không hiểu vì sao, cô bỗng có cảm giác không lành.
“Mẹ,mùi gì thế này?” Đỗ Lôi Ty bỗng ngửi thấy một mùi kỳ quặc.
“Á!Cá của tôi!”
BàĐỗ đang cười quái dị hoàn hồn, kêu to một tiếng rồi hùng hục lao vào nhà bếp,để lại Đỗ Lôi Ty đứng ở cửa, hoàn toàn bó tay.
Quảnhiên là bà mẹ nhà mình, quá chậm chạp!
ĐỗLôi Ty bất lực lắc đầu, cởi giày vào nhà.
Dotối qua ngủ không ngon lại ngồi tàu hỏa cả buổi sáng, bây giờ cô chẳng còn hútsức lực nào, vào nhà rồi ngồi phịch xuống ghế sofa, hoàn toàn không nghĩ đến bộsofa bằng gỗ ở nhà mẹ khác hẳn về bản chất với bộ ghế sofa bằng da thật ở nhàmình.
“Binh”một tiếng, mông nở hoa.
“Uida!” Cô khẽ kêu lên, sờ mông, hít hà vì đau.
Cơnđau này lại khiến cô có tinh thần hơn, không còn buồn ngủ nữa mà mệt mỏi cũnggiảm, ngồi trên sofa bắt đầu nhìn vật dụng trong nhà và thẫn thờ.
Trongnhà quả nhiên vẫn như xưa, ngay cả vị trí bình hoa cũng không thay đổi, toát ramột cảm giác thân thiết khó tả.
ĐỗLôi Ty nhìn quanh, bỗng nhớ hình như cô đã ba tháng hơn chưa về nhà mẹ, một làgần đây xảy ra khá nhiều chuyện, cô không có sức đâu để về nữa. Hai là sứcchiếm hữu của sếp tổng quá mạnh, ngay cả về nhà mẹ cũng cố chấp đòi đi chung,sau khi bị vây quanh bàn tán mấy lần, cô sợ quá rồi, cố gắng không về nhiều đểtránh thị phi.
Nhớđến chuyện đó, cô tự nhiên lại nhớ đến Liêm Tuấn, trong lòng khó tránh khỏi cảmgiác lạc lỏng.
Tốiqua cô nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định về nhà mẹ.
Côhiểu, mẫu thuẫn lần này không chỉ vì chuyện đại hội nhân viên ở công ty, vấn đềlớn hơn chính ở bản thân họ. Cô và anh trước khi quen nhau hoàn toàn là người ởhai thế giới, cuộc sống, công việc, lĩnh vực giao tiếp, thậm chí là nhân sinhquan đều khác nhau rất xa. Trước kia cô luôn cho rằng hai người ở cạnh nhau lâuthì sẽ từ từ quen với đối phương, cho đến hôm qua cô mới nhận ra, hóa ra thờigian ở bên nhau càng dài chỉ càng khiến mâu thuẫn bộc lộ thêm.
Hômnhân của họ đến quá đột ngột, nó thực là từ đầu chí cuối cô chưa từng thấu hiểusuy nghĩ thật sự của người đàn ông ấy, cách nhìn nhận của anh về gia đình, vềtình yêu, quá khứ của anh, hiện tại của anh, tương lai của anh, ngoài nhữngđiều anh chịu nói cô nghe thì những chuyện còn lại, cô hoàn toàn không biết.
Anhmãi mãi như một vị thần trên cao, kiểm soát mọi thứ xung quanh, nhưng chưa baogiờ dừng lại suy nghĩ đến cảm nhận của cô. Người đàn ông này không hiểu điều màmột người phụ nữ cần không phải là người đàn ông đi trước mặt cô ấy, mà là mộtngười bạn đời chịu dừng lại đợi cô, cùng cô sánh vai đi hết quãng đường cònlại.
Cólẽ trong mắt Liêm Tuấn, cô không đủ thông minh, thậm chí hơi ngốc ngếch, nhưngtrên sân khấu tình yêu, sự nhạy cảm của phụ nữ luôn vượt xa đàn ông, trực giáccó lẽ quá nhạy nhưng lại rất chân thực.
Suynghĩ suốt một đêmĐỗ Lôi Ty quyết định họ đều phải bình tĩnh lại, suy nghĩ vềgiá trị đích thực của cuộc hôn nhân này, cô là một người phụ nữ không thôngminh, nhưng với tình cảm, cô tuyệt đối không lằng nhằng.
Thếlà cô đã dậy rất sớm, để lại một mảnh giấy rồi bỏ đi, chữ trên giấy là nhữngđiều cô đã ấp ủ rất lâu mới viết ra:
Em về nhà mẹ nghỉ ngơi vài ngày, suy nghĩ kỹ xong sẽtrở về, không cần tìm em. Đỗ Đỗ.
ĐỗLôi Ty suy nghĩ nhiều như thế nhưng lại không nghĩ đến điểm này: Chỉ một ngườithì mãi mãi cũng không giải quyết được mâu thuẫn của hai người, nếu anh khôngnói ra suy nghĩ của mình thì mâu thuẫn làm sao giải quyết đây?
Thếnên cô ở nhà mẹ ba ngày, ngoài việc khiến bản thân giống một oán phụ ra thìchẳng thể nghĩ ra cách giải quyết nào khác.
Cuốicùng ngay cả ông Đỗ vốn không hay quản chuyện con gái cũng không nhịn nổi.
“Vợà, con gái chúng ta cứ thế này thì không đúng lắm đâu.”
ĐỗThiên Hương đang bận xem phim Hongkong sốt ruột lườm ông chồng một cái: “Có gìmà không đúng, em thấy đúng quá đi chứ.”
“Khôngphải, nó đã về nhà ba ngày rồi mà con rể còn chưa đến tìm, hai đứa nó... liệucó xảy ra chuyện gì to tát không?”
ĐỗThiên Hương mắt không rời khỏi màn hình tivi, nói vu vơ một câu: “Có gì mà totát?”
ÔngĐỗ suy nghĩ: “Chẳng hạn…”
“Chồngà, anh nghĩ đang đóng phim à? Thế gian này làm gì có kẻ thứ ba nhiều thế?” ĐỗThiên Hương cười.
ÔngĐỗ ú ớ: “Vợ ơi, em gặp được một ông chồng tốt không có nghĩa là con gái em cũnggặp được chồng tốt chứ? Em thấy con rể chúng ta, có tiền, có thế, có tướng mạonên ngoại tình cũng là bình thường.”
“Cũngđúng.” Đỗ Thiên Hương gật gù: “Anh không tiền không thế không tướng mạo, thựcsự không mấy khi ngoại tình được.”
“…”Khóe môi ông Đỗ giật giật.
“Đượcrồi! Em đùa với anh thôi!” Đỗ Thiên Hương thôi cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc,“Ty Ty là con gái em, nó là người thế nào, em rõ nhất, nó tuyệt đối sẽ không đểbản thân ấm ức mà đón nhận một người đàn ông không yêu nó. Thế nên nếu A Tuấnđúng là loại người đó thì chia tay thôi, không có gì phải tiếc. Nếu con rểkhông phải như thế thì cho dù Ty Ty nhất thời mông lung, tin rằng với cá tínhcủa A Tuấn cũng sẽ không dễ dàng buông tay.”
“Nóithì nói thế nhưng anh sợ con gái cứ khổ sở thế này sẽ suy sụp mất…”
“Thếthì anh càng phải yên tâm, anh thấy lúc con gái anh đi học môn số học không đủđiểm, lần nào chẳng nhốt mình trong phòng cả ba ngày? Tính khí nó ấy à, cũngchỉ có thể duy trì ba ngày thôi!”
ÔngĐỗ như vỡ lẽ: “Vợ à, anh phát hiện ra em nói rất có lý!”
“Cònphải hỏi! Đỗ Thiên Hương em là ai? Nếu em sinh ra sớm vài trăm năm thì vị tríChủ soái của Mộc Quế Anh đã do em
Phụt!Ông Đỗ phun ra.
Vợà, vợ đâu phải Mộc Quế Anh, rõ ràng là Võ Tắc Thiên! >_
ĐỗThiên Hương quả thực rất hiểu con gái bà, quả nhiên tối đó, Đỗ Lôi Ty nằm trênchiếc giường nhỏ của cô, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Mẹơi! Mình đang băn khoăn cái quái gì?
Dựavào đâu mà sếp tổng có thể bình thản, ba ngày không thèm gọi điện thoại, mà côlại oán trời trách đất như một con rùa rụt cổ thế này, ngược đãi tâm hồn thểxác bản thân ư?
Cóccó chân không dễ tìm, còn đàn ông hai chân khó tìm hay sao? Phụ nữ hà cớ gìphải khổ sở ngược đãi bản thân?
Đúng!Đi ăn cơm!
Thếlà con rùa Đỗ Lôi Ty lắc người biến thân thành Nhân Giả Thần Quy, lại nhảy nhóttung tăng đến nỗi có thể đi đánh quái vật.
Saukhi Đỗ Lôi Ty nghĩ thông suốt rồi, đầu không đau nữa, cơ không nhức nữa, ăn mộthơi hết hai bát cơm. Bà Đỗ thấy cực kỳ an ủi vì điều đó. Con trai con gái tốtkhông bằng nuôi dưỡng con tốt!
Nhưthế mấy ngày sau, Liêm Tuấn không đến tìm, thậm chí điện thoại cũng không gọi,trong lòng Đỗ Lôi Ty khó tránh khỏi buồn bực.
Hômấy ăn tối xong, cô cầm di động mà
Tuytrên giấy cô viết rõ ra là sếp tổng đừng đến tìm cô, nhưng anh cũng đâu cầnnghe lời như thế? Dù sao cô cũng là phụ nữ, không thể để cô quay lại tìm anhchứ? Cùng quá là không biết xấu hổ rồi!
Lẽnào… Trong đầu Đỗ Lôi Ty bỗng nhớ đến lúc chiến tranh lạnh, Liêm Tuấn và cô thưký xinh đẹp của anh nói cười đi qua quầy tiếp tân, tinh thần bỗng trở nên cảnhgiác.
Chẳnglẽ không có cờ đỏ là cô cắm trong nhà, bên cạnh sếp tổng đã có cờ phướn màu sắcbay bay, vui không biết mệt là gì?
Đúnglúc cô đang suy nghĩ linh tinh thì di động trong tay reo vang.
ĐỗLôi Ty sững người, cả màn hình di động cũng không thèm nhìn mà nghe máy ngay.
“Alo?”
“Alo…”Tiếc là giọng của một người phụ nữ, khàn khàn còn mang âm mũi khá nặng.
Khônglẽ “cờ màu” đã tìm đến “cờ đỏ” cô rồi? Đỗ Lôi Ty thấy hơi căng thẳng, cảnh giáchỏi: “Cô là ai?”
“Làem đây! Alice” Giọng bên kia đứt quảng như khóc đã rất lâu, lạc cả giọng đi,nhưng Đỗ Lôi Ty đã nghe được, hóa ra là Thôi Vũ Chi.
“Chịcó rảnh không? Ra ngoài với em…” Thôi Vũ Chi nói.
ĐỗLôi Ty sững người, ấp úng nói: “C
“Emđang ở “Tiếng Vọng” đường số Năm đợi chị, chị đến nhanh nhé! Hu hu hu…”
ĐỗLôi Ty nổi cả da gà da vịt với tiếng khóc của cô ta: “Em đợi đó, chị đến ngay!”Vừa nói vừa khoác bừa một chiếc áo ngoài rồi định đi ra.
“TyTy, muộn thế còn đi đâu?” Bà Đỗ hỏi.
“Bạncon gọi con đến quán bar.” Đỗ Lôi Ty trả lời.
“Buổitối đi bar không an toàn đâu!”
“Khôngsao, bạn con đợi con đến cứu mạng, con đi đây!” Cô nói xong đã mang giày vào,lao ra khỏi cửa.
“Haizzz,đợi đã! Bar nào?” Bà Đỗ kêu lên.
Từxa vẳng lại, “Tiếng vọng.”
“TiếngVọng” trên đường số Năm được xem là pub khá nổi tiếng ở thành phố A, Đỗ Lôi Tytuy chưa đi nhưng cũng không tốn công nhiều lắm để tìm thấy.
Côhiếm khi đến những nơi giải trí thế này, lúc một mình vào trong còn hơi căngthẳng, nhưng sự căng thẳng của cô đã biến mất khi nhìn thấy Thôi Vũ Chi đangkhóc như mưa trong một góc khuất.
“VũChi, em sao vậy?” Côi tiến đến.
“Alice,Nhị sư huynh không cần em nữa rồi!” Nói xong, òa một tiếng, lại khóc.
Nhịsư huynh? Đỗ Lôi Ty nghĩ mãi mới nhớ ra, chẳng lẽ là người bạn trên mạng trôngcó vẻ rất “thú đội lốt người” khi cô cùng Thôi Vũ Chi đi gặp mặt hay sao?
“Rốtcuộc là chuyện gì? Em đừng khóc, từ từ nói.” Cô an ủi.
ThôiVũ Chi sụt sịt, mới thổn thức kể hết mọi chuyện. Thì ra Nhị sư huynh kia tênthật là Liễu Thiên Dương, cha anh ta là Cục trưởng XX, tính ra cũng là có danhcó thế. Vốn dĩ hai người họ sau khi gặp nhau đều có ấn tượng tốt về nhau, ThôiVũ Chi cũng cảm thấy người đàn ông ấy trưởng thành vững vàng, có thể tin cậyđược, nên mới quen một tháng mà họ đã phát triển đến mức gặp cha mẹ đôi bên,tương lai có thể nói là rất xán lạn.
Haihôm trước hai người chính thức sống chung, Thôi Vũ Chi vốn tính cách ham chơi,về sau phát hiện Liễu Thiên Dương không mấy thích cô ham chơi như thế nên cũngbớt đi nhiều. Nhưng không thể vì thế mà đoạn tuyệt quan hệ với bạnbè trước kia, nên tối hôm trước, cô ta nhận được điện thoại của mấy người bạncũ, liền đến quán bar chơi thâu đêm. Chính vì chuyện này mà sau khi trở về,Liễu Thiên Dương đã nổi giận, hai người cãi nhau, Thôi Vũ Chi bỏ chạy ra ngoài.
Rangoài rồi, cô nàng không dám đi tìm bạn, sợ bọn họ biết sẽ mất mặt, nghĩ đinghĩ lại rồi nghĩ đến Đỗ Lôi Ty.
CôThôi Vũ Chi này trước mặt cô thật không biết khách sáo, Đỗ Lôi Ty bó tay, nói:“Vậy em định làm gì?”
ThôiVũ Chi kể xong, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn, chùi nước mắt rồi nói: “Em khôngbiết, dù sao em sẽ không vì anh ấy mà từ bỏ cuộc sống của mình, nếu anh ấy thậtsự không chấp nhận em như vậy, em cũng không cách nào… Chia tay thì chia tay!”Giọng cô nàng nghe rất kiên định, nhưng đôi môi cắn chặt lại tiết lộ vẻ khôngnỡ.
Trongkhoảnh khắc, Đỗ Lôi Ty bỗng nghĩ đến bản thân.
Mấyhôm nay cô không dám đối mặt với một vấn đề, nếu sếp tổng không chịu thay đổivì cô, thế thì cô phải làm sao? Cam chịu, hay là ly hôn?
Lyhôn, sao nghĩ đến từ này, tim cô bỗng đau nhói.
Đúnglúc đó, Thôi Vũ Chi bỗng đập mạnh bàn: “Thôi Vũ Chi này sống đã hai mươi mấynăm, không ngờ lại vì một tên đàn ông mà ra nông nổi này, sống lãng phí quárồi!”
ĐỗLôi Ty tưởng câu sau của cô ta sẽ nói “chết cho xong”, vội vàng định an ủi, ngờđâu cô ta lại đổi sang hướng khác, cương nghị nói: “Em quyết định rồi, anh takhông cho em chơi thì em cứ chơi, không cho em đi đêm thì em cứ đi đêm cho màxem! Người em lấy là chồng chứ không phải bố em, dựa vào đâu phải nghe lời chứ?Alice, chúng ta hôm nay hãy không say không về, cho mấy tên đàn ông thối ấyphải thấy, không có bọn họ, chúng ta có thể sống càng vui vẻ hơn! Phục vụ đâu,mở cho tôi một két bia, hai chai rượu vang, một chai…”
“Đủrồi đủ rồi!” Đỗ Lôi Ty vội cắt ngang.
ThôiVũ Chi này đúng là điên thật, một cô gái ở bar uống nhiều rượu như thế, lỡ sayrồi thì có ma mới biết sẽ xảy ra chuyện gì? Đỗ Lôi Ty tuy xốc nổi nhưng về mặtý thức an toàn thì vẫn có sự cảnh giác nhạy cảm của phóng viên. Bị đàn ông bỏrơi đã đủ đen đủi rồi, còn vung tiền mình ra mua say, lỡ uống say gặp phảingười xấu thì mất tim mất tiền lại mất thân, lỗ quá!
TuyĐỗ Lôi Ty ngăn cản thế nào nhưng Thôi Vũ Chi vẫn chọn khá nhiều rượu, uống mộtlúc sau, mặt bắt
“Saochị không uống? Uống đi!” Cô ta hét lên.
“Chịđang uống đây…”
“Chịlừa phỉnh ai thế? Một ly bia bỏ thêm năm viên đá, cả nửa tiếng còn chưa uốngxong, chị tưởng em say không biết gì à?”
ĐỗLôi Ty ú ớ, không ngờ sức quan sát của Thôi Vũ Chi còn nhanh nhạy hơn cả mộtphóng viên là cô, ngay cả cô bỏ bao nhiêu viên đá vào cũng đếm kỹ như vậy, rấttốt rất mạnh mẽ!
“Thựcra… chị không biết uống rượu mấy!” Cô giải thích.
“Khôngbiết uống mới phải uống! Nào cạn ly!”
“Cạn…cạn ly…” Đỗ Lôi Ty mặt mũi sầu thảm, uống cạn một hơi ly bia uống nửa tiếngchưa xong. Quả nhiên nó đã biến thành nước lọc rồi. >_
“Đi!Chúng ta đi nhảy!” Thôi Vũ Chi bỗng đứng dậy.
“Chịkhông biết…”
Âmthanh trong pub quá ồn ào, Đỗ Lôi Ty chưa kịp từ chối đã bị Thôi Vũ Chi kéo vàosàn nhảy. Quả nhiên phụ nữ uống rượu sức cũng thật lớn, Đỗ Lôi Ty bị kéo phắtvào đám người đang nhảy múa uốn éo, không tìm đâu ra đông tây nam bắc nữa. Chỉthấy một đám nam nữ đang điên cuồng vặn vẹo cơ thể trong tiết tấu nhanh của âmnhạc, dưới ánh đèn lấp lóe, trông giống những người mắc bệnh phong đòn gánh
ĐỗLôi Ty khóc ròng, khỉ thật! Nào giống nhảy, rõ ràng là lên đồng thì có!
ThôiVũ Chi hẳn nhiên là khách quen ở đây, nhanh chóng hòa vào điệu nhảy, mượn rượuđể giải tỏa cơ bắp, dáng nhảy nhẹ nhõm thanh thoát, so với đám đông điên cuồngkia thì đẹp hơn gấp mấy lần. Cô nhảy rất sung sướng, cởi luôn áo khoác ngoài,lộ ra áo hai dây hoa văn bên trong, lại thêm chiếc quần jeans ôm, dưới ánh đènmờ ảo trở nên quyến rũ vô cùng.
Vốndĩ người đẹp luôn thu hút mọi người, huống hồ là một người đẹp ăn mặc gợi cảm,dáng nhảy bốc lửa. Rất nhanh, bao nhiêu ánh mắt trong pub đều tập trung ở cônàng, có người thậm chí còn huýt sáo.
Cóphải là quá lộ liễu không? Đỗ Lôi Ty muốn kéo cô nàng lại nhưng Thôi Vũ Chi đãnhảy lên sân khấu tròn có cột thép ở giữa sàn nhảy, bắt đầu điệu múa cột. Độtnhiên cả pub như sôi động hẳn, rất nhiều tiếng hoan hô cổ vũ vang lên khôngngớt.
ĐỗLôi Ty thật không biết phải làm sao với cô ta, muốn bỏ đi nhưng lại sợ Thôi VũChi uống rượu sẽ gặp nguy hiểm, đành nhìn cô ta mà cuống quýt cả lên. Lúc này,Thôi Vũ Chi đang nhảy trên sán bỗng nhảy xuống, uốn éo tiến về phía Đỗ Lôi Ty.
ĐỗLôi Ty choáng váng, muốn bỏ trốn nhưng sau lưng toàn những người đang quan sát.Cô bó tay, đành trợn mắt nhìn Thôi Vũ Chi đến trước mặt cô, nhiệt tình kéo taycô, hét: “Alice, chúng ta cùng nhảy!”
Khôngcho cô từ chối, Thôi Vũ Chi đã kéo cô lên giữa sàn nhảy.
Trờicao ơi, đất dày ơi, con không muốn nhảy, con thà bị mắc bệnh phong đòn gánh!
ĐỗLôi Ty chưa bao giờ lúng túng thế này, thật sự còn ngại gấp vạn lần so với lúcbị sếp tổng gbục diễn giảng hôm nọ, dưới sự chú ý của cả pub, cô đành vặn vẹomột chút theo tiếng nhạc, vốn tưởng sẽ bị mọi người phản đối, ai ngờ mọi ngườilại nể mặt cô, dần dần hưởng ứng cả.
Thôi,cứ làm tới vậy! Cùng lắm thì sau này đi đâu mang khẩu trang, để tránh bị ngườita nhận ra.
Côhạ quyết tâm, bắt đầu nhảy theo tiếng nhạc.
Thựcra Đỗ Lôi Ty cũng không phải là không biết nhảy, lúc học đại học, cô từng đạidiện lớp tham gia cuộc thi nhảy, tuy lần đó thi cả lớp hai mươi nữ sinh, mườichín cô đều tham gia, duy nhất một cô vì ngã gãy chân mà bỏ cuộc. Nhưng dù saobài nhảy của họ cũng được giải thưởng, tuy chỉ là giải khuyến khích. >_
ĐỗLôi Ty nhảy cũng khá đẹp, lại có thêm Thôi Vũ Chi trợ giúp, cảm giác cơ thể bắtđầu mềm mại, uyển chuyển hơn. Cô không còn dè dặt như trước, uốn éo theo điệunhạc một cách vô thức, trong lòng tự dưng cũng có cảm giác khoan khoái lạthường.
Đùng,sự buồn bực mấy hôm nay trong tích tắc đã được giải phóng, cô bỗng hiểu ra tạisao có bao nhiêu người mê mẩn quán bar, vì trong sàn nhảy, thân phận, địa vị,danh lợi đều không tồn tại, cái cần nhớ chỉ có âm nhạc, điệu nhảy, và bản thân.
Saumột điệu nhạc nhanh, DJ phía trên đổi đĩa, âm nhạc trở nên êm dịu hẳn.
Trongsàn nhảy mọi người vốn đang nhảy múa điên cuồng bỗng như hẹn trước, thoắt nhiênhai người thành một tổ, ôm lấy nhau, chậm rãi lắc lư theo điệu nhạc.
ĐỗLôi Ty nhất thời không phản ứng kịp, Thôi Vũ Chi đã áp sát, hai quả bóng trướcngực ép vào cô, Đỗ Lôi Ty suýt nữa thì sặc m
Thầnthánh ơi, cùng là phụ nữ, sao khác biệt lớn đến thế?
Côđang đau buồn thì bỗng một anh đẹp trai lạ mặt tiến đến, đá lông nheo với ThôiVũ Chi, cô nàng hiểu ý, lập tức bỏ rơi Đỗ Lôi Ty mà chạy theo anh đẹp trai, bỏlại mình cô còn đang cảm khái vạn phần, chìm đắm trong sự mềm mại lúc nãy.
Làphụ nữ, thật tốt, thật tốt!
“Thưacô, nhảy một điệu chứ?” Một bàn tay bỗng chìa ra trước mặt cô.
ĐỗLôi Ty ngẩn ra, phát hiện đối phương lại là một anh chàng đẹp trai.
Khôngngờ đấy không ngờ trước khi hết hôn chẳng ai cần cô, kết hôn rồi lại đào hoanhư thế, trước có Tiêu Doãn tỏ tình, sau có trai đẹp làm quen, hoa đào đã sắpbằng tốc độ hoa rơi trên trời rồi! (Ví dụ kiểu gì thế? -_- |||)
Côđưa tay ra với vẻ cảm kích vạn phần, còn chưa kịp đặt tay lên tay anh đẹp traithì bị một bàn tay khác đột nhiên nắm lấy, kéo lại.
ĐỗLôi Ty kêu khẽ một tiếng, rơi ngay vào vòng tay mạnh mẽ, đột nhiên một mùi vịvô cùng quen thuộc bao trùm toàn thân cô như một tấm lưới, cô bỗng thấy nghẹtthở.
Anh!Là anh!
ĐỗLôi Ty không dám ngẩng lên, muốn chống cự nhưng không hề có sức, đành nhắm mắtlại, cúi đầu giả chết.
Anhcũng không vội, cứ ôm cô như thế, chậm rãi lắc lư theo tiếng nhạêm dịu, haingười trông chẳng khác mấy với những cặp đôi khác trong sàn nhảy.
ĐỗLôi Ty vùi đầu vào lòng Liêm Tuấn không dám ngước lên, mặt đã đỏ bừng bừng. Cảmgiác này như thể bị bắt gian tại giường rồi chờ đợi bị xử trảm vậy, mỗi mộtphút một giây đều dài dằng dặc, thực sự khó chịu đựng.
Mộtlúc sau, giọng nói trầm trầm trên đỉnh đầu cô vang lên: “Không ngờ em còn biếtkhiêu vũ, thật khiến anh mở rộng tầm mắt.”
ĐỗLôi Ty bỗng muốn khoét một cái lỗ, chui xuống cho rồi.
“Lầnsau vào dạ tiệc năm mới của Liêm Thị, chắc phải gọi em lên múa cột mới được.”
Khóc,người múa cột rõ rành ràng là Thôi Vũ Chi, liên quan gì đến cô!
“Khôngcó gì muốn nói à?”
Khôngmuốn nói, em chỉ muốn tìm tảng đậu phụ đập đầu chết!
Anhnói xong mấy câu đó, cuối cùng không nói gì nữa, một lát sau, âm nhạc dịu dànglại chuyển sang tiết tấu nhanh trong sàn nhảy, rất nhiều người bị phong đòngánh lại lên cơn.
“Muốnnhảy nữa à?” Liêm Tuấn hỏi.
ĐỗLôi Ty cúi đầu, ra sức lắc lia lịa.
Nhảyvới người khác thì đòi tiền, nhảy với sếp tổng thì đòi mạng
“Khôngnhảy thật à?”
“Khôngnhảy nữa…” Lại cúi đầu.
“Vậythì về thôi.”
“Vâng…”
“Khoanđã!” Anh bỗng gọi cô, tay chỉ một hướng: “Đưa con yêu tinh rắn kia theo.”
Yêurắn? Đỗ Lôi Ty nhìn theo tay anh chỉ, thấy Thôi Vũ Chi đang uốn éo hệt một conrắn trong đám người, cảm thán: Ví dụ của sếp tổng quả nhiên rất hình tượng rấtsát thực tế!
Lúckéo Thôi Vũ Chi đang điên cuồng ra khỏi cửa pub thì đã là tờ mờ sáng.
“Haingười kéo tôi ra làm gì? Tôi chưa nhảy xong mà!” Thôi Vũ Chi càu nhàu.
“Muộnquá rồi, em nên về nhà đi!”
ĐỗLôi Ty tìm lời khuyên giải nhưng Thôi Vũ Chi nào có nghe, vẫn làu bàu mãi: “Tôimuốn nhảy, tôi muốn nhảy!” Suýt nữa thì nhảy điệu thoát y ngay trước cửa pub.
“Á!”Cô ta bỗng hự lên một tiếng rồi đổ ập lên Đỗ Lôi Ty, lại nhìn Liêm Tuấn, anhbình thản rút tay lại, nói gọn: “Đánh ngất cô ta là cách tốt nhất!”
Khóemôi Đỗ Lôi Ty giật giật, sếp tổng à, anh ra tay đúng là nhanh gọn lẹ, thật làngón đòn cần thiết khi giết người diệt khẩu!
DoThôi Vũ Chi ngất rồi, Đỗ Lôi Ty đành giở điện thoại cô ta ra để tìm người đếnđón, ai ngờ vừa lấy di động ra đã thấy mấy chục cuộc cọi nhỡ, toàn là một người– Nhị sư huynh.
Mộtlúc sau di động lại reo vang, vẫn là Nhị sư huynh, Đỗ Lôi Ty bấm nút nghe, bênkia vẳng đến giọng nói cuống quýt của Nhị sư huynh: “Em đang ở đâu? Sao khôngnghe điện thoại? Có chuyện gì chúng ta có thể nói chuyện, em đừng dọa anh đượckhông? Vũ Chi!”
Mộtloạt câu hỏi tới tấp, Đỗ Lôi Ty không có cơ hội chen vào, khó khăn lắm Nhị sưhuynh mới dừng lại, cô yếu ớt nói: “Tôi là bạn của Vũ Chi.”
Ngườibên kia như sững ra rồi nói: “Vũ Chi đâu? Cô ấy không chịu nghe điện thoại củatôi sao?”
ĐỗLôi Ty nhìn Thôi Vũ Chi đang mê man, không thể nói cho anh ta biết rằng bạn gáianh bị chồng tôi đánh ngất xỉu chứ? Đành nói dối: “Cô ấy… uống say rồi…”
“Côấy lại uống say?” Nhị sư huynh như đang chất vấn.
Lầnnày Đỗ Lôi Ty hơi cáu: “Này! Anh kiểu gì thế hả? Cô ấy uống say còn không phảivì anh hay sao? Nếu anh không mắng cô ấy thì cô ấy có bỏ nhà đi không? Đàn ôngcác anh sao tính khí đều thế hết vậy, anh định cưới cô ấy về làm vợ hay địnhnhận cô ấy làm con gái thế hả?”
Nóimột tràng xong, bên kia im lặng, một lúc lâu sau giọng Nhị sư huynh dịu đitrông thấy: “Tôi biết rồi, bây giờ cô ấy đang ở đâu? Tôi đi đón!”
Quảnhiên người hiền bị bắt nạt, thái độ cứng một tí thì đãi ng cũng khác, Đỗ LôiTy báo địa chỉ rồi dương dương đắc ý cúp máy. Lúc đó, cô bỗng cảm giác có mộtánh mắt từ bên cạnh bắn sang, tim hẫng một nhịp.
Tiêurồi, quên mất có sếp tổng ở cạnh!
“Tínhkhí anh thế nào?” Lúc Liêm Tuấn hỏi câu này, khóe môi lại còn nở nụ cười, vôcùng kỳ dị.
ĐỗLôi Ty nổi da gà, cúi đầu giả vờ không nghe, cứ im lặng một lúc lâu, cô cảmnhận được ánh mắt Liêm Tuấn dừng ở cô, điều đó khiến tim cô có phần không chịunổi.
Trongsự chờ đợi dằng dặc và tĩnh lặng ấy, Nhị sư huynh cuối cùng đã lái chiếc Lexuscủa anh ta, ào ào đến đón Hằng Nga muội muội. Vừa thấy Thôi Vũ Chi toàn thânđầy mùi rượu, mê man bất tỉnh, mắt anh ta đỏ hoe, suýt nữa thì rơi nước mắt đànông.
ĐỗLôi Ty vô cùng lúng túng: “Cô ấy uống say thôi, để cô ấy về ngủ một giấc chắc…chắc không sao đâu…” Trán cô túa mồ hôi lạnh.
“Ừ.”Nhị sư huynh gật đầu, bế Thôi Vũ Chi lên định đi rồi đột ngột dừng lại, quayngười, gật đầu với Đỗ Lôi Ty: “Cám ơn cô lúc nãy đã mắng tôi, tôi sẽ về suynghĩ lại.”
Đánhbạn gái người ta, còn nhận lời cảm ơn của người ta, Đỗ Lôi Ty càng ngại ngùng:“Đừng khách sáo… Sau này anh đối xử tốt với cô ấy là được…”
“Tôisẽ không để cô ấy phải buồn nữa đâu.” Nhị sư huynh nói xong, bế Thôi Vũ Chi rờiđi.
ĐỗLôi Ty ngẩn ngơ, nhìn theo bóng dáng họ, khoảnh khắc ấy cô bỗng có chút cảmđộng: Hai người khác hẳn nhau, vì duyên phận mà đi cùng nhau, lại vì tình yêumà dần dần thay đổi vì người k cuối cùng nắm tay nhau đi hết quãng đường đời.
Tìnhyêu, đúng là một điều kỳ diệu.
“Đirồi à?” Liêm Tuấn hỏi.
ĐỗLôi Ty lấy lại tư duy, len lén nhìn người bên cạnh, bỗng thấy tâm trạng phứctạp. Anh sẽ vì cô mà thay đổi không? Hay là không thể thay đổi và chỉ có thể bỏlỡ nhau.
Lồngngực lại bắt đầu tưng tức.
“Em…tự đi về là được.” Cô vừa nói vừa bước đi thật nhanh.
Đimột đoạn đường dài cũng không thấy Liêm Tuấn đuổi theo. Đỗ Lôi Ty không kìmđược lén liếc nhìn phía sau, cô giật mình, chỉ thấy anh đang cách cô khoảng bamét, thong thả đi theo. Đỗ Lôi Ty vội quay đi, bước nhanh hơn, một lúc sau lạiquay nhìn, anh và cô vẫn giữ khoảng cách cũ.
ĐỗLôi Ty cuống lên, bắt đầu đi như chạy về nhà, đến cổng tiểu khu, cô đã thở hổnhển, sắp đứng không vững nữa.
Lầnnày bỏ xa rồi chứ gì?
Côquay lại nhìn, suýt thì khóc ròng.
Vẫnkhoảng cách ba mét, hai tay anh đút túi, thần sắc như thường, ung dung như thểđến nghỉ dưỡng.
ĐỗLôi Ty chịu thua, tiến đến nói: “Em đến nhà rồi, anh… về
LiêmTuấn nhước mày: “Em định để anh lang thang đầu đường xó chợ?”
“Xecủa anh…”
“Anhngồi tàu hỏa đến đây.”
“Kháchsạn…”
Anhxòe tay: “Anh không mang tiền.” Vẻ mặt đó, nói cứ như thật!
ĐỗLôi Ty nghiến răng: “Vậy anh đến làm gì?”
“Đónvợ.”
“…”Cô bó tay rồi.
Lúchai người về nhà, mẹ cô vốn vẫn còn mơ màng buồn ngủ thoắt nhiên hưng phấn hẳn:“Về rồi à?”
ĐỗLôi Ty nhìn mẹ vẻ kỳ thị. Cô không phải đứa ngốc, đương nhiên biết sếp tổng sẽkhông vô duyên vô cớ xuất hiện trong “Tiếng Vọng”, nguyên nhân chỉ có một, đóchính là bà mẹ đã nuôi cô hai mươi mấy năm đã bán đứng cô cho con rể mới quencó nửa năm!
Mẹngười ta đều giúp con gái bắt nạt con rể, nhưng mẹ cô lại liên minh với con rể“chơi xỏ” con gái, gia môn bất hạnh chính là nói đến tình huống này.
ĐỗLôi Ty thở dài, cầm quần áo vào phòng tắm để tắm rửa.
Tắmxong về phòng ngủ, không khí đều rất kỳ lạ, một lúc sau cửa phòng mở toang,Liêm Tuấn đã tắm xong và bước vào.
Tronglòng Đỗ Lôi Ty như đánh đổ năm lọ gia vị, không biết phải nói gì, thôi thà vùivào chăn giả vờ ngủ. Lại một lát nữa, chiếc giường nhỏ vì có thêm trọng lượngmột người mà phát ra tiếng kêu “cót két”.
Giườngnhỏ thế này mà anh còn mặt dày chen vào với cô?
ĐỗLôi Ty thầm nguyền rủa, cơ thể bất giác nhích về một bên.
Rấtnhanh, đèn phòng tắt ngúm, người bên cạnh dường như trở mình, Đỗ Lôi Ty rõ ràngcảm thấy hơi thở đều đặn của anh, trong gian phòng nhỏ hẹp thế này nghe càng rõràng hơn. Anh lại to cao, nằm xuống là chiếm không gian rất lớn, cơ thể haingười sắp dán vào với nhau.
ĐỗLôi Ty lại nhích sang bên kia, sắp đến mép giường rồi.
Rấtgiống vạch phân cách trên bàn hồi nhỏ, gặp phải tên con trai xấu, bạn lùi mộttấc, hắn tiến một trường. Lần này, Đỗ Lôi Ty biết được lùi, người sau lưng vẫndán vào cô không buông.
Côhơi cáu, lại nhích qua bên một bên, cuối cùng đã thành công lăn tòm xuốnggiường.
LúcĐỗ Lôi Ty tưởng mặt cô đã tiếp xúc thân mật với nền nhà thì một cánh tay mạnhmẽ đã ôm eo cô lại, câu cô lên trên giường rồi kéo vào lòng ai đó.
Trongbóng tối, mùi vị đàn ông mạnh mẽ nam tính ập đến, trong đầu cô vẻ mặt Liêm Tuấnlúc này, chắc chắn là đang cười xấu xa, đắc ý muốn chết!
Lầnnào cũng thế, anh mãi mãi nắm trong tay quyền chủ đạo, còn người mất mặt luônlà cô.
ĐỗLôi Ty chợt thấy bực bội, đưa tay định đẩy anh ra nhưng khổ nỗi anh ôm chặtquá, nắm tay yếu ớt của cô đấm trên lồng ngực chắc khỏe của anh, thật đúng nhưđang đùa nghịch nũng nịu.
Côthẹn quá hóa giận, nhấc đầu gối lên, húc lên bụng anh một cái thật mạnh.
Lầnnày hiệu quả tốt đặc biệt, “rầm” một tiếng, hai người cùng rơi xuống đất, doLiêm Tuấn phản ứng nhanh nên Đỗ Lôi Ty không ngã nhào xuống mà đổ ập lên ngườianh, sau đó mới bị anh lật người đè cô xuống.
“Cóbiết lúc nãy em làm thế là mưu sát chồng mình hay không?” Giọng sếp tổng khôngvui cho lắm, rõ ràng là rất đau.
ĐỗLôi Ty thầm sướng trong lòng, bỗng có cảm giác vì dân trừ hại vậy.
“Khôngbiết.” Cô đáp chắc nịch.
Bỗngmột nụ hôn bất ngờ dán kín môi cô, vượt qua răng, bang thẳng vào trong miệng.Cả người cô bị đè, không thể động đậy, đành để mặc anh tìm kiếm.
Mộtlúc sau anh rời khỏi môi cô, nói: “Bây giờ đã biết chưa?”
“…Không biết.” Cô vẫn cứng mồm
Môilại bị khóa chặt.
Cứđến đến mấy lần, Đỗ Lôi Ty sắp nghẹt thở rồi.
“Biếtrồi…” Cô khóc lóc, đành cúi đầu trước thế lực tàn ác.
LiêmTuấn gật đầu thỏa mãn, cho cô cơ hội lấy hơi.
Nửađêm yên tĩnh, từ vị trí của Đỗ Lôi Ty nhìn lên, bầu trời đêm bên ngoài sao đêmdày đặc. đối diện ngay với ngọn đèn đường ngoài cửa sổ, ánh đèn vàng vọt chiếuvào mặt cô, khiến cô không cách nào nhìn ra vẻ mặt người đó.
Thờigian chậm rãi trôi qua, họ đều im lặng, chỉ có ánh đèn vàng như lướt qua trongcăn phòng, khi tất cả được nó chiếu sáng và tỏa ra một thứ ánh sáng mờ mờ ảoảo.
“Xinlỗi.” Trong bóng đêm bỗng vang lên giọng nói trầm trầm.
ĐỗLôi Ty sững người, vẻ mặt có phần không sao hiểu nổi.
“ĐỗĐỗ, anh xin lỗi.” Anh lại nói, trong bóng tối cô có thể nhận thấy đôi mắt đennhánh đang lấp lánh của anh.
Sếptổng đang xin lỗi cô sao? Đỗ Lôi Ty bỗng có phần lúng túng. Mấy hôm nay cô từnghoang tưởng vô số lần cảnh họ làm lành, nghĩ rằng bản thân có lẽ sẽ nhượng bộ,nghĩ rằng có lẽ anh sẽ dùng cách gì đó để chỉnh đốn cô, nhưng cô không hề nghĩrằng, một người cao ngạo kiêu hãnh như anh lại chủ động nhận lỗi.
Nhấtthời, Đỗ Lôi Ty không biết thế nào.
“Emnói đúng, anh lúc nào cũng muốn nắm em trong lòng bàn tay, muốn kiểm soát mọithứ, chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của em, có lẽ đối với em, anh là mộtngười chồng thất bại.”
“Khôngphải.” Đỗ Lôi Ty gần như kêu lên, “Anh đừng nói thế, anh đối xử với em rất tốt,cũng rất tốt với người nhà em, anh rất tốt, thật đấy. Là em… em rất ngốc, lúcnào cũng tự ty…”
“Tựty?”
“Hômấy nhìn anh trên bục diễn thuyết, bao nhiêu người nhìn anh, em bỗng cảm thấymình quá nhỏ bé, em sợ có ngày anh cũng sẽ phát hiện ra, thực ra em chẳng hềxứng với anh…” Cô nói đến đây, giọng càng lúc càng nhỏ, mắt đã ươn ướt.
LiêmTuấn đau lòng ôm lấy cô, “Ngốc quá, sao em lại nghĩ thế?”
“Emsợ… em rất sợ em sẽ bỏ lỡ anh như thế…” Cô lại nhớ đến câu nói của Liêm An Na:Trên thế gian này, một số chuyện, một số người, mặc định là sẽ bỏ lỡ.
“ĐỗĐỗ.” Liêm Tuấn bỗng gọi tên cô. “Em có biết hôm đó ở Ý, khi anh đeo nhẫn vàongón tay em, anh đã nghĩ gì không?”
“Nghĩgì cơ?”
“Anhnghĩ, trên thế gian này, một số chuyện, một số người, mặc định là sẽ không baogiờ bỏ lỡ.”
Tíchtắc đó, Đỗ Lôi Ty bỗng hiểu ra.
Thìra duyên phận đã sớm an bài trong khoảnh khắc họ gặp nhau.
Giốngnhư họ đã nói: Không sớm một bước, cũng không muộn một bước, vừa vặn trong ngànvạn người, bạn sẽ gặp, người thuộc về bạn, là anh ấy.