Có Câu Chuyện Ma Nào Rất Đáng Yêu Không

Chương 8




Tôi choáng váng đầu óc, chỉ cảm giác Tống Dương đang điên cuồng gọi tôi: "Chị dâu, chị dâu?"

Tôi nhíu chặt mày, đẩy cậu ta ra ngồi dậy, lièn phát hiện tôi vẫn còn đang ở trong hoa viên của tiểu khu.

Cũng may, mặc dù mơ một giấc mơ thật dài nhưng tôi bất tỉnh cũng không lâu lắm..

"Chị dâu, chị không sao chứ?"

"Thân thể có chút không thoải mái, chị về nhà trước đây", tôi đứng lên, cất kỹ đồ đạc Lục Nghị để lại, "Cám ơn cậu, Tống Dương"

"Đừng, em đã gọi xe cứu thương rồi. Chị dâu, chị đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi."

Tôi lắc đầu, nhìn về phía Lục Nghị đang đứng phía sau hắn.

Anh đứng trong màn đêm, môi khẽ mím, ánh mắt cô đơn.

"Không cần, chị muốn về nhà", tôi nói.

Cùng anh về nhà.

Trong phòng tối đen như mực.

Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn tôi một cái, lại vùi đầu ngủ thiếp đi.

"Từ Phong đã lãnh án t.ử hì.n.h", tôi nhìn về phía Lục Nghị, "Chờ hắn ch.ế.t, em sẽ đi tìm anh."

Anh cười khổ: "Thanh Thanh, em đừng như vậy. Em phải tiếp tục sống thật tốt, em còn có cha mẹ, có bạn bè, mọi người cần em."

"Em biết, bọn họ nhất định sẽ oán trách em", tôi hít một hơi thật sâu, nói tiếp "Nhưng nếu không phải tại em, anh sẽ không bị Từ Phong nhìn chằm chằm, cũng sẽ không ch.ế.t, là em hại anh."

"Anh không hi vọng em nghĩ vậy, em lại một mực nghĩ như vậy. Thanh Thanh, là anh bắt hắn vào trại tạm giam khiến hắn ghi hận anh, không liên quan đến em."

Từ khi chúng tôi dọn đến sát vách nhà hắn, chuyện này cứ như được định sẵn sẽ xảy ra.



Anh đưa tay kéo tôi vào trong ngực: "Chuyện lúc đó không phải do em, là Từ Phong hắn có tội. Lương thiện và chính nghĩa chính là tính cách hấp dẫn nhất ở em."

"Chính nghĩa không có lỗi, lương thiện cũng không có lỗi."

"Thanh Thanh, em còn nhớ khi em quyết định cứu tiểu Hoa không? Em nói em chỉ muốn nó cảm nhận được ít nhất thế giới này cũng từng yêu thương nó, dù chỉ rất ngắn ngủi."

"Em có biết không?"

"Anh không cha không mẹ, từ nhỏ đến lớn đều sống ở cô nhi viện, anh vẫn luôn tìm kiếm ý nghĩa cuộc đời mình. Em chính là ý nghĩa trong cuộc sống của anh, là em đã cho anh tìm thấy đáp án."

"Lúc sắp ch.ết, anh lặp đi lặp lại câu nói kia của em. Anh nghĩ, trong cuộc đời ngắn ngủi này của anh có được em yêu thương, như vậy là đủ."

Tôi trầm mặc mân mê chiếc điện thoại cũ đã tắt nguồn: "Trong bản ghi âm, câu cuối cùng anh chưa nói xong, là gì vậy?"

Anh ôm chặt lấy tôi: "Anh yêu em"

Tôi cười cười: "Em cũng đã đoán, nhưng vẫn muốn chính miệng anh nói ra."

"Anh yêu em", anh hơi cúi đầu, cọ cọ vào má tôi, "Anh hi vọng em sẽ sống thật tốt."

Tôi cẩn thận lấy nhẫn trong hộp ra, tự đeo vào tay mình: "Rất đẹp."

"Anh đã chuẩn bị nhẫn để cầu hôn em sao?"

Anh rũ mắt xuống: "Ừm".

"Nếu không phải tại tên s.úc sinh đó, em đã đáp ứng lời cầu hôn của anh. Đó chính là ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời em. Nếu không phải tại hắn, anh đã không phải ch.ế.t trong đau đớn tuyệt vọng như vậy."

"Thanh Thanh", bàn tay lạnh lẽo của hắn che mắt tôi lại, nhẹ nhàng hôn một cái, "Đừng nghĩ đến việc đó nữa, sau này cũng đừng nghĩ, được không em?"

Những tiếc nuối mà tôi không kịp nói ra miệng kia, cuối cùng đều bị nụ hôn nóng bỏng của anh nuốt hết.

Nụ hôn của Lục Nghị vừa dịu dàng vừa kiềm chế.



Bốn năm không gặp, anh đã từng cẩn thận che giấu dục vọng trong lòng. Nhưng bây giờ, anh không chút che đậy mà điên cuồng phát tiết ra.

Nhưng vậy thì có sao.

Chúng tôi cảm nhận sâu sắc sự tồn tại của đối phương, đều liều mạng muốn lưu giữ thời khắc hiện tại.

Hôn đến sức cùng lực kiệt, chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Lục Nghị liếc mắt nhìn màn hình rồi đưa điện thoại qua cho tôi.

Tôi nhận lấy di động, khàn giọng nói: "Alo."

"Chị, dạo này chị sao rồi?"

Tôi nhìn Lục Nghị: "À... Rất tốt!"

"Ngày mai em tổ chức buổi hòa nhạc ở Bắc Kinh, nghe nói chị hát rất hay, em có thể mời chị làm khách mời đặc biệt không?"

Vừa định từ chối, Lục Nghị ở phía sau đã hôn lên gáy tôi: "Anh hình như cũng chưa được nghe em hát."

"...... Được", tôi run giọng đồng ý.

Vừa cúp điện thoại, Lục Nghị liền nhào tới khẽ cắn vào tai tôi:

"Thanh Thanh, có phải em rất thích được gọi là "Chị" không? Anh có thể gọi không?"

Mà tôi, lý trí đã sớm bay đi đâu mất tiêu, không nghe nổi anh vừa hỏi gì.

Sau đó, anh gọi tôi là chị cả đêm.

Lưu luyến, ôn nhu, khàn khàn, nỉ non.

Từng âm từng âm lọt vào tai tôi.