Cố Chấp Đợi Chờ Chân Tình Nơi Anh

Chương 17: Liệu có phải anh thích cô?




Sân bay....

"Oh, người kia nhìn giống anh Quang Nam quá à?!"

"Đâu? Ừ nhỉ, giống thật! Nhỡ là ảnh thì sao?"

"Mày điên à? Ảnh đang ở Ý, làm sao mà có thể xuất hiện ở đây được chứ!"

Người đàn ông ăn mặc lịch lãm, khí chất đặc biệt cùng thân hình cao ráo. Chiếc kính đen dường như che mất nửa khuôn mặt của anh nhưng không thể làm lu mờ vẻ đẹp của nó.

Mai Ngọc Anh nhìn mấy cô gái đang đứng nhìn anh ta say đắm thì bĩu môi, tỏ ý muốn nói "tuổi trẻ chưa trải sự đời".

Người đàn ông kia nhìn thấy cô liền nở ra một nụ cười rạng rỡ, vẫy tay chạy về phía cô. Các cô gái thấy vậy vừa hâm mộ vừa ghen tị. Đúng là trai đẹp là trai nhà người ta.

"Ngọc Anh ơi, tui nhớ bà chớt đi được ý!"

Lâu rồi chưa nghe được nghe cái giọng yểu điệu như vậy, da gà da vịt trên người Mai Ngọc Anh nổi hết lên.

"Bớt bớt dùm tui cái."

"Giề? Bà đang xa lánh tui sao? Được đi đón tui là một vinh hạnh của bà đấy!"

"Vậy tui sẽ hô lên ông là Quang Nam để mấy cô bé đằng kia bu đến nhé?"

"Ây da, đừng mà! Bạn bè với nhau ai lại làm vậy." Quang Nam lay lay tay Mai Ngọc Anh, làm nũng.

"Biến biến biến!"

"Nghe bảo bà sắp đi đám cưới ai đó hả? Có cần tui đi cùng không?"

Mai Ngọc Anh hai mươi bảy xuân xanh chưa từng có một mảnh tình vắt vai, nếu bây giờ một mình đi đến đó, nhìn cảnh người ta ân ái chắc tức đến thổ huyết mất. Quang Nam dù gì cũng là đồng đội tốt của cô, anh ta có thể giúp cô.

"Nghe bảo? Ông nghe từ ai?"

Mai Ngọc Anh lườm anh ta, nghiến răng rặn ra từng chữ. Quang Nam như chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt cô lắp bắp nói: "Thì... ờ.., thì Lâm Hạ My nói."

Hết cách, Mai Ngọc Anh chỉ biết thở dài: "Tối nay họp nội bộ."

Sau khi Linda được kéo ra ngoài, trong phòng yên tĩnh hẳn, Phạm Nhật Minh bỏ luôn ý định tính chạy trốn ban nãy, hóng hớt đến gần Quan Tuấn Bách.

"Nè, mày với cô gái đó là sao vậy? Cũng xinh đẹp thật đó! Coi bộ mày giác ngộ ra được tình cảm của mình với Mai Ngọc Anh rồi mà vẫn chứng nào tật nấy ha."

"Không phải."

Phạm Nhật Minh bày ra vẻ mặt không tin, ở Mỹ hơn một năm, bây giờ trở về lại có cô em gái xinh tươi đến tìm, xem ra mị lực của Quan Tuấn Bách cũng dữ dội thật.

"Ồ, vậy sao?"

Quan Tuấn Bách gắt lên: "Đã nói không phải rồi mà!" Anh day day trán, chỉ cần nhớ đến suốt nửa năm qua bị cô ta bám lấy dai như đỉa thôi là anh đã thấy phiền không chịu được rồi!

"Cô gái đó tên Linda phải không? Ngọc Anh có biết gì về cô ta không?"

"Cô ấy không biết, tao không nói." Anh thừa biết trí tưởng tượng của Mai Ngọc Anh phong phú cỡ nào, nói ra chỉ làm cô suy nghĩ mấy cái linh tinh.

Thấy Quan Tuấn Bách có vẻ tức giận, Phạm Nhật Minh bèn chuyển chủ đề. "Tao đến để đưa thiệp mời."

Nói xong, lấy trong túi ra một tấm thiệp đỏ chót, đưa cho Quan Tuấn Bách, hoa khôi của khối cuối cùng cũng kết hôn, anh ta dám cá hôm đấy sẽ có mấy con ma men đực rựa khóc lóc kêu gào thảm thiết cho xem.

"Là An Chi sao?"

"Đúng rồi, cô gái trước kia từng mê đắm mày."

Vận đào hoa của Quan Tuấn Bách phải nói là vô cùng tốt, thời đi học anh từng được mấy đứa con gái phong cho cái danh hiệu "Con rể Hà thành", con gái theo đuổi anh nhiều vô kể, các bậc phụ huynh thời đó tuy tư tưởng còn khá bảo thủ, nhưng nếu đối tượng là cậu ấm Quan Tuấn Bách thì họ sẽ nở ra một nụ cười tươi như hoa, cổ vũ con mình giăng lưới bắt anh.

"Biết thế."

Có lẽ Mai Ngọc Anh cũng đi nhỉ? Nhưng chưa chắc, ngày xưa cô và An Chi đó như nước với lửa, là kẻ địch không đội trời chung, có lần anh cùng cô ta đi trình diễn áo dài chung thế là bị cô dỗi hơn một tuần liền. Bây giờ, anh đi ăn cưới cô ta, mà cô không đi, liệu cô có giận dỗi anh không nhỉ?

Càng nghĩ Quan Tuấn Bách lại càng thấy đau đầu!

"Mày có biết tại sao Ngọc Anh lại ghét An Chi không?" Như đi guốc trong bụng Quan Tuấn Bách, Phạm Nhật Minh lên tiếng hỏi, vẻ mặt nham hiểm thấy rõ.

"Tại sao?"

"Mày có biết tại sao tao phát hiện ra mày thích Ngọc Anh không?"

Phạm Nhật Minh làm sao để Quan Tuấn Bách được như ý, tiếp tục hỏi vặn vẹo, mặc dù khó chịu nhưng anh vẫn kiên nhẫn: "Không biết." Nếu anh mà sớm phát hiện ra tình cảm của mình đối với cô thì có lẽ giờ này cô và anh đã có con rồi cũng nên.

"Và mày có muốn biết liệu cô ấy có thích mày hay không?"

"Thằng chó này!"

Chạm đến vấn đề không nên chạm, vẻ mặt Phạm Nhật Minh vẫn dửng dưng, khiêu khích Quan Tuấn Bách: "Mày ngon thì đánh tao đi! Tao biết rất rõ đấy."

Biết rằng anh ta sẽ không đem chuyện này ra đùa cợt, Quan Tuấn Bách mới bình tĩnh lại, năn nỉ: "Coi như tao nợ mày..."

"Nấu nầu nâu, tao không thích nợ nần, ta trao đổi đi."

"Là gì?" Anh cảnh giác.

"Mày nói cho tao biết lần đầu gặp Ngọc Anh như thế nào đi."

May mà anh ta không yêu cầu chuyện gì khó khăn lắm, nhưng lần đầu gặp Mai Ngọc Anh thì...

"Ngọc Anh? Thân thiết nhỉ?"

"Lẽ nào..."

Quan Tuấn Bách ghen với cả anh ta sao?

Phạm Nhật Minh không cười nổi, khó hiểu nói: "Cô ấy tên Ngọc Anh thì tao gọi là Ngọc Anh thôi."

"Hừ!"

"Thôi, kể đi!"

Quan Tuấn Bách liếc anh ta một cái, thở dài, nói: "Lần đầu tiên gặp không phải là ngày nhận lớp vào cấp ba, mà là vào buổi chiều nọ...

Tao đang chuẩn bị đi đá bóng, thì gặp một cô gái đi thơ thẩn. Cô ấy đi qua nhà có con chó to lắm cổng thì đang mở, đáng ra nó không quan tâm đến cô ấy đâu. Nhưng chẳng hiểu sao Ngọc Anh đi bình thường thì không đi, lại rón ra rón rén vừa đi vừa liếc nhìn nó. Song nó nhìn lại, bắt đầu gừ gừ thì cô ấy lấy hết sức để chạy. Con chó đấy thấy thế liền sủa lớn đuổi theo."

Nhớ đến chuyện này, Quan Tuấn Bách vừa bất lực vừa buồn cười.

Còn Phạm Nhật Minh thì mắt chữ O mồm chữ A, anh ta cứ ngỡ sẽ gặp nhau vào ngày trời nắng đẹp lung linh hay khi mưa rơi nhẹ lãng mạn chứ? Sao giống phim hài quá vậy?

Buổi tối, Mai Ngọc Anh, Lâm Hạ My, Huỳnh Diệu Thi và anh chàng Quang Nam tập trung ở nhà Mai Ngọc Anh bàn bạc.

"Hôm qua, tao nói tao đi ra sân bay đón bạn trai cũ, vẻ mặt của Tuấn Bách bất ngờ, sau đó thì buồn lắm, trạng thái thất thần như mất hồn ấy. Liệu có phải cậu ấy thích tao không?"

"Mày yêu quá điên rồi sao? Ngưng ảo tưởng đi con." Lâm Hạ My vừa ăn bắp ngô nướng mới mua mang đến vừa dè bĩu đánh tan mộng tưởng của Mai Ngọc Anh.

Trái ngược với cô ấy, Huỳnh Diệu Thi lại tán thành: "Tao cũng nghĩ anh ta thích mày đấy." Điều này cô ấy đã nhận ra từ khi Quan Tuấn Bách gặp cô ấy để trả đồ rồi.

"Khoan đã! Bà bảo tui là bạn trai cũ của bà ư? Hỏi chấm?" Điều Quang Nam để tâm đến không phải là vấn đề Mai Ngọc Anh hỏi mà bắt trọn lấy cái lọt vào tai anh ta, sợ mình nghe nhầm liền hỏi lại.

"Tui chỉ lấy ông ra làm mồi nhử để cậu ấy ghen thôi."

"Tui nghĩ anh ta không thích bà đâu, kiểu đấy giống như là bố lo lắng cho con gái hơn."

Lâm Hạ My ở bên cạnh nghe cũng có lý cũng phụ hoạ theo: "Đúng vậy, nếu cậu ta thích mày thì đã bày tỏ lâu rồi. Việc quan trọng bây giờ là mày phải chuẩn bị kỹ lưỡng để tham gia lễ cưới của An Chi kìa."

"Đúng vậy."

Cả hai người tràn đầy khí thế, ánh mắt rực lửa như chuẩn bị đi đánh trận.

Huỳnh Diệu Thi bên cạnh bất lực, xem ra con đường rước cô gái nhỏ ngốc nghếch này về dinh của Quan Tuấn Bách tràn đầy khó khăn rồi. Trở ngại lớn nhất chính là đám bạn với lối tư duy khác người này, bảo sao ế cả lũ là phải. Một người từng ly hôn cho hay.